Chương 16: Anh cầm sổ hộ khẩu ở nhà đợi cả ngày, không ăn uống gì
Đăng lúc 11:34 - 20/10/2025
1
0
Trước
Chương 16
Sau

Sầm Diên không phản ứng nhiều, chỉ gật đầu nói: "Được."

Cứ như thể nhận giấy đăng ký chỉ là một thứ không quan trọng đối với cô.

Đồ đã được giao rồi, không có lý do gì để ở lại đây, cô đẩy cửa rời đi. Trước khi đi, cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, giọng ấm áp dặn dò: "Hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe đâu".

Bàn tay đang tìm hộp thuốc lá dừng lại.

Cánh cửa lại đóng lại.

Là người duy nhất còn lại trong phòng làm việc, lông mi Thương Đằng rũ xuống, thả lỏng tay ra, đặt lên bàn.

Không biết anh đang nghĩ gì, đôi mắt ấy không có tiêu cự. Cả người vẫn rất bình tĩnh.

Cục dân chính mở cửa lúc tám giờ.

Sầm Diên có chút việc phải làm, phải tới cửa hàng vải một chuyến.

Cô dậy lúc sáu giờ. Nghĩ rằng làm xong việc thì trở về vẫn vừa kịp giờ.

Vào mùa đông đường trơn trượt, cô không lái xe mà đến ngã tư và gọi một chiếc taxi.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc này bầu trời vẫn một màu xanh mờ mờ. Không có nhiều người trên đường, cũng ít xe cộ.

Cô tựa đầu vào cửa kính xe, ngủ gật. Tối hôm qua cô ngủ muộn, hôm nay lại dậy sớm như vậy, tính thời gian thì cô còn chưa ngủ được năm tiếng. Đang mơ màng thì bị đánh thức do xe phía sau không phanh kịp và va chạm ở ngã tư đang chờ đèn đỏ.

Ngay cả khi thắt dây an toàn, lực va chạm cực lớn đã khiến cơ thể của Sầm Diên đổ về phía trước. Chính nỗi đau này đã hoàn toàn kéo suy nghĩ của cô trở lại. Trên cánh tay có một vết thương không quá dài nhưng cũng không hề ngắn.

Lượng máu chảy ra nhiều hơn đáng kể so với người bình thường.

Cô đột nhiên hoảng sợ, lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa, băng bó vết thương.

Lúc này, tài xế đã xuống xe để kiểm tra tình hình.

Máu không ngừng chảy, cô mở cửa xe xin tài xế đưa mình đến bệnh viện trước.

Tài xế nhìn thấy vết thương trên cánh tay của cô, liền nói với chủ xe Porsche ngồi sau: "Nhìn xem anh đâm mạnh như thế nào đi, khách của tôi cũng bị thương rồi, anh nói nên bồi thường như thế nào!"

Chủ sở hữu chiếc Porsche vẫn giữ phong độ và lễ phép: "Xe của tôi có bảo hiểm, chúng ta giữ nguyên hiện trường và đợi công ty bảo hiểm đến."

Chiếc khăn lụa màu be loang lổ vết máu, bàn tay che vết thương cũng đỏ lên.

Cũng không biết là do lạnh hay do sợ hãi. Giọng của Sầm Diên khẽ run: "Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện trước được không, tiền này tôi sẽ trả."

Tài xế taxi liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, có vẻ ông chủ Porsche trông giàu có hơn cô một chút.

Anh ta không chút do dự từ chối: "Vết thương của cô không phải chỉ mới bị trầy một chút thôi sao? Không cần làm ầm ĩ như vậy. Mấy cô gái nhỏ bây giờ thật là yếu ớt quá."

Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, Sầm Diên cuối cùng cũng từ từ bỏ tay xuống, không tiếp tục mở miệng nữa. Cô trả tiền cho đoạn đường vừa rồi và lại tiếp tục đi về phía trước, cố gắng gọi xe.

Nhưng có quá ít người qua lại vào giờ này, cũng không có nhiều xe trên đường.

Lấy điện thoại ra, trên đầu danh bạ là tên của Thương Đằng. Cô muốn gọi cho anh, nhưng do dự một lúc, cô lại khóa màn hình điện thoại.

Từng cơn gió lạnh buốt phả vào mặt, sắc như vết dao cứa. Tuyết bên đường chưa kịp dọn sạch, cô bước cao bước thấp đi trên đường.

Máu đỏ chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả mảng trắng. Nó giống như một bức tranh tuyệt đẹp và kỳ quái, nhưng Sầm Diên chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Loại cảm giác này thật không dễ chịu, đây là lần đầu tiên cô bị thương và chảy máu kể từ khi mắc phải căn bệnh này. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Điều gì đang chờ đợi cô?

Cô quấn chặt khăn quàng cổ, tự an ủi trong lòng, đừng sợ, sẽ không sao đâu.

May thay, một chiếc taxi đã dừng lại trước mặt cô. Từ đây đến bệnh viện mất khoảng nửa tiếng, không quá xa.

Vết thương dài như thế này, nếu là người khác, có lẽ máu đã đông lại. Nhưng cô vẫn không ngừng chảy máu.

Bàn tay che vết thương, máu không ngừng chảy ra từ giữa các ngón tay, vết máu nhỏ giọt trên miếng đệm bàn chân. Một mùi máu tanh ngọt trong không khí.

Tài xế lo lắng hỏi: "Cô gái, cô không sao chứ?"

Bởi vì anh ta nhìn từ gương chiếu hậu thấy khuôn mặt vốn đã trắng của cô trở nên tái nhợt và không còn chút máu nào.

