Chương 26: Dạ hội đêm Nô-en [2]
Đăng lúc 21:41 - 22/10/2025
1
0
Trước
Chương 26
Sau

“Em lấy rồi, chị chưa lấy à?” Tiểu Lâm lắc lắc tay phải, chìa ra một tấm thẻ màu phấn hồng, ở giữa thắt một sợi ruy băng màu vàng kiểu dáng khá đẹp, được gắn trên tay: “Dãy số trên này là để chút nữa phát thưởng, rất quan trọng đó.”

Giản Tình hiểu ra, gật đầu: “Cái này lấy ở đâu vậy?”

“Ở ngoài cửa, họ không đưa cho chị à?”

“Không.”

Tiểu Lâm cười: “Chắc hai anh chàng kia chỉ lo nhìn chị nên quên mất cả chuyện này.”

Giản Tình giận dỗi: “Đừng nói nhiều, đi lấy với chị đi.”

Hai người cùng đến bàn làm việc lấy số cho Giản Tình, Tiểu Lâm còn ân cần buộc lên tay giúp cô, sau đó tự thưởng thức nút thắt hình con bướm của mình, có vẻ rất hài lòng.

Giản Tình nhìn dãy số: “0027” vừa đúng với số tuổi của cô. Cô lập tức nhắn tin cho đầu heo, đầu heo bèn dặn dò: “Không cho phép uống rượu cùng đồng nghiệp nam, không cho phép khiêu vũ cùng đồng nghiệp nam…”

Giản Tình nhìn tin nhắn, bật cười. Thật đúng như Tần Tiểu Ý hay miêu tả anh là đồ keo kiệt. Có điều, đối với tính cách bá đạo của Phương Khiêm, cô cũng cảm thấy rất ngọt ngào.

“Đây không phải là Giản trưởng ban sao? Thật may mắn được gặp cô.” Giản Tình cùng Tiểu Lâm trở lại hội trường, liền bị mấy người vây quanh. Mặc dù dùng hai chữ “vây quanh” có vẻ hơi quá, vì thật ra chỉ có mấy cô gái đứng trước mặt hai người, không khí có vẻ căng thẳng.

Nhìn thấy người đang cản đường mình, Giản Tình mỉm cười : “Chào Bạch trưởng phòng.” Giản Tình luôn luôn cư xử hiền hoà với người khác, cũng ít khi cảm thấy ghét một ai. Nhưng từ hôm mua quần áo lần trước, ấn tượng của Giản Tình về Bạch Lị Lị trở nên khó chịu, cảm giác này rất hiếm thấy.

Bạch Lị Lị vừa trông thấy Giản Tình đã hận đỏ cả mắt. Con bé đáng chết này, không chỉ cướp mất danh hiệu hoa khôi của cô, mà vừa mới xuất hiện ở hội trường đã lập tức trở nên nổi bật. Cơn uất hận này, cô thật sự không nuốt trôi. Hơn nữa, bên cạnh mọi người ồn ào xung quanh, cô ta còn tỏ ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Vừa rồi không nhìn rõ, Bạch Lị Lị nghĩ quần áo Giản cùng lắm cũng chỉ là hàng hiệu trong nước. Lúc này đến gần, Bạch Lị Lị lập tức chấn động, tâm trạng trở nên bối rối. Mặc bộ này đúng là muốn làm người khác bẽ mặt đây mà! Lễ phục dạ hội số lượng có hạn của Chanel, dù nó có hoá thành tro cô cũng nhận ra được. Lần trước nhìn thấy nó trên tạp chí, cô đã rất thèm muốn, nghĩ rằng nếu Cao Nguyên mà mua bộ váy này cầu hôn cô, cô nhất định sẽ cưới anh ngay lập tức.

Bây giờ, bộ váy cô ước ao đang lù lù ngay trước mắt. Giờ chỉ có thể dùng hai từ xấu hổ và giận giữ để miêu tả tâm trạng hiện tại của cô.

