Lê Ngạn cũng không hỏi nhiều, vòng qua bục nghiên cứu, lúc thì chọc dụng cụ, khi thì nhìn kính hiển vi: "Em cần số tranh kia làm gì? Mặc dù đều là tác phẩm thời trung cổ châu Âu, nhưng danh tiếng đâu bằng số tranh anh đưa."
Lê Tiếu nhíu mày, nhếch môi thờ ơ: "Chiều theo sở thích."
Lê Ngạn thấy mơ hồ: "Chiều ai?"
Cô không trả lời, kéo ghế ngồi xuống, lại hỏi đôi câu tình hình dạo này của Mạc Giác.
Nhắc đến Mạc Giác, Lê Ngạn như bị high, kể lể không ngừng.
Vừa nói tính hướng của con trai trong trường không bình thường, lại chê nếp sống trong trường không lành mạnh, tóm lại, anh oán trách một bụng, lộ ra ý muốn để Mạc Giác chuyển từ nội trú sang ngoại trú.
Lê Ngạn lèm bèm suốt hai mươi phút, ánh mắt Lê Tiếu càng thêm thương cảm.
Thầy trò cả trường đều biết Mạc Giác là con gái, chỉ có anh Hai cô từ đầu đến cuối đều kiên định Mạc Giác là con trai.
Quá cứng đầu.
Lê Tiếu hứng thú hỏi: "Anh từng đến trường họp phụ huynh chưa?"
Lê Ngạn ngẩn người, chợt lắc đầu: "Chưa."
Mỗi đợt thi cử ở trường kết thúc, hầu hết sẽ tổ chức họp phụ huynh, nhưng anh chưa từng nghe Mạc Giác nhắc đến.
Lê Ngạn nghi ngờ, vén tay áo nhìn đồng hồ, đứng dậy định chuẩn bị về.
Nhưng vừa đi được hai bước, anh xoay người nhìn Lê Tiếu: "Em không tiễn anh sao?"
"Cần thiết à?" Lê Tiếu vừa mở khóa màn hình điện thoại, nghe Lê Ngạn hỏi vậy thì khựng lại kinh ngạc nhướng mày.
Lê Ngạn gật đầu nghiêm túc: "Cần chứ, mặc đồ vào tiễn anh ra cửa, nhanh lên."
Sau này anh không đến biệt thự Nam Dương này nữa đâu.
Nơi nào cũng có vệ sĩ áo đen vạm vỡ uy vũ, sợ lỡ đâu mình phá hỏng quy củ sẽ bị bắn một phát vỡ đầu.
Đừng tưởng anh không thấy ở xa xa còn có tháp canh, ai biết trên đó có tay súng bắn tỉa hay không.
...
Sáu giờ tối, Thương Úc trở về.
Lê Tiếu lại không bận trong phòng thí nghiệm như bình thường mà thư thả ngồi uống trà trong phòng khách.
Không biết hai hôm nay Cận Nhung chạy đi đâu, ngoại trừ buổi tối về ngủ, ban ngày gần như không thấy bóng dáng.
Thương Úc vào phòng khách, thấy Lê Tiếu bèn mỉm cười: "Sớm thế đã xong việc rồi?"
Lê Tiếu: "..."
Hình như bị cạnh khóe rồi!
Lê Tiếu đặt ly trà xuống, tươi cười: "Vậy... em đi làm thêm một lúc nữa?"
Anh ném áo choàng, đi đến trước mặt Lê Tiếu, cúi người, chống một tay lên sofa, tay kia thong thả cởi gút cà vạt: "Em đừng có mơ."
Thân người mảnh khảnh của Lê Tiếu bị bao vây trong hơi thở mãnh liệt của anh. Cô nhìn anh kéo nút cà vạt, kéo cổ áo thắt chặt, như một chàng quân tử mũ áo gọn gàng xé đi lớp ngụy trang ôn nhu.
Có lẽ vì có cuộc họp quan trọng, nên anh ăn mặc rất nghiêm túc, mang lại cảm giác cấm dục lành lạnh.
Lê Tiếu nhìn mê mẩn, dù chỉ là động tác đơn giản cũng có thể khiến thần trí cô tung bay.
Thương Úc bắt được nét mặt mê ly của cô, cảm giác thỏa mãn vô hình lên men, gương mặt anh tuấn cúi xuống, giọng trầm thấp như đầu độc: "Đang nhìn gì thế?"
