Chương 1318: Kết cục (1)
Đăng lúc 02:23 - 07/09/2025
12
0
Trước
Chương 1320
Sau

Một năm sau, Thương Dận hai mươi mốt tuổi đã chính thức tiếp quản Tập đoàn Diễn Hoàng Nam Dương, trở thành Tổng Giám đốc điều hành danh chấn một thời gian.

Bầu trời Nam Dương tháng Chín trong xanh.

Dưới tán ô sân trời biệt thự Nam Dương là mấy người trẻ tuổi dung mạo xuất chúng, khí chất tuyệt trần.

"Chẳng phải tháng trước nói chị Mạt sắp về à?" Cố Anh Tuấn lắc lon bia, ánh mắt mê mẩn: "Qua sinh nhật của anh Dận rồi, sao còn chưa động tĩnh gì?"

Thương Khởi cụp mắt, nghịch điện thoại dưới bàn, khẽ nói: "Rồi sẽ về thôi."

"Chắc không phải có chuyện gì làm chậm trễ đấy chứ?" Thương Diệu nghịch bản đồ khảo cổ thu nhỏ, ngước mắt nhìn thanh niên đối diện: "Mộ Thời, anh có gặp chị Mạt bao giờ chưa?"

Thanh niên mười tám ngước đôi mắt hoa đào, giọng lành lạnh: "Có gặp rồi."

Trong lúc mọi người đang trò chuyện, trước cửa biệt thự truyền đến tiếng bước chân. Mọi người nhìn sang, thấy Thương Dận mặc đồ đen cầm điện thoại từng bước đi đến.

Tổng Giám đốc điều hành hai mươi mốt tuổi chững chạc hướng nội hơn cùng lứa, khí chất càng ngày càng tăng cao.

"Anh Dận."

"Anh Dận, mau qua uống rượu."

Thương Dận kết thúc cuộc gọi, ngước đôi mắt có ý cười lại nhanh chóng giấu đi: "Mấy đứa trò chuyện đi, anh ra ngoài một chuyến."

"Anh đi đâu thế?" Cố Anh Tuấn nhìn quanh khó hiểu: "Anh Dận, cuối tuần rồi, anh còn định tăng ca ở công ty sao?"

Thương Dận không trả lời, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.

Thương Khởi cũng đứng dậy: "Đi với nhau thôi, chị Mạt về rồi."

"Cmn, thật hay giả thế?" Cố Anh Tuấn ngửa đầu uống ừng ực hết lon bia, ợ một hơi rồi giục: "Đi thôi, Mộ Thời, Quả Quả, Tịch Lan, đi theo nào."

Đường Như Quả - con gái của Đường Dực Đình và Hoắc Minh – mười tám tuổi, cùng lứa với Tần Mộ Thời.

Từ nhỏ Đường Như Quả đã sống với Đường Dực Đình ở Lệ Thành. Cô bé cho rằng mình không có ba, đến năm lên bốn thì ba ruột từ trên trời rơi xuống.

Cô cho rằng gia đình mình khó khăn, chỉ có mẹ kiếm tiền nuôi gia đình, ngờ đâu cũng năm lên bốn, ba cô nói, tiền gửi ngân hàng của mẹ có rất nhiều số không, còn quản lý một công ty bất động sản ở Lệ Thành.

Đường Như Quả cảm thấy hồi bé mình sống như một đứa trẻ trấn thủ miền quê. Dần lớn lên, mẹ cô mới chịu nói thật.

Nguyên văn ban đầu của Đường Dực Đình là: "Quả Quả, con phải biết, từ cần kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ xuống cần kiện rất khó. Không phải mẹ không cho con tiêu tiền, nhưng một khi con có thói quen vung tiền như nước, lỡ đâu tương lai mẹ kinh doanh phá sản, không nuôi nổi con, con sẽ còn thảm hơn đứa trẻ miền quê nữa."

Đường Như Quả thầm nghĩ, mẹ cô cần kiệm như vậy, chắc chắn lúc trước đã chịu khổ không ít, gia đình ban đầu không hạnh phúc. Về sau khi cô được đưa về nhà họ Đường ở Nam Dương, gặp ông bà ngoại ăn mặc rất chú trọng trong phòng có vườn hoa, tâm hồn trẻ thơ của Đường Như Quả phải chịu bạo kích.

Sau đó ba cô tốn hết công sức mới có thể xử lý được mẹ, đưa hai mẹ con về Parma.

Có lẽ biểu hiện quyết tâm chiều vợ, Hoắc Minh không hề đổi họ cho cô, vẫn để cô được lấy họ mẹ. Em trai em gái sau đó dù mang họ Hoắc, trong tên vẫn có chữ Đường.

Đường Như Quả gãi đầu rồi hỏi: "Anh Mộ Thời, anh quen chị Mạt sao?"