Một người đứng bên cạnh cũng nhận ra bộ váy này, bèn kinh ngạc kêu lên: “Giản tiểu thư, bộ váy này là mẫu mới nhất của Chanel!”

Trang phục lộng lẫy và quý giá luôn là ước ao của mọi phụ nữ, không có tiền mua thì không xấu hổ. Đáng xấu hổ là khi người ta bàn về thứ gì mình cũng không biết. Việc này đương nhiên sẽ không xảy ra với các cô gái có thành phần trí thức, tinh anh trong người.

“Thật lợi hại, tạp chí nói bộ váy này rất quý giá, rất nhiều ngôi sao của Hollywood cũng tranh nhau mua về để sưu tầm.” Có người phụ hoạ theo.

Giản Tình cảm thấy hơi nhức đầu, cô không nghĩ rằng trang phục cũng có thể trở thành tiêu điểm bàn tán. Nếu biết hậu quả như vậy, cô chắc chắn sẽ do dự có mặc nó hay không. Nghĩ lại Tần Tiểu Ý chắc cũng biết rõ giá trị của bộ váy này, vậy mà không nói cho cô, còn muốn đi theo để xem trò vui. Thật đúng là phong cách của Tần Tiểu Ý.

Việc làm cho Giản Tình dở khóc dở cười là, đề tài được mọi người nói tiếp theo đã chuyển từ bộ váy sang vóc dáng của cô. Từ vóc dáng lại nói đến khí chất, từ khí chất lại chuyển sang trang sức trên người cô. Bất cứ đồ trang sức nào xuất hiện trên người cô đều bị mọi người xem xét và bình luận. Sự tồn tại của Bạch Lị Lị sớm đã bị mọi người gạt sang một bên, cuối cùng có người còn không kiêng nể nói: “Nói như vậy,bộ váy Bạch trưởng phòng đang mặc, là mốt của Chanel hai năm trước rồi.”

Bạch Lị Lị đáng thương, không bị ai để mắt đến thì không sao, còn bị người khác trêu chọc là quần áo lỗi mốt. Cuối cùng thẹn quá hoá giận, đành không cam lòng quay người bước đi, trong lòng càng căm ghét Giản Tình hơn.

Giản Tình là người vô tội, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, không hiểu vì sao lại làm cô ta tức giận như vậy.

Vậy mới nói, dư luận là thứ vũ khi giết người không cần gươm đao.

*****

Khi Phương Khiêm xuất hiện, hội trường đồng loạt ồ lên. Bình thường thì không sao, nhưng khi nhân viên nhìn thấy đại boss, toàn thân đều như mất hết khí lực. Tất cả liều mạng đi lên phía trước, muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của vị đại thần.

Không biết là trùng hợp hay sắp xếp từ trước, Phương Khiêm cũng mặc một bộ lễ phục màu trắng. Bộ lễ phục cao quý cùng thân hình thon dài hoàn mĩ kết hợp với nhau đứng trên sân khấu, nghiễm nhiên trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái.

Giản Tình đứng trong đám đông, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào người đàn ông xuất sắc đang đứng trên kia. Vẻ mặt nhẹ nhàng mà lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng, cười mà như không, động tác thể hiện phong thái của người lãnh đạo đứng đầu.

Anh đứng ở nơi cao nhất, tầm mắt đảo qua đám đông bên dưới, lập tức bị hình ảnh của cô khoá chặt. Hình như có trực giác, Giản Tình cảm thấy ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc. Anh lập tức tươi cười, lộ ra vẻ dịu dàng.

Đột nhiên, một làn sóng vô hình gợn lên, làm cô cảm động, hốc mắt lặng lẽ đỏ lên. Anh, dù đứng cách xa cô như vậy, nhưng trong ánh mắt luôn luôn có cô.

Cảm giác này, làm cho cô hạnh phúc muốn khóc, làm cho cô xúc động. Tưởng như cô muốn tuyên bố với tất cả mọi người rằng, người đàn ông phi phàm này là của cô, thuộc sở hữu của riêng mình cô.