Sầm Diên đặt tay lên lưng ghế phụ lái, yếu ớt gật đầu: "Tôi không sao."

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, giống như ngọn gió tháng tư, nhưng tiếc là gió quá yếu. Như thể nó có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Tài xế bất giác đạp ga và phóng nhanh hơn.

Khi đến bệnh viện, Sầm Diên đưa cho anh ta thêm 500 tệ nữa. Cô nhẹ giọng xin lỗi: "Thực sự xin lỗi vì đã làm bẩn xe của anh. 500 tệ này là tiền rửa xe."

Tài xế vốn muốn từ chối, nhưng cô đã đi xa mất rồi. Anh ta nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, rồi cúi đầu nhìn mấy tờ tiền trên tay đã dính màu máu nhạt. Đây có lẽ là cô gái dịu dàng, có học thức nhất mà anh ta từng gặp.

Thật đáng tiếc.

Anh ta nhìn vào gương chiếu hậu và quay xe đi.

Thật tiếc khi một cô gái tốt như vậy, mà dường như không được số phận đối xử tử tế.

Sầm Diên không còn nhớ cô đã vào bệnh viện như thế nào. Có lẽ thậm chí còn chưa đi vào.

Bởi vì cô đã ngất đi.

Trước mặt tối đen, cô hoàn toàn mất đi ý thức, nặng nề ngã xuống đất.

Khi tỉnh dậy, y tá đang thay thuốc cho cô, là một số loại thuốc kháng viêm. Vết thương đã được cầm máu, không còn nghiêm trọng nữa. Cô ngất xỉu vì mất máu quá nhiều và do suy nhược cơ thể.

Cô y tá vừa thay thuốc vừa nói về các biện pháp phòng ngừa. Sầm Diên chật vật ngồi dậy khỏi giường, cô khó khăn nhấc người dậy.

Thay thuốc xong, y tá rời đi.

Sầm Diên liếc nhìn bầu trời đang tối dần bên ngoài cửa sổ, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó. Cô cầm điện thoại di động lên muốn gọi cho Thương Đằng, nhưng lại thấy trên đó có hơn 30 cuộc gọi nhỡ.

Tất cả từ cùng một người.

Là Thương Đằng.

Cô do dự dừng động tác, cuối cùng mở khóa màn hình và gọi lại. Sau một vài tiếng bíp, điện thoại đã được kết nối.

Đêm đã sâu hơn, giọng anh khàn đến mức như vừa nuốt phải một nắm cát nóng bị nắng thiêu đốt, dây thanh quản cũng như bị bỏng.

 Tôi đã gọi cho em rất nhiều lần.

Nhưng khi mở miệng lại thành "Sao không nghe máy?"

Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng có chút mệt mỏi không che giấu được. Anh rất giỏi kiểm soát cảm xúc, lúc nào cũng mang vẻ mặt lãnh đạm. Nhưng vào lúc này, có thể anh thực sự mệt mỏi.

Thậm chí không có đủ sức để ngụy trang.

Sầm Diên định mở miệng giải thích. Cô muốn nói với anh rằng cô bị tai nạn xe trên đường, cô bị bệnh máu khó đông, cô ngất đi, cô mới tỉnh lại. Vì vậy mới không nhận được cuộc gọi từ anh.

Tuy nhiên, Thương Đằng đã ngắt lời cô trước khi cô kịp nói ra. Giọng anh lãnh đạm: "Cứ vậy đi, tôi sẽ không miễn cưỡng em."

Điện thoại nhanh chóng bị tắt.

Sầm Diên nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đen, dời tầm mắt ra màn đêm ngoài cửa sổ.

Gió nổi lên rồi, tiếng các cành cây bị gió thổi bay. Kiểu thời tiết này thật quen thuộc.

Cái ngày mà cô có ấn tượng sâu sắc nhất với Trần Mặc Bắc dường như cũng chính là tình trạng thời tiết như này.

Từ nhỏ sức khỏe Sầm Diên đã không tốt, có lần cô ngất xỉu vì sốt cao giữa buổi học và được đưa đến bệnh xá để truyền dịch. Qua tấm rèm, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Giọng Trần Mặc Bắc nhẹ nhàng, tiếng kêu yếu ớt: "Em rất sợ."

Thương Đằng nhẹ giọng an ủi cô ấy: "Không sao đâu, sẽ không đau đâu, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Thuốc của Sầm Diên gây khó chịu cho dạ dày, vì vậy bác sĩ đã đặt một thùng rác bên cạnh giường để cô có thể nôn ra bất cứ lúc nào.

Sầm Diên chống tay lên thành giường, nôn mửa cho đến khi không còn sức lực. Bụng trống rỗng và bắt đầu cảm thấy buồn nôn trở lại.

Cô nghe thấy Thương Đằng hỏi Trần Mặc Bắc: "Em muốn ăn gì, anh đi mua cho em."

Bởi vì vừa đứng dậy muốn nôn, kim trên mu bàn tay của cô dịch chuyển, mũi kim bị lệch, một vết nhỏ thương nhanh chóng phồng lên, rất đau. Cô y tá bước vào và giúp cô chỉnh lại.

Khoảnh khắc tấm rèm mở ra, Sầm Diên nhìn thấy Thương Đằng hơi nghiêng người và đắp cho Trần Mặc Bắc một tấm chăn mỏng.

Anh và Kỷ Thừa không chỉ ngoại hình tương tự, mà thậm chí khi nói chuyện dịu dàng thì giọng nói cũng tương đồng.

