Doãn Mạt tức giận, co gối muốn tung một cú trí mạng với hắn, tiếc thay, lại như kiến càng rung cây.
Có lẽ sự giãy giụa và không chịu phối hợp của Doãn Mạt khiến hắn mất kiên nhẫn. Đầu gối Hạ Sâm đè chân cô ta, bàn tay nắm mặt cô ta bức đối phương ngẩng mặt lên: "Dù tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô đừng khiến tôi phá lệ, hiểu chưa?"
...
Sáu giờ tối, nông trại rượu vang Sofitel, kiến trúc lâu đài đặc sắc hiện lên vẻ quý khí dưới nắng chiều.
Quản gia nông trại mặc áo đuôi én tiếp đón nhiệt tình: "Diễn gia, cô Lê."
Lê Tiếu đứng bên cạnh Thương Úc, lẳng lặng nhìn xung quanh.
Anh không nói tối nay sẽ gặp ai, nông trại này cũng không giống biệt thự tư nhân, nhưng dường như quản gia lại biết cô.
Lê Tiếu có suy đoán mơ hồ, theo quản gia vào sảnh lớn nguy nga lộng lẫy, lại băng qua hành lang vườn hoa, một ngôi nhà kiểu Tây một nóc xuất hiện.
"Diễn gia, mời vào trong."
Hai người chậm rãi bước vào trong, Lưu Vân và Lạc Vũ canh ngoài cửa.
Trong sảnh chính ngôi nhà, giọng nói mạnh mẽ lập tức truyền đến: "Thiếu Diễn, đúng là đã lâu không gặp."
Lê Tiếu ngước mắt nhìn. Đi đôi với bước chân mạnh mẽ, một người đàn ông trung niên mặc đồ thường chậm rãi bước ra. Theo sau ông ta là Bạch Lộ Hồi.
Thẩm Hướng Đường – ba của Thẩm Thanh Dã – người nắm quyền của Lục Cục.
Ông ta và Thẩm Thanh Dã khá giống nhau, đôi mắt lấp lánh, tư thái lão luyện. Ông ta đi đến trước mặt Thương Úc, giơ tay lên vỗ cánh tay anh, động tác rất thân thiết.
Thương Úc khẽ cúi đầu, cong môi cười: "Chú Thẩm."
"Ngoan, hiếm khi thấy cháu đến Ida một chuyến, tối nay phải uống với chú mấy ly đấy."
Thẩm Hướng Đường vừa nói vừa nhìn sang Lê Tiếu. Dù vẫn đang mỉm cười, nhưng có thể thấy ánh mắt ông đã có biến hóa nho nhỏ: "Cô bé này, cháu chính là... Lê Tiếu?"
Lê Tiếu cúi đầu: "Chào bác trai."
Thẩm Hướng Đường nhìn chăm chú mấy giây, sau đó dời mắt, gọi họ vào phòng khách.
Mấy người họ vừa ngồi xuống, điện thoại trong túi Thương Úc vang lên, anh lấy ra xem thử, chợt chau mày.
Là tin nhắn Hạ Sâm gửi, bảo lát nữa sẽ đến.
Anh đặt điện thoại xuống, bắt đầu hàn huyên chuyện cũ với Thẩm Hướng Đường.
Cả quá trình, Lê Tiếu ngồi bên cạnh giữ im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát nét mặt của Thẩm Hướng Đường.
Gần đây, vì chuyện liên quan đến Tiêu Diệp Huy mà Thẩm Thanh Dã bị ba mình cấm túc. Thẩm Hướng Đường xuất thân từ MI6, có lẽ ông có dây mơ rễ má với gia tộc Childman.
Thương Úc bưng ly trà thổi hơi nóng, thấp giọng hỏi: "Sao không thấy cậu Thẩm đâu?"
Thẩm Hướng Đường kẹp xì gà trong tay, gác chân cười nói: "Chú thấy hôm nay cháu đến uống rượu với chú là giả, mục đích thật sự là xin tha cho nó chứ gì?"
Thương Úc nhấp ngụm trà, cúi người đặt ly xuống, giọng mang ý cười: "Chủ yếu vẫn là uống rượu với chú Thẩm."
Thẩm Hướng Đường cao giọng cười, chỉ Thương Úc, lắc đầu nói: "Nói nghe hay thật, cháu y hệt ba mình, luôn có chuẩn bị mà đến."
Nghe vậy, Lê Tiếu nhướng mày, hơi kinh ngạc.
Thẩm Hướng Đường bắt được động tác của cô, cúi người chống cùi chỏ lên đầu gối, ánh mắt rất dịu dàng: "Cô bé, nghe nói bác quen lão cáo già đó, hình như cháu rất bất ngờ?"
Lão cáo già?
Thương Tung Hải hợp với danh hiệu này thật.
Lê Tiếu nhìn vào mắt Thẩm Hướng Đường, cười nói không có.
Thấy vậy Thẩm Hướng Đường nhìn cô, nụ cười nhạt đi: "Bác biết quan hệ giữa cháu và Thẩm Thanh Dã, không cần câu nệ trước mặt bác, có thể đi vào sân sau nông trại này đều là người mình cả."
Lê Tiếu cong môi. Thương Úc cũng nghiêng đầu nhìn cô, cụp mắt, làm chứng cho lời giải thích của Thẩm Hướng Đường.