“Em chịu không nổi rồi, cứu em! Phương boss làm sao có thể như vậy chứ, thật quá đáng, về sau bảo em lập gia đình thế nào đây, bọn đàn ông khác làm sao được như boss chứ… Ô ô ô……” Tiểu Lâm ở bên cạnh Giản Tình không ngừng than vãn, một chút ca ngợi Phương boss, một chút than vãn về sự vô vọng trong tình yêu của mình, cuối cùng còn khẩn cầu ông trời, chỉ cần ban cho cô một người đàn ông bằng một phần Phương boss, cô cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Sau khi Phương Khiêm đến không lâu, Tần Tiểu Ý cũng vội vàng chạy tới, mắt lướt nhanh nhìn thấy chỗ Giản Tình đang đứng, vui vẻ hỏi : “Thế nào, thế nào? Tình hình sao rồi?”

Giản Tình tức giận lườm cô: “Cậu cố tình không nói cho mình biết giá trị của bộ váy này đúng không?”

Tần Tiểu Ý bị cô chất vấn, không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại còn rất hưng phấn: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Trời ạ, đều do ba mình, giữ không cho mình bỏ đi, làm mình bỏ lỡ kịch vui.”

“Chưa có chuyện gì hết.” Thật sự làm Giản Tình muốn bóp chết cô mà.

“Mình không tin.” Tần Tiểu Ý nhe răng nhếch miệng: “Có nói không? Không nói mình sẽ đánh cậu!”

Nghe xong lời nói này của cô, Giản Tình không thèm để ý, ngược lại Tiểu Lâm đứng bên cạnh Giản Tình kêu lên quái dị: “A, chị là Tần Tiểu Ý?”

Tần Tiểu Ý lúc này mới phát hiện cô bé đứng bên cạnh mình và Giản Tình, bèn cười xấu xa, đùa với Tiểu Lâm: “Là chị. Sao, cô bé có hứng thú ư?”

Tiểu lâm thè lưỡi : “Không đâu, em nói cho chị nghe, trưởng ban của chúng ta có bạn trai đấy, chị đừng dại mà đánh chị ấy.”

Tần Tiểu Ý bị tiểu quỷ này chọc cho cười không ngớt, dang tay ôm lấy cổ Tiểu Lâm: “Cô bé, vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì không, nói cho chị biết đi, bằng không chị sẽ đánh em!” Vì Giản Tình chưa thoả mãn trí tò mò của cô, nên cô đành phải đi hỏi người khác vậy.

Giản Tình không thèm để ý đến hai người nữa, bởi vì Phương Khiêm của cô đang đứng trên sân khấu đã bắt đầu phát biểu. Giọng nói đầy trầm ấm, đủ để cho tất cả cô gái ở đây thần hồn điên đảo, bao gồm cả Giản Tình.

“Không thể phủ nhận, Phương keo kiệt nhà cậu thật sự rất quyến rũ.” Không biết Tần Tiểu Ý đã nói chuyện xong với Tiểu Lâm từ bao giờ, đứng bên cạnh Giản Tình, khách quan đánh giá Phương Khiêm đang đứng trên sân khấu. Nhưng từ ngữ của cô làm Giản Tình không vừa ý chút nào.

“Hắn cũng mặc lễ phục trắng, đúng là một cặp tình nhân, chắc chắn hắn ta có ý đồ xấu rồi!” Tần Tiểu Ý lại thốt lên.

Hai má Giản Tình ửng đỏ, cô cũng mới để ý, vừa rồi chỉ chăm chú ngắm anh đến nỗi tim đập loạn nhịp.

“Cậu nói chốc nữa hắn có mời cậu khiêu vũ không?” Tần Tiểu Ý ranh mãnh hỏi nhỏ bên tai cô.

Giản Tình lắc đầu: “Nếu thế, mọi người chắc chắn sẽ biết mình có quan hệ với anh ấy, anh ấy đã hứa là sẽ giữ bí mật. Nếu mình không đồng ý, nhất định anh ấy sẽ không thất hứa đâu.”