------------------

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng cũng không có nhiều tác dụng chiếu sáng.

Có vài tàn thuốc đã tắt nằm rải rác trên chiếc gạt tàn trên bàn.

Di động vừa cúp máy đã bị ném trên bàn.

Xuyên suốt màn đêm tĩnh lặng, Thương Đằng mặc một bộ vest thẳng thớm ngồi trên ghế sô pha. Chiếc cà vạt là món quà sinh nhật mà Sầm Diên đã mua cho anh vào năm ngoái, khuy măng sét là cô mua năm nay. Bộ vest trên người là bộ họ mặc trong ngày cưới.

Anh cầm sổ hộ khẩu ở nhà đợi cả ngày, không ăn uống gì.

Có lẽ cửa sổ không đóng chặt, có gió lạnh thổi vào.

Thương Đằng xé cà vạt và kéo nó ra.

Rồi đi lên lầu.

Một tiếng trước bà Kỷ Lan gọi tới và yêu cầu anh về nhà.

Anh cởi quần áo và mặc một bộ mới. Mắt anh rơi vào chiếc khuy măng sét, cuối cùng quay người đi xuống lầu.

Nhà mà mẹ anh đề cập đến là nhà riêng của bà ở ngoại ô. Bà và Thương Quân Chi đã ở riêng nhiều năm. Không phải là do xảy ra mâu thuẫn hay là tình cảm phai nhạt.

Mà vốn dĩ sự kết hợp của họ là vì lợi ích và không liên quan đến tình cảm. Khi cả hai bên đều đã đạt được mục tiêu của mình, đương nhiên không cần phải ở bên nhau nữa. Tuy chung sổ hộ khẩu, trên danh nghĩa cũng là vợ chồng hợp pháp. Nhưng nó cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Bà Kỷ ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, đối với loại tình yêu này từ lâu đã sinh ra lạnh nhạt.

Đẩy tấm rèm tre đang treo sang một bên, Thương Đằng bước vào sảnh trong. Hương đốt trong nhà, tương tự như hương trong chùa.

Bà Kỷ mặc một bộ sườn xám giản dị bước xuống lầu, nhìn thấy anh, chỉ nói nhỏ: "Lại đây."

Cổ họng anh ừ nhẹ, nhưng không phản ứng gì nhiều.

Từ lâu bà đã quen với sự thờ ơ của con trai.

Từ khi nào nó đã thay đổi nhỉ?

Bà không thể nhớ chính xác.

Nhưng trước đây, anh rất thích cười. Ít nhất không phải như bây giờ, tất cả cảm xúc đều che giấu, người khác không thể nhìn thấu, cũng không đoán ra được.

Thâm trầm và nội liễm, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng bà không cảm thấy như vậy có gì không tốt. Ở nơi giết người không thấy máu này, với tư cách là người lãnh đạo, anh nên quyết đoán và tàn nhẫn như vậy.

Không có điểm yếu, không có nhược điểm.

Hôm nay bà gọi cho anh vì có chuyện cần nói. Tin đồn lan ra quá nhanh nên bà không thể bỏ qua.

Bà nói: "Cứ để đứa trẻ đó ở chỗ mẹ, mẹ sẽ chăm sóc nó."

Sắc mặt Thương Đằng lãnh đạm, nhẹ giọng nói: "Không cần."

Bà thở dài: "Đứa nhỏ Sầm Diên đó, dù có ngoan hiền đến đâu thì con bé cũng là phụ nữ. Đứa trẻ đó sau này sẽ biến thành mụn bọc giữa mối quan hệ của hai đứa."

"Nếu hôm nay gọi con đến gặp để nói về điều này."

Anh đứng dậy, chậm rãi cài nút áo thứ hai lại, "Vậy con còn việc khác phải làm, con đi trước."

Bà Kỷ ngăn anh lại: "Đã lâu như vậy, con vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó sao?"

Bước chân rời đi dừng lại, chỉ chốc lát đó thôi, Thương Đằng cũng không đáp lại nữa, mở cửa rời đi.

Nắm chặt chuỗi hạt Phật trong lòng bàn tay, bà Kỷ nhìn màn đêm nặng nề ngoài cửa sổ.

Nhiều năm như vậy, bà vẫn chưa từng hối hận. Gia đình hào môn vốn rất tàn nhẫn, chỉ kẻ mạnh mới có thể tồn tại. Hơn nữa, bọn họ còn mang họ Thương.

Bà chỉ có thể dựa vào việc ăn chay và niệm Phật để giảm bớt áy náy trong lòng.

-------------

Triệu Yên Nhiên đến giúp cô làm thủ tục xuất viện.

Sầm Diên nghĩ đi nghĩ lại, dường như người duy nhất có thể nói chỉ có mình Triệu Yên Nhiên.

Lúc Triệu Yên Nhiên cầm kết quả xét nghiệm, tay cô ấy run đến mức dụi dụi mắt liên tục, có lẽ cô ấy đã đọc nhầm, hoặc cũng có thể là cô ấy bị ảo giác. Nhưng dù cô ấy dụi đến mức đôi mắt đỏ hoe, thì kết quả cũng không thay đổi.

Bệnh máu khó đông.

Tất nhiên cô ấy biết nó là gì.

Khuôn mặt của Sầm Diên dường như đang dần hồi phục sau trận ốm nặng, nhưng vẫn còn phờ phạc.

Cô nhẹ cười để xoa dịu cảm xúc của Triệu Yên Nhiên: "Bác sĩ nói mình chỉ bị bệnh nhẹ, không có vấn đề gì lớn. Chỉ cần cố gắng không để bản thân bị thương và chảy máu thì không khác người bình thường là mấy."

