Sân bay quốc tế cảng London.
Năm chiếc xe lần lượt lái vào bãi đỗ máy bay.
Điện thoại của Lê Tiếu đổ chuông. Cô nhìn tên người gọi, ấn nghe.
Đầu bên kia, giọng nói dịu dàng của Tiêu Diệp Huy truyền đến: "Phải đi à?"
Lê Tiếu nhìn gương chiếu hậu, cười nhạt: "Sao trên đường đi lại không ra tay?"
Trên đường, có ba chiếc xe con và hai chiếc Bentley luôn theo sau họ. Giờ mấy chiếc xe đó ở phía đối diện lối vào bãi đỗ máy bay.
Trong điện thoại, Tiêu Diệp Huy chợt cười: "Họ chỉ muốn đưa Ninh Ninh về, có ra tay cũng vô nghĩa."
"Không phải vô nghĩa." Lê Tiếu gác tay lên cửa kính xe, lạnh nhạt vạch trần: "Anh không dám ngăn đoàn xe Hoàng thất mà thôi."
Tiêu Diệp Huy nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề: "Tiểu Thất, em từng nói người nào làm người đó chịu. Anh tin em hiểu được dụng ý của anh."
"Vậy sao?" Lê Tiếu đáp lại mơ hồ, không cho anh ta có cơ hội nói tiếp mà cúp máy luôn.
Thương Úc ngồi cạnh cô gác chân bình thản. Qua một lúc, Lê Tiếu yêu cầu Vệ Ngang ngồi hàng trước: "Để Doãn Mạt và Tiêu Diệp Ninh xuống xe."
Vệ Ngang đáp lại rồi đẩy cửa xe, ra ngoài.
Không lâu sau, Doãn Mạt dẫn theo Tiêu Diệp Ninh đang khó hiểu rời khỏi bãi đỗ máy bay. Cô bé vừa đi vừa quay đầu, nói gì đó với Doãn Mạt.
Cùng lúc đó, bà Tiêu ở lối vào bãi đỗ máy bay cũng xuống xe. Tiêu Diệp Nham đứng ngay cửa, nét mặt không nhìn ra vui buồn.
Ngay khi thấy Tiêu Diệp Ninh, nỗi sợ hãi mấy ngày liên tiếp đều hóa thành niềm vui sống sót sau tai nạn.
"Ninh Ninh!"
Tiêu Diệp Ninh quay đầu nhìn, lập tức phất tay: "Mẹ..."
Bà Tiêu bước nhanh hơn về phía Tiêu Diệp Ninh, các vệ sĩ rập khuôn sau lưng.
Gương mặt tiều tụy mừng rỡ hẳn lên, bà ta ôm chầm lấy Tiêu Diệp Ninh, cẩn thận kiểm tra cả người cô bé: "Ninh Ninh, có sao không con? Đau chỗ nào nói mẹ biết."
Tiêu Diệp Ninh mù mờ lắc đầu: "Con đâu có sao, cũng không bị đau, sao mẹ lại khóc?"
Dù cảm thấy được có gì đó không ổn, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của bà Tiêu, cô bé vội ôm lấy bà ta.
Nét mặt căng thẳng của bà Tiêu hòa hoãn lại: "Không sao thật à?"
Tiêu Diệp Ninh gật đầu nghiêm túc: "Không, con vẫn luôn ở chung với anh Thiếu Hành, sao có chuyện gì được?"
Bà Tiêu lập tức thay đổi sắc mặt, ngước nhìn đoàn xe phía trước, còn chưa nói gì, một chiếc xe từ phía sau lái tới.
Xe ngừng lại, cửa kính xe hàng sau hạ xuống, để lộ gương mặt không giận tự uy của Thương Tung Hải.
Bà Tiêu kéo Tiêu Diệp Ninh ra sau lưng, cúi nhìn Thương Tung Hải một cách cảnh giác.
Tài xế mở cửa xe, Thương Tung Hải bước xuống, xoa Phật châu, liếc bà Tiêu, lắc đầu nói: "Về rồi hỏi rõ con gái bà, con bé có chịu tủi thân gì không."
Không đợi bà Tiêu lên tiếng, Thương Tung Hải đã chắp tay đi về phía trước. Khoảng cách chỉ mấy bước chân, ông đứng lại, nghiêng đầu để lại một câu: "Minh Đại Lan, trước giờ bà chưa từng hiểu rõ con trai mình."
"Thương..." Bà Tiêu muốn gọi ông, nhưng Tiêu Diệp Nham đã xen vào: "Ninh Ninh, đến đây, để anh Hai xem nào."
Cùng lúc đó, Thương Tung Hải đã đi càng lúc càng xa.
Cho đến rất lâu về sau, bà ta vẫn luôn nghĩ đến ngày hôm nay, nếu có thể hiểu được sự thất vọng tràn trề trong đôi mắt của Thương Tung Hải thì tốt biết bao.
Không lâu sau, Tiêu Diệp Nham để Doãn Mạt theo Tiêu Diệp Ninh lên xe rồi đến sau lưng bà Tiêu, thấp giọng hỏi: "Mẹ muốn ra tay lúc này không?"
