Hút xong một điếu thuốc, Tưởng Thịnh Hòa không vào biệt thự ngay, trong vườn rất nhiều muỗi nên dì giúp việc đặc biệt mang một cái nhang muỗi ra, có thể thấy tâm tình của anh tối nay rất tốt.
“Cậu đã ăn tối chưa?”
“Rồi ạ, cháu và Lạc Kỳ ăn cùng nhau.”
Dì giúp việc biết Lạc Kỳ, còn rất quen thuộc với cô. Cô hay đến nhà của Tưởng Như Nguyệt làm việc, sau khi Tưởng Như Nguyệt đi nước ngoài, cô liền đến làm việc cho Tưởng Thịnh Hòa.
Lúc trước hai cô cháu họ hay nói về Lạc Kỳ, cũng không né tránh chuyện trước mặt bà.
“Dì, dì nghỉ ngơi đi.”
Dì giúp việc cất nhang muỗi đi, không quấy rầy anh nữa.
[Cậu làm cách nào thuyết phục được Lạc Kỳ đăng ảnh chung của hai người lên vòng bạn bè vậy?] Tưởng Tư Tầm mới tỉnh dậy đã thấy ảnh chụp cùng bức tranh sơn dầu mà Lạc Kỳ đăng, thật không thể tưởng tượng được.
Lạc Kỳ là một người thận trọng, làm sao cô có thể dễ dàng sử dụng ảnh của sếp làm lá chắn.
Không hợp lý.
Tưởng Thịnh Hòa: [Không giải thích.]
Giải thích cũng vô dụng.
Khi anh nhận được bức ảnh và nhờ thầy Ngu vẽ nó, dù có bao nhiêu lý do thì cũng có trăm ngàn chỗ hở, bây giờ anh không cần giải thích cho Lạc Kỳ, chỉ cần xóa nhòa ranh giới giữa hai người là được.
Tưởng Tư Tầm hiểu Lạc Kỳ, [Vậy thì tại sao cô ấy lại đăng ảnh?]
Tưởng Thịnh Hòa: [Bị buộc phải làm vậy.]
Đột nhiên Tưởng Tư Tầm cảm thấy cũng có lý, dù cô ấy có thụ động thế nào thì cũng đã đăng rồi, ngay cả anh cũng cảm thấy đăng ảnh của sếp là không thích hợp, Lạc Kỳ làm sao có thể không nghĩ được như vậy.
Chỉ có một lời giải thích, Lạc Kỳ là kiểu người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
[Nếu cậu cho cô ấy biết cậu chi bao nhiêu cho bức tranh đó, chắc chắn cô ấy sẽ không thể bình tĩnh được nữa đâu.]
Tưởng Thịnh Hoà: [Em sẽ nghĩ cách khác.] Nếu bí mật của anh cuối cùng vẫn bị lộ, vậy thì cứ để lộ ra thôi, anh luôn muốn thổ lộ với cô, thì sớm muộn gì cô cũng phải biết anh đối với cô có cảm tình.
Từ từ mưu tính, nhưng không phải mọi thứ sẽ luôn diễn ra theo ý muốn của anh.
Tựa như đêm đó ở Tô Thành, ai có thể nghĩ được chuyện Tiểu Khương xuống lầu, vừa lúc chụp được ảnh anh đang cầm ô cho Lạc Kỳ, còn đêm nay nữa, nếu cô không nhận được cuộc gọi từ bạn học cấp ba, anh cũng sẽ không lợi dụng nó để xuất hiện trong vòng bạn bè của cô.
Anh nhấn vào hộp thoại với Lạc Kỳ, lịch sử cuộc trò chuyện cuối cùng là anh tính phí cô năm nghìn nhân dân tệ tiền tranh.
Lúc ấy anh cảm thấy giá cả cũng hợp lý, nhưng bây giờ nghĩ lại thì lại thấy nó quá cao. Cô thậm chí còn không dám mua một chiếc váy mới, năm nghìn nhân dân tệ đối với cô quả là một thứ xa xỉ.
Tưởng Thịnh Hòa chuyển lại 1.500 nhân dân tệ cho Lạc Kỳ, giải thích: [Tôi và hoạ sĩ có quen biết nên không cần bất kỳ khoản tiền nào khác, chỉ cần có thành ý là được, thu 3.500 nhân dân tệ phí tài liệu.]
Rẻ hơn được 1500 tệ, hẳn là cô sẽ rất vui.
Lạc Kỳ vừa về đến nhà, bật đèn ban công xem cây dưa leo.
Không ngờ sếp lại chuyển lại 1.500 tệ cho cô, đúng là niềm vui ngoài ý muốn, cảm giác như có được một chút may mắn.
Cô không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.
[Cảm ơn Tưởng tổng.]