Triệu Yên Nhiên ôm cô không ngừng khóc: "Làm sao có thể không sao!"

Biết cô bị bệnh, ngay cả sức lực ôm cô cũng trở nên yếu hơn rất nhiều, vì sợ sẽ vô tình làm tổn thương đến cô.

Phản ứng của cô ấy khiến Sầm Diên bất lực cười nhẹ. Thực sự đối xử với cô như một con búp bê sứ rồi. Vì vậy, đó là lý do cô không dám nói với họ.

Sau khi xuất viện, Triệu Yên Nhiên chở cô trở về.

Trên đường về, cô ấy đột nhiên hỏi: "Thương Đằng có biết không?"

Sầm Diên im lặng, hai chân đắp một tấm chăn mỏng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

"Anh ấy còn chưa biết."

Vừa rồi, cô đã định nói với anh. Nhưng anh không cho cô cơ hội để mở lời.

Những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay thực sự là lỗi của cô. Cô rõ ràng đã hứa với anh, nhưng hôm nay lại cho anh leo cây. Dù vì lý do gì thì cô đều đã nuốt lời.

Triệu Yên Nhiên thực sự không biết nhiều về mối quan hệ của họ. Sầm Diên hiếm khi nói, cô ấy cũng không có sở thích thăm dò bí mật của người khác. Điều duy nhất cô ấy biết là Sầm Diên đã thầm thích Thương Đằng từ rất lâu rồi.

Ít nhất là từ thời cấp 3, dù Sầm Diên chưa từng thể hiện quá rõ ràng. Chỉ âm thầm đối xử tốt với anh, không ai biết, kể cả Thương Đằng.

Cô ấy muốn thuyết phục Sầm Diên, nhưng sau khi nghĩ lại, Triệu Yên Nhiên vẫn không nói.

Có rất nhiều chuyện mà người ngoài không thể can thiệp vào. Hơn nữa, Sầm Diên không phải loại người tùy ý thay đổi ý kiến ​​chỉ vì lời nói của người khác.

Cô cứng đầu và kiên quyết hơn mọi người nghĩ.

Xe đậu ở dưới nhà, bên trong tối om không có ánh đèn.

Có hoạt động ở nhà trẻ, dì Hà đã đưa Trần Điềm Điềm tham gia, sẽ quay lại vào chiều mai. Có vẻ như Thương Đằng cũng không ở nhà.

Triệu Yên Nhiên lo lắng khi để Sầm Diên ở nhà một mình, nói muốn đi cùng cô.

Sầm Diên mỉm cười từ chối: "Không cần, một mình mình vẫn ổn."

Triệu Yên Nhiên nhìn cô, do dự.

Dù lo lắng đến đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.

Sầm Diên đi tắm và rửa sạch mùi máu trên cơ thể. Nằm trên giường nửa tiếng, cô vẫn chưa buồn ngủ nên đứng dậy xuống giường đi đến phòng làm việc trên lầu ba.

Chiếc váy dạ hội của Tô Diệc Chân chỉ còn khâu cuối cùng là đường viền cổ. Hôm nay cô đến cửa hàng vải chỉ để lấy phần vải này. Có vẻ như chỉ có thể đợi đến ngày mai.

Cô ngồi xuống và bắt đầu ngơ ngẩn.

Không biết nên làm gì.

Vết thương trên cánh tay hơi đau, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Còn hai ngày nữa là đến ngày giỗ của Kỷ Thừa. Anh đi đã 10 năm, thứ duy nhất còn lại là tấm ảnh chụp chung ấy.

Sầm Diên cảm thấy, có thể không lâu nữa cô sẽ quên anh trông như thế nào.

Cô lấy một cây bút ra, vẽ chân dung của anh lên giấy.

Là đôi mắt của anh.

Và nốt ruồi nâu dưới khóe mắt.

Cô chưa bao giờ ghét Thương Đằng, thậm chí cô còn cảm ơn anh. Nhiều năm qua, cô có thể nhớ rõ như vậy, kỳ thực là nhờ Thương Đằng. Cô luôn biết mình muốn gì, như thể sau nhiều năm như vậy, có người luôn thuyết phục cô dứt khoát rời đi, rời khỏi Thương Đằng.

Vì anh không yêu cô, vì anh muốn nuôi con gái của bạch nguyệt quang.

Nhưng lần nào Sầm Diên cũng chỉ cười mà không nói lời nào.

Cô không quan tâm đến những điều này. Cô chỉ muốn ở bên cạnh Thương Đằng, có thể nhìn thấy anh, nhìn thấy đôi mắt mà cô ngày đêm mong nhớ là đã mãn nguyện rồi.

Cô chưa bao giờ yêu cầu Thương Đằng phải cho cô bất cứ thứ gì, bởi vì những gì cô muốn, Thương Đằng đều đã cho.

Cô đóng nắp bút, nhét bức tranh vào cuốn sách rồi đem theo.

….

TV trong phòng khách đang chiếu phim khung giờ khuya.

Một bộ phim rất cũ.

Sầm Diên không bật đèn, yên tĩnh ngồi xem.

Đêm xuống càng tĩnh lặng hơn.

Thương Đằng mở cửa bước vào, đèn trong phòng khách vẫn chưa bật, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ TV.

Sầm Diên ngồi trên ghế sô pha, đắp chăn và đã ngủ.

Bàn tay mở cửa dừng lại, đôi mắt đen phản chiếu trong màn đêm. Anh nhìn đi chỗ khác và đi thẳng lên lầu.

