Chương 897: Bị cắm sừng
Đăng lúc 02:15 - 07/09/2025
10
0
Trước
Chương 899
Sau

Thương Tung Hải giơ tay lên, đứng dậy đi đến cửa sổ, đưa lưng về phía Mộ Ngạo Hiền, giọng nói nghe xa xăm: "Lão Nhị, thứ thuộc về nhà họ Mộ, phải lấy về."

Tâm trạng Mộ Ngạo Hiền dao động mãnh liệt, nhìn từng tờ một sổ sách khoáng sản thuộc về nhà họ Mộ, hốc mắt đỏ như máu: "Anh Cả Thương... muốn tôi làm gì?"

"Ông không phải làm gì cả." Thương Tung Hải xoay người, trong kính phản chiếu giấu đi sự sắc bén nơi đáy mắt: "Những thứ nhà họ Mộ mất đi, tôi đòi lại cho ông."

Mộ Ngạo Hiền đứng phắt dậy: "Anh Thương, anh không cần..."

"Yên tâm..." Thương Tung Hải cười sâu xa, nhẹ nhàng vân vê Phật châu trên cổ tay: "Tôi có chừng mực."

Mộ Ngạo Hiền âm u nhìn đối phương, mãi không lên tiếng.

Thương Tung Hải thế này khiến ông không tránh khỏi nhớ đến mấy mươi năm trước, truyền thuyết của Parma: Thà đắc tội Diêm vương còn hơn đắc tội Dược vương Đông y.

Ông có thể cứu người, cũng có thể giết người trong khoảnh khắc.

Chỉ là về sau, ông thu lại mọi sắc bén trong một đêm, lựa chọn mai danh ẩn tích.

Mộ Ngạo Hiền đứng dậy, từ từ đến cạnh Thương Tung Hải, cùng nhìn ra mặt biển ngoài cửa sổ: "Anh Thương, tôi đã từng cảnh cáo Tiếu Tiếu, đừng báo thù cho nhà họ Mộ... Với tôi mà nói, còn sống quan trọng hơn bất cứ điều gì."

"Ông nói đúng." Thương Tung Hải hời hợt gật đầu: "Nhưng tiền đề để còn sống là quét sạch mọi chướng ngại."

Ông nghiến rất mạnh hai chữ "tiền đề".

Thương Tung Hải nhìn gò má phẫu thuật thẩm mỹ quá mức của Mộ Ngạo Hiền, buồn bã thở dài: "Lão Nhị, thôi đừng khuyên nữa, tôi sẽ thay mặt anh trai ông đòi lại công bằng cho nhà họ Mộ."

"Anh Thương, anh việc gì phải thế chứ." Mộ Ngạo Hiền lắc đầu, khàn giọng thở than, nhìn sang hướng khác, khóe miệng không kìm được mà run rẩy.

Thương Tung Hải kín đáo mỉm cười, ánh mắt tàn ác: "Không chỉ vì ông, còn vì hai đứa nhỏ trong phòng nữa."

...

Lê Tiếu nhẹ nhàng khép cửa phòng ngủ, xoay người va vào ngực Thương Úc.

Một tay Thương Úc chống vách tường, cụp mắt, nâng gò má cô lên, nhìn không chớp mắt: "Cụt hứng sao?"

"Đâu có." Lê Tiếu dựa lưng lên tường, ngửa đầu nhìn anh: "Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi."

Vẻ mặt căng thẳng của Thương Úc dịu đi, đầu ngón tay kẹp cằm cô, giọng trầm khàn: "Nghe lén được gì?"

Lê Tiếu mím môi, nhướng mày hỏi lại: "Có phải ba định đến Myanmar không?"

Dù nghe lén là không đúng, nhưng việc Thương Tung Hải đột ngột đến Nam Dương vẫn khiến Lê Tiếu thấy khác thường.

Đặc biệt là cú điện thoại tối qua, cô mơ hồ nhận ra được ý đồ của Thương Tung Hải.

"Ừ, ông ấy nhận được thiệp mời." Thương Úc cong môi, hơi mỉm cười, bổ sung: "Ông ấy quen Thân vương Ngô Luật."

Lê Tiếu vô thức nhướng mày: "Ba cũng quen chú Ngô?"

Đúng là bất ngờ.

Nghĩ lại, Lê Tiếu lại cảm thấy hợp lẽ.

Suy cho cùng, Mộ Ngạo Hiền có thể tiến cử cô cho chú Ngô, dựa theo quan hệ giữa Thương Tung Hải và nhà họ Mộ, quen biết nhau cũng dễ hiểu.

Lúc này Lê Tiếu không đoán được rằng, mối quan hệ giữa Thương Tung Hải và Thân vương Ngô Luật không đơn giản chỉ là quen biết.

...

Sẩm tối hôm sau, Thương Tung Hải và Mộ Ngạo Hiền lần lượt rời khỏi đảo hải đăng.

Lê Tiếu nhìn hai chiếc trực thăng khởi hành chia hai hướng khác nhau, tâm trạng hơi rối rắm.

"Anh có che giấu đường bay không?"

Hai ông cụ lựa chọn gặp nhau ở tháp đèn, chắc vì muốn che giấu tai mắt mọi người.

Lê Tiếu quan sát hướng trực thăng cất cánh, chắc chắn không phải đến sân bay Nam Dương.