Về bức tranh, Tưởng Thịnh Hòa đã dự tính cho cô: [Nếu Hạ Vạn Trình hoặc khách hàng nào hỏi, cô có thể nói bức tranh đó khoảng một triệu, nếu báo giá thấp thì họ lại nói bạn trai cô không có thực lực tài chính, họ sẽ không coi trọng và vẫn sẽ theo đuổi cô.]
Đạo lý này Lạc Kỳ hiểu rõ, tranh sơn dầu so với ảnh chụp càng là một đạo cụ có giá trị.
Lạc Kỳ đọc lại tin nhắn từ sếp, có thể khiến anh ra giá một triệu, bản thân bức tranh này chắc chắn không hề rẻ, cô là người ngoài ngành, đối với hội họa dốt đặc cán mai. Nếu biết được ai là người vẽ ra bức tranh này, khả năng có thể vì mức độ nổi tiếng của người nghệ sĩ đó mà cảm thấy chúng có giá trị. Còn nếu chỉ đơn thuần là ngắm nhìn, căn bản không thể nào đoán giá được.
[Tưởng tổng, bức tranh này theo giá thị trường có tính là đắt không?]
[Ừm, nhưng chỉ là giá thị trường thôi.]
Tưởng Thịnh Hòa lại nói: [Đừng để bị dọa, giống như Sơ Lâm, nếu có người mời cô ấy lên sân khấu, phí biểu diễn có thể là hàng chục nghìn thậm chí hàng triệu, nhưng nếu muốn nghe cô ấy chơi piano, thì không chỉ cần một câu nói không thôi. Tất cả các họa sĩ tôi biết đều ở trình độ này.]
Lạc Kỳ: “…”
Đúng là đẳng cấp thật khác biệt.
Lúc này cô mới cảm thấy bớt đi được chút gánh nặng.
Kinh tế cô còn ở giai đoạn khó khăn, thế nên con người cũng nông cạn theo, dù biết bức tranh sơn dầu là của một bậc thầy, cô cũng không tài nào nhìn ra được giá trị của nó.
Vấn đề tranh sơn dầu đã được giải quyết, Tưởng Thịnh Hòa hỏi: [Cô về tới nhà rồi?]
[Vâng, tôi về rồi.]
Tưởng Thịnh Hòa không muốn kết thúc cuộc trò chuyện, làm theo trái tim của chính mình, hỏi tiếp: [Đang làm gì?]
Câu này hình như hơi đi quá giới hạn, lo lắng cô sẽ khó xử, anh lại bổ sung một câu: [Cô còn tăng ca không? Nếu đang bật máy thì gửi một bản sao của tài liệu tối nay vào hộp thư giúp tôi.]
Lạc Kỳ vươn tay hái dưa leo, nhìn thấy tin nhắn, cô trượt đầu ngón tay, nhưng không cắt đứt dây dưa leo. Ngay lập tức, tin nhắn thứ hai được gửi đến, trái tim như bị ném vào không trung treo lơ lửng trong vài giây, rồi ngay lập tức rơi xuống.
Rõ ràng là đang đứng trên ban công, nhưng lại giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Vừa nhìn đến dòng chữ ‘đang làm gì vậy’, trong đầu cô lại có những suy nghĩ không nên có.
Cô có tội.
Suýt chút nữa là hiểu lầm sếp.
[Năm phút nữa tôi sẽ gửi qua.]
Cô đặt điện thoại lên giá, cầm chiếc kéo bên cạnh lên cắt cuống dưa.
Lạc Kỳ nhìn vào điện thoại, nhưng Tưởng Thịnh Hòa không trả lời lại.
Cô vào bếp rửa dưa chuột, ăn nửa quả dưa chuột rồi bình tĩnh lại.
Ngồi xuống bàn, bật máy tính rồi gửi tài liệu mà anh yêu cầu vào hộp thư.
Tưởng Tịnh Hòa: [Đã nhận được.]
Anh còn muốn nói chuyện tiếp với cô, nhưng hồi lâu không tìm được chủ đề thích hợp, chỉ có thể nói về công việc: [Ngày mai đừng quên nói cho Lệ Nhụy, tổ y tế Duệ Phổ giữ lại.]
Lạc Kỳ không dám quên một chuyện quan trọng như vậy, cô đã viết nó vào ghi chú và đặt báo thức để nhắc nhở bản thân.
Trước khi đi ngủ, cô lướt một vòng bạn bè.
Có hàng trăm tin nhắn, có mấy cái tin nhắn cứ lên xuống liên tục, các bạn học cấp ba của cô đang trò chuyện trong nhóm chat, suy đoán bóng dáng sau lưng này là ai, có phải là người trong trường của họ hay không.
