George hừ lạnh bật cười, phủi bụi bặm trên đùi: "Chúng ta như nhau thôi."
Thương Tung Hải chắp tay xoay người, nhìn gương mặt căng thẳng nghiêm túc của Thương Úc, mím môi thở dài: "Con bé tạm thời có việc, làm xong sẽ trở lại."
"Chuyện gì?" Giọng anh trầm thấp, đôi mắt vô tận u ám.
Thương Tung Hải vỗ cánh tay anh: "Yên tâm, con bé sẽ không sao."
"Ba!" Thương Úc thấp giọng gọi lại khi Thương Tung Hải đi lướt qua.
Thương Tung Hải khựng lại. Hai ba con đứng sóng vai nhau, nhưng lại không thấy được nét mặt của nhau.
Yết hầu Thương Úc nhấp nhô, bầu không khí lạnh thấu xương bao quanh anh: "Lê Tiếu ở đâu?"
Không đợi Thương Tung Hải trả lời, mấy chiếc SUV chạy như bay từ trong rừng dừng lại trước bãi đất trống khu quân bị.
Tô Mặc Thời và Thẩm Thanh Dã nhảy xuống xe trước. Hai người nhìn quanh, bỗng thấy Bạc Đình Kiêu và Tả Đường đánh nhau mà không khỏi hoài nghi: "Có phải anh Kiêu đó không?"
Tống Liêu theo sát phía sau, với trực giác của Hình cảnh quốc tế, anh ta cẩn thận quan sát mấy phen rồi chau mày.
Tả Đường dùng chiêu thức giả lừa Bạc Đình Kiêu, sau đó nâng đầu gối trái thúc vào bụng anh ta.
Bạc Đình Kiêu bị đau liên tục lui ra sau, mím môi nhìn Tả Đường. Lúc vờ ra chiêu tấn công, anh ta lại xoay người xông vào rừng cây phía sau.
Tả Đường nheo mắt, chuẩn bị đuổi theo thì Tả Hiên gọi lại từ phía sau: "Đừng đuổi theo."
Trên đất có vài đội viên đội chấp hành bị thương, những người còn lại thấy tình hình không ổn cũng co chân bỏ chạy.
Nhưng ngoại trừ Bạc Đình Kiêu, những người khác vốn không thể chạy thoát. Toàn bộ vòng ngoài nhà mái bằng khu quân bị đều bị thành viên Hắc Ưng bí mật chiếm lĩnh.
Tô Mặc Thời âm u nhìn hướng rừng cây, sau đó tiến đến cạnh Thương Tung Hải: "Gia chủ Thương."
Thương Tung Hải thấy đôi mắt anh ta lập lòe bèn hất cằm sang bên cạnh: "Qua đây nói."
Thương Úc bỗng giơ tay lên kéo khuỷu tay Thương Tung Hải: "Ba vẫn chưa trả lời con."
Giọng trần thuật âm u không hề trầm bổng, dù ai nghe cũng nhận ra được anh đang cố kiềm chế tâm trạng.
Thương Tung Hải đỡ gọng kính: "Thiếu Diễn, con bình tĩnh đi. Dù con bé ở đâu cũng không có việc gì."
Thương Úc mím môi, quay đầu lại, đáy mắt không chút gợn sóng: "Cô ấy nằm trong tay Tiêu Hoằng Đạo đúng không?"
Ngay lập tức, xung quanh khu quân bị vô cùng yên ắng.
Ai nấy cũng nhìn sang Thương Tung Hải. Nếu Lê Tiếu bị Tiêu Hoằng Đạo bắt thật, vậy...
Thương Tung Hải lấy mắt kính xuống, day sống mũi, còn chưa nói gì, Tả Hiên bỗng nhận được cuộc gọi, vừa nghe đã đổi sắc mặt.
"Đường chủ, lối ra phòng không của khu quân bị có hai chiếc trực thăng vừa cất cánh..." Tả Hiên nắm tay thành quyền, xoay người va phải đôi mắt lạnh buốt của Thương Úc, giọng nói chợt nhỏ đi vài phần: "Người của chúng ta không ngăn được."
"Không – ngăn – được?" Thương Úc lặp lại.
Tả Hiên nuốt nước bọt, trông rất sốt ruột: "Mợ Cả ở cùng với họ."
Thương Úc lạnh lùng mím môi, nheo mắt, bầu không khí nguy hiểm tàn ác tản ra.
Ngay lúc này, Thương Tung Hải nhìn Tô Mặc Thời, anh ta lập tức đút tay vào túi muốn lấy thuốc an thần.
Hạ Sâm cũng chậm rãi đến cạnh Thương Úc, quàng bả vai anh, thấp giọng trấn an: "Em dâu sẽ không kích động, nhưng người nhà họ Lê ở trong tay họ, cô ấy cần..."
Hắn còn chưa nói hết, Thương Úc đã hất tay Hạ Sâm ra, ánh mắt xa xăm lại trống rỗng vô cùng: "Tiếu Tiếu không cần họ. Cô ấy có tôi là đủ rồi."
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Siêu Cấp Cưng Chiều
Tên chương: Chương 984: Cô ấy có tôi là đủ rồi
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