Màn đêm buông xuống, hai chiếc Jeep lái ra khỏi công xưởng, chạy thẳng đến khu ổ chuột biên giới.
Khoảng một giờ đi đường, hướng Đông Nam biên giới, ánh sáng điện đường yếu ớt rọi đường mòn quanh co phía trước.
Khu ổ chuột nằm ở gần sườn núi kéo dài, xây men theo núi, địa hình có ưu thế dễ thủ khó công.
Phía sau sườn núi là rừng cây nguyên thủy, là nơi năm xưa Lê Tiếu gặp Vân Lệ.
Kiến trúc phần lớn của khu ổ chuột là phòng tre, mọc lộn xộn như rừng trên sườn núi.
A Xương lái xe đến gần lối vào, đèn lớn nhấp nháy, lập tức có người đi ra dời chướng ngại vật bằng gỗ.
Lê Tiếu ngồi phía sau không nói gì. Ba năm không quay lại, dù ngoài cửa tối mờ, cô cũng có thể phân biệt được biến hóa của khu ổ chuột.
Xe SUV tính năng tốt chạy lòng vòng dọc theo đường núi. Qua hai mươi phút, A Xương ngồi hàng trước giảm tốc kéo phanh tay: "Cô Bảy, Diễn gia, ông cụ đang đợi mọi người."
Lê Tiếu đội nón, cùng Thương Úc lục tục xuống xe.
Mạc Giác từ phía sau chạy tới, nét mặt hơi ngạc nhiên: "Bàn Thờ, đây là đâu thế?"
"Vào cùng em." Lê Tiếu nhàn nhạt đáp, nắm tay Thương Úc, đẩy cửa trúc đi vào.
A Xương, Lạc Vũ và Lưu Vân canh ngoài cửa. Nhiệt độ trong rừng ban đêm hơi thấp, gió thổi khiến bóng cây lay động, tạo thêm sắc thái thần bí.
Xung quanh không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng từ các nhà trúc.
Lạc Vũ nhìn nét mặt nghiêm túc của A Xương, thấp giọng hỏi: "Bình thường, nguồn kinh tế của khu ổ chuột lấy từ đâu?"
Vừa rồi xe chạy qua, hình như có lều dựng bằng sắt, nhà dày đặc, ngõ hẹp, điều kiện và phương tiện cuộc sống không mấy lạc quan.
Mợ Cả có rất nhiều tiền, sao không bỏ tiền ra cải tạo?
A Xương kín đáo nhìn Lạc Vũ, mím môi, nói lời kinh người: "Phía sau núi tiếp giáp với Myanmar có hai quặng phỉ thúy..."
Lạc Vũ và Lưu Vân: "..."
Thế này sao gọi là khu ổ chuột được, rõ ràng là lò phỉ thúy.
...
Cùng lúc đó, phòng khách nhà trúc hai tầng, đèn sàn rọi xuống đất tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
Lê Tiếu và Thương Úc ngồi xuống trước bàn, Mạc Giác ngồi cạnh họ, thỉnh thoảng đánh giá bày trí bên trong lầu trúc.
Không ngờ nhìn bên ngoài lầu trúc rất đơn sơ, nhưng bên trong lại là động tiên khác hẳn.
Phương tiện hiện đại hóa đầy đủ, thảm trải sàn dường như là hàng Ba Tư.
Mạc Giác đảo mắt, cứ tưởng cậu Hai chưa từng gặp mặt là dân tỵ nạn, giờ nhìn lại dường như là thâm tàng bất lộ.
Cô nàng đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Tấm màn cửa sau phòng được vén lên, một người phụ nữ mặc quần áo giản dị đầu quấn khăn lụa đi ra.
Bà đặt trái cây đặc sản biên giới lên bàn, ánh mắt rất sáng, kính cẩn khom người với Lê Tiếu: "Ông cụ còn đang tắm nước thuốc, sẽ đến ngay."
Lê Tiếu gật đầu: "Làm phiền dì Liễu rồi."
"Cô đừng khách sáo." Dì Liễu vui vẻ nhìn Lê Tiếu, sau đó gật đầu tỏ ý với Thương Úc rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Sau khi bà rời đi, Mạc Giác cầm trái cây chưa thấy bao giờ ngửi thử. Cũng vì chưa từng thấy nên cô nàng không dám ăn, tiện tay thả trở lại.
Thương Úc tiếc chữ như vàng, nghiêng người dựa tay vịn, nhìn gương mặt Lê Tiếu, cứ như ngoại trừ cô ra không ai có thể thu hút sự chú ý của anh vậy.
Không bao lâu sau, cùng với tiếng ho khẽ, Mộ Ngạo Hiền trông hơi vội vàng đi ra từ sau phòng.
Lê Tiếu đứng dậy, đi đến, hơi cúi người: "Chào thầy."
Mộ Ngạo Hiền, năm mươi tám tuổi, tóc mai hoa râm, vóc dáng cao ngất, đôi mắt lấp lánh có thần, chỉ là đường nét gương mặt quá nhão, bên tai trái còn có một phần da thịt bị lõm xuống.
Đó là hậu di chứng gương mặt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.
Năm xưa giả chết trốn đi, ông đã phẫu thuật cả gương mặt để sống sót.