Hạ Vạn Trình cũng nhìn thấy vòng bạn bè của Lạc Kỳ, ông chưa bao giờ có thói quen thích hay bình luận ảnh.
Khi nhìn thấy bức ảnh cô đăng, ông có trực giác rằng Lạc Kỳ đã nhờ người thân của mình tạo dáng chụp ảnh, dùng để ứng phó người khác, nhưng khi ông nhấp vào bức tranh sơn dầu liền phủ nhận suy đoán của mình.
Ở góc dưới bên phải của bức tranh có một con dấu, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Nếu không phải là người trong ngành, chưa từng sưu tập tranh sơn dầu sẽ không hiểu con dấu đặc biệt đó tượng trưng cho điều gì.
Ông biết con dấu đó, bức tranh sơn dầu này xuất phát từ chỗ sếp của Lạc Kỳ.
Với điều kiện kinh tế hiện tại của Lạc Kỳ, sẽ không tiêu tốn hàng chục triệu để vẽ một bức tranh sơn dầu.
Xem ra cô đã đồng ý sự theo đuổi của Tưởng Tịnh Hòa.
Ngày hôm sau, cây dưa leo trên ban công lại lớn thêm một chút.
Đợt này dưa leo ra hai mươi mấy quả, Lạc Kỳ ăn không hết, buổi sáng cô hái vài quả trước cửa rồi tặng cho đồng nghiệp trong văn phòng thư ký.
Tiểu Khương luôn là người tích cực nhất, ngay lập tức rửa một vài quả dưa leo, mọi người đều có phần.
“Chị Lạc, những quả dưa leo này là trồng trên ban công của chị à?”
“Ban công chắc là rộng lắm?” Một đồng nghiệp khác đang ăn dưa leo phụ họa nói.
Lạc Kỳ: “Không lớn, vài mét vuông, nhưng canh tác không cần đất.”
Cô bấm vào album ảnh, trong đó có một đoạn video ngắn của cô, “Để tôi cho mọi người xem.”
Sáng sớm, mấy người ở văn phòng thư ký vừa ăn dưa leo, vừa xem một đoạn video ngắn trồng cây, cười ha hả.
“Mọi người nói chuyện gì vui vẻ vậy?”
“…Tưởng tổng.”
“Tưởng tổng, chào buổi sáng.”
Trong miệng người nào người nấy đều đang ăn dưa, không ngờ sếp lại đến sớm như vậy.
Lạc Kỳ liếc nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mươi phút.
Công ty bắt đầu làm việc lúc chín giờ, bởi vì mỗi ngày đều tan làm sớm nên hôm sau họ có thói quen đến công ty sớm.
Tưởng Tịnh Hòa dừng bước, nhìn dưa leo trên bàn, “Bữa sáng à?”
“Không phải ạ.” Tiểu Khương hào phóng, trong túi ni lông còn bốn quả dưa, cậu ấy liền xách túi đưa cho sếp: “Tưởng tổng, đây là phần của anh. chị Lạc Kỳ đã trồng dưa leo ở ban công.”
Để sếp mình có thể thấy được khung cảnh bình dị trên ban công nhỏ của Lạc Kỳ, Tiểu Khương đem video trên điện thoại của Lạc Kỳ cho ông chủ xem, “Lúc đầu chúng tôi không tin, ban công nhỏ thì làm sao có thể trồng dưa leo được, anh nhìn xem.”
Tưởng Tịnh Hòa không cầm lấy điện thoại, nhìn video mấy chục giây trong điện thoại trên tay Tiểu Khương: “Không tồi.”
Anh xách túi lên, nhìn Lạc Kỳ nói, “Vậy tôi không khách sáo.”
Chờ cho tới khi sếp bước vào văn phòng của mình, họ ngay lập tức giải tán, ai đi làm việc người nấy.
Lạc Kỳ không nghĩ tới việc sẽ tặng dưa chuột cho sếp, anh cũng không thiếu gì. Số ít đó cô dự định sẽ mang cho Sơ Lâm, nói tối muốn đi tới quán rượu của cô ấy ngồi.
Chín giờ tối, cô xuống lầu tìm Lệ Nhụy, truyền đạt ý tứ của sếp về đội ngũ quản lý của Duệ Phổ, đồng thời cố gắng giữ lại không điều chỉnh.
Lệ Nhụy trầm ngâm, Duệ Phổ chỉ là một trong số ít công ty cổ phần trực thuộc tập đoàn Viễn Duy, sếp lớn của tập đoàn như anh chưa bao giờ hỏi những vấn đề tầm thường như vậy.
Vậy mà lần này anh không những hỏi mà còn đặc biệt yêu cầu Lạc Kỳ gọi điện đến.
Tất cả các công ty bị mua lại đều sẽ phải gặp tài vụ và quản lý để thay máu, không có ngoại lệ.
