Tám giờ tối, Sở giao thông.
Một chiếc Rolls Royce dừng ở sân sau đại đội.
Lê Tiếu tiến hành chống nhiễu với toàn bộ camera xung quanh rồi mới thong thả xuống xe.
Viên cảnh sát Vương Xuyên Xuyên thấy bóng lưng cô vội xuống bậc thang tiếp đón: "Cô Lê, cô đến rồi."
Lê Tiếu gật đầu tỏ ý với anh ta: "Làm phiền rồi."
"Cô đừng khách sáo." Vương Xuyên Xuyên mỉm cười xua tay, sau đó làm động tác mời về phía cổng sau: "Phòng nghiệm thi đã phong tỏa rồi, trước sáng mai sẽ không có ai đến."
Lê Tiếu bước lên bậc tam cấp, dẫn Lạc Vũ vào phòng nghiệm thi. Vương Xuyên Xuyên canh chừng ngoài cửa, đến mười hai giờ đêm, cổng sau mới truyền đến tiếng vang.
Vương Xuyên Xuyên đánh ngáp, quay đầu nhìn, không khỏi hiếu kỳ nhìn quanh bên trong: "Cô Lê, xong việc rồi?"
"Ừ." Dường như Lê Tiếu hơi mệt, day trán, thấp giọng nói: "Đưa mấy người kia vào tủ cấp đông lại đi."
Vương Xuyên Xuyên vui vẻ gật đầu: "Không thành vấn đề."
...
Đêm lạnh, không khí ngưng tụ thành sương trắng.
Lê Tiếu rời khỏi cổng sau đại đội, ngửa mặt lên trời thở phào.
Lạc Vũ đứng cạnh cô, móc hộp ô mai trong túi đưa qua: "Mợ Cả, sao mợ không mời Cửu Công làm thay?"
Lê Tiếu nhìn hộp ô mai, lắc đầu: "Càng ít người biết càng tốt, hơn nữa chưa chắc thầy có thể trang điểm chính xác đặc thù gương mặt của chị Hai."
Dứt lời, cô bước chậm về phía bãi đỗ xe, trang điểm xác chết mấy tiếng đồng hồ khiến cô mệt vô cùng.
Lê Tiếu cụp mắt, không có thời gian quan sát xe cộ khác, mở cửa xe rồi chui vào hàng sau nhắm mắt dưỡng thần.
Khi Lạc Vũ vào buồng lái, Lê Tiếu đã buồn ngủ ôm gối nằm trên ghế.
Tiếng động cơ vang lên, kèm theo đó là tiếng cửa xe lại mở ra.
Bỗng dưng có người xoa hai cái trên đỉnh đầu cô.
Cô nheo mắt ngẩng đầu, bóng người cao ngất của Thương Úc bất ngờ đập vào mắt.
Nét mặt cô hơi mơ hồ, nằm gối ôm mãi không lấy lại tinh thần.
Thương Úc mím môi, đỡ bả vai cô, khom người ngồi xuống theo: "Mệt lắm sao?"
Cơ thể mềm oặt của Lê Tiếu được anh ôm vào lòng, hơi thở mát lạnh gỗ mun dường như có công hiệu tĩnh tâm tập trung tinh thần.
Cô hít một hơi sâu mùi hương của Thương Úc, buồn bực đáp: "Vâng, hơi hơi."
Thương Úc siết chặt vòng tay, giọng trầm thấp không nghe ra vui giận: "Lần sau gọi Cửu Công xử lý."
"Được..." Lê Tiếu nheo mắt áp vào cổ anh, ngoan ngoãn đồng ý.
...
Bên kia, phòng dành cho khách trong biệt thự tối mờ yên ắng.
Doãn Mạt ôm gối ngồi đầu giường, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Máy tính đặt ở mép giường vẫn đang tỏa ánh sáng yếu ớt.
Ngay khi phát sinh tai nạn xe, cô ta mới hiểu vì sao Lê Tiếu yêu cầu mình không được mềm lòng.
Vì cô ta đã "chết", hơn nữa... sáng mai ba sẽ đến Nam Dương nhận xác.
Tai nạn xe đó giống thật đến mức khi cô xem đoạn camera cũng không nhịn được mất hồn mất vía.
Chi tiết cụ thể thì nhóc Bảy vẫn không tiết lộ, chỉ bảo sắp tới cô ta đừng lộ mặt, càng không nên rời khỏi biệt thự.
Tâm trạng Doãn Mạt rất nặng nề, mãi không buồn ngủ đành ngồi ngẩn người.
Không lâu sau, đêm khuya muôn vật lặng im, cô ta mơ hồ nghe được một loạt tiếng bước chân.
Cứ tưởng người giúp việc hay vệ sĩ tuần đêm, đến khi có người dùng chìa khóa mở cửa, Doãn Mạt mới giật mình, hoài nghi nghiêng đầu nhìn sang.
Cửa mở, ánh đèn hành lang ấm áp chiếu rọi, bóng người ngược sáng bước vào.