Thương Úc mở áo khoác dài kéo Lê Tiếu vào lòng, đưa cô quay lại nhà gỗ bên bờ biển, vừa đi vừa nói: "Không cần phải giấu, là đường bay trống."

"Anh có cả đường bay trống sao?"

Lẽ nào là đặc quyền của FA001?

Nói đơn giản, đường bay trống là điểm mù rada không thể dò tìm.

Người có được đường bay trống đồng nghĩa có thể lợi dụng điểm mù tránh được tất cả rada, thấy được mọi chỉ thị trong khu vực phi hành, đồng thời né tránh các chuyến bay vận hành.

Lê Tiếu thầm tặc lưỡi, Thương Úc vẫn còn có chuyện mà cô không biết?

Có lẽ là bắt được động tác thầm bĩu môi của cô, anh giãn chân mày, xoa đỉnh đầu cô: "Không phải của anh."

"Của ba sao?" Lê Tiếu càng ngạc nhiên.

Thương Úc cụp mắt nói sâu xa: "Trước đó ông ấy chưa từng nói."

Lê Tiếu im lặng.

Chẳng trách hai chiếc trực thăng vượt biển đến đây, e là bên trong có nhiều bí ẩn.

Trong một thoáng Lê Tiếu không kìm được tò mò, về lại nhà gỗ bèn bật điện thoại đăng nhập hệ thống Honker Union.

Nửa phút sau, cô nhìn biểu hiện trên hệ thống mà trầm ngâm.

Đúng là đường bay trống, đến và đi không để lại dấu tích.

Màn hình biểu hiện Thương Tung Hải không có ghi chép nhập cảnh, vẫn luôn ở Parma.

Cụm từ thâm tàng bất lộ chắc vẫn không đủ để hình dung Thương Tung Hải.

...

Một tiếng sau, Lê Tiếu và Thương Úc ngồi du thuyền quay lại bến cảng.

Suốt dọc đường, điện thoại của cô như nổ tung.

Rất nhiều tin nhắn do đám Cận Nhung gửi đến, nhảy liên tục trên màn hình như dính virus vậy.

Lê Tiếu không bật lên xem, vì tần số rung của điện thoại không cho phép cô làm bất cứ thao tác gì.

Quay lại biệt thự đã là bảy giờ rưỡi tối.

Cận Nhung đen mặt, oán trách ngồi trong phòng khách, nói năng hùng hồn: "Ra ngoài chơi đã đành, lại còn tắt máy, anh thấy hai người họ muốn lên trời."

Vọng Nguyệt đứng trong góc phòng khách, im lặng nghe anh ta nói lung tung.

Trên sofa bên cạnh, Hạ Sâm gác cổ chân lên đầu gối, liếc Truy Phong với vẻ mặt khác lạ.

Truy Phong cúi đầu, thỉnh thoảng liếc trộm Hạ Sâm, đã thầm chửi f*ck một trăm tám mươi lần.

"Nào, nói anh nghe xem, cậu vào phòng cô ấy làm gì?"

Hạ Sâm móc điếu thuốc từ trong túi cho vào miệng, chưa châm lửa, chỉ cắn đó hỏi mơ hồ.

Truy Phong hắng giọng nói lý: "Lạc Vũ bảo tôi đưa cơm cho Mạt Mạt."

Hạ Sâm liếc anh ta, gương mặt anh tuấn âm u vô cùng: "Hai người thân lắm sao?"

Chuyện này phải quay lại nửa tiếng trước.

Hắn quay lại từ sòng bạc, muốn thăm Doãn Mạt.

Không phải không kịp đợi, chỉ đơn thuần muốn nán lại bên cạnh cô, ôm hôn một chút thôi.

Hiếm khi hắn hứng thú với một người phụ nữ như vậy, đương nhiên muốn dành nhiều thời gian hơn.

Không ngờ rằng, Hạ Sâm mới đến trước cửa phòng Doãn Mạt, bỗng nghe tiếng cười nói từ bên trong truyền đến.

Rất hiếm khi hắn nghe Doãn Mạt cười vui vẻ như vậy.

Từ trước đến giờ cô vẫn duy trì dáng vẻ bình thản, mọi hành động và cử chỉ đều kiềm chế và ngạo mạn.

Vậy nên khi Hạ Sâm khó hiểu đẩy cửa phòng ra thì thấy Truy Phong ngồi gác chân bên cạnh Doãn Mạt, hai người chuyện trò vui vẻ.

Ừm, đúng là trò chuyện vui vẻ lắm.

Chẳng những thế, gương mặt Doãn Mạt rộ ý cười vui. Vốn là một người phụ nữ xinh đẹp và phong tình, khi cười càng lộ ra vẻ quốc sắc thiên hương.

Hạ Sâm bỗng thấy lịch sử tái diễn, sát khí sôi trào khắp người, đồng thời đỉnh đầu cứ như mọc sừng...

Ngay khi Truy Phong thấy Hạ Sâm còn cố ý giới thiệu với hắn: "Mạt Mạt, đây là anh Sâm, em cứ gọi là anh Sâm như tôi là được."

Mạt Mạt?

Hạ Sâm vuốt cằm, ngoắc Truy Phong: "Cậu qua đây."

Trước
Chương 899
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 13,911
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...