“Cậu thật là, không hiểu sao cậu lại kiên trì được như thế?” Tần Tiểu Ý trợn mắt lườm cô, lên tiếng.

Trên sân khấu, lãnh đạo của các tập đoàn thay phiên nhau phát biểu, một người cầm ly rượu cocktail, đi xuống chạm cốc cùng mọi người, thể hiện tình cảm “nồng hậu thắm thiết”.

Phương Khiêm tay cầm ly, biểu cảm vẫn lãnh đạm như trước, khuôn mặt nhợt nhạt nét cười, nhưng vẫn làm cho mọi người lần lượt tiến đến chạm cốc với anh.

Thấy anh đang ngày càng tiến đến gần mình, Giản Tình cảm thấy hô hấp khó khăn. Mặc dù đã từng thân mật rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng thể hiện tình cảm với anh, cùng anh đứng gần sát nhau ở chỗ đông người như thế này.

….

Giản Tình ít nhiều có thể cảm giác được, tuy Phương Khiêm yêu cô, nghe lời cô che giấu quan hệ của hai người, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn đồng ý. Đôi khi cô nghĩ rằng, thân phận anh cao quý như vậy, chuyện yêu đương lâu dài là không thể. Ở chung một nhà với cô, lại còn phải miễn cưỡng nhân nhượng cô,t rong lòng anh có cảm thấy tủi thân không? Có thể ngày nào đó sẽ chán ghét kiểu yêu đương này mà vứt bỏ cô không?

Trước đây đã từng được nghe rất nhiều chuyện của anh, Giản Tình biết, những bạn gái cũ của Phương Khiêm, không phải diễn viên điện ảnh thì cũng là người mẫu, ít nhất cũng thuộc dạng thiên kim tiểu thư. Nhắc đến lúc đó, Tiểu Lâm còn phải tấm tắc: :“Mọi người đều cảm thấy lạ, đã hơn một năm rồi, tại sao Phương boss không hề có 1 scandal nào?” Giản Tình nghe xong nỗi nghi hoặc của cô, chỉ có thể cười khổ trong lòng. Cô thầm nghĩ, vốn dĩ không xảy ra chuyện gì, đó là vì bạn gái lần này của Phương boss không phải ngôi sao cũng không phải thiên kim tiểu thư, mà là một nhân viên ngày ngày đi làm kiếm mấy ngàn tiền lương một tháng. Còn bởi vì người bạn gái đó cảm thấy tự ti, nên mới muốn giấu giếm sự thật đáng xấu hổ này.

Lúc này đứng dưới ánh đèn lung linh sắc màu của bữa tiệc, dù lễ phục quý giá trên người cô đang mặc làm mọi người cực kì hâm mộ, dù sắc đẹp của cô đủ để khiến mọi người say mê nhưng đáy lòng cô vẫn cất giấu sự tự ti cùng sợ hãi. Cảm giác u ám này xuất phát từ tình yêu mà cô đang trân trọng như chính sinh mệnh của mình.

Ngọn đèn chiếu xuống nơi Phương Khiêm đang đứng. Mọi động tác của anh luôn khiến người ta si mê. Một nụ cười, một lời nói, đều có thể dễ dàng làm cho một cô gái đỏ mặt. Anh là chân mệnh thiên tử, là tập hợp tất cả những gì tốt đẹp nhất, mà con người hoàn mỹ này lại chính là người yêu của Giản Tình. Mỗi khi nghĩ như vậy, Giản Tình cảm thấy bản thân như đang được sống trong một giấc mộng tuyệt đẹp.

Tập trung vào người đang từng bước một đến gần mình, nhìn bóng dáng quen thuộc kia, Giản Tình cảm thấy như đang nằm mơ. Trên tay vẫn cầm ly rượu Tần Tiểu Ý đưa cho, cơ thể Giản Tình trở nên đông cứng, trong bụng như có lửa đốt. Cô cảm thấy lúc anh nhìn mình tươi cười hình như không giống với những người khác.

