Chương 808: Mẹ cậu lên cơn điên rồi à?
Đăng lúc 02:15 - 07/09/2025
10
0
Trước
Chương 810
Sau

Tô Mặc Thời xoa huyệt Thái dương, ánh mắt chế giễu: "Còn chơi trò bịp bợm giương đông kích tây này nữa à? Anh ta không biết độc bạch tuộc đốm xanh không thể giải sao?"

Doãn Mạt mím môi, không nói gì.

Cô ta không muốn giải thích thay Tiêu Diệp Huy, cảm thấy không cần thiết, lại còn dư thừa.

Dù trạng thái sáng nay của anh ta khác thường thật, nhưng vấp ngã học khôn, đề phòng anh ta cố ý diễn trò, Doãn Mạt lựa chọn bỏ mặc.

Hạ Tư Dư nhíu mày, vừa nghĩ vừa nói: "Bạch tuộc đốm xanh đúng là sinh vật biển đặc thù ở châu Úc, nói không chừng chúng ta cũng có thể hỏi thăm phòng thí nghiệm y học bên đó?"

Tô Mặc Thời không đành lòng đả kích niềm hứng khởi của cô nàng, chỉ nhắc nhở uyển chuyển: "Chúng ta có nghiên cứu viên về sinh vật biển, hơn nữa còn đến từ châu Úc."

Hạ Tư Dư trầm ngâm mấy giây, đứng dậy nói: "Mọi người tiếp tục trò chuyện, em đi gọi điện."

Công ty dược Hoàn Hạ có chi nhánh ở châu Úc, dù không tìm ra thuốc đặc trị thì bắt hai con bạch tuộc về nghiên cứu cũng được.

...

Bên kia, qua mười phút, Doãn Mạt vẫn chưa ra ngoài, nét mặt bà Tiêu rất xấu. Bà ta sớm đã vứt tai nghe thu âm sang một bên.

Từ khi Doãn Mạt vào trong, dụng cụ nghe lén trên người cô ta mất tín hiệu liên tục, rõ ràng bên kia đã sử dụng kỹ thuật chống nhiễu sóng.

"Tiểu Nham, con vào xem sao." Bà Tiêu nhắm mắt dặn dò.

Tiêu Diệp Nham liếc gương mặt căng thẳng của bà ta, cười bảo được, gõ cửa kính xe, vệ sĩ lập tức kéo ra giúp hắn.

Nghe tiếng hắn xuống xe, bà Tiêu chậm rãi mở mắt ra, nhìn kính chiếu hậu: "Máy bay không người lái có manh mối gì không?"

Vệ sĩ lái xe là tâm phúc của bà ta, cảnh giác nhìn ngoài cửa, xoay người lại nói: "Trước mắt vẫn chưa, nhà cửa trong trấn không cao, máy bay không người lái không dám áp sát. Hơn nữa hạ độ cao sẽ bị nhiễu tín hiệu, người của chúng ta vẫn đang thử nghiệm."

Nét mặt bà Tiêu không vui: "Đúng là lũ vô dụng."

Vệ sĩ tập trung tinh thần, thấp giọng đề nghị: "Phu nhân, chi bằng chúng ta tìm Nhị hoàng tử đến hỗ trợ, dù Liên minh Y học được Điều lệ quốc tế bảo vệ thì cũng không thể không nể mặt Hoàng thất được."

Bà Tiêu nhìn ra ngoài cửa, một lúc sâu mới dặn dò: "Cậu không cần bận lòng những điều này, bảo nhóm máy bay không người lái nhanh chóng..."

"Phu nhân, cậu Hai và Đội trưởng Doãn ra rồi." Vệ sĩ xoay người thấy hai bóng người từ phía trước đi tới, vội nhắc.

Bà Tiêu nhìn sang, thất vọng tràn trề trong mắt.

Không có Tiêu Diệp Ninh.

Đã một ngày một đêm, không biết con gái bà phải chịu đựng hành hạ thế nào ở đây.

Bà ta đè nén tâm tư xao động, nghiêng người bước ra theo hành động mở cửa xe của vệ sĩ.

Doãn Mạt không đổi sắc mặt đi đến, khom người cúi đầu: "Phu nhân."

Bà Tiêu thấy đôi tay trống trơn của cô ta, mím môi hỏi: "Đưa đồ cho họ rồi?"

Doãn Mạt gật đầu, đang tính đáp lời thì một cái tát mạnh đã giáng thẳng lên mặt cô ta: "Đồ vô dụng. Không gặp được Ninh Ninh, ai cho cô đưa đồ?"

Cái tát của bà Tiêu không chút nể tình, một bên má của Doãn Mạt lập tức sưng lên, hiện rõ dấu năm ngón tay.

Cô ta mất thính giác tạm thời, cúi đầu thấp giọng nói: "Họ nói sẽ thả cô chủ, nhưng không phải lúc này."

"Họ nói?" Bà Tiêu lại vung tay lên, nhưng Tiêu Diệp Nham đã duỗi tay ngăn lại đúng lúc: "Mẹ đừng vội, chi bằng nghe cô ta nói hết đã."

Bà ta hất tay Tiêu Diệp Nham ra, lạnh lùng liếc Doãn Mạt: "Bao nhiêu năm qua, A Huy dạy cô ăn cây táo rào cây sung vậy à? Không đưa được Ninh Ninh ra ngoài, sao cô còn mặt mũi quay lại?"

