Chương 857: Nghe lén ở góc tường
Đăng lúc 02:15 - 07/09/2025
11
0
Trước
Chương 859
Sau

Tiêu Hoằng Đạo dừng một lát: "Nói mới nhớ, không phải tôi đã cử vệ sĩ bảo vệ Ninh Ninh ở trường rồi sao, còn vấn đề an toàn gì nữa."

Minh Đại Lan không hài lòng với lời giải thích của ông ta: "Ông sớm sắp xếp người bảo vệ con bé thì tôi đã không suy nghĩ lung tung rồi."

Cảm thấy sự việc không liên quan đến bữa sáng của mình, Tiêu Diệp Huy dửng dưng.

Tiêu Hoằng Đạo đặt đũa xuống, nhìn Minh Đại Lan bằng ánh mắt tràn ngập ý cười: "Được rồi, là tôi chủ quan, may mà chuyện đã qua rồi, dạo này bà suy nghĩ nhiều, ăn không ngon ngủ không yên, hay là đi giải khuây với phu nhân Andrew đi."

"Còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày cưới của Diệp Huy, sau khi về chắc chắn bà sẽ bận trước bận sau, nhân lúc còn rảnh thì đi chơi một chuyến cũng tốt."

Tiêu Hoằng Đạo dẫn dắt từng bước, trong lời nói không thiếu sự quan tâm.

Dù chưa hết giận, nhưng sắc mặt của Minh Đại Lan đã dịu hơn trước: "Để tôi suy nghĩ đã."

Tiêu Hoằng Đạo bất giác nhếch miệng, liếc nhìn Tiêu Diệp Huy. Anh ta nhấp một hớp hồng trà, tiếp lời: "Lát nữa con sẽ bảo Doãn Mạt sắp xếp một chuyến bay thẳng. Andrew không thể quá phô trương trước khi tranh cử chức Nghị trưởng. Mẹ lên đường với bà ấy cũng không thể ngồi máy bay bình thường, ngồi máy bay nhà mình vẫn thoải mái hơn."

Bà Tiêu mấp máy môi: "Giờ vẫn chưa cần, chờ mẹ nghĩ kỹ sẽ báo với con."

Tiêu Diệp Huy ngước mắt, cười nhẹ: "Được, mẹ nhớ đấy."

Trước lời đề nghị của cha con nhà họ Tiêu, Minh Đại Lan đã hơi xiêu lòng.

Cái gọi là hư vinh chính là bản tính theo đuổi địa vị và vinh quang, cho dù ở tuổi nào cũng đều muốn hưởng thụ niềm hạnh phúc được mọi người săn đón.

...

Nam Dương. Đã gần trưa mà mưa vẫn chưa tạnh.

Lê Tiếu thức giấc, thong thả bước ra phòng khách.

Cận Nhung đang ngồi trên sofa than vắn thở dài. Thương Úc đứng im lặng hồi lâu trước cửa sổ sát đất, hình như đang gọi điện thoại.

Lê Tiếu chậm rãi đi qua, ngồi xuống ôm gối ôm, bắt đầu ngẩn người.

Cận Nhung nhìn cô, thở dài. Ba giây sau, anh ta hiểu ra mình đã gửi gắm nhầm người, bởi vì Lê Tiếu không nhìn anh ta. Chẳng biết đang nghĩ gì mà cô chau mày, vẻ mặt rất mệt mỏi.

Thương Úc cúp máy, quay người lại thấy Lê Tiếu im lặng cau mày thì xoa đầu cô: "Vẫn chưa tỉnh ngủ à?"

Anh cúi đầu nhìn cô, có thể thấy rõ từng sợi mi dài của cô từ góc độ này.

Lê Tiếu lấy lại tinh thần, ngửa đầu nhìn anh, sau đó nghiêng người về phía trước, áp trán lên bụng anh.

Cô không nói không rằng, nũng nịu dụi mặt vào áo anh, hoàn toàn quên mất vẫn còn một kẻ độc thân đang trợn mắt há hốc mồm bên cạnh.

Từ trước đến giờ Cận Nhung chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mềm mại và dễ thương như thế này của Lê Tiếu, lòng anh ta ngứa ngáy khi nhìn cảnh này.

"Thất Thất à..."

Anh ta vừa cất tiếng, Lê Tiếu liền khựng lại, xoay mặt qua nhìn anh ta, cau mày khó hiểu: "Sao anh lại ở đây?"

Cận Nhung hít sâu một hơi, suýt thì ngất.

...

Trong suốt bữa cơm trưa, Lê Tiếu vẫn ủ dột như cũ, không ngẩng đầu, như thể đang mang tâm sự nặng nề.

Mãi đến khi điện thoại cô vang lên âm báo tin nhắn, sau khi mở ra xem cô mới nhướng mi cười nhẹ.

Vài hôm nữa bà Tiêu sẽ lên đường sang Myanmar.

Cô húp qua loa mấy thìa cháo rồi cầm điện thoại đi ra ngoài: "Em ăn xong rồi."

Nhìn đĩa rau xào gần như không được cô động đũa trên bàn, Thương Úc hơi cau mày.

Dường như cô rất bận rộn, nghe điện thoại liên tục.

