Hôm sau, đoàn người chuẩn bị về Nam Dương.
Ngoài hành lang, Mông Tuấn đút hai tay vào túi, trưng ra vẻ mặt cứng nhắc: "Tôi điều tra rồi, những lính đánh thuê còn lại cũng đã rời Ida từ tối qua."
Lê Tiếu nghiêng người dựa bệ cửa sổ, hời hợt gật đầu: "À."
Mông Tuấn nhìn gương mặt xinh đẹp như buổi đầu của Lê Tiếu, cứng đờ dặn dò: "Về học hành cho tốt, không có việc gì đừng đánh nhau. Sau này có ghé Ida thì cứ tìm tôi bất kỳ lúc nào."
Lê Tiếu nâng mí mắt, lười giải thích, đáp lại ngoan ngoãn: 'Được."
"Ông già kia... vẫn khỏe chứ?" Khi hỏi câu này, nét mặt Mông Tuấn rất thiếu tự nhiên.
Ánh mắt Lê Tiếu hơi ngạc nhiên, nghiền ngẫm nhướng mày: "Tự quay về một chuyến chẳng phải sẽ biết sao?"
Mông Tuấn liếm răng cấm, trợn mắt nhìn cô, không nói gì.
Năm xưa thầy trò bất hòa, dễ về vậy sao.
...
Mười giờ sáng, máy bay chuyên dụng của Diễn Hoàng cất cánh từ sân bay Ida.
Cố Thần đứng ngoài bãi đỗ máy bay nhìn bầu trời xanh, tay còn cầm điện thoại: "Cô ấy đi rồi."
Đầu bên kia, Bạch Viêm dặn dò: "Đừng tiết lộ thân phận của cô ấy, nghĩ cách xóa hết mọi ghi chép phía tỉnh bang Ida."
Cố Thần phức tạp mím môi: "Cô ấy ở Ida vốn không có ghi chép nhập cảnh."
"Hở?" Bạch Viêm ngạc nhiên nhíu mày: "Không có là sao?"
Cố Thần dùng mũi chân nghiền mặt đất, giọng trầm thấp: "Có thể cô ấy không nhập cảnh bằng tên Lê Tiếu. Hôm qua tôi muốn che giấu hành tung cho cô ấy, sau khi điều tra mới phát hiện không có."
Bạch Viêm trầm ngâm, cười nói: "Vậy đừng xen vào, dù gì cô ấy cũng có chừng mực. Lần này cậu phải cảm ơn cô ấy, nếu không Tập đoàn Thiên Mục đã táng gia bại sản rồi."
Cố Thần chậm rãi nheo mắt, tia tức giận hiện lên nơi chân mày: "Anh yên tâm, giữa tôi và nhà họ Tiêu, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi."
...
Buổi trưa, máy bay đáp xuống sân bay Nam Dương.
Nhiệt độ Nam Dương thoải mái hơn, cuối thu mát mẻ cũng không có gió thét gào.
Quay về biệt thự, Lê Tiếu biếng nhác vào phòng khách. Bàn trà có đặt mấy tập hồ sơ, cô thoáng liếc nhìn rồi nằm bò trên tay vịn sofa nhìn xuất thần.
Hẳn Doãn Mạt đã về Anh. Có lẽ sẽ nhanh chóng biết tình hình bên đó.
Nửa gương mặt Lê Tiếu vùi trong khuỷu tay, thoáng trầm ngâm, rồi cô lại đi đến cạnh cửa sổ nhìn quanh.
Vừa mới về, Thương Úc đã bị Vọng Nguyệt gọi đi, dường như có chuyện gì rất gấp.
Lê Tiếu lấy điện thoại trong túi ra, cân nhắc mấy giây rồi lướt màn hình để tìm hệ thống ICC ẩn trong góc, bấm vào.
Đã lâu rồi cô không xem qua hệ thống ICC của Hội Quốc tế.
Lúc tạm biệt ở nông trại, lời nói của Thẩm Thanh Dã rất đột ngột.
Nhớ lại lần trước, anh ta nói tạo đơn hàng ở chợ đen chỉ là hành động che mắt, thật ra đã có xếp đặt khác.
Lê Tiếu mở hệ thống như có điều suy nghĩ, muốn xem thử vị trí của Vân Lệ.
Cô chưa gọi cho anh ta, đề phòng anh ta đã có chuẩn bị.
Lê Tiếu phóng lớn bản đồ tìm được vị trí Tỉnh bang Nia, tọa độ khí cầu hai thành viên nòng cốt lập tức xuất hiện.
Cô mở tọa độ, theo thứ tự là thành viên nòng cốt Vân Lệ và Vân Lăng.
Ồ, xem ra cô đã nghĩ nhiều rồi.
Lê Tiếu cong môi, thoát hệ thống rồi gọi cho Vân Lệ.
Tiếng đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy, giọng khàn khàn biếng nhác của Vân Lệ truyền đến: "Sao giờ này lại gọi điện cho tôi, phá hỏng mộng đẹp của người khác không sợ bị đòn sao?"
Lê Tiếu nhìn đồng hồ đeo tay, một giờ chiều trong nước cộng thêm chênh lệch thời gian bốn tiếng của Tỉnh bang Nia, mới năm giờ chiều.
"Anh... ngủ trưa sao?"
