Chương 903: Bốn tiếng đồng hồ, bắt đầu tính giờ
Đăng lúc 02:18 - 07/09/2025
15
0
Trước
Chương 905
Sau

Hạ Sâm chế giễu, hất tay Doãn Mạt ra, kéo cao áo ngủ của cô ta, gài cúc áo lại.

Hắn cúi đầu, động tác ung dung.

Doãn Mạt giật mình, tâm tư lạ lẫm dâng trào trong lồng ngực.

Chỉ chốc lát, Hạ Sâm gài cúc áo cuối cùng, đút một tay vào túi, vỗ gò má cô ta: "Bé cưng à, đàn ông ghét nhất phụ nữ chẳng hiểu phong tình, em thành công rồi đấy."

Doãn Mạt nuốt nước bọt, đang tính nói gì đó thì Hạ Sâm đã móc chìa khóa phòng ném lên giường rồi xoay người ra ngoài.

Dường như có điều gì đó đã thay đổi.

Doãn Mạt đứng yên, nghe tiếng bước chân của Hạ Sâm càng lúc càng xa, đáng lý nên vui mới phải nhưng trong lòng chẳng hề dễ chịu.

Dưới lầu, tiếng động cơ xe thể thao vang lên rồi nhanh chóng lái ra khỏi biệt thự.

Doãn Mạt biết là Hạ Sâm đi rồi.

...

Sáng sớm, hừng Đông vừa rạng.

Bảy giờ, Doãn Chí Hoành đã đến Nam Dương.

Dường như ông già đi mười tuổi chỉ sau một đêm. Trong ấn tượng của Doãn Mạt, ba luôn hào hứng bận rộn mỗi một góc trang viên.

Một lòng trung thành, tận tụy hết mực.

Nay cô ta tận mắt thấy Doãn Chí Hoành tập tễnh bước vào Sở giao thông, nét mặt đau thương chưa từng nhìn thấy.

Trong một thoáng, Doãn Mạt muốn xông ra ngoài, nhưng đã nhịn xuống.

Phòng nghiệm thi, Doãn Chí Hoành nhìn thi thể bị đốt cháy, ngoại trừ nửa mặt trái để lại đường nét có thể nhìn ra Doãn Mạt, ông gần như không dám tin đây là cô con gái duy nhất của mình.

Ông rơi nước mắt, một tay che mắt, vô cùng khổ sở.

"Ông Doãn, ông có xác nhận đây là con gái Doãn Mạt của mình không?"

Đội trưởng Sở giao thông thương cảm đứng cạnh hỏi. Nhân viên nghiệm thi cũng vén những miếng vải trắng khác lên, bổ sung: "Ông Doãn, phiền ông xác nhận luôn ba người gặp nạn này,"

Doãn Chí Hoành khó thở, mãi mới nén được đau thương, khàn giọng nói: "Để tôi nhìn xem..."

Ông nhìn "Doãn Mạt" chết cháy không chớp mắt, dáng người và đặc điểm nhận dạng khó tương đồng với khi cô ta còn sống, nhưng đồng hồ đeo tay và vết sẹo do đạn bắn trên cánh tay phải không bị cháy thì chính là Mạt Mạt nhà ông.

Doãn Chí Hoành đau buồn, xoay người nghẹn ngào: "Phải, là con gái tôi..."

Vị trí vết thương do đạn bắn của Mạt Mạt giống hệt.

Đội trưởng Sở giao thông để đội viên tiến hành ghi chép, sau đó lại để Doãn Chí Hoành xác nhận những thi thể khác.

Nửa tiếng sau, Doãn Chí Hoành biết được nhiều thông tin hơn từ chỗ đội trưởng.

"Cậu nói là, tài xế gây tai nạn bỏ trốn tên Ken?"

Đội trưởng Sở giao thông đưa một bản sao báo cáo điều tra đến trước mặt ông, trình bày nguyên nhân hậu quả đơn giản.

Dứt lời, anh ta trịnh trọng an ủi Doãn Chí Hoành: "Ông Doãn, hiện vẫn chưa xác định tình nghi là gã, nhưng ông cũng thấy rồi, hồ sơ biểu hiện đúng là mấy tháng trước người này đã xuất hiện ở Nam Dương. Gã còn từng lấy danh nghĩa của Tiêu Diệp Huy đưa tiền mừng cho Tổng thư ký Nam Dương."

"Nhưng ông yên tâm, Cục Cảnh sát đã treo giải thưởng, chắc chắn sẽ nhanh chóng bắt tài xế bỏ trốn về quy án, trả lại công bằng cho con gái ông."

Doãn Chí Hoành cảm thấy trời đất quay cuồng. Trước giờ đầu óc nhanh nhạy lại như mù mờ hẳn đi.

Ông không biết làm sao mình ra được Sở giao thông, thậm chí không nghe kỹ lời đề nghị của cảnh sát, chỉ hốt hoảng gật đầu đồng ý.

Cảnh sát đề nghị, sau khi nghiệm xác thì nhanh chóng hỏa táng đem chôn.

Cùng đi chuyến này với Doãn Chí Hoành là hai vệ sĩ của phủ Công tước.

Họ vẫn luôn đi cạnh Doãn Chí Hoành, nhưng không hiểu tiếng, cũng không biết ông đã trao đổi gì với cảnh sát.