Vóc dáng Tần Mộ Thời rất cao, cậu cụp mắt nhìn Đường Như Quả chưa đến vai mình: "Không quen, chỉ gặp mấy lần."

"Em cũng thế..." Đường Như Quả chắp tay sau lưng ngẫm nghĩ hai giây: "Liệu chị Mạt có khó sống chung không? Còn khó hơn anh Dận nữa chẳng hạn?"

Tần Mộ Thời nhìn cô nàng, trả lời không mấy hứng thú: "Chắc thế, anh không rõ lắm."

Ký ức của anh về Hạ Ngôn Mạt dừng lại mấy năm trước, ấn tượng không sâu, chỉ nhớ cô rất đẹp, là báu vật đầu tim của anh Dận.

Đường Như Quả hơi bất mãn với câu trả lời của Tần Mộ Thời, bĩu môi nói: "Anh thì biết gì? Anh chỉ biết đọc tiểu thuyết phá án thôi."

"Đó không phải tiểu thuyết." Tần Mộ Thời cau mày uốn nắn: "Là hồ sơ báo cáo hiện trường trinh sát hình sự."

Đường Như Quả gật đầu lấy lệ: "Phải, phải, phải, là hồ sơ, anh đẹp trai nên nói gì cũng đúng."

Tần Mộ Thời bị chọc cười, vỗ gáy cô nàng: "Học ai mà ăn nói ngọt xớt thế?"

"Chú Hoắc của anh chứ ai."

Đường Như Quả không nói đùa, ngày nào ba cô cũng ăn nói linh tinh, cứ dăm ba hôm lại sáng tạo những niềm vui bất ngờ phi nhân loại cho mẹ cô.

Tóm lại, tạm thời không bàn đến việc thẳng nam hay không, nhưng Đường Như Quả cảm thấy, mỗi lần ba chơi thủ đoạn lãng mạn, đều khiến mẹ mình đau thắt cơ tim.

...

Bãi đỗ máy bay tư nhân ở sân bay.

Cửa khoang một chiếc may bay dân dụng tư nhân từ từ mở ra, Hạ Ngôn Mạt rời đi ba năm về Nam Dương trung tuần tháng Chín.

Cô xách theo một vali màu nâu khác biệt đi ra.

Cô gầy đi nhiều, cao hơn, gò má mượt mà xinh đẹp tinh xảo.

Ngay trước cầu thang mạn là Thương Dận cao ngất vượt trội. Cô dừng lại mấy giây, đứng trên cao đối mặt với anh.

Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, cô mím môi cười, đôi mắt dần đỏ ửng, đi xuống cầu thang mạn, tiến gần đến Thương Dận.

Anh cũng đi về phía cô.

"Này, có nhận ra không... dường như chị Mạt trưởng thành rồi." Cố Anh Tuấn ở phía sau xoa cằm, đụng đụng tay Thương Diệu.

Thương Diệu bĩu môi nói: "Trừ cậu ra, ai cũng trưởng thành."

Cái tính của Cố Anh Tuấn hết tám phần giống dượng Cố, chẳng chững chạc đoan trang như dì Vũ gì cả.

Hạ Ngôn Mạt và Thương Dận dừng lại khi cách nhau nửa mét.

Cô ngửa đầu nhìn Thương Dận, trong mắt có ánh sao và tương lai, con môi bước đến: "Anh Dận, em về rồi."

Thương Dận chạm lên má cô, khàn giọng nói: "Chẳng phải nói về ngày Bảy tháng Tám sao?"

"Giờ cũng không muộn." Hạ Ngôn Mạt cười khẽ, xách vali chui vào lòng anh: "Anh Dận, em rất nhớ anh."

Thương Dận nhắm mắt ôm chặt cô, thở phào nhẹ nhõm: "Hạ Ngôn Mạt, em ác thật, đi suốt ba năm liền."

Ba năm không liên lạc, bặt vô âm tín, dù anh có dùng các thế lực trong và ngoài biên giới cũng không tìm ra được tung tích của cô.

Thương Dận biết, có thể giấu kín Hạ Ngôn Mạt như vậy, chắc chắn là bút tích của mẹ Lê Tiếu.

Tay Hạ Ngôn Mạt ôm eo anh, đáy mắt lấp lánh, buồn bực gọi anh Dận rồi vùi mặt vào hõm vai anh.

Thương Dận vỗ sống lưng cô, cười khẽ nói: "Bé Mạt Mạt của anh cuối cùng cũng về rồi."

Một nghìn một trăm mười lăm ngày, Hạ Ngôn Mạt vứt bỏ váy đầm, búp bê, kiêu căng, dốc hết sức đuổi theo bước chân người yêu.

Hôm nay cô về Nam Dương, dùng dáng vẻ khác để đến gần anh.

Trước
Chương 1320
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 14,360
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...