Sếp yêu cầu cô giữ lại đội ngũ ban đầu, điều đó có nghĩa là giữ lại trụ sở chính tiếp quản Duệ Phổ, cũng không biết sếp định điều ai qua đó, dù sao chuyện này cô không can thiệp vào là được.
Lệ Nhụy cười nói: “Cô vất vả rồi, giờ tôi phải đặc biệt đi một chuyến, cô báo cho Tưởng tổng là tôi biết nên làm như thế nào.”
Lạc Kỳ ở lại chỗ của Lệ Nhụy chưa đầy năm phút rồi trở về báo cáo cho sếp.
Tới tầng 42, Tiểu Khương nói với cô trong văn phòng Tưởng tổng đang có khách.
Kỳ thật cũng không phải khách quý, người tới là Tần Mặc Lĩnh. Tối qua anh nhận được cuộc gọi từ Tưởng Tịnh Hòa, yêu cầu hôm nay tới đây một chuyến.
“Có chuyện gì mà phải gặp mặt mới nói được.” Tần Mặc Lĩnh khoanh chân dựa vào trên sô pha, vô thức mở màn hình điện thoại lên xem ảnh cưới của mình.
Tưởng Thịnh Hòa hôm nay tỏ ra ân cần, pha cho Tần Mặc Lĩnh một tách cà phê, tự mình bưng đến.
Tần Mặc Lĩnh thụ sủng nhược kinh:“Vô sự hiến ân cần.”(*) Anh đặt điện thoại lên tay vịn, “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
(*) (Câu đầy đủ là:) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!” (Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Tưởng Thịnh Hòa hỏi anh khi nào thì đến ăn tối ở nhà cô Trần. Cô Trần là giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học của bọn họ, cũng là mẹ vợ của Tần Mặc Lĩnh.
“Làm gì?”
“Tôi đưa Lạc Kỳ đến.”
“?” Tần Mặc Lĩnh khó hiểu.
“Tôi không cần cậu giúp, chỉ muốn nói cho cậu một bí mật.”
Tần Mặc Lĩnh: “Không có hứng thú.”
Anh quen biết Tưởng Thịnh Hòa từ khi chưa biết nói, không có bí mật nào mà anh không biết, khi còn nhỏ hai nhà cũng thân thiết, thực sự không có bí mật nào đáng nói.
Nếu có, vậy chỉ có thể là bí mật thương mại.
Các hạng mục kiếm được tiền, Tưởng Thịnh Hòa sẽ không ăn mảnh một mình, cho nên anh có biết hay không cũng không có gì bất ngờ.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Chuyện tình cảm.”
Tần Mặc lĩnh thay đổi giọng điệu: “Cậu muốn qua ăn thì cứ qua, lý do để tôi tìm cho ” Cằm gật gật đầu, biểu hiện anh có thể nói ra bí mật.
“Tôi thích Lạc Kỳ, bảy năm.”
“Bao nhiêu năm?” Tần Mặc Linh đột nhiên ngồi thẳng người, cho rằng mình nghe lầm.
“Hơn bảy năm.”
“Khi còn ở công ty Viễn Duy?”
“Ừm.”
“Cho nên y tế Viễn Duy?”
“Có liên quan tới cô ấy.”
Tần Mặc Lĩnh không thể tin được, “Không phải cậu đang bịa chuyện đấy chứ?”
Tưởng Thịnh Hòa không nói gì, liếc anh một cái, đứng dậy ngồi trở lại bàn làm việc, “Bí mật đã nói cho cậu, chuyện đã hứa đã làm xong. Về đi, cơ hội tốt như này để viết văn cười nhạo tôi, còn không mau nắm chặt ?”
“Đừng suy bụng ta ra bụng người, cậu cho rằng tôi là cậu chắc.”
Nếu là trước đây, Tần Mặc Lĩnh có lẽ sẽ làm vậy , nhưng giờ anh đã kết hôn, đối với những việc nhàm chán và trẻ con như vậy anh đã không còn hứng thú.
Giản Hàng không hy vọng chồng của mình mãi không chịu trưởng thành, không trầm ổn.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Khi nào thì cậu và Giản Hàng tổ chức hôn lễ?”
Tần Mặc Lĩnh: “Hôn lễ dự kiến vào tháng 9, trước ngày Nhà giáo một ngày.”
Lãnh chứng, chụp ảnh cưới, sống chung trong một căn nhà, nhưng anh và Giản Hàng lại không quá thân thiết.
Cà phê mà Tưởng Thịnh Hòa pha cho, anh không hề lãng phí, uống xong liền rời đi.
Tần Mặc Lĩnh rời đi không bao lâu, lại có người tới thăm.