Âm thanh nhẹ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Là gió thổi tung cửa sổ, những trang sách trên bàn cũng bị thổi bay lất phất.

Một tờ giấy bay tới chân anh.

Thương Đằng dừng một lúc lâu, sau đó cúi xuống nhặt lên.

Hình vẽ trên giấy là một đôi mắt, một nốt ruồi lệ màu nâu, rất rõ ràng.

Ánh sáng dưới đáy mắt anh như biến thành một vùng biển nguy hiểm, vốn vẫn bình lặng, nhưng một cơn gió nhẹ cũng có thể làm nổi lên những gợn sóng lớn.

Mặt không biểu cảm, anh xé bức tranh thành từng mảnh nhỏ. Sau đó đi vào phòng tắm, ném các mảnh giấy xuống bồn cầu và xả đi.

Anh đi rửa tay, rửa lặp đi lặp lại nhiều lần, lòng bàn tay đỏ bừng nhưng vẫn rửa.

Như thể mọi thứ liên quan đến người đàn ông đó phải được dọn dẹp hoàn toàn.

-----

Không ngờ lại có thể ngủ quên khi xem TV. Sầm Diên ngồi dậy khỏi ghế sô pha, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã hai giờ sáng.

Cô vén tấm chăn mỏng đứng dậy khỏi ghế sô pha.

TV không bị tắt, đã chuyển từ một bộ phim thành một chương trình tạp kỹ được phát sóng lại.

Cô nhìn thấy cuốn sách trên bàn, không biết đã bị gió thổi bay từ lúc nào, những bức tranh bên trong cũng không còn nữa.

------

Có thể là do đồng hồ sinh học đã quen với việc dậy sớm, dù đi ngủ lúc hai giờ nhưng hôm sau cô vẫn dậy lúc tám giờ.

Cô gọi cho mẹ Châu, nói ngày mai sẽ về, cô muốn mang một số đặc sản về nhà. Nhân tiện hỏi bà có cần gì khác không.

Mẹ Châu nói không cần mang theo gì về cả: "Bên này có hết, đồ của con đủ nhiều rồi, lên đường cũng không tiện."

Sầm Diên nói không bất tiện, cô sẽ bảo tài xế taxi giúp đỡ mang vào sân bay.

Mẹ Châu: "Thực sự không cần mang gì, mẹ không quen dùng đồ ở thành phố lớn."

Thấy bà khăng khăng như vậy, Sầm Diên không còn cách nào khác đành phải nghe theo.

Mẹ Châu dường như có tâm sự gì đó, trong cuộc điện thoại này, bà đã ngập ngừng nhiều lần. Sầm Diên vẫn đang đắm chìm trong niềm vui được về nhà, nên cô không hề để ý. Cô mở điện thoại ở chế độ rảnh tay, đặt nó sang một bên, vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc.

"Lần này sau khi về, con sẽ ở nhà thêm một thời gian nữa, cùng mẹ ăn Tết."

Vài ngày trước, Sầm Diên đã đến trung tâm mua sắm để mua một số quần áo mùa đông cho mẹ Châu và đan áo len cho bà ấy.

Có quá nhiều đồ, cô đã đặc biệt dùng một chiếc vali cho bà.

Có vẻ như vì cuối cùng đã có thể về nhà nên tâm trạng của Sầm Diên tốt hơn rất nhiều.

Nói cũng nhiều hơn.

"Gần đây, kỹ năng nấu nướng của con đã được cải thiện rất nhiều, con đã học được một số món ăn bản địa của Tầm Thành với dì giúp việc trong nhà. Khi nào về, con có thể làm cho mẹ thử, nhưng mà có thể mẹ sẽ không quen. Thực ra, khi mới đến con cũng không quen, nhưng thời gian ở đây lâu, con cũng dần dần thích nó. "

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại xen lẫn nụ cười nhàn nhạt, là niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Lâu rồi cô không cười như thế này.

Không khí thoải mái hiếm có.

Mẹ Châu cầm điện thoại, do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Mấy ngày trước Yểu Yểu có gọi tới."

Sầm Diên đột ngột dừng lại, có thể đoán được nửa sau câu nói của bà.

Quả nhiên.

Mẹ Châu thở dài: " Không biết tại sao con lại giấu mẹ, nhưng kết hôn là chuyện quan trọng như vậy, sao con lại không nói một chữ nào cơ chứ."

Môi Sầm Diên mấp máy, cố gắng trấn an bà bằng một nụ cười thoải mái. Cô cầm trên tay chiếc áo khoác vừa lấy trong tủ, trước mặt có một chiếc gương trang điểm.

Cô nhìn thấy mình trong gương.

Cười một cách miễn cưỡng.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hạ tay xuống và từ từ tắt nụ cười trên khuôn mặt. Giọng nói nhẹ nhàng: "Con muốn tìm một thời điểm thích hợp để nói với mẹ."

Mẹ Châu hỏi cô, "Đã kết hôn được 2 năm rồi, chẳng lẽ vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp?"

Sầm Diên không dám nói với mẹ vì sợ mẹ lo lắng.

Sức khỏe của bà không tốt.

Ngày trước, cha nuôi của Sầm Diên nghiện rượu, sau đó gặp tai nạn ở công trường. Sầm Diên có thể nói là do mẹ Châu một mình nuôi nấng. Bà thực sự sống rất khó khăn, vì vậy Sầm Diên không muốn khi về già bà vẫn phải lo lắng cho cô.

