Chương 937: Có phải em không đền nổi?
Đăng lúc 02:18 - 07/09/2025
15
0
Trước
Chương 939
Sau

Ánh sáng trong phòng ngủ tối mờ, nhưng vẫn mơ hồ phân biệt được đường nét, đúng là phòng của cô ta.

Doãn Mạt chống người nhỏm dậy, hậu di chứng của say rượu là đau đầu chóng mặt.

Cô ta day huyệt Thái dương, mãi mới nhớ ra, tối qua mình uống rượu với Nam Hân, chuyện sau đó thì... quên mất rồi.

Cô ta cúi đầu nhìn quần áo trên người, vẫn là đồ hôm qua, chợt thở phào nhẹ nhõm, vén chăn chuẩn bị xuống giường uống nước.

Ngay lúc này, giọng nam trầm thấp theo gió thổi đến: "Dậy rồi?"

Doãn Mạt đi chân trần trên sàn nhà, say rượu khiến phản ứng của cô chậm nửa nhịp: "Là ai?"

Hạ Sâm thu chân đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa sổ, dựa khung cửa: "Em còn muốn có ai?"

Doãn Mạt giật mình nhìn Hạ Sâm, vô thức nhìn đôi chân đầy vết thương của hắn, bĩu môi: "Anh vẫn chưa đi?"

Sẩm tối hôm qua, Hạ Sâm tỉnh ngủ rồi cũng đánh thức cả cô.

Doãn Mạt không kịp nhiều lời với hắn đã vội ra ngoài tìm A Xương.

Sau đó, cô ta tình cờ gặp Nam Hân ở hành lang, cũng rảnh rỗi nên hai người tìm nhà hàng vừa ăn vừa uống.

Nhưng Doãn Mạt không biết, khi cô ta uống say, Lê Tam và Nam Hân đã đưa cô ta đến đây.

Hạ Sâm nhớ vẻ mặt của Lê Tam lúc đó rất thú vị. Anh im lặng thật lâu mới đẩy Doãn Mạt say rượu vào ngực hắn, giọng thiếu thân thiện: "Chăm sóc người phụ nữ của anh đi."

Không chỉ Doãn Mạt uống say, Nam Hân cũng vậy.

Họ đều là phụ nữ trời sinh quyến rũ muôn vẻ phong tình, có thể tưởng tượng được sau khi say rượu, có bao nhiêu kẻ xấu bụng muốn nhắm vào họ.

Nếu không phải nhận được báo cáo từ thuộc hạ, Lê Tam thật sự không biết tửu lượng của Nam Hân và Doãn Mạt lại tốt đến thế.

Hai két bia, một chai Remy Martin vẫn không say đến chết.

Hạ Sâm lấy lại tinh thần nhìn Doãn Mạt chăm chú, nhận ra ánh mắt cô bèn đi đến.

Còn sớm, trời chưa sáng hẳn.

Một nam một nữ ở chung một phòng, đặc biệt là Hạ Sâm đã quen thói phong lưu, Doãn Mạt vô thức lui ra sau.

Hắn đi nhanh đến trước mặt cô ta, đôi mắt hẹp dài nheo lại, cười nhạt: "Tránh gì chứ?"

Doãn Mạt dừng chân, đầu óc mơ hồ: "Sao anh còn chưa đi?"

"Muốn tôi trần truồng ra ngoài sao?" Hạ Sâm ngồi xuống cuối giường, duỗi đôi chân thẳng tắp trông thê thảm không nỡ nhìn.

Doãn Mạt suy nghĩ vài giây, đầu óc dần tỉnh táo: "Chẳng phải anh dẫn theo A Dũng ư?"

Hạ Sâm liếm răng cấm: "Thân với cậu ta lắm à?"

Lại còn gọi A Dũng? Cậu ta tên là Sử Đại Dũng!

Doãn Mạt thản nhiên gật đầu: "Tàm tạm, lúc trước có dùng bữa với cậu ta mấy lần ở sòng bạc."

Hạ Sâm không lên tiếng, nhìn cô đăm đăm.

Doãn Mạt bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, chủ yếu là vì ánh mắt của hắn có tính xâm lược cao. Khi hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm một người, có thể khiến người ta thấy khó chịu như không còn đường lẩn trốn.

Cô ta xoay người đi đến bục trà rót nước, vẫn đang suy nghĩ sao Hạ Sâm lại không đi.

Ba giây sau, cô ta chợt quay đầu nhìn: "A Dũng chưa đưa quần áo cho anh?"

"Em xé rách mất, không định bồi thường à?"

Doãn Mạt chỉ "à", bình thản hỏi lại: "Bao nhiêu tiền?"

Hạ Sâm: "..."

Hắn thấy buồn bực.

Dường như trọng điểm cô chú ý luôn trái ngược với hắn.

Trong phòng rơi vào yên lặng.

Doãn Mạt cũng không chú ý đến vẻ mặt biến đổi của hắn, chỉ đang nghĩ số dư tài khoản của mình chắc đủ đền cái quần tây.

