Chương 82: Helen (8)
Đăng lúc 22:23 - 02/09/2025
4
0
Trước
Chương 82
Sau

Helen nhìn ba bóng hình dẫn đầu, lao đến từ phía thang máy. Người chạy giữa khi nhìn thấy họ, từ cổ họng anh hét ra một âm thanh bén nhọn, hoà lẫn với run rẩy: “Mở mắt ra! Em quay đầu lại! Mau quay đầu!”

Nhưng người nhát gan kia cuối cùng vẫn không quay đầu lại.

Khi bóng dáng đó xuất hiện, cô ta hiểu kế hoạch của mình đã thất bại ở bước cuối cùng.

Chỉ một bước nữa thôi là cô ta sẽ thành công kéo Hứa Qua xuống địa ngục. Cô ta đã bỏ bao nhiêu công sức đi đến những bệnh viện tâm thần, ăn uống sinh hoạt như người thần kinh, tự khóc tự cười, tự hành hạ bản thân như những con người đó chỉ với một hy vọng duy nhất rằng Hứa Qua cũng trở thành như vậy.

Giờ phút này, cơ thể cô ta đã bị một tên đàn ông kiềm giữ. Rồi nhiều người hơn nữa đi tới vây quanh cô ta. Những người này mặc đồng phục quân đội, một trong số đó lục soát người cô ta. Tên đó còn tranh thủ cơ hội sờ soạn ngực cô ta nữa.

“Cút”, cô ta điên loạn gào thét với những người đó. Họ buông cô ta ra, đồng thời giãn khoảng cách canh trừng.

Từ kẽ hở giữa lớp người, cô ta nhìn thấy người đàn ông mà cô ta ngày đêm nhung nhớ.

Đầu tiên, cô ta chỉnh sửa lại quần áo. Đến khi ngón tay chạm vào khăn chùm đầu, cô ta mới thấy hành động của mình thật thừa thãi. Chiếc khăn đó đã che hết cả mặt mũi tóc tai rồi. Đây cũng là điều khiến cô ta tiếc nhất. Vốn dĩ màn cởi bỏ chiếc khăn này dành cho Hứa Qua. Trời mới biết cô ta mong chờ giây phút ấy nhường nào, cái giây phút cô ta được thấy biểu hiện của Hứa Qua không sợ trời không sợ đất.

Cô ta đứng đó nhìn Lệ Liệt Nông từng bước đến gần mình. Những tên hộ vệ của anh vẫn đứng nghiêm xung quanh.

Lệ Liệt Nông đứng lại trước mặt cô ta. Có tiếng cửa đóng lại. Anh nâng tay lên trước mặt cô ta.

Chiếc khăn từ từ rơi xuống. Tầm nhìn của cô ta trở nên rõ ràng.

Người đàn ông trước mặt đầu tóc chỉnh tề, anh mặc bộ đồ màu đen, khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô ta.

Liên Kiều nhìn anh chằm chằm, nghĩ thầm: Cuối cùng cô ta cũng có thể đứng đối diện người đàn ông mình yêu.

Dù là trước đây hay hiện tại, cô ta luôn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông xuất sắc nhiều mặt như Lệ Liệt Nông. Chỉ tiếc là người đàn ông này đã thuộc về người phụ nữ khác.

Tại sao chứ? Điều khiến cô ta phẫn uất nhất chính là duyên phận. Tại sao nhân duyên lại sai trái chỉ từ một lỗi nhỏ, như điền nhầm địa chỉ chuyển phát hàng.

Cô ta có thể nói chuyện ăn ý với anh, có nhiều mối quan tâm chung. Khi cô ta đi với anh ở quảng trường tại Prague, ai cũng nghĩ rằng họ là đôi nam nữ đang yêu đương nồng nhiệt.

Chính từ những điều nhỏ nhặt như vậy tích tụ thành suy nghĩ: So với Hứa Qua, cô ta còn xứng đôi với Lệ Liệt Nông hơn.