"Yểu Yểu nói, con không những không lấy được giấy đăng ký, mà cậu ta còn mang theo con gái của mối tình đầu trở về nhờ con nuôi nấng?"

Không ngờ Giang Yểu lại còn nói cả lời này.

Sầm Diên nói, "Con không để ý."

Cho đến tận bây giờ, mẹ Châu hồi nãy vẫn còn hoài nghi về chuyện này đã hoàn toàn tin tưởng.

Nghĩ đến việc Sầm Diên bị bắt nạt như thế này ở Tầm Thành, bà tức giận đến phát run, hai mắt đỏ bừng: "Làm sao có thể như vậy, dù giàu có cỡ nào thì cũng không thể xúc phạm người ta như thế được."

Nghe thấy tiếng khóc trong giọng nói của bà, Sầm Diên nhanh chóng an ủi: "Thật sự không sao đâu, anh ấy đối xử với con rất tốt, chưa bao giờ bắt nạt con cả."

Mẹ Châu kích động: "Đã như thế này mà con vẫn nói là tốt ư? Yểu Yểu nói cậu ta thà nuôi con gái của mối tình đầu còn hơn sinh con với con! Nếu trong lòng cậu ta đã có người khác, tại sao còn cưới con! "

Mẹ Châu không thể thay đổi tâm trạng quá nhanh, nếu không sẽ bị khó thở. Sầm Diên bảo bà đừng nghĩ về nó nữa và hít thở sâu.

Mẹ Châu làm sao có thể không nghĩ tới. Sau khi Giang Yểu nói chuyện này với bà ngày hôm qua, bà đã lo lắng đến mức cả đêm không ngủ.

"Bây giờ mẹ đi Tầm Thành, đi đón con về, chúng ta sẽ không ở nơi thối nát đó nữa!"

Mẹ Châu là một người hiền lành, từ khi Sầm Diên có kí ức, cô chưa bao giờ thấy bà tranh cãi với bất cứ ai. Bà luôn tử tế và hòa nhã khi đối xử với mọi người. Đây dường như là lần đầu tiên bà nói chuyện với một giọng điệu nghiêm túc như vậy.

Sầm Diên cụp mắt xuống và cười nhẹ.

Mẹ Châu còn đang tức giận, nghe thấy tiếng cười của cô, bà cúi đầu lau nước mắt, mắng: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà con còn có tâm trạng để cười à?"

Sầm Diên khẽ mím môi, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Con chỉ nghĩ, cảm giác được ai đó bảo vệ thật là tốt."

Giống như hạt bồ công anh lang thang cuối cùng cũng đã tìm được nơi bám rễ.

Cô dỗ dành một hồi lâu mới khiến mẹ Châu từ bỏ ý định đến tận Tầm Thành đón cô. Sức khỏe mẹ Châu không tốt, đi quãng đường xa như vậy sẽ rất cực khổ.

Cuối cùng, mẹ Châu ngập ngừng hỏi: "Lần này trở về, có một mình con hả?"

Sầm Diên biết bà muốn hỏi gì.

Liệu Thương Đằng có trở về cùng với cô không?

Sầm Diên khóa vali, đứng dậy đặt sang một bên: "Anh ấy bận việc không thể rời đi được."

Mẹ Châu đương nhiên có thể đoán được sự thật trong lời nói của cô. Nhưng dù sao cũng không rõ ràng lắm.

Bà biết tính khí của Sầm Diên, cô trông có vẻ ngoan ngoãn và tốt tính, nhưng trong xương cốt lại rất cứng đầu. Dù có nói nhiều hơn nữa thì cũng chỉ khiến cô gặp thêm rắc rối.

Sau khi cúp điện thoại, Sầm Diên ngồi trên giường một lúc.

Rồi đứng dậy.

Cô hẹn Tô Diệc Chân vào buổi chiều, trang phục đã làm xong. Tấm vải do cửa hàng gửi tới nhà.

Mỗi lần Tô Diệc Chân đến, cô ấy đều hành động như một đặc vụ, lén la lén lút. Sầm Diên đã đến được một lúc, thấy cô ấy trang bị đầy đủ đi vào.

Có thể coi như xác nhận không có paparazzi vây quanh, cô ấy tháo kính râm, ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi: "Mấy ngày nay tôi đều bị đám paparazzi đó ép chết."

Sầm Diên rót một tách trà, đưa cho cô ấy: "Uống trước đi."

Tô Diệc Chân ngồi thẳng dậy, sau khi cảm ơn liền cầm lấy cốc nước.

"Làm xong sớm như vậy?"

Sầm Diên gật đầu, đưa túi giấy đặt trên ghế bên cạnh cho cô ấy, "Bởi vì hình dáng khá đơn giản, chỉ có mấy chi tiết cần nhiều thời gian. Cô thử trước đi, tôi xem có điều gì cần sửa đổi hay không."

Tô Diệc Chân rất tin tưởng cô: " Không cần phải thử, chỉ cần cỡ này thôi, mấy ngày nay tôi đang giảm cân, đến lúc đó sẽ làm bọn họ mù mắt chó!"

Sầm Diên cảm thấy thích thú trước lời nói của cô ấy, cô cụp mắt xuống và cong môi.

Tô Diệc Chân dựa vào nhan sắc xinh đẹp mà debut, cô ấy đã đọ dáng với không ít mỹ nhân trong làng giải trí. Ánh mắt tự nhiên cũng cao hơn người thường.

Nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Sầm Diên, cô ấy không khỏi tấm tắc. Vẻ đẹp của Sầm Diên quá độc đáo, độc lập với thế giới bên ngoài, không nhuốm bụi trần.

