Chương 1004: Kết cục của Minh Đại Lan
Đăng lúc 02:20 - 07/09/2025
15
0
Trước
Chương 1006
Sau

"Đang bàn luận." Hạ Sâm đến sofa ngồi xuống, gác chân cười nhạo: "Nghĩ thông rồi? Anh nghe nói chữa trị MECT sẽ để lại di chứng ít hoặc nhiều, hơn nữa không loại trừ khả năng rối loạn ký ức trong thời gian ngắn."

"Cần phải nghĩ sao?" Thương Úc dựa bệ cửa sổ đứng ngược sáng, mặt mày âm u khá lạnh nhạt: "Nhanh chóng sắp xếp."

Hạ Sâm vuốt lông mày cười lạnh: "Chỉ cần cậu chịu phối hợp thì mọi chuyện sẽ tiến hành tuần tự, nôn nóng gì chứ, sợ Lê Tiếu chạy mất sao?"

Thương Úc hời hợt nhìn hắn: "Anh nói nhảm lắm thế?"

"Được rồi, cậu bị bệnh, ông đây không tranh chấp với cậu." Hạ Sâm móc bao thuốc lá ra hút một điếu: "Hôm qua anh gặp Hạ Kình."

Anh cầm lọ thuốc đổ ra hai viên: "Nếu muốn quay lại đoạt quyền thì dẫn theo Hắc Ưng. Tôi đã đưa anh danh sách những người đứng đầu các nhánh của Hội Quốc tế rồi, tự mà liên lạc."

Hạ Sâm: "..."

Hắn buông chân xuống, nghiêng người cầm chai nước suối trên bàn: "Thương Thiếu Diễn, con mắt nào của cậu thấy ông đây muốn về đoạt quyền?"

"Tùy anh thôi."

Hạ Sâm ngửa đầu nốc mấy ngụm, nhìn chằm chằm Thương Úc: "Thái độ của cậu với Hạ Kình là gì?"

Anh uống thuốc, giọng lạnh lùng: "Có cũng được mà không có cũng được."

Mấy tháng trước ở Parma, Lê Tiếu bị Hạ Khê nhằm vào, mà thái độ mặc kệ lúc đó của Hạ Kình đã quyết định về sau họ chỉ có thể trở thành sơ giao, không thể là bạn nữa.

Nhưng Hạ Sâm thì khác, hắn là anh em.

...

Viện điều dưỡng ngoại ô Parma, Lê Tiếu đứng dưới lầu nhìn thiết bị sơ sài xung quanh, thản nhiên đi vào.

Vừa khéo, lúc cô vừa đến hành lang dài bằng gỗ bám đầy cây mây và dây leo thì thấy ngay Minh Đại Lan ngồi trên ghế gỗ ngẩn người, cầm thứ gì đó trong tay.

Bà ta mặc đồ điều dưỡng mộc mạc, búi tóc rối, trông khá gầy, dường như không được minh mẫn.

Đáy mắt vốn bình thản của Lê Tiếu lập tức gợn sóng.

Lạc Vũ không chú ý đến biến hóa của cô, đứng cạnh lạnh lùng nói: "Gia chủ sắp xếp cho bà ta ở đây, còn thông báo cho người nhà họ Minh, nhưng dường như phía họ định mặc kệ, chỉ phái người đưa chút đồ bổ rồi không lộ mặt nữa."

Lê Tiếu không trả lời, đi vào hành lang dài, chậm rãi ngồi xuống đối diện bà ta.

Ngày đầu năm mới, ánh nắng rực rỡ xuyên qua dây leo rọi bóng loang lổ trên nền đất.

Lê Tiếu nhìn vào đôi mắt trống rỗng của bà ta: "Bà có tin vào báo ứng không?"

Bà Tiêu giờ đây không còn phục sức hoa lệ, trông không khác gì những người phụ nữ bình thường.

Trên gương mặt đẹp đẽ đã có thêm vài nếp nhăn nổi bật.

Nửa đời trước, Minh Đại Lan xuất chúng hơn người, mà nửa đời sau, đã định sẵn trắc trở lận đận.

Một nơi như viện điều dưỡng không thể trông cậy những y tá có thể chăm sóc mình như người thân.

Những người hóa điên không có ý thức, bị ngược đãi là chuyện như cơm bữa.

Lê Tiếu gác chân, kín đáo nói nhỏ: "Nếu bà điên thật rồi, cũng xem như là điều đáng mừng, còn nếu giả điên, không biết bà còn gồng được bao lâu."

Minh Đại Lan nghiêng đầu khó hiểu nhìn Lê Tiếu, sau đó nâng vật trong lòng bàn tay lên: "Cô gái à, cô nhìn xem, đây là ảnh cưới của tôi và A Tôn, có phải bọn tôi xứng đôi lắm không?"

Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn thứ trong tay bà ta. Đó vốn không phải ảnh cưới mà là giấc xác nhận vào viện điều dưỡng.

Gần như Minh Đại Lan nói câu nào thì câu đó cũng đều có hai chữ A Tôn.

Lê Tiếu nghe bà nói nhảm liên tục, bóp trán giễu cợt: "Nếu tôi là bà, thay vì dùng cách thức này lộ tấm chân tình, chi bằng liều một phen trước mặt A Tôn."

