Chương 958: Em dâu, son môi em phai rồi
Đăng lúc 02:18 - 07/09/2025
17
0
Trước
Chương 960
Sau

Sáng hôm sau, phủ đệ nhà họ Bách.

Ban công lầu gác sân sau, Tiêu Hoằng Đạo dựa ghế mây, chau mày lộ rõ vết hằn giữa trán.

Doãn Chí Hoành đứng sau lưng ông ta, đang thấp giọng nói gì đó.

Chỉ chốc lát, Minh Đại Lan đẩy cửa vào, dường như bà ta ngủ không ngon, đáy mắt vằn tơ máu.

Tiêu Hoằng Đạo chậm rãi nâng tay ngắt lời Doãn Chí Hoành: "Ông đi làm việc trước đi."

Doãn Chí Hoành khom người lui ra sau, khi đi ngang qua Minh Đại Lan thì lẳng lặng liếc bà ta.

Tiêu Hoằng Đạo bưng ly trà trên bàn rồi thử hỏi: "Tiểu Nham ra ngoài rồi?"

Minh Đại Lan đứng sau lưng khẽ đáp: "Nghe nói đi từ tối qua rồi. Ông tìm nó có việc gì?"

Tiêu Hoằng Đạo chậm rãi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn lên mặt Minh Đại Lan, dường như đang quan sát tường tận.

Chỉ chốc lát, ông ta mỉm cười: "Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi."

Minh Đại Lan dè dặt khống chế vẻ mặt, vừa lo Tiêu Hoằng Đạo nhìn ra manh mối gì, lại vừa mơ hồ chán ghét phải đề phòng như vậy.

Bà ta chậm rãi đi đến ghế mây đằng kia ngồi xuống, quan sát vườn hoa dưới lầu: "Ông định bao giờ về Anh?"

Tiêu Hoằng Đạo vuốt ve ly trà, nhìn bà ta: "Sao thế? Sốt ruột à?"

"Tôi nôn nóng gì đâu." Minh Đại Lan liếc ông ta: "Chỉ là ở đây không được quen."

Tiêu Hoằng Đạo thôi nhìn, cười mang thâm ý: "Không nôn nóng là được rồi. Chợ đêm Myanmar cũng được lắm, nếu thấy chán thì nên đi dạo một chuyến."

Minh Đại Lan mất tập trung, có lẽ trong lòng có quỷ nên cảm thấy lời Tiêu Hoằng Đạo nói có hàm ý.

Bà ta không lên tiếng, cầm điện thoại nhìn hai lượt: "Hai hôm nay tiến triển giữa Diệp Huy và Margaret thế nào?"

Ánh mắt Tiêu Hoằng Đạo sa sầm: "Bà đừng để ý đến chuyện của Diệp Huy, nhanh chóng liên lạc với Tiểu Nham bảo nó quay về."

...

Bên kia, bệnh viện Thủ đô.

Hạ Tư Dư dựa vào giường bệnh, mê man nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Cửa mở, Vân Lệ mang cháo dinh dưỡng vào. Thức trắng hai đêm canh chừng, trông anh ta khá tiều tụy.

Hạ Tư Dư ngạc nhiên nhìn anh ta, vô thức hỏi: "Anh uống thuốc chưa?"

Hốc mắt lõm sâu của Vân Lệ cất giấu mỏi mệt, anh ta đặt chén cháo xuống, liếc cô nói: "Nghiện làm giúp việc rồi sao?"

"Tôi hỏi theo lẽ thường thôi!" Hạ Tư Dư bĩu môi, lẩm bẩm: "Không biết ý tốt của người khác."

Có thể lúc trước ở Parma sống chung một thời gian nên ở trước mặt Vân Lệ, Hạ Tư Dư thoải mái hơn nhiều, thậm chí dường như khá buông thả.

Vân Lệ kéo quần tây ngồi xuống, bưng chén cháo lên khuấy: "Sau khi hôn lễ kết thúc, anh Cả cô sẽ đến đón cô."

"Cái gì?" Hạ Tư Dư xoay người ngước mắt, nắm tay chợt siết lại: "Anh nói lại anh Cả tôi sao?"

Vân Lệ ngước mắt, giọng trịnh trọng: "Hạ Hạ, cô phải về."

Hạ Tư Dư: "Tôi không về!"

Vân Lệ mím môi, không kìm được vẻ buồn bực: "Cô bị thương vì tôi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô. Báo thù cũng được, tính sổ cũng được, tóm lại tôi sẽ không để cô chịu một phát đạn oan uổng. Nhưng ngoài chuyện này ra, tôi không thể cho cô thêm điều gì nữa."

Để tay lên ngực tự hỏi, không phải anh ta không có cảm giác gì với mọi việc Hạ Tư Dư làm. Nhưng việc cảm động không thể lay chuyển được lý trí của anh ta.

Chí ít, vào giờ phút này, anh ta sẽ cân nhắc báo thù vì Hạ Tư Dư, hoặc cân nhắc làm mọi chuyện trong khả năng cho phép vì cô, chứ không lựa chọn vì tình yêu.