Đây là hành động cố ý chém thớt, hoặc là trút hết cơn giận lên người Doãn Mạt vô tội.

Tiêu Diệp Nham ngăn cản cũng chẳng có tác dụng, lại càng khiến bà Tiêu hùng hổ dọa người hơn.

Vừa nghĩ đến Tiêu Diệp Ninh ở trong tay Lê Tiếu, bà ta không thể giữ được tỉnh táo.

Tiêu Diệp Huy liên lụy đến con gái bà, vậy nô bộc của anh ta phải chịu phạt thay.

Bà Tiêu lại tiến đến gần Doãn Mạt, đúng ngay lúc này, lối vào trấn truyền đến tiếng động cơ xe thể thao chói tai.

Xe thể thao siêu tính năng cấp tốc dừng lại sau lưng Doãn Mạt.

Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt ngả ngớn anh tuấn của Hạ Sâm xuất hiện.

Môi hắn nhoẻn ý cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo, gác tay lên cửa kính xe, liếc Tiêu Diệp Nham, ngang ngược nhạo báng: "Mẹ cậu lên cơn điên rồi à?"

Tiêu Diệp Nham: "..."

Doãn Mạt cúi đầu, dù gò má rất đau nhưng vẫn không khỏi tức cười.

Bà Tiêu bị khiêu khích công khai, lạnh mặt nhìn Tiêu Diệp Nham: "Con quen à?"

"Vâng." Tiêu Diệp Nham ngẫm nghĩ, trả lời khá hàm súc: "Một người bạn hiếm có."

Bà ta bĩu môi, xoay người chuẩn bị lên xe, lại dừng bước cảnh cáo: "Tiểu Nham, về sau có kết bạn phải cẩn thận mới được."

Tiêu Diệp Nham còn chưa đáp trả, Hạ Sâm đã bước xuống.

Hắn dựa cửa xe, rung chân: "Tiêu Diệp Nham, sau này có chọn mẹ kế phải cẩn thận mới được, chọn ai không chọn, lại chọn phải một mụ điên, mắt ba cậu mù sao?"

Trong thiên hạ, chắc chỉ có Hạ Sâm mới dám châm chọc thẳng mặt Minh Đại Lan thế này.

Tự dưng Tiêu Diệp Nham nằm yên cũng trúng đạn, nét mặt không vui, trầm giọng nói: "Anh bớt lắm lời đi."

Hạ Sâm liếc gò má sưng đỏ của Doãn Mạt, gương mặt anh tuấn âm u, liếm răng cấm: "Cũng đâu phải mẹ ruột của cậu, không nói được à?"

Bà Tiêu ngừng động tác lên xe, kín đáo xoay người, đáy mắt âm u: "Người trẻ tuổi, nên cẩn thận, họa luôn từ miệng mà ra."

Hạ Sâm phóng túng xua tay: "Bà tỉnh lại đi, cuộc đời mình đã mơ hồ rồi còn muốn lên lớp tôi?"

Tiêu Diệp Nham bước lên cau mày nhắc: "Hạ Sâm."

Hạ Sâm khoanh tay trước ngực, thái độ dừng dưng khiến người khác chịu thua. Hắn liếc bộ dạng ngoan ngoãn của Doãn Mạt, tự dưng lại thấy chướng mắt: "Còn không lên xe, chờ tôi mời em sao?"

Sức mạnh giương nanh múa vuốt của cô ở trước mặt anh bị chó gặm rồi à?

Doãn Mạt vội liếc hắn, không nhúc nhích.

Tiêu Diệp Nham nhìn ra được manh mối, đi đến cạnh Hạ Sâm, thấp giọng khuyên: "Hôm nay thì không được, chúng tôi còn có việc, chi bằng anh về trước đi, hai hôm nữa tôi đưa cô ấy qua."

Tiêu Diệp Nham biết tính tình Hạ Sâm phóng túng, cứ tưởng hắn chỉ vui đùa thoáng qua với Doãn Mạt, không ngờ lại bảo vệ cô ta đến vậy.

Đây đúng là thu hoạch bất ngờ.

Hạ Sâm rút điếu thuốc, khi đặt đến bên môi châm lửa, mơ hồ nói: "Người phụ nữ này và con gái, các người chọn một đi."

Tiêu Diệp Nham kinh ngạc nhướng mày: "Ý anh là gì?"

Bà Tiêu nghe vậy cũng đổi sắc mặt, ánh mắt như lửa đốt trừng Hạ Sâm.

"Nghe không hiểu tiếng người à?" Hạ Sâm ngước mắt thiếu kiên nhẫn, phun làn khói vào gáy Doãn Mạt: "Để cô ấy theo tôi, tôi sẽ giúp tìm đứa bé nhà các người trở về."

Tiêu Diệp Nham nửa tin nửa ngờ, hỏi lại: "Anh biết Ninh Ninh ở đâu sao?"

"Không biết không có nghĩa là không tìm ra!" Ngón tay kẹp điếu thuốc của Hạ Sâm chỉ chỉ Tiêu Diệp Nham: "Anh Cả cậu vô sỉ thật, hạ độc người khác còn liên lụy em gái mình, vô dụng nhỉ."

Trước
Chương 810
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 14,538
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...