Trong lúc An Dĩ Phong đi đón Tiểu An, Tư Đồ Thuần dọn dẹp căn phòng lộn xộn đó, rồi về nhà thay quần áo.
Cô vừa bước vào phòng, Tư Đồ Nhiêu liền đi ra hỏi: “Đêm qua con ở cùng An Dĩ Phong à?”
Cô theo bản năng cúi xuống lấy tay để che đi vết môi hôn hằn trên cổ, nhanh chóng bước vào phòng mình. Nhưng dù cô có che thế nào cũng không dấu được ánh mắt tinh tường của Tư Đồ Nhiêu.
“Thuần Thuần, mới sáng hôm qua con còn nói sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa cơ mà, sao tối qua lại…”
“Bố!” Cô giải thích. “Đó là do hiểu nhầm, bây giờ chúng con đã giải thích với nhau rõ ràng rồi!”
“Vậy… con bảo nói khi nào rảnh rỗi thì đến nhà chơi.”
“Bố?”
Tư Đồ Thuần có chút lưỡng lự. Vẫn biết là phải gặp phụ huynh, nhưng ông trùm xã hội đen và cựu cục trưởng cục cảnh sát gặp nhau, liệu có được không?! Sẽ không đến mức lửa gặp băng chứ? “Con yên tâm, dù thế nào đi nữa thì nó cũng là bố của Tiểu An, bố biết chừng mực.”
Cô gật gật đầu, vào trong phòng thay đồ.
Một tủ đầy quần áo, cô thử hết cái này đến cái khác rồi mới chọn cho mình được một chiếc váy ngắn màu tro nhạt cô thích nhất. Nhưng phải đeo chuỗi vòng nào cho hợp? Vòng ngọc, bạch kim, hay vòng thời trang… Màu son thì chọn màu nào, màu cà phê đậm, hay màu anh đào trong suốt, hay là màu tím nhạt quyến rũ?
Lại còn nội y nữa, bộ nào gợi cảm nhất…
Cuối cùng cô cũng thay xong quần áo, ngồi trước gương, nụ cười ngọt ngào nở trên môi. Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt ửng hồng của mình và lắc đầu: “Ôi, Tư Đồ Thuần, mày toi rồi! Đứng trước mặt anh ấy mày luôn luôn đánh mất lý trí!”
Gần trưa, cô lại đến quán. Vẫn như thường ngày, khách không đông. Vì thế vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy ngay An Dĩ Phong và Tiểu An đang ngồi nói chuyện.
An Dĩ Phong nhìn thấy cô liền đứng dậy, không nói câu gì, kéo tay cô bước ra ngoài.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”
Hắn ương ngạnh ôm lấy cô, nhét vào trong xe.
“Đến rồi em sẽ biết.”
Hắn phóng xe rất nhanh, rồi cuối cùng cũng dừng lại.
Hắn chạy như bay, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà thờ St. Paul trang nghiêm. Trong dòng người chật chội trước của lớn, trước mặt Tư Đồ Thuần …
An Dĩ Phong cả đời kiêu ngạo gập đầu gối, khụy gối xuống trước mặt cô…
“Tư Đồ Thuần, anh yêu em!” An Dĩ Phong nói rất to, giọng của hắn khiến đàn bồ câu trước nhà thờ giật mình vỗ cánh bay, và cũng khiến rất nhiều người đứng lại nhìn.
Bầu trời xanh trong, những cánh chim bồ câu trắng tung bay, tiếng chuông từ xa vọng lại.
Tay phải hắn lấy ra một chiếc nhẫn dâng lên trước mặt cô. Viên kim cương màu đen trên chiếc nhẫn được khảm thành hình ngôi sao. Viên kim cương chỉ vài carat thôi nhưng lại vô cùng xa xỉ bởi hiện nó đang là chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất trên thế giới với cái tên Sao Chổi Đêm!
“Lấy anh nhé!”
Cô cười, cùng với nụ cười ấy là giọt nước mặt rơi trên chiếc nhẫn đẹp đẽ.
Cô chầm chậm đưa tay ra và đặt vào trong lòng bàn tay hắn.
Chiếc nhẫn Sao Chổi Đêm được đeo lên tay cô, mười lăm năm chờ đợi trở nên thật nhỏ bé.
Bởi lúc hai mươi tuổi, họ đã từ bỏ tình yêu để theo đuổi ước mơ. Sau biết bao sóng gió cuộc đời, họ chợt quay đầu lại, thì ra tình yêu vẫn luôn luôn ở bên họ, chưa bao giờ biến mất…
An Dĩ Phong đứng lên, ôm lấy cô, “Tiểu Thuần, mười lăm năm qua, giấc mơ lớn nhất của anh chính là cùng em ngồi trên bãi biển ngắm cầu vồng cuối chân trời, cùng nhau già đi …”
“Anh biết em yêu anh vì điều gì sao?” Cô cười nói: “Anh luôn có rất nhiều giấc mơ không thực tế, nhưng anh sẽ làm cho chúng biến thành sự thật ….”
Và giờ đây họ vẫn có thể ngồi tựa lưng vào nhau trên bờ biển, ngắm ánh cầu vồng phía chân trời và bên nhau đến cuối cuộc đời!
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