Vân Lệ im lặng một lúc, sau đó mới trầm giọng nói: "Tối qua bận cả đêm, ngủ bù không được à?"
"Được." Lê Tiếu bĩu môi, nhàn nhạt hỏi: "Đang ở Tỉnh bang Nia sao?"
Dường như Vân Lệ bật cười, trêu chọc: "Ừ. Em tìm tôi có việc hay vì nhớ tôi?"
"Không, chỉ muốn hỏi thăm thôi, tôi cúp máy đây."
Vân Lệ lèm nhèm buồn ngủ: "???"
Cô học được cách đối nhân xử thế từ lúc nào vậy? Lại còn hỏi thăm cơ, bị người ta bỏ bùa rồi à?
...
Ngoài cửa biệt thự, Hạ Sâm ngồi dưới tán ô, nghe Vọng Nguyệt báo cáo, thoáng nhìn sang Thương Úc, kinh ngạc hỏi: "Cậu công chứng tài sản?"
Tài sản trên danh nghĩa Thương Úc đếm không xuể, thống kê ra cũng không ít việc.
Mất thời gian phí sức, làm trò gì thế?
Thương Úc không trả lời câu hỏi của Hạ Sâm, chỉ nhìn Vọng Nguyệt, trầm giọng dặn dò: "Bảo họ tiến hành thật nhanh chóng."
Vọng Nguyệt gật đầu, đồng tử chợt lóe: "Lão đại, có muốn báo gia chủ một tiếng không?"
Thương Úc lạnh nhạt, vuốt ve đầu ngón tay: "Không cần, tôi sẽ nói lại với ông ấy."
Đợi Vọng Nguyệt rời đi, Hạ Sâm nghiền ngẫm, khó lòng tưởng tượng, thử thăm dò: "Cậu công chứng tài sản trước hôn nhân à?"
Ngoại trừ việc này ra, quả thật hắn không nghĩ ra lý do nào để công chứng tài sản nữa.
Những người như họ, với thân phận nhường này, tiền bạc không đong đếm bằng con số.
Một khi liên quan đến hôn nhân, tài sản trước và sau khi kết hôn phải phân chia rõ ràng.
Thương Úc thong thả tháo khuy măng sét, xắn ống tay áo, ngước mắt liếc Hạ Sâm: "Anh không về Thành Tây sao?"
Hiểu rồi, chê hắn lắm chuyện đây mà.
Hạ Sâm dựa người ra sau, cổ chân gác đầu gối, lay mũi chân: "Cậu không sợ mình quá nóng vội sao? Hai người kết hôn đâu đơn giản chỉ là đi đăng ký. Quy củ của Thương thị còn có Trưởng Lão đường, cậu tính đối phó thế nào?"
Thương Úc nhìn lại Hạ Sâm, cong môi: "Kết hôn là kết hôn, đăng ký là đăng ký."
"Có gì khác nhau?" Hạ Sâm bỗng cảm thấy buồn cười, đưa tay vò tóc, chế giễu: "Không nghĩ đến cậu lại là người kết hôn sớm nhất."
Dứt lời, hắn buông chân xuống, đứng dậy đẩy ghế ra: "Được rồi, anh về Thành Tây, chọn được ngày nhớ báo anh một tiếng."
Hạ Sâm lấy áo khoác trên ghế choàng lên đầu vai, vừa đi hai bước đã nghe tiếng cảnh cáo trầm thấp sau lưng: "Giữ khoảng cách với Doãn Mạt."
"Sao thế? Không động vào được?" Hạ Sâm dừng bước, xoay người nhướng mày hỏi lại.
Thương Úc chống tay vịn đẩy ghế ra, đi đến cạnh anh ta, nhếch môi nói: "Lập trường của cô ta không rõ, có thể động vào nhưng đừng để sơ hở."
Nghe vậy, Hạ Sâm vuốt lông mày, kín đáo bật cười: "Cậu thấy giờ vẫn còn phụ nữ khiến anh phải sơ hở sao? Dù có đi nữa, cũng không phải cô ta."
Thương Úc mím môi, đôi mắt âm u ánh vẻ chế giễu: "Ờ, lần sau nhớ tránh xa camera."
Hạ Sâm chưa kịp phản ứng, Thương Úc đã lướt qua anh ta đi đến cửa chính biệt thự.
Camera...
Hạ Sâm dùng lưỡi đẩy má trong, yết hầu nhấp nhô, đáy mắt hiện ý cười.
Chẳng trách thái độ của Lê Tiếu và Thiếu Diễn đều là mặc kệ, hóa ra là lập trường không rõ.
...
Không lâu sau, Thương Úc vào phòng khách, Lê Tiếu đang gọi điện thoại.
"Được, chiều nay tôi đến một chuyến, làm phiền rồi."
Giọng cô rất khách sáo, nghe không giống như người quen.
Thương Úc cúi người cầm hồ sơ trên bàn trà, mở ra xem thử, giọng quyến rũ: "Em phải ra ngoài sao?"
"Vâng, em đến văn phòng làm việc của luật sư." Lê Tiếu vẫn đứng trước cửa sổ, thấy bóng Hạ Sâm đi xa, quay đầu nhìn người đàn ông ở đối diện, môi cong lên: "Anh Sâm nghĩ thế nào về Doãn Mạt?"
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 643: Cậu công chứng tài sản trước hôn nhân sao?
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