Chương 998: Thiếu Diễn vẫn đang chờ em
Đăng lúc 02:18 - 07/09/2025
16
0
Trước
Chương 1000
Sau

Ngoài cổng biệt thự, Tông Duyệt lên xe liền vỗ ngực thở phào: "Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật."

Lê Quân bên cạnh cởi cúc áo khoác, nhìn sang: "Gọi anh đến, chỉ vì diễn kịch với em?"

"Được người ta nhờ mà." Tông Duyệt vừa nói vừa nhìn Lê Quân, còn chọc ngực anh: "Em còn chưa nói anh đấy, cái gì mà vừa cãi nhau là về nhà mẹ, đây rõ ràng là nhà chồng."

Lê Quân cụp mắt nhìn động tác của cô, nhếch môi cười: "Có gì khác nhau?"

Tông Duyệt bĩu môi, càu nhàu cầm điện thoại vỡ màn hình: "Không biết hôm nay có qua ải được không nữa?"

Lê Quân nhạy bén phát giác ra khác thường, nheo mắt quan sát Tông Duyệt: "Em giúp ai lừa gạt qua ải vậy?"

Tông Duyệt liếc anh: "Thì Tiếu Tiếu đó..."

À, suýt thì quên, Tổng thư ký nhà cô bận lo công việc, vẫn chưa biết chuyện của Tiếu Tiếu.

Tông Duyệt biết cũng vì hôm đó chú Ba của cô gọi điện đến nói hớ.

"Tiếu Tiếu làm sao?" Nét mặt Lê Quân nặng nề, sốt ruột.

Tông Duyệt cắn môi lắc đầu: "Em cũng không rõ cụ thể, chỉ biết em ấy ở Parma, nhưng em cũng không liên lạc được."

Lê Quân như có điều suy nghĩ: "Parma..."

...

Chín giờ đêm, nhà chính Parma.

Hạ Sâm ngồi trong phòng trà ngước mắt nhìn đối diện: "Nói vậy thì do nguyên nhân tâm lý dẫn đến ngủ say?"

Thương Tung Hải nhấp ngụm trà, đôi mắt không đeo kính lộ ra vẻ sâu xa: "Phải, không rõ nguyên nhân ngủ say, phần lớn là do nhân tố tâm lý."

"Cả ba cũng không có cách gì hay à?" Hạ Sâm nhướng mày, vuốt ve ly trà, nặng nề tâm sự.

Thương Tung Hải liếc hắn: "Giờ con bé đang mang thai, dù là thuốc Đông y cũng không thể uống nhiều. Tạm thời không có cách chữa trị tốt hơn, chỉ có thể chờ con bé tỉnh lại mới có thể bốc thuốc đúng bệnh."

Hạ Sâm thoáng yên lặng, ngón tay siết chặt ly trà: "Ba không cân nhắc để Thiếu Diễn gặp mặt cô ấy sao?"

"Bệnh của con bé bắt nguồn từ Thiếu Diễn, gặp mặt không phải cách hay."

Hạ Sâm muốn phản bác nhưng không tìm được cái cớ hợp lý.

Lê Tiếu thành ra như vậy, đúng là "công" của Thiếu Diễn.

Hạ Sâm đỡ trán trầm ngâm hai giây: "Lê Tiếu ở đâu?"

Thương Tung Hải nhìn vào mắt hắn, sau đó nhàn nhạt nói: "Nhà riêng của Thiếu Diễn, dù có định làm gì cũng phải vừa vừa thôi, con bé không nợ gì ai."

Hạ Sâm chống ghế đứng dậy, đi được hai bước lại nghiền ngẫm quay đầu: "Ba à, trong mắt ba, con không biết phân phải trái vậy sao?"

Thương Tung Hải xua tay: "Đi đi."

Nhà riêng sân sau, Hạ Sâm qua cầu vòm, lại xuyên qua vườn hoa trước cửa, quen đường lên phòng ngủ chính tầng hai.

Trên giường lớn màu đen, Lê Tiếu ngủ sâu đến mức không thể nghe được tiếng hít thở.

Lạc Vũ ngây người ngồi bên cạnh, nghe tiếng động sau lưng bèn vội đứng dậy, quay đầu nhìn: "Anh Sâm."

Giọng cô ta khàn khàn, ánh mắt vô cùng hoang mang.

"Xuống tầng nghỉ ngơi một lát đi, tôi trò chuyện đôi câu với em dâu."

Hạ Sâm vừa nói vừa xua tay, ngó lơ vẻ mặt do dự của Lạc Vũ, ngồi trên ghế bên mép giường.

"Anh Sâm, mợ... sẽ tỉnh lại chứ?"

Không biết đây đã là người thứ mấy hỏi Hạ Sâm câu này.

Ắt là trong lòng mỗi người, những nơi không có Thương Úc, Hạ Sâm đều trở thành chỗ dựa.

Hắn dựa vào lưng ghế, chậm rãi gác chân, nhìn vẻ mặt ngủ say của Lê Tiếu: "Có lẽ có, cũng có thể không, ai biết được."

Chẳng khác gì không trả lời.

