Bên này, Hạ Sâm còn đang quan sát Doãn Mạt, trong điện thoại truyền đến tiếng Tả Hiên: "Mợ Cả, tìm được hộp điều khiển từ xa rồi."
Vừa dứt lời, Tả Hiên ấn nút màu đỏ theo chỉ thị của Lê Tiếu.
Tiếng vang nhỏ xíu truyền đến trong điện thoại, Lê Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Cốp sau bung ra rồi?"
"Vâng, mợ Cả." Giọng Tả Hiên vẫn bình tĩnh, quay lại đuôi xe rồi hỏi: "Tiếp theo tôi cần làm gì?"
Lê Tiếu nhìn màn đêm dày, lạnh nhạt nói: "Mở tủ đồ bên phải cốp sau ra."
Tả Hiên lấy bả vai kẹp điện thoại, mở cái tủ đồ thấy ngay một cái hộp nhỏ màu đen.
Ngay sau đó, anh ta nghe Lê Tiếu yêu cầu: "Mang cái hộp lên đây."
Ba phút sau, Tả Hiên nhanh chóng leo lên thang dây trên vách đá, bên hông treo hộp đen, túi quần cũng chất đầy dụng cụ.
Tả Hiên vượt qua hàng rào, phủi vụn cỏ và bùn đất, nhanh chóng đến trước mặt Lê Tiếu: "Mợ Cả, thứ cô yêu cầu đây."
Lê Tiếu đặt cái hộp lên cabo, đám Hạ Sâm và Doãn Mạt vây quanh.
Bề ngoài cái hộp màu đen rất bình thường, không nhìn ra manh mối gì.
Doãn Mạt quan sát mấy lần chỉ vào một vị trí trước hộp: "Hình như đây là hệ thống xác nhận vân tay."
Lê Tiếu cũng đã ấn ngón trỏ lên trên đó.
Thương Úc nhếch môi, chăm chú nhìn Lê Tiếu.
Đám Hạ Sâm nín thở chờ đợi, rất tò mò rốt cuộc cái hộp này chứa thứ gì.
Chắc không phải đồ cổ đâu nhỉ?
Ba giây sau, hệ thống nhận dạng vân tay báo đèn đỏ, vang tiếng còi báo động.
Lê Tiếu chau mày, đổi ngón tay khác nhưng vẫn không thể mở ra.
Cô vốn chẳng mấy kiên nhẫn, không nhịn được đập lên cái hộp.
Thấy vậy, Thương Úc bật cười, xoa đầu cô, trấn an: "Đừng nôn nóng."
Hạ Sâm biếng nhác nghiêng người ngồi trên đèn xe, vuốt quai hàm thản nhiên quan sát.
Đúng ngay lúc này, điện thoại trong túi vang lên.
Lê Tiếu vừa xem tên người gọi đã trực tiếp bật loa ngoài: "Chị động vào hộp dụng cụ gỡ mìn rồi?"
Hạ Sâm nhướng mày, hộp dụng cụ gỡ mìn?
Đầu bên kia, Ngô Mẫn Mẫn nói nhỏ: "Năm ngoái có thăng cấp rồi, chị vừa nhận được cảnh báo, em đang mở hộp sao?"
"Phải, mở hộp." Gương mặt Lê Tiếu âm u: "Sao không nhận vân tay của em?"
Đúng ngay lúc này, bề mặt hộp sáng đèn xanh.
Ngô Mẫn Mẫn yên lặng hai giây, nói rõ từng lời: "Có phải em quên mất cái hộp sử dụng hệ thống xác nhận giọng nói rồi không? Em không biết mình lười thế nào à? Chị bảo em xác nhận vân tay, em còn chê phiền. Lê Tiếu, chị thấy em..."
"Tút tút tút..."
Lê Tiếu dứt khoát kết thúc cuộc gọi.
Chỉ một thoáng lúng túng thôi.
Lê Tiếu gãi chóp mũi, cụp mắt nhìn cái hộp từ từ mở ra, ngó lơ mấy ánh mắt chế giễu xung quanh, lấy dụng cụ gỡ mìn bên trong ra đưa cho Tả Hiên: "Thả cái này ngay lối vào rừng."
Tả Hiên nhận lấy dụng cụ, ngước nhìn, trong tay Lê Tiếu có thêm một hộp điều khiển từ xa.
Anh ta xoay người, chợt đứng lại, cúi đầu nói: "Mợ Cả, trong cốp sau còn có những thứ khác, vừa rồi tôi cũng lấy ra luôn."
Một tay Tả Hiên cầm dụng cụ, tay kia móc một đống lặt vặt trong túi quần ra.
Dụng cụ quan sát tia hồng ngoại ban đêm, shotgun, bộ đàm, đèn tín hiệu nhỏ và thùng cấp cứu.
Hạ Sâm cầm shotgun như có điều suy nghĩ, liếc Lê Tiếu: "Em dâu, anh thấy gọi xe chống đạn còn khiêm nhường, nên gọi là xe bọc thép đúng hơn."