Hạ Sâm lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm. Cũng không biết từ đâu, hắn cho rằng có thể Doãn Mạt đang nghĩ đến chuyện bồi thường thật.

Đúng như dự đoán, giây kế tiếp, Doãn Mạt móc điện thoại ra, vừa đăng nhập internet banking vừa nhẹ giọng hỏi: "Cái quần kia giá khoảng mười nghìn không?"

Hạ Sâm lẳng lặng đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt cô ta, siết eo cô ta rồi hôn xuống.

Cuối cùng cũng được nếm hương vị đã nhung nhớ bao nhiêu ngày.

Hắn làm càn trên môi cô ta như muốn trút giận.

Thậm chí Doãn Mạt còn không kịp chống cự, sau một trận trời đất quay cuồng, cô ta bị Hạ Sâm đặt lên sofa.

Hắn mặc áo ngủ tơ lụa đơn bạc, vì động tác khom người mà lộ ra phần bụng, hơi thở nam tính lập tức phả vào mặt.

Hạ Sâm đã nếm qua giờ nghiện, khi hôn cũng bắt đầu rục rịch, ngón tay chui vào vạt áo cô ta.

So với hắn động tình, Doãn Mạt có vẻ lạnh nhạt hơn.

Cô ta đè lại động tác của hắn nhìn sang hướng khác không ngừng né tránh.

Dù trước kia thường hay bị hắn chiếm lợi, nhưng một số tình cảm đã thay đổi trong thời gian qua khiến Doãn Mạt khó chịu với Hạ Sâm có thể động tình bất kỳ lúc nào.

Lần này, sự từ chối của cô đã có tác dụng.

Hạ Sâm ngừng mọi động tác, vùi mặt bên cổ cô ta, hơi thở dồn dập nóng bỏng.

Doãn Mạt cũng không mấy bình tĩnh, muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay vừa chạm đến lồng ngực phập phồng của hắn thì vội rụt về.

Hạ Sâm áp lên cô.

Yết hầu của hắn chuyển động không ngừng, đôi môi dán lên da thịt Doãn Mạt, mút lấy như uống rượu giải khát.

Doãn Mạt không dám nhúc nhích, luống cuống: "Anh tránh ra."

Da thịt bị Hạ Sâm mút lấy đã hiện dấu ô mai đỏ tươi. Tối qua cô ta còn chưa tắm nhưng cơ thể vẫn mềm mại thơm tho.

Một lúc sâu, Hạ Sâm chống nửa người trên, ngả ngớn nói: "Cái quần tây kia ba triệu tám, em muốn đền cũng được thôi, giảm số lẻ cho em còn ba triệu."

Doãn Mạt hốt hoảng: "Làm gì có cái quần giá ba triệu?"

Nạm vàng sao?

Hạ Sâm kẹp cằm cô ta, đầu ngón tay vuốt ve da thịt cô ta như trêu đùa: "Có phải em không đền nổi?"

Ánh mắt Doãn Mạt khựng lại, cố trả giá: "Ba trăm nghìn được không?"

Ừm, cô nàng này ngốc thật!

Trước kia, Hạ Sâm cho rằng Doãn Mạt là người phụ nữ bụng dạ khó lường, nếu không với thân phận là Thất tử biên giới, sao lại làm việc sơ hở trăm bề, vừa ngu ngốc vừa tệ hại.

Hắn vẫn luôn cho rằng cô ta cố ý diễn xuất, cũng lười vạch trần, nghĩ giữ lại bên người làm bạn giường cũng được.

Dù gì gương mặt cô ta đúng là được ông trời ưu đãi.

Nhưng đến hôm nay tiếp xúc nhiều Hạ Sâm mới dần phát hiện, Doãn Mạt lơ ngơ thật.

Ngoại trừ kỹ thuật máy tính còn tàm tạm, về phương diện đối nhân xử thế lại chẳng biết gì cả.

Người ngoài duy nhất được cô ta để ý là Lê Tiếu.

Tia nắng đầu tiên của ngày mới lọt vào từ rèm cửa, khéo sao rơi trên sofa.

Hạ Sâm nhìn xuống Doãn Mạt, lòng rục rịch, lại nghiêng đầu hôn môi cô lần nữa.

Lần này hắn không hôn sâu, chỉ dùng sức mút một cái: "Babe, ba trăm nghìn còn không đủ mua một cái ống quần, em đang trả giá với tôi hay là chơi xỏ thế?"

Doãn Mạt mím đôi môi đỏ: "Tôi có thể trả theo kỳ."

Đôi mắt Hạ Sâm sâu thẳm, ranh mãnh hướng dẫn từng bước: "Em có thể không cần trả tiền."

"Cảm..."

"Đừng cảm ơn tôi, thiếu nợ đương nhiên phải trả." Ngón tay Hạ Sâm đặt trên môi cô: "Babe, nếu em không có tiền, chi bằng cân nhắc dùng thứ khác đồng giá trao đổi."

Trước
Chương 939
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 13,690
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...