Người tới họ Bạch, người này có giao dịch làm ăn với công ty của bác dâu Lạc Kỳ, gần đây nhà Bùi Thời Tiêu chấm dứt hợp tác, công ty của người họ Bạch này đương nhiên trở thành khách hàng số một của công ty họ.
Vị trưởng bối ở Thượng Hải nói tối qua đã giúp tìm những mối liên hệ với nhà bác dâu, hôm nay liền sắp xếp Bạch tổng tới.
Tưởng Thịnh Hòa đứng lên nghênh đón: “Phiền Bạch tổng rồi.”
“Tưởng tổng khách khí rồi, không phiền chút nào. Đúng lúc tôi đi Bắc Kinh công tác, vừa vặn ghé qua.”
Bạch tổng nói với Tưởng Thịnh Hòa, anh ta đã yêu cầu phó tổng ngừng mọi hợp tác với bác dâu của Lạc Kỳ.
Anh ta mở điện thoại đưa cho Tưởng Thịnh Hòa, “Ước chừng 10 giờ rưỡi sẽ gọi cho tôi.”
Tưởng Thịnh Hòa nhận điện thoại, lại một lần nữa cảm ơn. Anh không tiện trực tiếp liên hệ với người bác dâu đó, vô cớ xuất binh, chỉ có thể mượn danh tính người khác.
Còn hai phút nữa mới đến 10:30, thời gian dư dả, anh pha cho Bạch tổng thêm một tách trà.
Từ khi Lạc Kỳ đến văn phòng tổng giám đốc làm việc, anh không yêu cầu bất kỳ ai trong số họ mang trà rót nước, bất kể ai đến, anh đều tự mình tiếp đãi họ. Mấy người bạn tốt còn trêu chọc anh, thế nên trong gần nửa năm qua danh tiếng trong giới của anh được tăng thêm mấy bậc.
Bọn họ cho rằng lương tâm của anh cũng được đánh thức, bắt đầu làm người, nhưng kỳ thật không phải vậy.
Cùng lắm chỉ vì một người mà thôi.
…..
Trà được pha xong, giống như Tần Mặc Lĩnh, Bạch tổng thụ sủng nhược kinh, tiếp nhận tách trà, liên tục cảm ơn.
Thật hiếm khi được Tưởng thiếu gia pha trà cho.
10 giờ 02 phút 08 giây, bên kia Tô thành, bác dâu đang đi đi lại lại trước cửa sổ phòng làm việc, trong lòng rối bời. Tất cả khách hàng của công ty đều do bà duy trì, trước bảy giờ sáng nay, bà ta nhận được điện thoại của phó giám đốc bên khách hàng, nói rằng đơn đặt hàng đã bị tạm dừng, về nguyên nhân cụ thể, yêu cầu bà ta liên hệ lại với Bạch tổng.
Phó tổng nói trắng ra là 10 giờ rưỡi Bạch tổng mới có thời gian, vì vậy đừng làm phiền.
Bây giờ trong công ty Bạch tổng giống như tổ tông của bà ta, phải cung phụng.
Nếu khách hàng lớn này không giữ được, công ty sẽ phải đi uống gió tây bắc mất.
Hai phút dài như hai năm, bà ta đếm từng giây từng giây qua đi.
Baf ta khoanh tay, ấn mạnh vào giữa lông mày. Tối hôm qua bị Lạc Kỳ làm cho tức giận nên ngủ không ngon, sáng nay muốn ngủ thêm một lát nhưng lại bị điện thoại đánh thức, nháy mắt cơn buồn ngủ cũng không còn.
Bên kia Bạch tổng tạm dừng hợp tác, bà ta không dám nói với chồng và con trai mình, gần đây họ đã đủ phiền lòng rồi.
Trong hai phút, bác dâu kiểm tra điện thoại nhiều lần.
Cuối cùng cũng tới 10:31, bà ta gọi cho Bạch tổng.
Trước đây bà ta thường làm việc với phó tổng, chưa từng gặp qua Bạch tổng, đây là lần đầu tiên bà ta nói chuyện điện thoại với người đó.
“Xin chào Bạch tổng, đã làm phiền.” Sau đó tự báo danh tính của mình.
Một giọng nói trầm ấm từ trong điện thoại truyền đến, “Bà là bác dâu của Lạc Kỳ phải không?”
Bác dâu sửng sốt một chút, “Ai, đúng đúng đúng.” Sao bà ta có thể tưởng tượng được người đang nói chuyện với mình không phải là Bạch tổng, mà là Tưởng Thịnh Hòa, bà ta như bắt được củi trôi “Bạch tổng, cậu biết Lạc Kỳ nhà chúng tôi sao?”
Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng: “Không cần phải lôi kéo làm quen, Lạc Kỳ đã nói với tôi rằng mối quan hệ của hai người không tốt.”