"Tiểu Bạch, cậu gọi điện cho thằng nhóc thối kia, bảo nó đến một chuyến." Thẩm Hướng Đường dặn dò. Đợi Bạch Lộ Hồi rời đi, ông mới nhìn sang Lê Tiếu, chân thành nói: "Cháu cũng đừng trách bác trai quá nghiêm khắc với nó. Thằng nhóc thối kia không biết nặng nhẹ, bác làm vậy cũng chỉ vì bảo vệ nó."
Lê Tiếu trầm ngâm, nhàn nhạt hỏi: "Vậy điện thoại của anh ấy bị nghe lén..."
Thẩm Hướng Đường nheo mắt, nét mặt lại càng sâu xa: "Cũng là bác. Nó công khai đặt hàng ở chợ đen Lục Cục, ắt sẽ dẫn đến sự chú ý của phủ Công tước. Nó muốn đòi lý cho bản thân, nhưng quá liều lĩnh, không thể thực hiện."
Lê Tiếu gật đầu phụ họa, có thêm lòng tin với Thẩm Hướng Đường.
Mới đó, mấy người họ dời sang phòng ăn. Thẩm Hướng Đường ngồi xuống rồi dò hỏi: "Chẳng phải bảo thằng Sâm cũng ở Ida sao? Sao không thấy nó đến cùng cháu?"
Thương Úc mở khăn ăn đưa cho Lê Tiếu: "Anh ấy có việc, đến hơi muộn."
Thẩm Hướng Đường cũng không nói nhiều, sai người dọn đồ ăn khai vị đẹp mắt đến, thỉnh thoảng nhìn lướt qua Lê Tiếu, dường như có điều nghiền ngẫm.
Bữa cơm tối này, gần như Lê Tiếu không nói gì.
Ngoại trừ tiếng dao nĩa va chạm, hầu hết thời gian đều do Thẩm Hướng Đường và Thương Úc tán gẫu về tình hình gần đây của tỉnh bang Ida.
Qua khoảng nửa tiếng, Bạch Lộ Hồi đi vào bẩm báo, Thẩm Thanh Dã đã đến.
Nét mặt Thẩm Hướng Đường lạnh lùng, nói rõ ràng: "Để nó chờ bên ngoài."
Đây là ba ruột.
Dùng được một nửa, Lê Tiếu đặt dao nĩa xuống, bưng rượu vang nhấp ngụm nhỏ, liền nghe Thẩm Hướng Đường cười hỏi sâu xa: "Cô bé, lúc trước Thẩm Thanh Dã điều tra về Cảnh Ý Lam ở Lục Cục, là do cháu gợi ý sao?"
Lê Tiếu đặt ly rượu xuống, hơi áy náy gật đầu: "Đúng là cháu."
Thẩm Hướng Đường liếc nhìn Thương Úc vẫn đang dùng bữa, ánh mắt tối hẳn đi: "Hồ sơ lưu trữ về Cảnh Ý Lam ở Lục Cục đã bị tiêu hủy."
Ông ta ngừng một giây, nghiền ngẫm cười nói: "Nhưng... nếu chính Thiếu Diễn mở lời, cũng không thể để hai đứa uổng công đến chuyến này. Tối nay uống rượu với chú, chú có thể đưa một phần hồ sơ về nhà họ Cảnh cho hai đứa. Còn những thứ khác, hai đứa đòi chỗ lão cáo già ấy."
Đến đây, Lê Tiếu mới bừng tỉnh, vì sao Thương Úc lại dẫn cô đi gặp Thẩm Hướng Đường.
Xin tha cho Thẩm Thanh Dã chỉ là ngụy trang, anh muốn giúp cô lấy thông tin của Cảnh Ý Lam.
Lê Tiếu cụp mắt, lòng thoáng rung động.
...
Không lâu sau, Lê Tiếu rời bàn trước. Cô nhìn ra dường như Thẩm Hướng Đường và Thương Úc có lời muốn nói riêng, nên tìm cớ qua phòng khách tìm Thẩm Thanh Dã.
Thẩm Hướng Đường nhìn bóng lưng cô, kín đáo thở dài: "Hai đứa đã biết chuyện xảy ra với nhà họ Mộ ở Parma chưa?"
Khuỷu tay Thương Úc chống lên bàn, ngón tay nhẹ lay đế ly thủy tinh: "Chỉ biết đại khái, không đủ cụ thể. Ba cháu có đưa một vài hồ sơ."
"Con bé có tính toán gì?" Thẩm Hướng Đường nhìn Thương Úc, giọng hơi buồn bã.
Thương Úc cong môi, gương mặt anh tuấn bình tĩnh không nhìn ra manh mối: "Tạm thời cô ấy vẫn chưa."
Nghe vậy, Thẩm Hướng Đường giãn chân mày, đề nghị tận đáy lòng: "Chưa có cũng là chuyện tốt. Con bé là một cô gái, dù năng lực mạnh đi nữa, cũng không nên mang mối hận nặng nề như vậy. Con bé và Thanh Dã kết giao nhiều năm ở biên giới, tình báo hiện hữu trong kho Lục Cục còn nhiều ghi chép về sự tích năm xưa của chúng. Tuổi trẻ ngông cuồng sống rất tiêu sái. Dòng độc đinh mà bao người cố bảo vệ, việc gì phải bận lòng."
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 640: Hồ sơ lưu trữ đã bị tiêu hủy
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