Lạc Vũ ở sau lưng nghi hoặc cau mày, mợ Cả... đang nói gì?

Lê Tiếu nhắm mắt, nhỏ giọng: "Y tá canh chừng bà ta do ai sắp xếp?"

Lạc Vũ tiến lên, đáp lại thành thật: "Chắc là Vệ Ngang, thủ tục nhập viện do anh ta xử lý."

"Gọi đến đây."

Lạc Vũ không biết Lê Tiếu định làm gì, đáp lại rồi xoay người đi tìm.

Minh Đại Lan ở đối diện vẫn cầm vật trong tay không ngừng lẩm bẩm.

Chưa đến ba phút, y tá nhanh chóng theo Lạc Vũ đến hàng lang.

Trông bà ta khoảng hơn bốn mươi, thấy Lê Tiếu vội khom lưng: "Chào mợ Cả."

Lê Tiếu cong môi: "Bà là người của nhà chính?"

Y tá hơi hồi hộp: "Vâng, lúc trước cậu Vệ sắp xếp tôi ở đây canh chừng bà chủ cũ, bảo tôi có chuyện gì kịp lúc báo cáo."

"Có gì cần để báo cáo?" Lời Lê Tiếu hỏi đầy tính giễu cợt. Cô liếc Minh Đại Lan bỗng im bặt rồi lạnh nhạt nói tiếp: "Cần gì phải lãng phí tài nguyên của nhà chính?"

Ánh mắt y tá lập lòe, không dám lên tiếng cũng không dám hỏi nhiều.

Không lâu sau, Lê Tiếu ra lệnh rút hết y tá do Vệ Ngang sắp xếp.

Đợi y tá rời đi, cô nhìn vẻ mặt u mê của Minh Đại Lan, chồm người về phía trước, nhỏ giọng: "Nếu muốn làm người điên thì đừng trông mong gì cả. Bà không phân biệt được thị phi, hành hạ Thiếu Diễn mười một năm, tôi còn chưa tính sổ với bà, bà còn mặt mũi mong được về Thương thị? A Tôn... A Tôn... khi bà gọi tên ông ấy, không thấy bản thân đang làm bẩn ông ấy sao?"

Lê Tiếu vẫn luôn là Lê Tiếu, dù vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng không hề ảnh hưởng cô bất bình thay Thương Úc.

Minh Đại Lan có tư cách gì hưởng thụ những thứ Thương thị sắp xếp cho mình?

Cô thong thả đứng dậy: "Bà Tiêu, bà và Tiêu Hoằng Đạo vẫn chưa làm thủ tục ly hôn. Dù ông ta chết rồi, bà mãi mãi chỉ là người vợ góa của ông ta, chứ không phải vợ của A Tôn."

Minh Đại Lan vẫn không nói câu nào, đến khi Lê Tiếu rời đi, tờ giấy được bà ta nâng trong lòng bàn tay rơi xuống đất.

...

Rời khỏi viện điều dưỡng, Lạc Vũ vẫn còn ngây người: "Mợ Cả, lẽ nào bà ta... không điên?"

"Tâm lý của kẻ tư lợi không yếu ớt đến thế." Lê Tiếu nhắm mắt dựa lưng ghế, gương mặt phủ tầng sương lạnh.

Trước khi gặp Minh Đại Lan, cô vẫn chưa nắm chắc.

Nhưng vừa rồi, ngay khi Minh Đại Lan đẩy thứ gọi là ảnh cưới qua, Lê Tiếu ngửi được mùi hương nhàn nhạt.

Đó là mùi kem dưỡng tay.

Một người thần trí không rõ sao lại thoa kem dưỡng tay, hơn nữa móng tay cũng được cắt gọn đẹp như vậy?

Y tá sẽ không làm những chuyện này, dù có đi nữa cũng không cẩn thận đến thế.

Lạc Vũ kinh ngạc hít ngụm khí lạnh: "Vậy bà ta đang tính toán điều gì?"

"Tính toán A Tôn có thể mềm lòng đưa bà ta về nhà chính."

Mặc kệ Minh Đại Lan có nặng tình với Thương Tung Hải thật hay không, nhưng bà ta gặp ai cũng gọi A Tôn, chẳng phải muốn lợi dụng miệng của họ truyền lại những lời này đến tai Thương Tung Hải sao?

Bà ta là một người phụ nữ yêu con cái như vậy, dù điên rồi, đâu thể nào chỉ nhớ chồng cũ?

Giả điên có thể giúp bà né tránh hết mọi trừng phạt.

Lê Tiếu lạnh lùng nhìn ngoài cửa: "Quay về nhà chính nói với Vệ Ngang, từ nay về sau không cho phép bất kỳ ai lấy danh nghĩa Thương thị tiếp tế cho Minh Đại Lan nữa."

"Thế gia chủ..."

Lê Tiếu từ từ mở mắt ra, ngay lúc này, dường như cô đã quay lại là Lê Tiếu kiên cường ngạo mạn: "Ba sẽ đồng ý."

Cô muốn Minh Đại Lan dùng nửa đời sau của mình chuộc tội cho Thương Úc.

Trước
Chương 1006
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 14,223
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...