"Cô không sợ giết chết anh ta luôn à?" Đối phương nói xong bèn cười: "Phải rồi, cô đâu cần sợ, có người gánh tội thay mà."
Lê Tiếu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Chín giờ tối dẫn anh ta đến hộp đêm Palm Tree."
Vừa kết thúc cuộc gọi, Lê Tiếu bẻ cổ, cảm thấy bầu không khí xung quanh khác thường.
Cô chau mày xoay người, thấy ba bóng người bước ra, vẻ mặt vô tội: "Ba..."
Thương Tung Hải, Thương Úc và Hạ Sâm đứng cách cô không xa.
Trước giờ Hạ Sâm độc miệng thèm đòn, một tay chống hông nhướng mày trêu chọc Lê Tiếu: "Em dâu, chín giờ tối đến hộp đêm sao?"
Lê Tiếu lạnh lùng liếc hắn rồi trả lời dửng dưng: "Anh nghe nhầm rồi."
Hạ Sâm cười không ngừng, đụng bả vai Thương Úc: "Cùng đến hộp đêm Palm Tree xem sao không?"
Nét mặt Lê Tiếu lập tức thay đổi.
Anh liếc hắn: "Nhiều chuyện."
Thương Tung Hải chỉ cười không nói, xoay Phật châu như có điều suy nghĩ.
Không lâu sau, họ về lầu chính tầng hai, Lưu Vân và Vệ Ngang thở dốc ôm một đống đồ vào.
"Mợ Cả, mang hết đồ vào rồi."
Lê Tiếu ra hiệu cho họ đặt lên bàn trà rồi nhẹ giọng: "Mặc kệ có tác dụng hay không, ngày hôn lễ cũng phải mặc vào."
Hạ Sâm cầm một chiếc áo chống đạn mỏng dính lên: "Thứ này ngăn được mấy phát đạn?"
Lê Tiếu nhìn khẩu súng lục nhỏ kiểu mới, ánh mắt sáng lên muốn thử.
Thấy vậy, Hạ Sâm ném áo chống đạn lên người Lưu Vân, cười gian xảo: "Em thử xem?"
Lưu Vân ôm áo chống đạn nghiêm túc lắc đầu: "Anh Sâm, mợ Cả có thử ở công xưởng rồi, trong vòng ba mươi phát sẽ không hư hại."
Vẻ mặt Hạ Sâm đã hiểu, cười ngả ngớn: "Em dâu đúng là biết giấu mình."
Lê Tiếu ngước mắt: "Vẫn đâu bằng anh Sâm bắt chị Hai phải ký nợ mười triệu."
Hạ Sâm: "..."
...
Sau bữa tối, Lê Tiếu kéo Thương Úc sang đình nghỉ mát.
Hạ Sâm không ăn đã rời đi, tính về tâm sự với Doãn Mạt một phen.
"Tối nay em định ra ngoài?" Thương Úc cầm lọ thuốc, nhìn Lê Tiếu, trầm giọng nói.
"Sẽ không quá lâu, cùng lắm là hai tiếng." Lê Tiếu ngước mắt nhìn Thương Úc, do dự hỏi: "Anh... muốn đi sao?"
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc gợn sóng, nhìn thấu sự đắn đo của Lê Tiếu, nhàn nhạt nheo mắt: "Có chuyện giấu anh?"
Lê Tiếu nhìn sang hướng khác, cân nhắc nói: "Không phải gạt anh, mà không muốn anh gặp bà ấy."
"Bà Tiêu?"
Lê Tiếu thản nhiên gật đầu: "Là bà ấy."
Mặc kệ lập trường hiện giờ của Minh Đại Lan là gì, Lê Tiếu vẫn không hy vọng bà ta gặp Thương Úc.
Có những thương tổn không phải chỉ dùng mấy câu áy náy là bù đắp được.
Huống hồ Thương Úc cũng không cần.
Anh mở nắp lọ thuốc, đổ mấy viên bên trong ra, nuốt vào rồi dặn dò: "Đi sớm về sớm."
Lê Tiếu nhìn anh rồi cười: "Hộp đêm Palm Tree là địa bàn của Viêm Minh."
...
Tám giờ tối, Lê Tiếu ra ngoài.
Thương Úc bật điện thoại, khởi động ứng dụng trong đồng hồ đeo tay rồi nhìn quỹ tích di chuyển của Lê Tiếu.
Tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, anh tắt màn hình, ngước mắt, trầm giọng nói: "Bà ta liên lạc với Tiếu Tiếu rồi."
Thương Tung Hải ung dung đến cạnh anh ngồi xuống, cầm lọ thuốc trên bàn ngửi thử: "Bà ta hiếm khi thông minh được một lần."
Trước giờ, như một sự ăn ý ngầm, hai cha con rất hiếm khi nói về Minh Đại Lan.