Người nhuốm đầy máu tanh, đã quen chuyện sống chết, mạng cứng lòng cũng lạnh.

Không phải Vân Lệ chưa từng nghĩ đến việc ở bên cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể đi đến bước ấy.

Quan trọng nhất là, dựa vào tình hình sức khỏe hiện giờ của anh ta, tùy tiện chấp nhận Hạ Tư Dư chẳng khác nào thiếu trách nhiệm với cô.

Không ai có thể giải được độc của bạch tuộc đốm xanh, dù là Dược vương Đông y Thương Tung Hải cũng chưa từng đưa ra đáp án xác thực.

Có lẽ, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi cái chết, việc gì phải làm chậm trễ người khác.

Lúc này Vân Lệ lại nói thẳng suy nghĩ của mình một lần nữa. Hạ Tư Dư thoáng trầm ngâm rồi cười tự giễu: "Có phải anh chê tôi phiền không?"

Vân Lệ nhìn vào mắt cô, khẽ thở dài: "Không phải chê cô phiền, mà cô thật sự nên về nhà."

Trở về quỹ tích cuộc sống của cô, trở về cuộc sống muôn màu của cô.

Hạ Tư Dư nhìn Vân Lệ không chớp mắt, dần dần thả lỏng ngón tay, mãi mới gật đầu đồng ý: "Được, vậy anh tự lo cho mình."

Vân Lệ đặt muỗng bên miệng cô: "Ngày mai đợi tôi tham dự hôn lễ xong, sẽ quay lại tiễn cô."

Hạ Tư Dư cầm muỗng tự ăn cháo, hời hợt gật đầu: "Được, anh cứ bận việc của mình đi."

Cô quá bình tĩnh, thậm chí đáy mắt còn chẳng gợn sóng.

Biểu hiện của Hạ Tư Dư như vậy bỗng khiến anh ta có cảm giác buồn bã.

...

Tết Nguyên đán, hôn lễ của Tô Mặc Thời và Ngô Mẫn Mẫn diễn ra đúng hạn.

Hôm nay Thủ đô giăng đèn kết hoa, khung cảnh náo nhiệt có thể so sánh với tiệc trọng thể.

Sáng sớm, cả tuyến đường chính đều giới nghiêm, xe hoa mang ký hiệu quốc gia nối tiếp nhau tung lời chúc phúc.

Dựa theo phong tục, tiệc cưới cử hành vào sẩm tối, trong sảnh tiệc trọng thể phủ Nội các.

Nghi thức trọng thể cộng thêm sức ảnh hưởng của Ngô Luật trên trường quốc tế, quan chức cấp cao các nước đều tham dự chúc mừng. Dù không thể có mặt, cũng sẽ sai người tặng quà phong phú.

Buổi chiều, Lê Tiếu thay váy dài cổ sườn xám màu champagne. Dù đã mang thai hơn ba tháng nhưng bụng của cô chỉ hơi nhô ra, không rõ ràng.

Xe đón tiếp đã chờ sẵn ngoài biệt viện. Thương Úc vẫn mặc sơ mi và vest đen, chỉ có cà vạt và khăn vuông trong túi cùng màu champagne.

Lê Tiếu đang cúi đầu chỉnh gấu váy, bỗng lồng ngực ấm áp từ sau lưng cận kề, anh cúi đầu dặn dò bên tai cô: "Tối nay không được đi lung tung, hửm?"

Lê Tiếu gật đầu, đôi mắt trong veo sáng ngời: "Yên tâm đi."

Tay Thương Úc vòng qua eo Lê Tiếu, đặt trước bụng cô, cong môi, ngậm vành tai cô như trừng phạt: "Nhiều tiền án quá, khó lòng yên tâm với em."

Lê Tiếu ngửa người ra sau, nhướng mày trêu ghẹo: "Vậy em tranh thủ cải tà quy chính, sẽ không có lần sau."

Thương Úc bật cười, ngón tay lướt qua gò má cô, cúi đầu hôn môi cô.

Nụ hôn sâu vừa bắt đầu, khi môi răng quấn quýt, giọng Hạ Sâm vang lên: "Có cần anh yêu cầu xe tiếp đón đợi thêm một tiếng không?"

Lê Tiếu: "..."

Thương Úc nâng mặt cô lên dùng sức mút môi cô rồi mới kết thúc được nụ hôn nóng bỏng này.

Anh lau nước đọng bên môi cô, liếc Hạ Sâm đứng ngay cửa bằng ánh mắt sắc bén như dao.

Hạ Sâm vuốt lông mày, cười ranh mãnh: "Nhìn anh làm gì, ông cụ bảo anh đến đấy."

Lê Tiếu mím môi, khi đi ngang qua Hạ Sâm thì lành lạnh liếc hắn: "Anh Sâm đúng là không mâm nào không có mặt."

"Em dâu..." Hạ Sâm hắng giọng, cố ra vẻ đứng đắn nhắc nhở: "Son môi của em phai rồi."

Trước
Chương 960
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Siêu Cấp Cưng Chiều
Tác giả: Mạn Tây Lượt xem: 14,258
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,400
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 882
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 741
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...