Kỳ thật lúc chưa gặp gỡ Giản Tình, Phương Khiêm còn cho rằng mình chính là người thanh tâm quả dục [1] Anh cũng từng có vài bạn gái, nhưng đối với chuyện lên giường luôn không mấy hứng thú, mỗi lần đều là ứng phó cho qua. Có mấy lần thậm chí vì đối phương ở trên giường biểu hiện quá mức nhiệt tình nên sau khi chia tay anh cũng đã nghĩ, cuộc sống này chính là như vậy. Cho đến khi gặp cô gái nhỏ này, anh mới ý thức được mình trước kia nghĩ vậy là do không gặp đúng người mà thôi. Như hiện tại, đối với cô gái trước mắt, anh ăn bao nhiêu cũng đều cảm thấy không đủ. Tư vị tuyệt vời trong lúc đó như một loại độc dược, một khi nghiện, sẽ rất khó từ bỏ, nay mức độ nghiện đã ăn sâu vào máu của anh, xâm nhập vào xương cốt của anh, chỉ sợ cuối cùng cả đời cũng khó mà bỏ được.
Giản Tình nhẹ nhàng hít vào một hơi, đối với sự khiêu khích của anh luôn vô lực chống đỡ: “Lỡ chút nữa có người vào.”
“Ai dám tiến vào.” Lời nói của anh là thật, vì có quy định là khi khách hàng dùng cơm, nếu không có người ở bên trong cho phép, người bên ngoài không thể tùy ý vào.
Nếu ông chủ của nhà hàng biết quy định mình cố gắng xây dựng bị người khác lợi dụng làm một ít chuyện riêng tư, không biết hắn còn có thể dào dạt đắc ý cho cái quy định độc đáo này không?
Giản Tình ngồi ở trên đùi nam nhân, nơi hạ thân đã có thể cảm giác được khát vọng của anh. Đến thời khắc này cô cũng chỉ có thể ôn thuần tuân theo cảm giác của cơ thể mà thôi. Nam nhân cũng không cởi bỏ áo của cô, một đôi tay cách tất chân, chậm rãi vuốt ve cặp đùi của cô, càng lúc càng hướng gần đến điểm giữa hai chân cô.
Kỳ thật Giản Tình rất phiền não việc anh bất kỳ lúc nào cũng có thể có hành vi bá đạo. Lại càng phiền não việc cơ thể mình quá mức mẫn cảm, chỉ cần anh khiêu khích một chút, cô sẽ không chịu nổi khống chế mà hùa theo .
Giống như lúc này, Phương Khiêm đã vén chiếc váy ngắn của cô lên tới thắt lưng. Khi bàn tay đưa ra cởi bỏ quần lót của cô, cô lại còn phối hợp thân mình rất ăn ý làm cho anh cởi càng thoải mái dễ dàng.
“Vật nhỏ nhiệt tình.” Phương Khiêm cười nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế của cô, làm cho cô ngồi trên đùi, đưa lưng về phía anh, vỗ nhẹ cái mông bóng loáng của cô một chút, trầm giọng cảnh cáo: “Em không được nhiệt tình đối với người khác, nghe không?!”
Giản Tình hơi hơi tổn thương ủy khuất nhíu mày, bĩu môi: “Em nào có nhiệt tình với người khác.” Từ khi cùng anh ở một chỗ, cô đến liếc mắt nhìn nam nhân khác cũng muốn lười, anh lại còn oan uổng cô.
Xác nhận cô đã chuẩn bị sẵn sàng, Phương Khiêm cởi bỏ dục vọng của mình, nâng thắt lưng cô lên một chút, thoải mái xông vào vùng ấm áp nữ tính của cô. Quá nhiều khoan khoái, làm hai người đồng loạt hít vào một hơi thật mạnh.
“Ưm……” Giản Tình hai tay để trên bàn ăn, ổn định thân thể của mình, đón nhận sự co rúm của anh.
Phương Khiêm một lần rồi lại một lần càng dùng sức tiến vào cô, tiếp tục dặn dò: “Không được nói chuyện cùng Thái Minh Cường.”
Giản Tình đã bị anh làm cho mất hồn, đâu còn tâm tư đi chú ý nam nhân phía sau đang nói cái gì, chỉ có thể vô ý thức hừ hừ.
Sau bữa cơm, Phương boss đã ăn vô cùng thoả mãn. Sau hai lần lại liên tục ăn Giản Tình thì cỗ ghen tuông nồng đậm trong lòng cũng thoáng phai nhạt đi một chút.
-----------------------------------------------------------
(*) Chú thích:
[1]: Thanh: Trong sạch, rõ, sạch sẽ. Tâm: lòng dạ. Quả: ít. Dục: ham muốn.
Thanh tâm quả dục là cái tâm trong sạch và ít ham muốn.
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Đánh Cắp Tình Yêu
Tên chương: Chương 11: Ám độ trần thương [7]
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