Cô ta là người thừa kế duy nhất của Liên Hách. Không chỉ thừa kế lại khối tài sản kếch xù, ba cô ta còn là người đứng sau giáo hội ngầm cực kỳ có sức ảnh hưởng. Tuy chẳng phải làm chuyện tốt đẹp gì nhưng thanh danh còn trong hơn nước cất nhờ vỏ bọc bên ngoài là một quỹ hoạt động vì các học sinh khó khăn và yếu thế.

Nghĩ về những ngày đầu tiên thật sự khiến cô ta nhiều đêm mất ngủ, không thể hiểu được tại sao sự tình lại chuyển biến thành như bây giờ. Rốt cuộc là lỗi ở bước nào nhỉ?

Vì sao Hứa Qua vẫn được ở cạnh người đàn ông này, lại còn sống với thân phận Liên Kiều. Tất cả nghe hoang đường như một câu chuyện cổ tích không có thật vậy.

Cô ta ngơ ngác nhìn Lệ Liệt Nông. So với trước kia, anh ngày càng đẹp trai và có khí chất hơn. Cô ta đã nghĩ rằng anh sẽ nổi giận lôi đình, bởi cô ta đã phạm vào thoả ước của họ trước đây.

Nhưng không. Tay anh nhẹ nhàng kéo tấm khăn che khuôn mặt cô ta xuống, đồng thời kéo tuột chiếc trâm cài tóc. Trong nháy mắt, tóc xoã bung che nửa khuôn mặt cô ta.

Ngón tay anh từ tốn gạt những sợi tóc trên mặt cô ta. Anh cong lưng, nhìn cô ta chăm chú.

Một chiếc khăn tay màu đen vuốt từ trán cô ta xuống, dính lên đó một thứ bột gì đó màu nâu làm bẩn chiếc khăn. Mãi cô ta mới nhớ ra đó là lớp trang điểm thành màu da nâu.

Cô ta mơ hồ hỏi anh: “Em làm như vậy, anh không tức giận sao?”

“Có. Nhưng việc tức giận và việc tháo những món đồ kỳ quái che đi khuôn mặt này là hai chuyện khác nhau.” Anh nhẹ nhàng trả lời.

Chiếc khăn tay màu đen nhem nhuốc vết trang điểm rơi xuống đất như chiếc lá rụng mùa thu.

Lệ Liệt Nông ôm cánh tay, anh từ trên cao nhìn xuống mặt cô ta nói một câu: “Tại sao lại tự làm mặt mình trông gớm ghiếc như vậy. Như giờ có phải dễ nhìn không?”

Mồ hôi không chỉ túa ra trên trán cô ta mà còn đầy ở lòng bàn tay nữa. Cô ta định lau tay vào bộ phận áo đang mặc nhưng sợ không gánh được hậu quả.

Cô ta đã từng thất đủ loại biểu cảm, phản ứng của Lệ Liệt Nông nhưng biểu hiện của anh lúc này khiến cô ta không tài nào đoán ra được.

Như đoán ra suy nghĩ của cô ta, anh rũ mi mắt, ngón tay dài của anh nâng bàn tay cô ta lên. Đối diện với cô ta là đôi mắt lạnh như băng, thế nhưng giọng anh lại du dương hơn cả tiếng đàn.

Anh dùng giọng điệu như đang thở dài vì bất lực: “Bôi chét cho mặt nhem nhuốc xong rồi phá hỏng cả đôi bàn tay này ư?”

Cô ta biết anh đang ám chỉ điều gì. Cô ta cũng không nghĩ chính mình sẽ vì chuyện Lệ Liệt Nông cấm cô ta nhập cảnh vào Mỹ mà phẫu thuật vân tay của mình.

Nhưng anh không biết sao? Ai chẳng mang tâm lý phản nghịch. Càng cấm cô ta sẽ càng tìm cách và chịu bất kỳ giá nào để thực hiện. Giữa thiên la địa võng bảo vệ của anh, cô ta chỉ thiếu một ly nữa thôi là chạm tới thành công. Chỉ một chút nữa thôi, việc anh có thể làm lúc này là đưa Hứa Qua vào viện tâm thần.