Lạc Vũ mang theo một bụng tâm sự ra khỏi phòng ngủ chính. Khi qua khúc rẽ, cô ta sờ lên khóe mắt đã đỏ. F*ck, muốn khóc rồi.

Phòng ngủ chính yên ắng khác thường. Ngọn đèn ở góc tường loang ánh sáng nhạt, rọi lên gương mặt hao gầy của Lê Tiếu.

Hạ Sâm trầm ngâm rất lâu, thở dài rồi chậm rãi lên tiếng: "Em dâu, mấy ngày này em chịu khổ rồi."

Mặc kệ Lê Tiếu có nghe được hay không, Hạ Sâm vẫn chậm rãi trút bầu tâm sự.

Hắn cũng không biết mình nói bao lâu, đến khi miệng khát khô mới nhận ra đã qua được nửa tiếng.

Ban đêm tĩnh lặng dễ dàng khiến người ta buông lỏng đề phòng, nhưng đồng thời có thể phóng đại bất an trong lòng.

Hạ Sâm cúi người, chống hai tay lên đầu gối, nhìn Lê Tiếu không chớp mắt: "Em dâu, chúng ta phải thừa nhận, Thiếu Diễn sai thật, nhưng em không hề vô tội. Nhưng suy cho cùng đều do cậu ấy bị bệnh. Mọi người đều ở đây, em nên tỉnh lại đi. Trách cậu ấy cũng được, hận cậu ấy cũng được, dù sao cũng phải đối mặt, trừ phi... em không cần cậu ấy nữa."

Nói xong chữ cuối, Hạ Sâm lấy lại tinh thần, nửa phút sau thì cười mắng: "Hai người đúng là xứng đôi, một người ngủ mãi không dậy, một người không ăn không uống, có phải muốn cùng nhau xuống mồ không?"

Lạc Vũ vừa đến cửa mang trà cho Hạ Sâm: "???"

Anh Sâm đến làm gì thế?

Thấy Lê Tiếu không có phản ứng, Hạ Sâm bất đắc dĩ chợt cảm thấy thật vô lực.

Hắn thà Lê Tiếu và Thiếu Diễn cãi nhau một trận, còn hơn cô chán đời đến mức lựa chọn ngủ say.

Hạ Sâm đã hỏi bác sĩ, không rõ nguyên nhân dẫn đến ngủ say, nhưng phần lớn vì vấn đề tâm lý.

Nếu cứ kéo dài như vậy, dù sức khỏe Lê Tiếu có tốt mấy cũng không chịu nổi.

Hạ Sâm nhắm mắt đành chịu, một tay chống trán, thở dài nói: "Lê Tiếu, Thiếu Diễn vẫn đang đợi em đấy..."

...

Hôm sau, Lê Tiếu vẫn chưa tỉnh, Thương Tung Hải yêu cầu bác sĩ tiêm dịch dinh dưỡng duy trì mạng sống cho cô.

Mà Thương Úc đang ở bệnh viện Hoàng Gia vẫn không ăn không uống, ngồi trong phòng bệnh như một pho tượng không cho phép bất kỳ ai đến gần.

Gương mặt anh tuấn gầy gò đi, cả phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc lá.

Anh đang đợi Tiếu Tiếu, chờ cô tỉnh lại, chờ cô nói... cô vẫn yêu anh.

Hai người không phải đang trời nam đất bắc, nhưng chịu đủ hành hạ ở nơi đối phương không nhìn thấy.

Buổi chiều, nắng vàng rực rỡ.

Vân Lệ kéo Thương Lục đến nhà riêng sân sau.

Lê Tiếu về được hai ngày rồi, rất nhiều bác sĩ Đông và Tây y đến lại đi, đi lại đến.

Do vấn đề tâm lý dẫn đến ngủ say, nên khi cô còn chưa tỉnh, các bác sĩ sẽ không có cách chữa trị.

Đến cả Dược vương Đông y Thương Tung Hải cũng không dám tùy ý chữa trị.

Rèm cửa sổ phòng ngủ chính mở toang, ánh nắng rực rỡ rọi lên giường, khiến người ta thấy ngay khuôn cằm nhọn và hốc mắt lõm xuống của Lê Tiếu.

Thương Lục đứng cách giường hai mét, mím môi gọi: "Chị dâu..."

Vân Lệ kéo ghế ngồi xuống, hơi thở run run, không kìm được lòng chua xót.

Anh ta quen Lê Tiếu tám năm, chưa từng thấy dáng vẻ cô yếu ớt đến vậy.

Thương Lục không có chỗ ngồi, cũng không dám tự tiện lại gần, nhìn quanh rồi khom lưng ngồi trên sàn nhà.

Vân Lệ ổn định tâm trạng rồi mới thở dài: "Nhóc con, cậu ta sắp chết rồi."

Thương Lục hít một hơi lạnh, đang muốn phản bác thì bị ánh mắt âm u của Vân Lệ ngăn lại.

Vân Lệ vuốt ve đầu ngón tay, cụp mắt nhìn sàn nhà: "Em yêu cậu ta như vậy mà không muốn đi thăm sao?"

Trước
Chương 1000
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 14,356
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...