Hạ Sâm không ngờ Doãn Mạt vẫn chưa ngủ. Hai bên nhìn nhau ngẩn người.
Doãn Mạt nhìn chằm chằm chìa khóa trong tay hắn, chợt cau mày.
Hạ Sâm nhìn thấy bóng người Doãn Mạt qua ánh sáng lờ mờ, yết hầu chuyển động: "Em vẫn chưa ngủ sao?"
Doãn Mạt cảnh giác nhìn hắn: "Sao anh có chìa khóa phòng tôi?"
Chỉ một thoáng lúng túng, Hạ Sâm lẳng lặng cất chìa khóa, rảo bước đến trước mặt Doãn Mạt, vô cùng tự nhiên cúi người muốn hôn cô ta.
Doãn Mạt cầm gối đập lên mặt hắn: "Cút!"
Hạ Sâm nghiêng người tránh được công kích.
Ngay sau đó, hắn nhanh tay ôm eo Doãn Mạt, bế đối phương ngồi trong lòng mình, cười thích ý: "Babe, thái độ tối hôm qua của em không như vậy."
Doãn Mạt ở trong ngực hắn không thể nhúc nhích, cứng ngắc cả người.
Nhắc đến tối qua, một số hình ảnh bỗng hiện lên trong đầu.
Gò má Doãn Mạt ửng đỏ, đáy mắt hiện rõ vẻ ngượng ngùng.
Rõ ràng tối qua chẳng phát sinh chuyện gì, nhưng cô ta lại không thể nhìn thẳng Hạ Sâm.
Vì... tự dưng khăn tắm của cô ta rơi xuống.
Ngay khi Hạ Sâm khen vóc dáng cô ta rất đẹp, khăn tắm lại tự nhiên rơi.
Bao nhiêu sự lúng túng trong đời của cô ta đều trải nghiệm trước mặt Hạ Sâm.
Lòng bàn tay Hạ Sâm xoa nhẹ eo cô ta, cố ý trêu chọc: "Bé cưng, nói gì đi."
Doãn Mạt đẩy lồng ngực hắn, cau mày thật chặt: "Ra ngoài, tôi muốn đi ngủ."
"Vừa khéo, tôi cũng mệt rồi." Ngón tay Hạ Sâm chui vào vạt áo cô ta: "Chi bằng ngủ cùng nhau?"
Doãn Mạt cắn răng, nắm chặt cổ tay hắn: "Hạ Sâm, anh giữ thể diện đi."
"So với thể diện, tôi thích phụ nữ hơn." Thái độ không ăn mềm của Hạ Sâm khiến Doãn Mạt đành chịu.
Thậm chí cô ta hơi chán ghét quá trình đấu trí đấu dũng với hắn.
Hơi thở Doãn Mạt dồn dập, im lặng một lúc rồi bi quan hỏi: "Rốt cuộc anh muốn sao?"
Hạ Sâm nương ánh đèn ngoài cửa cẩn thận quan sát nét mặt cô ta: "Vẻ mặt này của em là sao đây?"
"Anh muốn làm gì thì nhanh cho, tôi buồn ngủ rồi." Doãn Mạt nhịn nhục ngừng giãy giụa trong ngực hắn.
Cô ta biết Hạ Sâm muốn mình.
Thay vì lần nào cũng bị hắn sờ soạng, chi bằng để hắn thoải mái một phen.
Có lẽ sau khi đạt được rồi hắn sẽ mất hứng thú, đương nhiên sẽ bỏ qua cho mình.
Hứng thú trong mắt Hạ Sâm dần tiêu tan, thay vào đó là vẻ lạnh lùng hời hợt Doãn Mạt chưa từng thấy.
Hắn rút tay khỏi người cô ta, nhếch môi nhạt thếch: "Doãn Mạt, em nhạt nhẽo quá."
Nhịp tim Doãn Mạt rối loạn, cô nhìn sang hướng khác, mỉm cười: "Vậy anh Sâm cảm thấy thế nào mới không nhạt? Anh nói đi, tôi thực hiện."
Hạ Sâm mất sạch hứng thú, chạm tay lên gò má cô ta, nhướng mày xấu xa: "Tôi nói gì em cũng làm sao?"
"Anh nói đi."
Hạ Sâm nâng quai hàm, nhiệt độ trong mắt càng thấp: "Cởi đồ đi."
Hắn cho rằng Doãn Mạt sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng ngờ đâu cô ta lại xem là thật, bắt đầu cởi cúc áo ngủ.
Hạ Sâm đọc được sự đấu tranh và bất mãn từ vẻ mặt Doãn Mạt, nhưng cô ta lại kiên quyết cởi từng cúc áo ra.
Màn đêm quá dày lại phóng đại mọi giác quan.
Doãn Mạt kìm nén toàn bộ tâm trạng, dùng cách thức này lẳng lặng chống đối Hạ Sâm.
Mấy giây sau, tất cả cúc áo đã mở.
Doãn Mạt chuẩn bị cởi áo ra, Hạ Sâm trông như không nhúc nhích cuối cùng cũng đã hành động.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 902: Thái độ tối qua của em không như vậy
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