Qua khoảng một tuần, Lê Tiếu xuất hiện hiện tượng ốm nghén. Tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn khiến Thương Úc căng thẳng.
Một giờ chiều. Lê Tiếu ngồi trong ghế treo, cái chân thả lỏng lắc lư.
Cận Nhung khom người, một tay cầm nước trái cây một tay cầm nước ấm: "Thất Thất à, uống cái nào?"
"Nước trái cây đi."
Cha già nhét luôn nước ấm vào tay cô: "Vừa nôn xong, uống nước ấm dịu dạ dày."
Lê Tiếu nhìn anh ta rồi lẳng lặng nhận lấy ly nước uống hai hớp.
Thương Úc đen mặt, không lên tiếng, ngồi đối diện nhìn cô chằm chằm.
Sau khi Cận Nhung rời đi, Lê Tiếu chọc vai anh: "Em không sao."
Gương mặt góc cạnh của Thương Úc hiện lên màn sương: "Tiếu Tiếu, chúng ta đã hứa với nhau..."
"Vừa rồi không phải ốm nghén." Dường như Lê Tiếu biết anh định nói gì, ngắt lời anh: "Em chỉ là... ăn nhiều."
Thương Úc không lên tiếng nhưng sâu trong đáy mắt vẫn bao trùm bóng đen.
Dù phản ứng ốm nghén của Lê Tiếu hiện giờ không mãnh liệt như trước, nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ ốm nghén của cô, lồng ngực Thương Úc lại nghèn nghẹn.
Anh không nên thỏa hiệp, hối hận vì đã thỏa hiệp.
Quanh người anh lan tỏa khí áp thấp khiến người ta hoảng hốt.
Lê Tiếu kéo ngón tay anh, nhỏ giọng trấn an: "Anh đừng lo, lần này đỡ hơn nhiều, cũng không có triệu chứng nôn nghén nặng, thỉnh thoảng buồn nôn cũng bình thường, sẽ qua thôi."
Thương Úc siết chặt ngón tay, lẳng lặng thở dài.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí khác thường nên bé Thương Dận cầm một lá chuối tây chạy đến.
"Ba..." Cậu bé nhìn gương mặt căng thẳng của anh, dè dặt hỏi: "Ba sao thế?"
Thương Úc nhắm mắt, giọng hơi trầm thấp: "Ba không sao."
"Ba đừng hung dữ nhé." Bé Thương Dận vừa nói vừa chạy đến cạnh Lê Tiếu, áp lên bụng cô như thật: "Sẽ dọa em trai em gái sợ."
Lê Tiếu cúi đầu nhìn cậu bé, khẽ nhướng mày: "Sao lại là em trai em gái?"
Hiện giờ thai chưa đủ tuần tuổi, dù có kiểm tra cũng không thể xác nhận được giới tính cặp sinh đôi. Nhưng dường như... Thương Dận rất cố chấp.
Cậu bé đặt lá chuối tây xuống, ôm eo Lê Tiếu: "Mẹ, thì đúng là em trai em gái mà."
Câu trả lời khiến Lê Tiếu nhớ lại sau khi Doãn Mạt sinh, Thương Dận cũng nhìn là nhận ra ngay đâu là Hạ Ngôn Mạt và Hạ Ngôn Y.
Lê Tiếu xoa đầu cậu bé, mỉm cười: "Mượn lời may mắn của con."
Thương Dận áp lên bụng cô, lấy tay xoa hai cái: "Em trai em gái, phải nhanh chóng chào đời nhé."
Thương Úc âm u nhìn sang hướng khác.
Mà trong vòng nửa tháng tới, anh bầu bạn với Lê Tiếu cả ngày, dù cô làm gì anh cũng theo. Mỗi đêm chung chăn gối, Lê Tiếu chỉ cần nhúc nhích, Thương Úc cũng sẽ tỉnh lại ngay.
Anh biết rõ tính Lê Tiếu, nên càng lo cô sẽ kiềm chế nôn nghén như trước. May mà những chuyện này đều không xảy ra, Lê Tiếu vượt qua được phản ứng ốm nghén ba tháng đầu.
...
Gần đến Giáng sinh, đảo Văn Khê cực kỳ sôi nổi.
Không ai vui bằng Cận Nhung, cả ngày mặc quần đi biển lòe loẹt yêu cầu trang trí Giáng Sinh trên đảo.
Đây là lần đầu con gái nuôi đón Giáng sinh ở đảo Văn Khê, thật khiến người ta phải cảm tạ ân đức.
"Thất Thất, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy cây thông bảy màu, em thích cái nào?"