Nhưng không đề cập không đồng nghĩa nó không tồn tại. Bà ta vẫn luôn như cây gai chôn sâu tận đáy lòng, mỗi lần nhớ đến đều kéo theo những thứ tình cảm phức tạp.
Đôi mắt lạnh lùng của Thương Úc ánh vẻ giễu cợt: "Thông minh?"
Thương Tung Hải liếc anh, đóng nắp, cười lạnh: "Bà ta luôn tự cho là đúng. Lần này chủ động liên lạc với Tiếu Tiếu, một là đầu hàng, hai là thăm dò, nhưng vẫn biết tránh chúng ta, đúng là thông minh hơn trước nhiều."
Thương Úc nhắm mắt hít thở sâu, đứng dậy rồi trầm giọng nói: "Ba nghỉ đi, con ra ngoài một chuyến."
"Với sự thông minh của Tiếu Tiếu, bà ấy không phải đối thủ của con bé." Thương Tung Hải ngồi vững, lấy mắt kính xuống vuốt sống mũi: "Vừa hay con dặn con bé một tiếng, nếu muốn đối phó với Tiêu Diệp Nham thì đừng cho cậu ta cơ hội trở mình."
Anh nghiêng người quay đầu nhìn, ánh mắt nghiền ngẫm: "Rốt cuộc ba có bao nhiêu tai mắt ở Myanmar?"
Thương Tung Hải xua tay: "Đi đi, đưa con bé bình an về cho ba."
...
Tám giờ rưỡi, chợ đêm Thủ đô.
Chiếc xe chuyên dụng màu đen dừng lại ven đường, một người mặc váy dài dân tộc Myanmar đeo mạng che mặt từ trong đám người náo nhiệt chậm rãi đi đến.
Dù là phục trang dân tộc khá bảo thủ nhưng vẫn làm nổi bật khí chất đoan trang cao quý của đối phương.
Cửa mở, bà ta nghiêng người ngồi xuống, tháo mạng che mặt nhìn Lê Tiếu bên cạnh mình: "Tôi những tưởng cô sẽ không đến."
Lê Tiếu gác chân dựa lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe giọng nói cứng ngắc tự giễu của đối phương, cô thờ ơ nói: "Tôi cũng không ngờ phu nhân Công tước lại bỏ tối theo sáng."
Lời này lộ rõ vẻ giễu cợt.
Bà ta mím môi, liếc Lưu Vân đang ngạc nhiên: "Thiếu Diễn nó..."
Lê Tiếu chậm rãi mở mắt, cười nhạt nhìn Minh Đại Lan: "Anh ấy rất khỏe, không cần bà nhọc lòng."
Minh Đại Lan khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lê Tiếu, cô không cần mang địch ý lớn như vậy với tôi. Nếu tôi đã chủ động tìm cô, cô nên hiểu..."
Bà ta còn chưa nói hết, Lê Tiếu đã giơ tay lên: "Bà Tiêu, không có gì gọi là nên hay không nên. Với thủ đoạn của bà, dù chủ động tìm tôi, cũng không loại trừ khả năng ăn cây táo rào cây sung!"
"Lê Tiếu!"
Minh Đại Lan đã sớm dự đoán thái độ không tốt của Lê Tiếu, nhưng chính tai nghe cô giễu cợt như vậy vẫn khiến bà ta mất vui.
Lê Tiếu không phí lời thêm, liếc Lưu Vân, anh ta lập tức chạy về phía hộp đêm Palm Tree.
Chín giờ tối, hộp đêm xa hoa trụy lạc.
Minh Đại Lan đeo mạng che mặt theo Lê Tiếu vào cửa sau.
"Bà tự đi ra, không sợ lão Công tước phát hiện?"
Lê Tiếu dựa thang máy, giọng miễn cưỡng:
"Ông ấy đến Phủ Tổng thống rồi, trong vòng hai tiếng sẽ không quay lại." Minh Đại Lan chỉnh lại mạng che: "Lê Tiếu, cô không cần đề phòng tôi như thế. Nếu tôi muốn hại cô, sẽ không chờ đến hôm nay."
"Chà." Lê Tiếu xoa đầu ngón tay: "Có cần tôi cảm ơn bà không giết không?"
Vẻ mặt Minh Đại Lan buồn bực, Lưu Vân đứng sau không nhịn được đặt nắm tay lên môi ho nhẹ.
Mợ Cả nói năng nghẹn họng thật.
Một tiếng "ting", thang máy dừng lại ở tầng sáu.
Khi cửa mở, Lưu Vân vừa đi ra một bước, năm người đồ đen đã đồng thanh: "Hoan nghênh chị K đến Palm Tree!"
Lê Tiếu không đổi sắc mặt, Lưu Vân lẳng lặng rụt chân về.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 955: Không muốn anh gặp bà ấy
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