“…”
Biểu cảm của người bác dâu đông cứng lại, bà ta chợt ý thức được Bạch tổng muốn ngừng hợp tác, hóa ra là do Lạc Kỳ đứng sau giở trò quỷ!
Bà ta đã đánh giá thấp Lạc Kỳ rồi.
Mất rồi, mất thật rồi, nuôi bầy sói! Tự nhiên lại hạ độc thủ với công ty bà ta.
Nhưng có nóng nảy thì cũng phải nhịn xuống, ai kêu đối phương là tổ tông của bà ta, cho dù tức giận đến đâu, bà ta cũng phải mỉm cười: “Bạch tổng, mạo muội hỏi một câu, cậu và Lạc Kỳ có quan hệ như thế nào?”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn qua Bạch tổng, anh ta khoa chân múa tay ra hiệu, năm nay ba mươi sáu tuổi.
Hơn Lạc Kỳ bảy tuổi, nên không thể là bạn cùng lớp.
Tưởng Thịnh Hòa nói qua điện thoại: “Tôi và Lạc Kỳ là bạn cùng trường, hiện tại có hợp tác với Viễn Duy, hạng mục do cô ấy xử lý, thường xuyên gặp mặt.”
Bác dâu hiểu rõ trong lòng: “Bạch tổng, vậy khẳng định là cậu biết chuyện Lạc Kỳ chia tay với bạn trai. Chúng tôi là trưởng bối khuyên giải không được, đứa nhỏ này không nghe lời chúng tôi, còn cho rằng chúng tôi xen vào chuyện người khác, nó…”
Tưởng Thịnh Hòa ngắt lời bà ta, lạnh lùng nói: “Chia tay cũng đã chia tay rồi, các người còn khuyên cái gì!”
Bác dâu: “…”
Bà ta chưa bao giờ thấy ai kiêu ngạo lại không nói lý như vậy.
“Còn không phải là chúng tôi muốn tốt cho Lạc Kỳ hay sao?”
“Trừ uy hiếp cô ấy ra, bà ta còn có thể làm gì khác được?”
“Tôi không uy hiếp nó. Con cháu trong nhà sao có thể nói là uy hiếp? Bạch tổng, tóm lại là có hiểu lầm. Cậu không thể chỉ nghe lời một phía từ Lạc Kỳ. Hãy nghe tôi nói…”
Tưởng Thịnh Hòa lại ngắt lời bác dâu: “Tôi không có thời gian để nghe những lời nói nhảm của bà, Lạc Kỳ muốn làm gì thì làm.”
Bác dâu: “…”
Bà cố bình tĩnh lại, nếu đổi lại là người khác dám nói chuyện với bà ta như vậy, bà ta sẽ trực tiếp đáp trả, nhưng người trong điện thoại kia là Bạch tổng, là khách hàng lớn nhất của công ty bọn họ, không thể đắc tội.
Vừa rồi Bạch tổng có nói, công ty bọn họ hiện đang hợp tác với Viễn Duy, hơn nữa là do Lạc Kỳ đứng ra xử lý, chính là muốn nói họ cần đến Lạc Kỳ, vì lợi ích của công ty, Bạch tổng khẳng định sẽ thay Lạc Kỳ trút giận.
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Bà ta cúi gằm mặt xuống, “Bạc tổng, nói cho tôi biết, tôi nên làm gì, để có thể tiếp tục hợp tác?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Từ hôm nay trở đi, bà không được phép đề cập đến khoản nợ 10 triệu nhân dân tệ, nói ba năm trả hết thì là ba năm. Không dựa vào là người nhà thân thích mà ỷ thế ức hiếp người, xem thường Lạc kỳ và cha mẹ cô ấy. Cũng không được quấy rầy Lạc Kỳ khiến cô ấy không vui.”
Bác dâu vội vàng nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được.”
“Tôi vẫn chưa nói xong. Đến xin lỗi Lạc Kỳ.”
“Vì…! Vì cái gì chứ!
Bác dâu suýt thì thốt lên.
Tưởng Thịnh Hòa tiếp lời: “Bởi vì so với bà tôi có năng lực hơn, bởi vì tôi không muốn Lạc Kỳ phải chịu một chút ủy khuất nào, bởi vì tôi không thể hiểu được hành vi của một người như bà, và bởi vì tôi nắm lợi nhuận công ty bà đến 7 phần. Lý do đó đủ hay chưa?”
“…”
Bác dâu thầm nguyền rủa trong lòng.
Đời này bà ta chưa bao giờ hèn nhát như vậy.
“Tôi biết bà có điều muốn nói, cứ nói ra với tôi.”
“Không có gì.” Bác dâu mắng trong lòng một tiếng, trái lương tâm nói: “Bạch tổng, cậu hiểu lầm rồi.”