Trong nháy mắt, hai ly rượu chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong vắt như bị yểm bùa mê làm Giản Tình nhất thời quên hết mọi thứ xung quanh. Trong đôi mắt, trong tâm trí chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông này.

Sau đó, tất cả mọi người cùng quay ra nhìn. Bình thường Phương boss chỉ xã giao với người ta vài câu ngắn ngủi, nhưng khi cụng ly với Giản Tình, biểu hiện của anh lập tức thay đổi hẳn. Nụ cười sáng chói, ánh mắt say mê, thoải mái nhìn thẳng vào cô. Mặc dù đã cụng ly, nhưng anh vẫn không có ý định rời đi.

Mọi người lại nghe thấy anh nói : “Giản trưởng ban, đêm nay em thật mê người.”

Anh không dùng từ xinh đẹp hay mĩ lệ để nói lên nhan sắc của cô, mà nói thẳng cô thật mê người.Ý nói là anh cũng bị cô mê hoặc sao?

Được anh khen như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tình ửng đỏ, bộ dáng ngoan ngoãn cúi xuống không dám đối diện với anh.

Tần Tiểu Ý ở bên không quen nhìn hai người đóng kịch, bèn cầm ly rượu tiến đến, trêu chọc: “Giám đốc Phương, bộ lễ phục của anh và Giản trưởng ban hôm nay trông rất xứng đôi.”

Mọi người nghe xong lời này, ai nấy đều bị chấn động, bụng thầm nghĩ cô gái kia là ai mà lại dám đến nhận xét về trang phục của giám đốc. Có điều nhìn Phương Khiêm rồi nhìn Giản Tình, họ lại cảm thấy Tần Tiểu Ý nói câu này quả thật rất chính xác. Trang phục của hai người, từ màu sắc đến đường nét cắt may, quả đúng là sự kết hợp tuyệt vời.

Bộ lễ phục của Giản Tình vốn là ao ước của rất nhiều mỹ nữ, nay thấy Phương boss với cô trông thật xứng đôi, tâm hồn mỏng manh của các cô gái không thể tránh được mà tan vỡ thành cát bụi.

Thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, Phương boss không những không tức giận vì lời nói của Tần Tiểu Ý mà còn chân thành nói: “Đây là vinh hạnh của tôi.”

Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ tất cả mọi người đều bị ảo giác? Vì sao Phương boss cao quý mặc trang phục xứng đôi với một cô nhân viên nhỏ bé, mà lại cảm thấy thật vinh hạnh?

Phương Khiêm vừa nói ra lời này, ngoại trừ ba người đã biết rõ, những người còn lại đều đang trong cảm giác hỗn độn.

Bây giờ khuôn mặt của Giản Tình đã đỏ đến nỗi có thể đem đi nướng bánh, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa cảm thấy dằn vặt. Sợ anh nói thêm điều gì nữa, nên cô gắng giữ bình tĩnh: “Cám ơn giám đốc đã khen ngợi.”

Phương Khiêm nhìn cô gật đầu, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc.

Bởi Tần Tiểu Ý nói một câu rất đúng với suy nghĩ của anh nên Phương Khiêm nhìn Tần Tiểu Ý với khuôn mặt ôn hoà hiếm thấy. Anh cụng ly với cô, tâm trạng vui vẻ nói: “Tần quản lý, hy vọng cô có thể tận hưởng vui vẻ buổi tiệc tối nay.”

“Đương nhiên, nơi này có một chuyện rất thú vị, tôi cảm thấy rất vừa lòng.” Tần Tiểu Ý trêu chọc.

Phương Khiêm chưa nói được bao nhiêu đã bị một đám người vây quanh đưa đến nơi khác. Tần Tiểu Ý làm mặt quỷ sau lưng anh, quay đầu lại vẫn nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Giản Tình, chỉ tiếc không thể đem đi rèn sắt thành thép. Tiểu Ý liếc nhìn cô, khẽ gắt lên một tiếng : “Nhìn mặt cậu kìa.”