Sau khi hai người họ và Doãn Chí Hoành rời khỏi Sở giao thông thì báo lại tình hình cho Tiêu Hoằng Đạo.

Có thể xác định người chết là Doãn Mạt, ba người kia đều là thành viên đội kỵ sĩ do Tiêu Hoằng Đạo phái đi.

Ngày hôm sau, thi thể "Doãn Mạt" được hỏa táng. Doãn Chí Hoành một đêm bạc đầu, ôm hộp tro cốt của con gái rời khỏi mảnh đất đau thương này.

Ông không định chờ tình nghi sa lưới, vì không cần thiết, gã cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi.

Tín ngưỡng mà Doãn Chí Hoành kiêu ngạo cả đời bị sụp đổ trong khoảnh khắc.

Con gái ông không gặp tai nạn, mà bị... phủ Công tước bí mật ám sát.

Cái ngày Doãn Chí Hoành rời đi, Doãn Mạt thay đổi cách ăn mặc, tránh né ở sân bay tiễn ông đau lòng đi xa.

Phòng VIP, Lê Tiếu vỗ tay cô ta, nhìn vẻ mặt kìm nén của đối phương: "Đừng mềm lòng."

"Được." Doãn Mạt cụp mắt, cố che đi vẻ ác liệt nơi đáy mắt, lẩm bẩm: "Làm thế có thể phá bỏ lòng trung thành ngu muội của ba chị sao?"

Lê Tiếu nhìn phía trước, nhếch môi cười sâu xa: "Có lẽ. Trừ phi... bác ấy có thể ngó lơ sự thật Childman đã giết con gái mình. Một người ba như vậy, chị cũng không cần nhận lại."

"Childman giết chị sao?"

Từ đầu đến cuối Doãn Mạt không rõ cụ thể, có hỏi qua mấy lần nhưng nhóc Bảy chỉ bảo cô ta yên tĩnh nghỉ ngơi.

Lê Tiếu nhận cuộc gọi, biết được Doãn Chí Hoành và vệ sĩ đã lên máy bay bèn mỉm cười, kéo Doãn Mạt đứng dậy: "Được rồi, bắt đầu từ hôm nay chị cứ yên tâm ở Nam Dương. Sau này phủ Công tước không còn Doãn Mạt nữa."

...

Buổi sáng, đoàn người về biệt thự.

Doãn Mạt khổ sở trong lòng, chỉ ăn mấy miếng rồi trốn vào phòng.

Lê Tiếu cũng không làm phiền cô ta, để dành thời gian và không gian cho cô ta ổn định tâm trạng.

Mới đó đã một giờ chiều, Lê Tiếu chậm rãi vào phòng thí nghiệm.

Thương Úc tuân thủ cam kết, cuối cùng "bảo trì" phòng thí nghiệm cũng đã xong.

Lê Tiếu giải quyết xong phiền phức của Doãn Mạt xem như đã dứt được một mối tâm sự.

Cô bật máy tính, đang chuẩn bị nhập tâm vào công việc thì Lạc Vũ kín đáo xuất hiện ngay cửa phòng thí nghiệm.

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn cô ta: "Có việc gì à?"

Lạc Vũ lấy sau lưng một đồng hồ báo thức, đặt bên bàn nghiên cứu: "Mợ Cả, bốn tiếng đồng hồ, bắt đầu tính giờ."

Lê Tiếu: "..."

Cô đỡ trán thở dài: "Cô thiếu tiền lắm sao?"

Chẳng phải tiền thưởng nửa năm thôi ư?

Lạc Vũ mím môi nói như thật: "Mợ, quá mười phút, lão đại sẽ cắt tiền thưởng nửa năm của tôi. Bình thường mợ hay ở trong phòng thí nghiệm hơn tám tiếng, đây không phải vấn đề thiếu tiền, mà là tiền lương cả đời của tôi có bù nổi hay không."

Lê Tiếu bĩu môi, lại nghĩ đến chiêu khác: "Nếu không được thì tôi bù thay cô?"

Nét mặt Lạc Vũ như tro tàn: "Lão đại đóng băng hết tài khoản ngân hàng của tôi rồi."

"Toàn bộ?" Lê Tiếu ngạc nhiên.

Lạc Vũ mỉm cười gật đầu: "Phải, toàn bộ, kỳ hạn tám tháng."

Tám tháng này quyết định nửa đời sau của cô ta sẽ kiếm tiền hay trả nợ.

Sao cuộc đời thú vị thế nhỉ, hai người các người đánh cược lại lấy tiền thưởng của cô ta ra cược?

Lê Tiếu ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài: "Được rồi."

Nhưng còn chưa đến bốn tiếng đồng hồ, Lê Tiếu đã nhận được điện thoại của Lê Tam.

Vừa qua năm giờ chiều, giọng Lê Tam cứng ngắc đến khác thường: "Em ở đâu?"

"Biệt thự." Lê Tiếu lấy bả vai kẹp điện thoại, mười ngón tay nhanh chóng gõ mật mã: "Anh về rồi à?"

Lê Tam đứng ngay cửa phòng ngủ, nhìn nhìn ngựa cầu vồng màu hồng và bài trí đáng yêu, cầm điện thoại nghiến từng từ: "Ờ, anh ở nhà, em qua một chuyến, có chuyện tìm em."

Trước
Chương 905
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 14,519
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...