Bạch tổng cầm tách trà, yên lặng nhấp một ngụm, đây cũng là lần đầu tiên gặp Tưởng Thịnh Hòa, cảm nhận được khí chất, kiến thức của anh không ai bì nổi.
Tưởng Thịnh Hòa: “12 giờ trưa, gọi điện cho Lạc Kỳ để xin lỗi, nếu muộn một phút, hoặc giọng điệu không tốt, hợp tác sẽ chấm dứt.”
Anh lấy điện thoại ra khỏi tai, nhấn nút tắt đi.
“Cám ơn.” Anh đem điện thoại trả lại cho Bạch tổng, “Thực sự xin lỗi, liên lụy anh mấy ngày nay sẽ bị bà ta mắng oan.”
Bạch tổng mỉm cười, xua tay, “Không có việc gì, bà ta cũng không chỉ mắng một mình tôi.”
Chuyện của bác dâu đã giải quyết ổn thỏa, buổi trưa anh sẽ đợi lời xin lỗi.
11:40, Tưởng Thịnh Hòa lấy hai trái dưa leo, đi tìm Lạc Kỳ: “Một lát nữa rồi làm, ăn cơm trước.”
“Vâng, Tưởng tổng, anh đợi một chút.” Lạc Kỳ vội vàng thu dọn tài liệu quan trọng cất vào két sắt, chờ sếp giao việc cho bọn họ, sau đó anh sẽ cùng bọn họ ăn trưa.
Sau khi thu dọn đồ đạc đứng dậy, cô mới chú ý đến trái dưa leo trong tay sếp, nhưng chỉ có hai quả.
“Tưởng tổng, để tôi cầm.”
“Không cần.” Tưởng Thịnh Hòa sải bước lớn rời đi, không cố đợi cô.
Lạc Kỳ chỉ có thể bước theo sau hai ba bước, chân sếp dài, nên mỗi lần đi phía sau anh, cô đều phải chạy nước kiệu. Theo lời của Tiểu Khương nói, một ngày chỉ cần chạy theo sau, về nhà không cần tập thể dục.
Không biết sếp mang hai trái dưa leo theo làm gì.
Trái cây tráng miệng ?
Sếp và một số nhân sự cấp cao có nơi đặc biệt dùng bữa, nhưng vì họ không phải đi công tác thì là đi xã giao, cơ bản rất ít người ở lại nhà ăn dùng cơm.
Hôm nay nhà ăn nhỏ trống trơn, chỉ có sếp và cô.
Khi đến nhà ăn, Tưởng Thịnh Hòa đưa dưa leo cho đầu bếp.
Ngồi xuống, Lạc Kỳ đợi sếp chỉ thị công việc.
Tưởng Thịnh Hòa lại nói: “Trước tiên hãy xóa số điện thoại của bác dâu cô ra khỏi danh sách đen, 12 giờ bà ấy sẽ gọi điện đến để xin lỗi.”
“?”
Lạc Kỳ sửng sốt một chút, “Anh tìm bà ấy?”
“Ừm, chuyện đã giải quyết xong rồi. Sau này tôi không muốn cô vì chuyện của bà ấy mà phải tăng ca.”
“…”
Lạc Kỳ lấy điện thoại di động ra, tạm thời xóa số của bác dâu trong danh sách đen.
Món ăn được mang ra, có thêm một đĩa dưa leo.
Hóa ra sếp yêu cầu đầu bếp gọt hai trái dưa leo.
Còn chưa bắt đầu ăn, cuộc gọi của bác dâu đến đúng lúc, không hề chậm một phút nào.
Tưởng Thịnh Hòa: “Mở loa ngoài đi, để tôi nghe giọng điệu của bà ta có chuẩn không.”
Bác dâu nghe thấy giọng nói của Bạch tổng, may mắn là bà ta bằng mặt không bằng lòng, đúng giờ gọi đến: “Bạch tổng, chào cậu.”
“Ừm.”
Lạc Kỳ bối rối, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì bác dâu đã nói chuyện với cô: “Lạc Kỳ à, gần đây có lẽ bác đã tới tuổi mãn kinh rồi, tính tình nóng nảy, đôi khi nói năng không đúng mực, con đừng để trong lòng.”
Lạc Kỳ: “Bác xin lỗi là được rồi, đều là hư tình giả ý cả.”
Bác dâu mặt mày nóng bừng lên, nhịn không được sự tức giận, bị tiểu bối làm nhục, lại không thể phản bác, lục phủ ngũ tạng như sắp nổ tung, trước nay chưa từng chịu ủy khuất như vậy.