"Đẹp lắm." Lê Tiếu đáp một nẻo, nhìn chằm chằm xương quai xanh của anh, ngay sau đó chạm vào.
Một người đàn ông sao lại có xương quai xanh đẹp đến vậy?
Lê Tiếu không hề chú ý mình đang làm gì, đầu ngón tay di chuyển theo hình xương, chạm vào yết hầu anh, co ngón tay lại quẹt nhẹ.
Lưu Vân theo sau vào cửa, đột nhiên nhìn thấy bóng hai người đè lên nhau trong phòng khách bèn nhanh chân sải bước ra ngoài.
Có ăn thức ăn cho chó hay không chẳng thành vấn đề, quan trọng là tiền thưởng của anh ta đã bị cắt đến năm sau rồi.
Truy Phong ngu đần trời đánh!
Bầu không khí trong phòng khách dần nóng lên.
Lê Tiếu vô thức châm ngòi trên người Thương Úc, đợi cô kịp phản ứng lại, mới phát hiện hơi thở của anh nặng nề, đôi mắt âm u dấy lên ngọn lửa.
Cô thu tay lại, hơi ngửa người kéo giãn khoảng cách, liếc bàn trà tìm đề tài: "Anh uống trà không?"
Thương Úc vẫn duy trì tư thế cúi người, nhếch môi: "Không khát."
Ai hỏi anh có khát hay không.
Lê Tiếu mất tập trung, cứ cảm thấy bầu không khí khác thường.
Có lẽ ánh mắt Thương Úc quá nóng bỏng, cô nuốt nước bọt, vỗ sofa bên cạnh, yếu ớt nói: "Anh ngồi xuống nghỉ một lát đi."
Anh liếc sofa, lại áp sát cô.
Đèn trong phòng khách bật chế độ sáng vừa phải, anh cúi đầu hôn gò má cô: "Không vội, đợi lát nữa rồi nghỉ."
Bầu không khí hoàn toàn mất khống chế.
Hơi thở Thương Úc phả bên tai cô nóng cháy cả người.
Lê Tiếu rụt cổ, nghiêng đầu né tránh: "Anh đừng lộn xộn..."
Anh không nói gì, dùng hành động thực tế đáp lại cô.
Da đầu Lê Tiếu tê dại, dù đang mang thai nhưng năm giác quan của cô đều đủ mà.
Dưới sự khiêu khích cố ý của Thương Úc, hơi thở của Lê Tiếu cũng bắt đầu rối loạn.
Đã lâu rồi họ không thân mật.
Nhưng cô mang thai chưa được ba tháng, trước giờ Thương Úc rất biết khắc chế, nhưng ngay lúc này anh lại khó lòng điểu khiển bản thân rồi.
Có thể hình ảnh Lê Tiếu mặc đồ ngủ ngồi trên sofa mỉm cười lúc anh đi vào đã làm mềm trái tim anh.
Cũng có thể là...
Sau đó, Thương Úc ôm Lê Tiếu lên lầu. Dù đã động tình không kìm được, nhưng sợ khiến cô bị thương, nên anh chỉ vùi đầu bên má cô thở dốc mà không làm bất kỳ hành động kế tiếp nào.
...
Nửa tiếng sau, Lê Tiếu và Thương Úc nắm tay nhau xuống lầu.
Không biết Hạ Sâm đến lúc nào, đang gác chân ngồi nghịch điện thoại, nghe tiếng bước chân bèn liếc mắt: "Chịu xuống rồi?"
Gò má Lê Tiếu ửng hồng, cô ngồi xuống, liếc Hạ Sâm, không nói gì.
Lạc Vũ bình tĩnh nhìn hai lượt, thầm đưa ra đánh giá: mặt như hoa đào.
Quả nhiên, tình yêu là liều thuốc thẩm mỹ tuyệt vời nhất.
Thương Úc mặc đồ ở nhà, liếc Hạ Sâm, thấp giọng hỏi: "Anh đến lúc nào?"
Hạ Sâm thả chân xuống: "Lúc cậu bế cô ấy lên lầu."
Lê Tiếu: "..."
Hắn cố ý trả thù cô đúng không?
Thương Úc nhếch môi, dựa sofa ngửa đầu: "Anh không hiểu phi lễ chớ nhìn sao?"
Hạ Sâm bật cười, nhìn Lê Tiếu sâu xa rồi đổi đề tài: "Vừa khéo sáng mai phải đến Tỉnh bang Ida, nên tối nay anh ở lại đây."
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 860: Chiều theo sở thích
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