Mấy năm nay cô ta đọc không thiếu quyển sách tâm lý nào. Cô ta nắm trong tay những phương pháp giúp Hứa Qua rút ngắn con đường tới nhà thương điên.

Đây là cả quá trình nỗ lực, tài năng đó. Nghĩ vậy, khoé môi cô ta hơi cong: “Lệ Liệt Nông, lúc trước em đã nói vậy và bây giờ em cũng không thấy có gì thay đổi. So với Hứa Qua, em xứng với anh hơn, bất luận là thân phận hay chỉ số thông minh và thủ đoạn. Em luôn biết mình muốn gì, còn Hứa Qua thì chỉ giỏi trốn tránh.”

Anh nhạt nhẽo trả lời: “Thật sao?”

“Không phải sao?” Cô ta cao giọng hơn: “Kẻ nhát gan chính là Hứa Qua. Đến cuối cùng nó vẫn chọn phương pháp trốn chui lủi đấy thôi.”

Anh ngẩng đầu nhìn cô ta: “Hứa Qua làm vậy là bởi vì cô ấy là người lương thiện. Chỉ có người lương thiện mới vì áy náy, tự trách, thương cảm mới nai lưng chịu những bệnh tâm lý như thế.”

“Mà những kẻ ích kỷ thường mang trong mình tâm lý mình chẳng phải kẻ xấu. Họ luôn tìm đủ loại cớ cho sai lầm của bản thân để an tâm sống như vậy. Hơn thế, họ còn đắc ý tung hô loại phẩm chất đó với người khác. Rốt cuộc họ có tử tế hay ích kỷ, chỉ chính họ mới biết được, cô thấy tôi nói đúng không?”

Nhà lãnh đạo 1942 vốn giỏi ăn giỏi nói, những lúc như thế này ai cũng sẽ im lặng.

“Tôi đã quên chúng ta cũng từng là những người bình thường.” Anh như nhớ ra điều gì: “Thật sự có đúng hay không thì phải nhờ các chuyên gia nghiên cứu tâm lý, chúng ta không nên lãng phí thời gian đàm đạo vấn đề đó.”

“Đang nói dở ở đâu nhỉ? À, cái tay.”

Âm cuối phát ra khiến cô ta cảm giác được mây đen gió xoáy đang cuồn cuộn kéo tới cùng sấm sét.

Ma quỷ gõ cửa sổ.

Đứa trẻ trốn trong chăn sợ hãi run bần bật.

Theo bản năng, cô ta rụt tay lại nhưng vô dụng.

Đứa trẻ cắn lấy hàm răng run lẩy bẩy.

“Lệ…”

Bốp!

Hành động của anh như đánh tỉnh cô ta.

Trong khoảng thời gian ngắn, đứa trẻ trong chăn thử ló đầu ra ngoài, trong lòng tự hỏi liệu có phải mình nghĩ nhiều không.

“Rất đau phải không?” Giọng nói ân cần, quan tâm đó khiến cô ta tưởng tai mình có vấn đề. Cô ta run rẩy hỏi lại: “Cái gì?”

Anh cụp mắt xuống, như giải thích câu hỏi trước: “Tôi nói đôi tay này, hẳn là đau lắm phải không? Không phải cô muốn tay mình làm ra những tác phẩm tuyệt tác và nắm bàn tay Lệ Liệt Nông trên những nẻo đường sao?”

Hoá ra anh còn nhớ những lời cô ta nói. Vì vậy, cô ta mạnh dạn nhìn thẳng anh: “Lệ Liệt Nông, anh thấy rõ ràng em là Liên Kiều, không phải Hứa Qua.”

Anh từng chiều theo mong muốn của cô ta, nhìn cô ta rất tình cảm.

Liên Kiều thủ thỉ: “Khi đó, thi thoảng anh sẽ kêu em phải vừa học vừa làm. Mỗi lần như vậy, anh có biết em mê mệt anh tới nhường nào không?”