Nói không ngoa thì vẻ đẹp của cô giống như không thuộc về thế giới này.

Chú ý đến chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên trái của cô, Tô Diệc Chân sửng sốt một hồi mới hỏi: "Cô kết hôn rồi à?"

Sầm Diên gật đầu và nhẹ nhàng đáp: "Đã kết hôn được hai năm rồi."

Đối với Tô Diệc Chân, từ kết hôn chỉ là một cơn ác mộng. Nó giống như việc nhốt cả cuộc đời mình trong xiềng xích.

"Lấy chồng sớm thật tiếc. Còn không bằng tranh thủ còn trẻ mà chơi thêm vài năm".

Sầm Diên chỉ mỉm cười, không đáp lại lời nói của cô ấy.

Trời sắp tối, sau đó có vẻ sẽ mưa.

Sầm Diên nói với Tô Diệc Chân: "Ngày mai tôi về quê. Tôi sẽ gửi địa chỉ sau. Nếu có gì cần thay đổi, cứ gửi trực tiếp cho tôi."

Tô Diệc Chân gật đầu: "Được."

Sau khi rời khỏi đó, Sầm Diên bắt taxi về nhà.

Cô đã không lái xe mấy ngày nay, cô luôn cảm thấy bị chóng mặt và sự tập trung không tốt lắm.

Sau khi trở về nhà, dì Hà cũng đã đưa Trần Điềm Điềm trở lại.

Đang dỗ cô bé ăn.

Nhìn thấy Trần Điềm Điềm ảm đạm, Sầm Diên hỏi dì Hà, "Cô bé đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Sắc mặt dì Hà trông không được tốt lắm, kéo Sầm Diên sang một bên, rồi nói: "Không biết mấy người ở nhà trẻ nghe được ở đâu, nói Điềm Điềm không phải con gái ruột nhà ta, mà là nhặt về. Đến bây giờ con bé vẫn không nói một lời nào."

Sầm Diên khẽ cau mày, cho dù lời của trẻ con không nên quá để ý, nhưng người lớn xung quanh cũng nên quan tâm đến cô bé.

Cô bước tới dỗ dành Trần Điềm Điềm: "Cục cưng của chúng ta hôm nay có phải bị uất ức không?"

Trần Điềm Điềm không nói chuyện, cái miệng nhỏ dẩu lên vì ấm ức.

Sầm Diên hơi ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mặt cô bé, nhẹ giọng nói: "Không quan tâm đến mẹ nữa à?"

Trần Điềm Điềm ngước mắt lên và lắc đầu.

Thấy cô bé cuối cùng cũng có phản ứng, Sầm Diên thoải mái cười.

Trần Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, mới hai tuổi rưỡi, cô bé không hiểu gì cả. Bé chỉ biết rằng cuối cùng bé cũng có bố mẹ nên rất sợ sẽ bị bỏ rơi một lần nữa.

Kí ức tuổi thơ là thứ cả đời không thể phai nhòa, Sầm Diên mong Trần Điềm Điềm có thể sống một cuộc sống tích cực và hạnh phúc.

Trẻ con không nên có phiền não..

"Điềm Điềm, đừng nghe lời mấy người đó, ba mẹ mãi mãi là ba mẹ của Điềm Điềm."

Trần Điềm Điềm rưng rưng nhìn cô: "Thật sao... sẽ không bỏ rơi con sao?"

Giọng sữa xen lẫn tiếng khóc trở nên nghẹn ngào không thể nói thành lời. Sầm Diên chỉ cảm thấy xót xa, ngực cô bắt đầu đau.

Cô ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Không đâu, không có chuyện không cần Điềm Điềm đâu."

-----------------

Đêm hôm đó, Thương Đằng không về, Sầm Diên từ lâu đã quen với việc anh thường xuyên vắng mặt vào ban đêm.

Cô hiếm khi hỏi về chuyện của anh.

Cũng có thể vì cảm thấy mình không đủ tư cách để hỏi. Cuộc hôn nhân của họ vốn dĩ là một sự kết hợp không bình đẳng.

Cô là người được giúp đỡ. Nếu đã thuận lợi thì không nên đòi hỏi quá nhiều ở anh.

Anh cho gì, cô nhận lấy.

Không cho, cũng sẽ không cưỡng cầu.

Cô biết rõ vị trí của mình ở đâu.

Nửa đêm, Trần Điềm Điềm sốt cao khiến Sầm Diên hoảng sợ. Cô cũng đang bị ốm, dường như không thể hoàn toàn bình tĩnh trước loại chuyện này.

Cô hoảng hốt một lúc, không biết phải làm sao. Ý nghĩ cuối cùng là phải gọi cho Thương Đằng.

Giọng anh khàn khàn và có chút mệt mỏi: "Sao vậy?"

Sầm Diên liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn giờ sáng. Có lẽ anh đã bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của cô.

Giọng Sầm Diên run run, hiếm thấy cô sợ hãi như vậy: "Làm sao bây giờ?"

Trái tim Thương Đằng đột nhiên bị nhấc lên, cơn buồn ngủ còn sót lại biến mất: "Xảy ra chuyện gì?"

Anh nhanh chóng mặc quần áo và rời khỏi khách sạn.

Sắc đêm đặc quánh đến nỗi trông như lọ mực vô tình loang ra trên tờ giấy trắng.

Anh xoa dịu cảm xúc của Sầm Diên và bảo cô đừng sợ, nói từ từ.