Lê Tiếu ăn ổi, thờ ơ nói: "Sao cũng được."
Cận Nhung lại nghiêng đầu nhìn Thương Dận: "Cháu ngoại yêu, cháu thích..."
Anh ta còn chưa dứt lời thì hai ánh mắt ác liệt đã đâm vào người anh ta.
Cận Nhung ho khẽ, vội đổi cách gọi: "Bé Ý, cháu thì sao?"
Cậu bé kéo tai hổ trắng, hỏi: "Có màu trắng hay màu hồng không?"
Cận Nhung nghiêm túc suy nghĩ: "Cũng có thể có."
Ngay sau đó, anh ta ra lệnh cho tâm phúc: Không biết dùng cách gì, mang hai cây thông màu trắng và màu hồng đến đây.
Tâm phúc nghe yêu cầu này, cảm thấy có lẽ lúc trước đã đón Giáng sinh giả. Gã đờ người ra khỏi biệt thự, ngẫm nghĩ một lúc rồi dẫn đám anh em đi chặt cây rồi bắt đầu phun sơn. Không khó!
Đêm Giáng sinh, trên hải đảo thấy được cây thông đủ màu sắc, thật giống như bị bảng pha màu lật úp lên, vừa quái lạ vừa hôi.
Nửa tiếng sau, Thương Úc đích thân lái du thuyền đưa Lê Tiếu và Thương Dận đến ở một hải đảo khác.
Cận Nhung buồn bực đạp tâm phúc một cước. Thôi, đón lễ, không phù hợp thấy máu.
...
Mới đó đã gần sang năm mới.
Lê Tiếu nhận ra mình béo lên, gò má phúng phính ra.
Sẩm tối, cô tắm xong đứng trước gương, hai tay bóp eo ước lượng thử.
Ừm, béo thật rồi.
Cô bĩu môi, mặc quần ngủ ra khỏi phòng tắm, đi thẳng lên ban công, ăn hai cánh bánh ngọt trên bàn trà.
Dù thai thứ hai không bị ốm nghén, nhưng đặc tính mang thai thích ăn bánh ngọt vẫn y như trước.
Ngay ngã rẽ biệt thự truyền đến giọng nói lạnh thấu xương của Thương Úc: "Được, gặp ở Lệ Thành."
Lê Tiếu đặt đĩa bánh ngọt xuống, nhìn Thương Úc đi đến: "Sao thế?"
"Ngày mốt anh phải đến Lệ Thành." Thương Úc nói thẳng, thu lại vẻ tức giận giữa chân mày, thấp giọng nói: "Chờ anh về nhé?"
Lê Tiếu sờ bụng tròn của mình: "Em chưa từng đến Lệ Thành." Nói bóng gió rất rõ ràng.
Anh mím môi, đôi mắt hiện lên ý cười bất đắc dĩ: "Muốn đi sao?"
"Ai ở Lệ Thành?"
"Thương Lục."
Lê Tiếu khẽ nhướng mày: "Cậu ấy gây chuyện?"
"Ừ."
Thương Úc không giải thích nhiều nhưng Lê Tiếu đoán được phần nào.
Nếu không phải chuyện lớn, anh sẽ không đích thân xử lý.
Lê Tiếu nuốt trái cây, cong môi đề nghị: "Vậy thì cùng đi, ở đảo Văn Khê cũng đủ rồi."
Cận Nhung đi đến cửa biệt thự nghe được những lời này mà buồn bực, vội lên bậc cấp: "Sao lại ở đủ rồi? Mới hơn một tháng, chẳng phải đã hứa là một năm à?"
Lê Tiếu thờ ơ liếc anh ta như đang hỏi "Anh hứa với ai cơ?"
Thương Úc còn chưa tiếp lời, Cận Nhung lại nói: "Anh mặc kệ, một là hai đứa ở yên cho anh, hai là... dẫn anh theo đi."
Không biết Thương Dận từ đâu chạy ra, đi đến trước mặt Thương Úc, lẳng lặng chui vào lòng anh: "Ba, đừng có quên con và Bạch Bạch."
Thương Úc cụp mắt, lấy ngón cái cạ hai cái lên mặt cậu bé: "Chơi chán rồi?"
Thương Dận mím môi gật đầu: "Đảo ở đây cái nào cũng giống cái nào. Ba, con muốn về nhà."
Ngày thứ hai năm mới, máy bay tư nhân Diễn Hoàng cất cánh từ đảo Văn Khê, trạm đầu tiên là sân bay quốc tế Lệ Thành.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 1286: Đến Lệ Thành
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