Mãi cho đến hai giờ chiều, cô mới cúp máy, day huyệt Thái dương với vẻ mặt mỏi mệt.

Tiếng gõ cửa vang lên, cô đưa mắt nhìn ra cửa thì thấy Thương Úc đứng im bên ngoài phòng thí nghiệm, đút một tay vào túi quần, không biết đã đứng bao lâu.

Lê Tiếu chậm rãi đứng dậy, Thương Úc cũng cùng lúc mở cửa đi vào.

Vừa gặp nhau, anh đã ôm cô vào lòng, cất giọng trầm thấp: "Xong việc rồi hả?"

Lê Tiếu vùi mặt vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương của anh. Vì nói chuyện điện thoại quá lâu mà giọng cô hơi khàn: "Vâng, chỉ nói chuyện điện thoại thôi."

Thương Úc nheo mắt, nắm cằm cô lắc lắc: "Nói chuyện điện thoại gì mà tận bốn mươi phút?"

Lê Tiếu à một tiếng, buột miệng nói: "Là chị dâu gọi. Chị ấy về Thủ đô, hỏi em có muốn ăn đặc sản gì không. Em tán dóc với chị ấy vài câu ấy mà."

Tông Duyệt nằm không cũng trúng đạn: "..."

Thương Úc nắm lấy vai cô, nở nụ cười không vui: "Lần sau bảo chị ấy có việc gì thì đến biệt thự nói."

Lê Tiếu rất ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Vẻ mặt căng thẳng của anh dịu xuống phần nào, liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng đèn ở góc bàn phía sau, nheo mắt lại: "Đi ăn thêm chút gì đi."

Dứt lời, anh mạnh mẽ bế cô đi về phía thang máy.

Mấy ngày gần đây, Lê Tiếu rất bận rộn.

Rõ ràng là đang ở biệt thự nhưng phần lớn thời gian cô đều vùi mình trong phòng thí nghiệm.

Trước khi đi vào thang máy, Thương Úc liếc nhìn phòng thí nghiệm, có lẽ nên cân nhắc khóa nó lại.

...

Ngày hôm sau, Thương Úc đến công ty.

Mặc dù Cận Nhung ở lại biệt thự, nhưng cũng không nhàn rỗi.

Là một nhà buôn đồ cổ nổi tiếng, công việc kinh doanh của anh ta đương nhiên là trải rộng khắp thế giới.

Lê Tiếu đi ra ngoài lúc mười giờ. Cô không báo cho Lạc Vũ mà âm thầm rời khỏi biệt thự.

Chưa đầy nửa tiếng, cô đã có mặt ở Nhã Thự Viên.

Cô dừng xe đi vào đại sảnh. Hạ Sâm đang dựa lưng vào vách tường ở ngã rẽ phía trước nói chuyện điện thoại.

"Đội trưởng Doãn, chuyển lời giúp em không thành vấn đề, nhưng em mang lại lợi ích gì cho tôi?"

Nghe thấy thế, Lê Tiếu thả chậm bước chân, đứng cách đó không xa, nghe lén một cách công khai.

Không biết Doãn Mạt ở bên kia trả lời thế nào mà Hạ Sâm bật cười: "Em thật thú vị, em thấy tôi thiếu tiền lắm sao?"

Lê Tiếu dựa người bên cạnh bức tượng đá nghệ thuật, ánh mắt nghiền ngẫm.

Quả nhiên, Hạ Sâm liếm môi một cách phóng đãng, rung đôi chân dài: "Babe, nhờ vả người khác phải biết tự giác, quên mất tôi đã dạy em điều gì à?"

Bầu không khí yên lặng mấy giây, Hạ Sâm nói tiếp: "Đội trưởng Doãn, ít nhất em phải thể hiện thành ý, hiểu chưa?"

Chốc lát sau, Hạ Sâm cúp máy.

Hắn cúi đầu xoay xoay điện thoại, buông lời trêu ghẹo: "Em dâu, đứng ở góc tường nghe rõ không?"

Bị bắt quả tang, Lê Tiếu cũng không hề xấu hổ.

Cô rảo bước đi tới, hất cằm về phía thang máy: "Đương nhiên là nghe rõ. Có điều, anh Sâm muốn đùa giỡn với chị Hai em hay là làm thật, trước mắt em chưa nhìn ra được."

Hạ Sâm nhét điện thoại vào túi, đi theo Lê Tiếu vào trong thang máy: "Em dâu, em không cần quan tâm chuyện này."

Lê Tiếu liếc nhìn hắn: "Anh Sâm, đùa với Doãn Mạt không hợp đâu."

"Ừ, thật vậy." Hạ Sâm nhìn bảng đèn hiển thị số trên vách thang máy, thở dài ngao ngán: "Quá ngốc, không hiểu tí phong tình gì."

Lê Tiếu: "..."

Nói cũng như không.

Lê Tiếu không xen vào nữa, dẫn Hạ Sâm vào phòng sưu tầm của Nhã Thự Viên, kéo hai chiếc ghế bành cổ, nói thẳng vào vấn đề: "Cuối tuần này em phải rời Nam Dương."

Trước
Chương 859
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 13,682
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...