Giản Tình ảo não: “Đáng ghét, anh ấy làm như vậy, chắc chắn ngày mai mọi người trong công ty sẽ phát ngôn lung tung cho mà xem.”

Tần Tiểu Ý lắc đầu: “Cậu không hiểu sao, càng lén lút lại càng khiến cho người ta nói này nói nọ, càng quang minh chính đại người ta mới không có chuyện để nói. Đây chính là một nội dung của môn tâm lý học.”

“Được rồi, là cậu thông minh nhất.” Đối với những lời lẽ hoang đường của Tần Tiểu Ý, Giản Tình tuyệt đối không tin, những lời đồn đại chắc chắn sẽ không ít.

“Không đúng, là tên Phương keo kiệt nhà cậu thông minh. Lúc này Tần Tiểu Ý không thèm tranh công.

“Cho em hỏi…” Đứng phía sau, Lâm Kiều Kiều đã hoàn toàn bị các cô quên mất, giờ thừa cơ hội chen vào, yếu ớt hỏi: “Vừa nãy các chị nói vậy nghĩa là gì? Có thể giải thích cho em được không?

Giản Tình và Tần Tiểu Ý liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Lâm Kiều Kiều vô tội . Trời ạ, sao các cô có thể quên mất cô bé này chứ.

Tần Tiểu Ý lập tức hung dữ hỏi: “Nói, em đã hiểu được những gì?”

“Em… Có phải Phương boss và Giản Trưởng ban, hai người ngầm… ngầm… Ưm… ưm… ưm…” Tiểu Lâm còn chưa nói hết câu, Tần Tiểu Ý đã từ xa xông đến,vội bịt chặt miệng cô.

“Xem ra năng lực hiểu chuyện của em đúng là không kém. Chị cảnh cáo em, nếu dám nói lung tung ra ngoài, chị sẽ giết người diệt khẩu!”

Tiểu Lâm nhìn Tần Tiểu Ý đang trừng mắt, lại nhìn sang khuôn mặt đáng thương của Giản Tình, vì thế dùng sức bắt tay Tần Tiểu Ý, nói: “Em có thể không nói cho mọi người, nhưng em muốn biết rõ chân tướng sự việc.”.Buồn cười, tin đồn kinh khủng thế này, Kiều Kiều cô sao có thể không biết.

“Được, lần khác chị sẽ nói với em, giờ không có thời gian.” Tuy không hứa với cô, nhưng thật ra Tần Tiểu Ý rất sảng khoái đồng ý.

Các cô bên này còn chưa đàm phán xong, bên kia người chủ trì dạ hội đã lên sân khấu gào to.

“Các bạn đồng nghiệp, kế tiếp là phần khiêu vũ giao hữu mà quý vị đã chờ lâu. Thật vinh hạnh vì hôm nay giám đốc Phương của chúng ta cũng đến tham gia bữa tiệc. Mở màn phần khiêu vũ chắc chắn sẽ do anh biểu diễn. Mọi người hãy cùng hoan nghênh để giám đốc lên sân khấu.” Người chủ trì vừa cổ động, mọi người lập tức vỗ tay nhiệt liệt.

Phương Khiêm cũng không khước từ, thoải mái bước lên, đôi môi nở một nụ cười bí ẩn.

“Tôi tin tất cả mọi người đều có thể thấy giám đốc của chúng ta hôm nay không mang bạn nhảy đến, cho nên tất cả các cô gái ở đây đều có cơ hội. Các bạn hãy đứng ở vị trí trung tâm, giám đốc sẽ chọn một người làm bạn nhảy mở màn cho buổi khiêu vũ. Mọi người hãy cẩn thận nhìn dãy số đang cầm trên tay, nói không chừng sẽ ngẫu nhiên là người được chọn.”

Trước
Chương 26
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Đánh Cắp Tình Yêu
Tác giả: Tuyết Mặc Lượt xem: 106
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,577
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 702
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,593
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,446
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 948
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 745
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 524
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...