Trực thăng trên trời đều là máy bay tác chiến của quân đội Bách Minh Dần.
Lúc này lại xảy ra nội chiến.
Bên cạnh Tiêu Hoằng Đạo nhanh chóng xuất hiện đội viên đội chấp hành chuyên biệt trùng trùng bảo vệ ông ta ở giữa, rút quân khỏi nhà mái bằng.
Đám đội viên đội chấp hành chuyên biệt này đều là tâm phúc trong phủ Công tước của Tiêu Hoằng Đạo giả trang. Một người trong đó thấp giọng nói: "Công tước, khu quân bị có lối đi phòng không, đội ngũ của Chỉ huy Bách lập tức đến ngay."
Tiêu Hoằng Đạo ngồi trên xe lăn, bình tĩnh phát hiệu lệnh: "Báo lại Bách Minh Dần đừng chừa người sống."
"Ngài yên tâm, quanh Liêu Sơn đã giới nghiêm rồi, họ không ra được đâu."
Tiêu Hoằng Đạo cùng hơn mười đội viên rút lui vào lối thang máy bí mật. Đợi cửa chống đạn đóng lại, thang máy từ từ hạ xuống, ông ta mới cau mày nhìn Doãn Chí Hoành: "Vẫn chưa tìm ra Lê Tiếu à?"
Doãn Chí Hoành lắc đầu: "Lê Tiếu lắm mưu nhiều kế, không chừng đã chạy rồi."
Đúng ngay lúc này, cửa mở, giọng nói lành lạnh mang theo gió truyền đến: "Tìm tôi có việc sao?"
Ngoài cửa, hành lang phòng không yên ắng âm u, Lê Tiếu đứng ngay giữa. Ánh đèn từ thang máy chiếu quanh người cô.
Lại phát sinh biến cố, vết hằn giữa trán Tiêu Hoằng Đạo như thanh kiếm sắc.
Nhưng với sự khôn ngoan và từng trải, dù trong lòng lo âu, ông ta cũng có thể ổn định tâm trạng mau chóng.
"Cuối cùng cô cũng tới."
Lê Tiếu đứng nghênh ánh sáng, đút một tay vào túi, nét mặt lạnh lùng: "Người nhà tôi ở đâu?"
"Muốn biết..." Tiêu Hoằng Đạo nheo mắt, khẽ giơ tay ra hiệu: "Thì đi cùng tôi."
Tâm phúc hai bên đi lên bắt cô. Cô không nhúc nhích, để mặc họ kìm kẹp khuỷu tay mình.
Lê Tiếu không hề giãy giụa, phối hợp theo sát họ đi ra hành lang phòng không: "Ông cụ Tiêu không hiếu kỳ sao tôi lại ở đây à?"
"Cô đã từng sống ở Liêu Sơn, nếu không có tài vặt này, lấy gì đọ sức với tôi?"
Lê Tiếu nhàn nhạt nhếch môi: "Ông hiểu tôi thật."
Tiêu Hoằng Đạo liếc cô: "Không phải chỉ có Thương Tung Hải mới biết trò bịp biết người biết ta."
...
Bên kia, vòng ngoài khu quân bị đã sớm rối loạn.
Bạc Đình Kiêu vẫn đang đấu với Tả Đường, nhưng điều khác thường là, họ đều không bị thương, trong khi bên chân lại có nhiều đội viên đội chấp hành ngã xuống.
Người chết người bị thương.
Dù Tả Đường đã mất chân trái, nhưng chân giả kim loại lại thành vũ khí mạnh nhất của cô ta.
Bốn anh em đã rời khỏi ghế, hai chiếc trực thăng cách đó không xa rơi xuống tan tành, chỉ còn lại ba chiếc lượn vòng hạ xuống.
Tả Hiên dẫn đầu nhảy ra khỏi cửa khoang, nhanh chóng đi đến trước mặt Thương Úc, cúi đầu báo cáo: "Đường chủ, phía doanh trại trú đóng đã rối lên rồi, ông Đàn vừa gọi điện qua, bảo chúng ta rút lui trước, ông ấy sẽ phái người giải quyết."
Thương Úc đút hai tay vào túi, lẳng lặng nhìn trực thăng sau lưng Tả Hiên. Thấy Thương Tung Hải bước xuống cầu thang xoắn ốc, anh rảo bước nghênh đón, giọng âm trầm: "Tiếu Tiếu đâu?"
Thương Tung Hải nhìn anh thật sâu rồi quay đầu nói với Vệ Ngang: "Cậu đích thân hộ tống Thái tử về Anh."
"Không cần đâu." Trong khoang trực thăng, George thành thạo tháo tai nghe giảm tiếng ồn: "Tôi đi với ông, cũng phải có người làm chứng mà."
Thương Tung Hải liếc George, chế giễu: "Vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nếu lại gặp chuyện đừng mong tôi phân tâm cứu ông."
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 983: Đừng có mong tôi lo cho ông
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