Thời gian đó, người mê kiến trúc Romanesque như Liên Kiều lần đầu tới Prague. Thế giới này không có nơi nào như nơi đây, đem phong cách Romanesque phối hợp một cách hài hoà và tuyệt đẹp.

Rất nhanh, Liên Kiều tìm được một nơi để dừng chân. Để có thêm những hiểu biết thực tế về những toà nhà cổ, cô ta vừa đi học, vừa thực tập như trợ giảng cho một viện nghiên cứu nghệ thuật.

Trong vài tuần ngắn ngủi, cô ta trở thành trợ giảng được chào đón nhất trong trường.

Qua nửa tháng, cô ta phát hiện các học sinh trong viện đều yêu mến một người đàn ông. “Nhà lãnh đạo 1942”, “màu lam Lucifer”, “người đàn ông điển trai và lịch lãm nhất” là những cụm từ treo bên miệng những cô gái trẻ.

Cô ta chẳng thèm để tâm, cho đó là bình phẩm ngây ngô, si mê thần tượng của mấy bé gái ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Một thời gian sau, Liên Kiều mới biết đến một vùng lãnh thổ đặc biệt nằm ở cạnh biên giới giữa Séc và Áo 

Vùng đất nơi những người trồng nho sinh sống này lại có một cái tên là 1942.

Và cũng sau đó, Liên Kiều mới biết 1942 là tổ chức lâu đời, được thành lập trước cả khi Liên Xô cũ tan rã. Nhà lãnh đạo hiện tại của 1942 tên là Lệ Liệt Nông.

Như bao người khác, thành viên của 1942 hoà nhập với cuộc sống ở Prague. Họ cũng ra hàng ăn, cũng đi uống rượu ở quán, cũng đưa con đi học trường công ở Prague.

Trường học nơi Liên Kiều dạy cũng có vài đứa trẻ đến từ 1942. Vì tiếp xúc nhiều với lũ trẻ nên thi thoảng Liên Kiều cũng sẽ nghe được câu chuyện này kia, nhưng tuyệt nhiên cô ta chẳng có chút tò mò nào.

Hai đường thẳng tưởng song song một ngày nọ giao nhau bất ngờ. Liên Kiều gặp nhà lãnh đạo 1942 trong một lần trường học bị bắt làm con tin.

Ngày thứ sáu đó, một đám người bất mãn với chính phủ đã giữ 140 học sinh làm con tin ở trường nghệ thuật nơi Liên Kiều làm việc, họ ra điều kiện buộc chính phủ Séc phải sửa Hiến pháp.

Nhờ đi toilet đúng lúc mà Liên Kiều thoát nạn, không bị giữ làm con tin. Chỉ là, cô ta lại mắc kẹt ở khu vực toilet, không thể thoát ra bên ngoài.

May thay lúc đó, cô ta có mang theo di động. Liên Kiều báo được cho cảnh sát, đồng thời được kết nối tới một tổ cảnh sát đặc nhiệm đã thành công đột nhập vào trong trường nghệ thuật.

Khi người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới xuất hiện, đôi mắt Liên Kiều không còn di chuyển được qua chỗ nào khác. Suy nghĩ duy nhất trong đầu cô ta lúc đó là: Cảnh sát Prague đẹp trai kinh khủng.

Người đàn ông đẹp trai khiến một người lớn lên ở biệt thự trên đồi Beverly Hill như cô ta cũng phải ngây người.

Điều khiến Liên Kiều ngẩn ngơ hơn chính là chuyện xảy ra kế tiếp. Người cảnh sát đẹp trai này như nhận ra cô ta, anh cau mày hỏi sao cô ta quay lại nhanh thế?

Khi đầu óc cô ta vẫn chưa định thần lại, người cảnh sát trẻ đã đưa tay xốc tóc cô ta lên. Động tác chẳng nhẹ nhàng, thương hoa tiếc ngọc chút nào. Người đàn ông cúi mặt xuống, nhìn cô ta chằm chằm rồi lẩm bẩm: “Em thay chuyên gia trang điểm rồi à? Tại sao?”