Mộ Ngạo Hiền hiền từ nhìn Lê Tiếu, vỗ cánh tay cô: "Sao tự dưng lại quay về, cũng không báo trước."
"Quyết định bất chợt ạ." Lê Tiếu cong môi cười, xoay người chìa tay về hướng Thương Úc: "Thầy, đây là người yêu của con, Thương Thiếu Diễn."
Rất hiếm khi Lê Tiếu giới thiệu thân phận của Thương Úc thẳng thắn như vậy.
Không phải chồng, cũng không phải chồng chưa cưới, mà là người yêu.
Mộ Ngạo HIền nhìn lướt qua Lê Tiếu, nhìn thẳng người đàn ông anh tuấn cao ngất.
Thương Úc thoáng gật đầu: "Ông Mộ."
Mộ Ngạo Hiền đi đến cạnh anh, quan sát mấy lần rồi cười nói: "Cháu ngoan, nhớ năm xưa chú có tham gia tiệc đầy tháng của cháu, mới đó đã lớn vậy rồi. Gần đây anh Thương có khỏe không?"
Lê Tiếu gãi tai, cảm thấy kỳ lạ.
Mộ Ngạo Hiền và Thương Úc trò chuyện đơn giản đôi câu, sau khi ngồi xuống, ông lập tức chú ý đến Mạc Giác.
Lê Tiếu nhướng mày, Mạc Giác lập tức hiểu ý, ngồi ngay ngắn lại, lễ phép gọi: "Cậu Hai."
Mộ Ngạo Hiền rất ngạc nhiên, nhìn Lê Tiếu: "Con bé là..."
Mạc Giác nghiêm túc giới thiệu mình: "Cậu Hai, con là Mộ Giác, mẹ con là chị của cậu."
Mộ Ngạo Hiền ngẩn người, nét mặt dao động mãnh liệt.
Lê Tiếu cong môi, kiên nhẫn kể lại thân thế Mạc Giác, sau cùng nhìn nét mặt khó tin của Mộ Ngạo Hiền, khẽ gật đầu: "Chị ấy thật sự là Mộ Giác."
Mộ Ngạo Hiền nhìn Mạc Giác thật lâu, tiếp đến che mắt, mãi không nói gì.
Một lúc sau, ông run rẩy bưng ly trà lên, khàn giọng lẩm bẩm: "Tiểu Giác còn sống, nếu chị Hai và anh rể biết, chắc chắn sẽ rất vui mừng..."
Không lâu sau, Mộ Ngạo Hiền gọi dì Liễu vào, để bà dẫn Mạc Giác ra ngoài đi dạo.
Lê Tiếu không ngờ rằng, cô chọn đêm khuya đến đây vì không muốn để quá nhiều người biết.
Nhưng vì Mạc Giác mà chưa đến nửa tiếng, tin tức cô trở về đã truyền khắp khu ổ chuột.
Lúc này trong phòng khách, Mộ Ngạo Hiền thở dài: "Chị dâu rất thông minh, chị ấy không mang những chứng cứ đó về nhà họ Mộ, chắc chắn đã đặt ở nơi không ai ngờ đến. Chuyến này hai đứa đến Anh phải cẩn thận, thế lực nhà họ Tiêu lớn, mấy năm nay âm thầm lôi kéo không ít quý tộc, dù thế nào đi nữa cũng không nên vọng động, chú ý an toàn."
Ông vừa dứt lời, điện thoại trong túi Thương Úc đột ngột vang lên.
Anh lấy ra xem thử, trầm giọng xin lỗi, gật đầu tỏ ý với Mộ Ngạo Hiền rồi đứng dậy ra ngoài.
Mộ Ngạo Hiền nhìn bóng lưng cao ngất của anh, ánh mắt trở nên xa xăm vì nhớ lại: "Năm xưa Thương Tung Hải và anh Cả có giao tình, họ luôn nói sẽ để con cái hai nhà kết hôn. Vốn tưởng là chuyện đùa, không ngờ hai đứa lại ở bên nhau thật."
Ông thoáng ngừng: "Thương Thiếu Diễn... có tốt với con không?"
"Rất tốt." Lê Tiếu nhìn Mộ Ngạo Hiền, hình ảnh những ngày tháng qua tái hiện trong đầu. Sau đó cô mím môi, siết nắm tay: "Chú Hai không cần lo lắng."
Tiếng gọi chú Hai khiến hốc mắt Mộ Ngạo Hiền đỏ ửng.
Hơi thở ông rối loạn, yết hầu lên xuống khó khăn, mãi mới ổn định được tâm trạng, đẩy trái cây trên bàn đến trước mặt Lê Tiếu: "Chú Hai vô dụng không tìm được chứng cứ lật độ nhà họ Tiêu. Cháu đừng trách chú, bao năm qua... chú đã cố gắng hết sức."
Lê Tiếu không đành lòng, nhìn sang hướng khác cầm bình trà lên châm cho ông: "Không đâu, chú cứ dưỡng sức khỏe, chuyện còn lại để cháu làm."
Mộ Ngạo Hiền vui mừng gật đầu, khàn giọng nói: "Chú viết địa chỉ cho cháu, là nơi chị dâu đã ở Anh năm xưa, có thời gian cháu có thể ghé xem sao."
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 733: Người yêu của con – Thương Thiếu Diễn
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