Bà Tiêu không trả lời, tầm mắt xuyên thấu cửa sau chiếc xe cuối cùng, có thể thấy mơ hồ sườn mặt của Thương Lục.
Bà ta chần chừ vì có Thương Lục ở đây, hơn nữa còn vì lời nói kia của Thương Tung Hải.
Trong ba chiếc xe con ở sau họ là đám liều mạng Tiêu Diệp Nham thuê với số tiền lớn.
Chỉ cần chúng xuống xe là bãi đỗ máy bay sẽ xảy ra hỗn chiến.
Thấy bà Tiêu chậm chạp không đưa ra quyết định, Tiêu Diệp Nham đã hết kiên nhẫn, quay đầu nhìn xe con, vừa nháy mắt, điện thoại trong túi đã vang lên.
Tiêu Diệp Nham nhìn màn hình, ngạc nhiên: "Ba."
Bà Tiêu cũng nghe tiếng nhìn sang, không biết Tiêu Hoằng Đạo ở đầu kia đã nói gì, nét mặt Tiêu Diệp Nham thay đổi, nghiêm túc trả lời: "Được, bọn con quay về ngay."
"Có chuyện gì?" Bà Tiêu ngờ vực nhìn hắn. Tiêu Diệp Nham mím môi, thấp giọng nói: "Ba không nói nhiều, chỉ bảo chúng ta nhanh chóng trở về."
Bà Tiêu khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ông ta mới sốt ruột gọi họ về trang viên như vậy?
...
Đợi đoàn xe của bà Tiêu rời khỏi bãi đỗ máy bay, đám Lê Tiếu thong thả xuống xe.
Đêm đó, hai chiếc máy bay lục tục cất cánh, mục tiêu theo thứ tự là Nam Dương và Parma.
Trong khoang máy bay, Thương Lục ngồi nghiêm chỉnh đối diện Thương Tung Hải, thử thăm dò: "Ba, vừa rồi ba nói gì với mẹ thế?"
Thương Tung Hải cầm sách thuốc, lật trang: "Vườn thuốc của con có còn xích linh chi và dạ giao đằng không?"
Thương Lục bị hỏi lại, ngây ra mấy giây mới đáp: "Hình như còn."
"Quay về nhớ tìm, chế thuốc cho thằng nhóc Vân Lệ theo toa thuốc ba mươi hai quyển 'Y bản thảo kinh'."
Thương Lục đá chân, xấu hổ gật đầu: "Con biết rồi."
Lần nào cũng vậy, không chịu hé răng, tốt xấu gì cũng phải cho anh ta cơ hội san sẻ chứ!
Thương Tung Hải ngó lơ phản ứng của Thương Lục, lật hai trang, hỏi như vô tình: "Cái hôm mẹ con gặp chuyện ở Parma, con đang làm gì?"
Năm ấy Thương Lục mười bốn tuổi.
Anh ta thoáng trầm ngâm, khẳng khái đáp: "Con đi học."
Thương Tung Hải ngước mắt, Thương Lục lập tức cúi đầu, thành thật: "Con đi đua xe..."
"Còn nhớ ai phẫu thuật cho bà ấy không?"
Thương Lục khổ sở nhớ lại, đỡ trán lẩm bẩm: "Hình như là bác sĩ gia đình do bà ấy đưa đến. Đêm đó con về nhà thấy người đó bưng mâm ra ngoài..."
Trên mâm chính là thai nhi và tử cung đẫm máu.
Vì mùi máu tanh nồng nên Thương Lục vẫn nhớ rõ.
Nhưng lý do bà gặp sự cố ở nhà chính thì ba với anh Cả không chịu nói.
Chỉ là, họ không nói, không đồng nghĩa bà Tiêu cũng không nói.
Đến tận bây giờ, dù bà Tiêu nhiều lần ám chỉ anh Cả cố ý hại chết con bà, nhưng Thương Lục không hề tin.
Trong mắt anh ta, anh Cả là người đội trời đạp đất, giết một bào thai cùng mẹ khác cha có gì mà không dám nhận?
...
Thời gian ở Nam Dương là bốn giờ rưỡi sáng, máy bay tư nhân của Diễn Hoàng hạ cánh sân bay quốc tế.
Lê Tiếu đang ngủ trong buồng nghỉ. Thương Úc cúi người vuốt ve gò má cô, giọng trầm ấm gọi: "Bé ngoan, về nhà rồi."
Trong khoang máy bay, Tịch La thả bài cẩu xuống, duỗi lưng: "Không chơi nữa, cuối cùng cũng quay lại rồi."
Hạ Sâm không còn vẻ ngả ngớn, dựa ghế chân cao bưng ly rượu uống một ngụm lớn.
Hắn không ở lại Anh mà theo họ về Nam Dương.
Hứng thú hiện giờ của hắn với Doãn Mạt chưa đủ để hắn ở lại mặc kệ hậu quả.
Ra tay giúp đỡ quá nhiều lần sẽ trở nên rẻ rúng.
Nếu Doãn Mạt không có năng lực thoát hiểm thì mãi chỉ là gánh nặng mà thôi.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 811: Đến giờ, bà ta chưa từng hiểu con trai mình
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