Lạc Kỳ mượn thế sếp, cảnh cáo bác dâu: “Bố mẹ cháu không có nhiều tiền, trong lòng bác thầm khinh bỉ, cháu không quản được, Nhưng nếu lần sau trước mặt họ hàng bác dám làm trò gì để họ phải khó xử, cháu sẽ không bỏ qua đâu.”
Nói xong trực tiếp cúp máy.
Nghĩ đến mấy năm nay bố mẹ cô không được họ hàng tôn trọng, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Tưởng Thịnh Hòa: “Sau này họ sẽ không dám nữa.”
Lạc Kỳ chậm rãi nhớ lại, hỏi: “Bạch tổng là ai vậy ạ?”
“Khách hàng lớn nhất của công ty của bác dâu cô, là người sáng nay đến văn phòng của tôi.”
Lạc Kỳ nghe nói là khách hàng, không khỏi lo lắng: “Bạch tổng kia và công ty bác dâu tôi có hợp tác sao?”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Không quan trọng. Tôi chỉ mượn danh Bạch tổng uy hiếp bác dâu cô, Lạc Vu Lễ đối với em không tồi, tôi không muốn làm khó anh họ cô.”
Anh khẽ hất cằm “Ăn cơm đi.”
Sau đó anh lại dịu dàng hỏi cô, “Hài lòng chưa?”
“Ừm.” Đã lâu Lạc Kỳ không có cảm giác vui vẻ như vậy.
Kế tiếp không khí rơi vào trầm mặc.
Đây không phải là bầu không khí đối thoại mà cấp dưới và sếp nên có.
Mấy ngày nay phát sinh một số việc, cắt không đứt, gỡ lại càng rối hơn.
Đêm đó che ô cho cô.
Đăng hình tranh sơn dầu lên vòng bạn bè.
Còn hôm nay giúp cô xả giận.
Mỗi lần giúp đỡ cô đều là vì công việc, để không ảnh hưởng đến công việc, nếu đổi thành Tiểu Khương gặp chuyện không hay như vậy, hẳn là sếp cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Nghĩ theo hướng này, cô lại cảm thấy rằng mình đã nghĩ quá về việc làm của sếp.
Nhưng không thể không thừa nhận, cô cũng rất lưu luyến với kiểu bảo vệ công khai này. Nhưng như vậy cũng không được, cô không thể để mặc cho bản thân cư xử không đúng mực, đến cuối cùng người gặp rắc rối sẽ chỉ có mình cô.
Đối với y tế Duệ Phổ ở bên kia, tập đoàn sẽ sắp xếp người qua tiếp quản, chậm nhất vào quý 4, cuối tháng 9 sẽ có điều chỉnh nhân sự. Với tiền lương, vì để trong lòng không bị ảnh hưởng, cho dù sếp không muốn, cô cũng phải rời đi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Cảm ơn Tưởng tổng.”
Trước đây bọn họ chưa từng đối diện nhìn nhau gần như vậy, Tưởng Thịnh Hòa nói: “Khoan hãy cảm ơn, tôi có việc nhờ cô giúp.”
Lạc Kỳ nhìn đi chỗ khác, “Tưởng tổng, anh cứ việc phân phó.”
Tưởng Thịnh Hòa: “Tần Mặc Lĩnh đã lĩnh chứng, cô biết không?”
“Vâng.” Lạc Kỳ đã nghe sếp nói qua, Tần Mặc Lĩnh vừa kết hôn với con gái của giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học của bọn họ, hai người biết nhau nhưng chưa có tình cảm gì.
“Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng không có nền tảng tình cảm, cậu ta là học sinh khiến chủ nhiệm lớp tôi đau đầu nhất hồi còn học tiểu học. Bây giờ kết hôn, không tránh được việc phải đến nhà Giản Hàng thăm bố mẹ vợ. Cậu ta sợ đi một mình thì sẽ khó xử, nên gọi tôi cùng đi, lấy lý do là thăm cô Trần. Tôi thì không biết cách làm dịu bầu không khí ở đó, cho nên cô hãy đi cùng tôi, phụ trách điều hoà bầu không khí”.
Lạc Kỳ: “…Tôi chỉ là một trợ lý, đi cùng hình như không thích hợp cho lắm?”
“Không có gì là không thích hợp. Cô của tôi không phải cũng thường xuyên đưa cô tới nhà bạn bè ăn cơm hay sao. Hơn nữa cô và Giản Hàng còn là bạn học cùng trường.”
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Để trống lịch tối thứ sáu tuần tới.”
Anh muốn đưa cô đi trải nghiệm một chút bầu không khí gia đình, không cần phải dè dặt, không cần phải suốt ngày coi anh là sếp.
Tới đó cô có thể trò chuyện cùng Giản Hàng, để cô từ từ buông bỏ gánh nặng mà bước vào vòng bạn bè của anh.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