Từ biểu cảm của anh cảnh sát, Liên Kiều hiểu anh đang nghĩ cô ta đội tóc giả.

Vừa bị giật tóc, vừa bị mỉa mai cách trang điểm, cho dù khuôn mặt anh cảnh sát này đẹp tới đâu thì cô ta vẫn xụ mặt, đanh giọng cảnh cáo: “Này anh cảnh sát, giờ không phải lúc để buôn chuyện với chị đây.”

Lời nói của cô ta khiến bàn tay vừa giật tóc kia lập tức rụt lại. Sau một lát, anh cảnh sát nói: “Xin lỗi, vừa nãy tôi nhận nhầm người.”

Coi như cũng còn có chút phép tắc, khi Liên Kiều làm mặt quỷ với bóng lưng của anh cảnh sát thì cô ta cũng có thêm một phát hiện mới. Anh này không chỉ có khuôn mặt đẹp trai chết người mà dáng vóc cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng không đứt.

Và tiếp theo, anh cảnh sát đặc nhiệm biến thành chuyên gia đàm phán. Giữa sảnh lớn ngoài 140 học sinh ngồi co rúc còn có hơn mười tên bắt cóc. Người đàn ông đó đứng ở giữa đám người, anh nhìn lũ trẻ rồi nhoẻn miệng cười. Những tiếng thút thít dần tắt, nhiều đứa nhỏ tự đưa tay gạt sạch nước mắt trên mặt.

Cách một tấm kính, Liên Kiều có thể cảm nhận được bầu không khí khá tích cực. Hơn nữa, từ biểu cảm của những đứa trẻ, cô ta có thể đoán chiều hướng khả quan của buổi đàm phán.

Cuối cùng, báo chí rầm rộ đưa tin về vụ bắt cóc. Ngoài mười lăm đứa trẻ bị xước xác nhẹ thì không có thương vong. Hơn chục tên bắt cóc cuối cùng đã cúi đầu chịu áp giải lên xe cảnh sát.

Một ngày sau, Liên Kiều mới biết được người cảnh sát trẻ tuổi đó là nhà lãnh đạo 1942. Trong số 140 đứa trẻ bị giữ làm con tin, có vài đứa trẻ đến từ tổ chức 1942, đó chính là lý do 1942 phối hợp cùng với cảnh sát Prague giải cứu lũ trẻ.

Từ lúc đó, mỗi khi nghe thấy ai đề cập đến 1942, Liên Kiều sẽ không tự giác mà dựng thẳng lỗ tai hóng hớt. Nghe được một nửa, cô ta lại thấy ngượng ngùng vì phản ứng ngu ngốc của mình.

Cái gì mà “Này anh cảnh sát, giờ không phải lúc để buôn chuyện với chị đây.”

Nói không chừng, thật sự có người có ngoại hình giống cô ta như đúc.

Không hiểu có phải từ suy nghĩ này mà Liên Kiều vô cùng mong mình sẽ lần nữa được gặp nhà lãnh đạo 1942. Thậm chí, cô ta còn có dự cảm mãnh liệt về lần gặp mặt tiếp theo.

Và dự cảm của cô ta đã đúng.

Lần thứ hai Liên Kiều gặp Lệ Liệt Nông là sau mười một ngày, kể từ ngày họ gặp nhau hôm vụ bắt giữ con tin.

Lúc đó là buổi tối, cô ta mở cửa chiếc xe việt dã, lái từ vùng ngoại ô về căn hộ chung cư của mình. Vì lái xe đường dài nên tinh thần cô ta rã rời, lái xe không tỉnh táo lắm. Trong lúc mất tập trung, có một bóng người vọt ra từ khu phố cổ ở Prague, cô ta cuống cuồng đạp phanh xe lại.

Trong lúc Liên Kiều chưa hiểu mô tê gì, xe cô ta vừa kịp dừng lại, đầu mũi xe chỉ cách bóng người kia vài phân.