Xe chống đạn nhà ai lại có cả trang bị lục quân như hộp dụng cụ gỡ mìn, dụng cụ quan sát tia hồng ngoại ban đêm...
Quá khứ cô ở Myanmar cũng đáng để tra cứu đấy.
Lê Tiếu liếc Hạ Sâm, không nói gì.
Cô cầm dụng cụ quan sát tia hồng ngoại lên, tiện tay đưa cho Tả Hiên: "Anh dẫn người đến lối vào rừng xem thử, bán kính quan sát hai trăm mét, nếu thấy mục tiêu thì kịp thời báo lại."
Tả Hiên nhìn shotgun* trong tay Hạ Sâm, chần chừ như muốn nói gì đó.
(*) Một loại súng.
Lê Tiếu ngước mắt, nhìn theo anh ta, lắc đầu: "Liêu Sơn là nơi trú đóng trại huấn luyện quân đội, tiếng shotgun sẽ dẫn tiểu đội đột kích đến."
Đúng là bắn shotgun sẽ làm đám Hạ Tư Dư nhận ra, nhưng điều này cũng đi kèm với nguy cơ.
Hạ Sâm đến một chỗ đất trống, mò điếu thuốc trong túi, vừa đốt vừa hỏi: "Em chắc chắn họ vào rừng chứ không phải bị bắt đi?"
Doãn Mạt nhìn Lê Tiếu, đắn đo nói: "Năm Hạ không ngốc, chắc là vào rừng rồi."
Hạ Sâm phả khói lên mặt cô ta: "Cô ta vào bãi mìn không người còn không phải ngốc?"
Doãn Mạt thấy Lê Tiếu không định lên tiếng bèn chau mày đối mặt với Hạ Sâm: "Với tình huống đặc biệt thế này, Năm Hạ bằng lòng nổ chết cũng sẽ không để mình trở thành vật uy hiếp Tiếu Tiếu."
Hạ Sâm nhướng mày kinh ngạc: "Em hiểu rõ vậy sao?"
Doãn Mạt trịnh trọng gật đầu: "Nhóc Bảy cũng sẽ làm thế."
Hạ Sâm không nói gì. Tả Hiên lại cầm dụng cụ gỡ mìn đến cạnh hàng rào chuẩn bị dây thừng.
Lê Tiếu bật màn hình hộp điều khiển từ xa, liếc Thương Úc: "Chúng ta cũng xuống xem sao?"
Anh đáp lại bằng sự yên lặng, đôi mắt âm u nhìn cô không chớp mắt.
Lê Tiếu bĩu môi, ngượng ngùng nói: "Em chỉ hỏi vậy thôi."
Leo thang dây với cô mà nói dễ như trở bàn tay.
Nhưng với tình trạng cơ thể hiện giờ, leo xuống tùy tiện chỉ khiến Thương Úc lo lắng quá mức.
Chỉ chốc lát, bóng dáng Tả Hiên đã biến mất khỏi hàng rào bên vách đá. Màn hình trong tay Lê Tiếu lập tức sáng lên vị trí xác định.
Trước khi Tả Hiên rời đi đã chỉnh băng tần bộ đàm, sau một loạt tiếng xào xạc, anh ta báo cáo: "Mợ Cả, thiết bị đã vào núi."
Ngay sau đó, Lê Tiếu lui ra sau mấy bước, ngồi ở đầu xe bắt đầu điều khiển từ xa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chóp mũi Lê Tiếu rịn mồ hôi, thiết bị di chuyển khoảng năm mươi mét đã truyền đến kết quả thăm dò.
Trong khu vực năm mươi mét đã phát hiện hai quả mìn.
Bộ đàm lại truyền đến giọng Tả Hiên: "Mợ Cả, thiết bị nhìn đêm không quan sát được tình hình trong rừng, rất có thể cô Hạ và Lạc Vũ đã ra khỏi phạm vi quan sát."
Lê Tiếu không nói gì, khi mìn càng hiện rõ trên màn hình, nét mặt cô càng thêm nặng nề.
Doãn Mạt ngồi bên cạnh lẳng lặng chờ đợi, Hạ Sâm và Thương Úc đứng cách mấy mét hút thuốc.
Không ai nói gì, chỉ có gió đêm phá vỡ yên ắng xung quanh.
Vì trong rừng chôn rất nhiều mìn, dụng cụ gỡ mìn di chuyển về phía trước với tốc độ rất chậm.
Qua thêm nửa tiếng, màn đêm càng đậm đặc.
Lê Tiếu bỗng ngừng di chuyển, giọng hơi khàn thở dài: "Hay đạp phải mìn rồi?"
Ánh mắt Doãn Mạt run lên: "Có phát hiện rồi?"
Lê Tiếu nhìn kết quả rà quét của thiết bị, chỉ vào ký hiệu không ngừng gợn sóng: "Chốt an toàn của quả mìn này bị chạm vào rồi, có thể nổ tung bất kỳ lúc nào."
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 948: Đạp mìn rồi
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