Vào đêm khuya, xung quanh Tầm Thành yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có tiếng gió thoảng qua tai, giống như tiếng quỷ khóc trong địa ngục, có chút sắc bén và hoang tàn.

Sầm Diên kìm nước mắt và nói, "Điềm Điềm rất nóng, em ... em không biết phải làm gì."

Ngay lập tức, sợi dây căng được nới lỏng. Thương Đằng dựa vào lưng ghế lái, buông lỏng tay lái, nhắm mắt lại, yết hầu của anh lên xuống trên chiếc cổ thon dài.

Anh thở ra một hơi dài.

Rõ ràng là Trần Điềm Điềm bị ốm, anh cũng sẽ lo lắng. Nhưng không biết vì sao, vừa rồi trong lòng anh lại tràn đầy suy nghĩ sợ Sầm Diên đã xảy ra chuyện gì.

Cô bị tai nạn hay đã bị ốm.

Người giỏi kiểm soát cảm xúc như anh mà ngay lúc đó đã hoảng sợ.

Thương Đằng nói Sầm Diên đừng lo lắng, trong tủ thuốc ở phòng khách có thuốc trị cảm lạnh cho trẻ em. Cô cho bé uống một viên thuốc trước, sau đó đắp miếng dán hạ sốt, anh sẽ quay lại ngay.

Mãi sau khi cúp điện thoại, Sầm Diên cho bé uống thuốc xong, cô mới dần bình phục.

Cô không nên hoảng sợ. Những chuyện đó, cô hiển nhiên biết nên phải làm gì.

Nhưng, cô không thể khống chế được.

Không kìm được mà sợ hãi. Sợ rằng những người xung quanh đều sẽ bị bệnh.

Cảm giác bị ốm không tốt, không dễ chịu chút nào.

Có lẽ bởi vì bản thân đã phải tự trải qua, nên cô mới sợ như thế.

Thương Đằng đến rất nhanh, còn quên cả thay giày, lo lắng bước vào.

"Điềm Điềm có đỡ hơn không?"

Sầm Diên cầm trong tay gói thuốc cảm mới pha: "Cơn sốt đã hạ một chút, nhưng vẫn còn rất nóng."

Thương Đằng khẽ mở cửa, cúi đầu nhìn cô. Trên khuôn mặt trắng trẻo của người phụ nữ không còn chút máu, trông cô còn hốc hác hơn trước.

Anh nói nhỏ: "Em ngủ trước đi, tôi sẽ chăm sóc con."

Sầm Diên do dự một lúc, nhưng vẫn đưa thuốc cho anh. Cô quấn chặt áo khoác và bước lên lầu. Đi được hai bước, cô dừng lại.

Khi cô quay lại, Thương Đằng vẫn đứng đó không đi vào.

Sầm Diên cảm thấy cô nên giải thích cho anh biết lý do tại sao cô không trả lời cuộc gọi của anh vào ngày hôm đó.

"Hôm qua gặp phải chút chuyện nên không đến kịp, xin lỗi anh."

Thương Đằng không nhìn cô, chỉ trầm giọng nói không sao.

Dường như không hề quan tâm.

Anh mở cửa và đi vào.

Sầm Diên đứng đó một lúc, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy cả căn phòng.

Thương Đằng nhẹ nhàng ôm Trần Điềm Điềm vào lòng và cho cô bé uống thuốc. Lông mày và đôi mắt của Trần Điềm Điềm rất giống với Trần Mặc Bắc.

Cảnh tượng như vậy khiến Sầm Diên bỗng dưng nhớ lại cảnh cô đã thấy trong bệnh xá nhiều năm trước. Lúc đó, Thương Đằng nhẹ nhàng dỗ dành Trần Mặc Bắc, bảo cô ấy đừng sợ.

Cô đã thực sự hâm mộ Trần Mặc Bắc.

Sự ngưỡng mộ khi đó. Có lẽ đến bây giờ, cô vẫn còn ngưỡng mộ cô ấy.

Không phải vì cô ấy có sự thiên vị của Thương Đằng, mà bởi vì những thiên vị đó vẫn tồn tại dù cô ấy đã qua đời.

------------

Buổi sáng phải lên máy bay, có lẽ vì đã suy nghĩ về điều này suốt nên cô dậy sớm.

Sau khi dọn dẹp phòng một lúc, cô gọi tài xế đang đợi ngoài cửa. Chiếc vali đã được người giúp việc mang ra khỏi phòng từ sớm ngày hôm qua.

Khi cô mặc quần áo và đi xuống lầu, Thương Đằng đang ngồi trong phòng khách.

Sầm Diên đi tới, chỉ nói với anh: "Lần này, có lẽ phải nửa tháng em mới trở lại."

Thương Đằng ngước mắt lên nhìn cô, ánh sáng trong đôi mắt sâu thẳm kia có chút không rõ ràng.

Anh luôn nội liễm đến mức khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Đôi khi Sầm Diên thực sự muốn khuyên anh. Hãy cười nhiều hơn, khi anh cười thật ra rất đẹp. Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Họ không phải là quan hệ thân mật mà có thể nói chuyện tùy ý.

Ngay lúc cô vừa mở cửa, giọng nói trầm khàn vang lên, ngăn cản bước chân cô.

Không tính là thờ ơ, nhưng cũng không thể nghe ra cảm xúc cụ thể.

"Em trả vé ngày hôm nay đi, ngày kia tôi sẽ cùng em trở về."

Trước
Chương 16
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Ngôn Hoan
Tác giả: Biển Bình Trúc Lượt xem: 131
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,573
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 702
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,593
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,446
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 944
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 745
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 524
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...