Sau một cái chớp mắt, ghế sau xe đã có người ngồi vào. Đó là một người đàn ông với giọng nói quen thuộc, anh ta cúi người lom khom như tránh ai đó.

“Tôi không phải người xấu.”

Câu nói đó khiến da đầu Liên Kiều giật giật. Cô ta bỗng nhiên muốn quay đầu xe vì từ trong khu phố cổ lao ra một đống người ăn vận nghiêm chỉnh. Dù họ chỉ mặc thường phục nhưng cái khí thế và cách bước chân, Liên Kiều có ngốc cũng biết được bọn họ đang làm gì. Ba cô ta mỗi lần tham gia sự kiện đông người đều thuê nhóm người như thế.

Cô ta cố bình tĩnh, rút điện thoại ra giả vờ như mình đang nấu cháo điện thoại. Những người đó thấy cô ta không khả nghi nên cứ thế lướt qua. 

Tắt điện thoại, cô ta khởi động xe. Chiếc xe chầm chậm rời khỏi vị trí cũ. Liên Kiều lái tới một nơi gần đó, với tốc độ chậm chạp, cô ta vừa lái vừa nhìn người đàn ông qua gương chiếu hậu.

Người đàn ông lúc này đang hút thuốc. Điếu thuốc được kẹp giữa ngón tay thon dài, còn khuôn mặt anh một mực hướng ra ngoài cửa xe nhìn vào màn đêm.

Khi chiếc xe dừng lại dưới cửa chung cư cũ, người đàn ông đó đang hút dở điếu thứ hai.

Liên Kiều quay đầu, người đàn ông lúc này đang nhìn vào đốm lửa đỏ lập loè trong tiếng chuông vang tới từ quảng trường Prague. Tiếng chuông đổ, khuôn mặt anh tuấn với đốm lửa đỏ cháy trên điếu thuốc nơi đầu môi, khung cảnh này khiến Liên Kiều ngẩn ngơ.

Khi tiếng chuông tan đi cũng là lúc đốm lửa đã tắt.

Ánh nhìn của người đàn ông khiến gò má cô ta hơi nóng. Cô ta cố bình tĩnh, nhưng lại cuống quýt giải thích: “Đây là tóc thật của tôi.”

Người đàn ông khẽ cười. Anh nhìn quanh bốn phía rồi nhìn vào giỏ nan thủ công ở chỗ ngồi bên cạnh. Trong giỏ nan ấy là vài củ cà rốt cùng những bông hoa dại mà mấy người nông dân tặng cô ta. Liên Kiều vội vã nói: “Rất đẹp phải không?”

Người đàn ông không nói gì, anh lại nhìn điếu thuốc trên tay.

“Anh hút ở đây cũng được, mui xe có thể mở ra được”, Liên Kiều thân thiện nói khi phát hiện anh gác tay lên khung cửa xe.

“Cảm ơn”, người đàn ông nhẹ nhàng nói.

Đốm sáng nhỏ trên điếu thuốc mới như suối nguồn hạnh phúc của Liên Kiều vậy. Cho đến khi điếu thuốc lại cháy hết, chỉ còn đầu mẩu kẹp giữa hai ngón tay, người đàn ông cụp mắt, khuôn mặt anh trông thật ảm đạm hệt như bầu trời sau khi màn pháo hoa kết thúc.

Hình ảnh người đàn ông hút thuốc trong cảnh đêm Prague như những bài thơ Balotelli** dành riêng cho Liên Kiều.

Người đàn ông đang định rời đi có lẽ cũng cảm thấy hành động mình hơi đường đột, hoặc thiếu một lời giải thích cho Liên Kiều. Ánh mắt anh lại nhìn giỏ đựng cà rốt: “Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều hoa này.”

Liên Kiều biết điều này trước đó từ miệng của học sinh mình. Người đàn ông nhìn cô ta một lúc: “Vừa rồi tôi hơi phiền muộn nên muốn tìm một nơi thoải mái để hút thuốc.”

Liên Kiều hơi cong môi, cô ta biết nụ cười này của mình rất đẹp. Vào khoảnh khắc ấy, Liên Kiều muốn thể hiện khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình với Lệ Liệt Nông. Và cô ta không nhầm, người đàn ông hơi ngẩn ra trong vài giây.

Cuối cùng, anh dời ánh mắt, không nhìn cô ta thêm lần nào mà mở cửa xe bước xuống. 

Vì quá hấp tấp, khi chân vừa chạm đất, cơn đau nhói ở cổ chân khiến Liên Kiều theo phản xạ kêu toáng lên. 

Cô ta bị trẹo chân rồi. Tiếng kêu giữa không gian vắng lặng trở nên chói tai hơn bao giờ hết, đủ kinh động người đang sắp biến mất ở góc phố.

Và hệt như sự mong đợi của Liên Kiều, người đàn ông quay lại phía cô ta, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô ta.

Cảnh lúc đó đẹp đẽ biết bao, còn bây giờ thì…

Tay cô ta sờ bàn tay đang đặt trên cổ mình, khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Lệ Liệt Nông, nếu có thể, em muốn thời gian mãi dừng lại ở đêm đó ở phố cổ Prague.”

Nếu có thể quay ngược thời gian, Liên Kiều mong thời gian sẽ đứng mãi ở khoảnh khắc ấy.

Đêm đó, Liên Kiều không ngủ nổi. Cô ta lập tức gọi điện cho ba mình: “Ba, trước giờ con chưa từng xin ba điều gì cả. Lần này ba hãy giúp con đi mà.”

Lẽ ra, cô ta đừng gọi cuộc gọi đó. Nếu không gọi, có lẽ Lệ Liệt Nông sẽ nhớ mãi hình ảnh đẹp nhất về cô ta.

Nhiều năm sau, có lẽ Lệ Liệt Nông sẽ kể câu chuyện ấy mỗi khi anh phiền não: “Đội cận vệ 24/7 đôi lúc khiến tôi rất phiền não. Một tối nọ, tôi tìm cách chạy trốn bọn họ. Mọi người đoán xem tôi đã gặp ai? Tôi gặp được một cô nàng hâm mộ Balotelli đến từ bên kia đại dương.”

“Nếu em không gọi ba thì mọi thứ đã tốt rồi”, khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta đầy vẻ tiếc nuối.

Giọng nói trầm thấp vang lên: “Không. Cho dù quay ngược thời gian, cô vẫn sẽ gọi cho ba cô. Người thừa kế nhà họ Liên trước giờ chẳng cần tranh giành gì với ai bao giờ, cô ta luôn có mọi thứ mình muốn, gia đình giàu có, bạn bè vô kể, đàn ông theo đuổi cô ta có thể xếp hàng cả vòng Los Angeles.”

“Một ngày nọ, người thừa kế nhà họ Liên gặp được một người khiến cô ta rất ấn tượng. Nhưng rồi cô ta phát hiện người đàn ông này đã thuộc về người khác. Cô ta hao tổn suy nghĩ, dùng hết tâm tư để chiếm đoạt nhưng không thể làm gì được. Thực ra không phải tôi chỉ là một mục tiêu không thể đạt được của cô thôi. Nếu không phải tôi thì cũng là một người khác.”

“Người thừa kế nhà họ Liên biết ăn ngon nói ngọt, lời nói dối cũng chân thành từ trái tim. Nhưng cô ấy, cô ấy luôn giữ mọi thứ ở trong lòng.”

“Liên Kiều, cô mới là Ronnie bản sao, trong mắt cô chỉ toàn tham vọng chiếm hữu.”

(*) Kiến trúc Romanesque là một phong cách kiến trúc của châu Âu Trung Đại, đặc trưng bởi các vòm nửa hình tròn (Theo Wikipedia). Nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về kiểu kiến trúc này, có thể tham khảo tại đây nhé.

Trước
Chương 82
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Dưới Vẻ Bề Ngoài
Tác giả: Loan Lượt xem: 505
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,486
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...