Trần Vũ không bước vào phòng bệnh, như nghĩ ra gì đó, cô dựa lưng vào bức tường bên ngoài phòng bệnh.
Cửa phòng không đóng, tuy giọng nói trong phòng rất khẽ, nhưng trong buổi tối im ắng tại không gian rộng lớn như vậy cô vẫn nghe thấy rõ ràng.
Khi Trần Vũ ra ngoài nghe điện thoại thì Hứa Tố đến, đi theo sau Hứa Tố chính là Lâm Thiên có đôi mắt luôn mang theo ý cười.
Cảm xúc của Trần Tú Lan đối với Trần Vũ vô cùng phức tạp, đặc biệt là lúc bà nghe Trần Vũ kể chuyện khi còn bé của cô, bà vốn dĩ đã quên mất suy nghĩ lúc trước của mình.
Hứa Tố và Trần Vũ đều là những đứa trẻ ngoan, nếu Thiên Thiên gặp khó khăn thì hai người sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là nhìn Thiên Thiên luôn cô đơn một mình khiến Trần Tú Lan vẫn luôn do dự, bà thuyết phục bản thân rằng dù sao con cái cũng phải học cách trưởng thành.
Chỉ là lúc này, nhìn thấy Lâm Thiên vui vẻ như vậy thì suy nghĩ ban đầu trong bà lại dấy lên lần nữa.
Có lẽ bà sẽ cảm thấy có lỗi với Trần Vũ, nhưng bà thật sự không yên lòng với Lâm Thiên.
Hứa Tố vẫn như thường lệ hỏi thăm vài câu về tình trạng bệnh của Trần Tú Lan, anh nhìn xung quanh phòng bệnh một vòng rồi hỏi: “Dì, vợ con vẫn chưa trả lời tin nhắn, nhưng Lâm Thiên nói cô ấy đã tới đây, cô ấy ở đâu ạ?”
“Tín hiệu trong phòng bệnh không tốt lắm, con bé đi ra ngoài nghe điện thoại rồi.”
Trần Tú Lan theo thói quen nhìn về phía cửa, Trần Vũ vẫn chưa quay về phòng bệnh.
Bà lấy lại tinh thần, không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ, khiến một số chuyện còn do dự trong lòng một lần nữa mang nói ra: “Hứa Tố, dì có một vài việc muốn nhờ con.”
Giọng của Trần Tú Lan thấp hơn so với bình thường một chút, giống như bà đã nhịn điều muốn nói từ lâu, bởi vậy Trần Tú Lan khụ hai tiếng.
Hứa Tố lấy ly nước từ trên tủ đầu giường đưa cho bà, Trần Tú Lan nhấp môi uống hai ngụm.
Chờ bình tĩnh hơn một chút, bà mới tiếp tục nói: “Hứa Tố, dì có một chuyện muốn cầu xin con, lỡ như dì xảy ra chuyện gì con có thể giúp dì tiếp tục chăm sóc Lâm Thiên được không?”
Lâm Thiên ngạc nhiên, ánh mắt cô liếc nhanh qua chỗ Hứa Tố: “Mẹ!”
Hứa Tố cảm thấy có chút sửng sốt, Lâm Thiên không muốn nghe những lời gửi gắm này của Trần Tú Lan: “Mẹ đừng nói bậy, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì hết”
Hứa Tố nói theo: “Dì, Trần Vũ nói chỉ cần dì luôn vui vẻ…”
Lâm Thiên: “Hơn nữa Hứa Tố chắc chắn sẽ chăm sóc cho con, mẹ xem bây giờ không phải anh ấy đang làm vậy sao.”
“Hứa Tố”
Trần Tú Lan lắc đầu, khuôn mặt bà vẫn ôn hoà như xưa, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Hứa Tố: “Dì muốn con cho dì một câu trả lời chính xác, vấn đề của dì không phải là cần tâm trạng tốt, mà đối với dì đây chính là vấn đề tương lai, dì phải tính toán tốt cho con gái mình.”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Hứa Tố sẽ luôn chăm sóc cho con, đúng không?”
Lâm Thiên hướng cằm chỉ về Hứa Tố.
Cho dù là Trần Vũ có làm ồn ào mọi chuyện lên thì sao, không phải Hứa Tố cũng khiến cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ Trần Vũ có thời gian rảnh vẫn tới thăm mẹ cô đó không phải minh chứng tốt nhất rồi sao?
Trần Tú Lan không nhúc nhích, ánh mắt bà vẫn nhìn chằm chằm Hứa Tố: “Hứa Tố, dì không muốn nghe lời an ủi của Thiên Thiên, con có thể hứa với dì hay không?”
Ở bên kia bức tường có một y tá đi qua, cô mang giày da đế mềm màu trắng, bước đi trên nền đá cẩm thạch tạo ra tiếng vang rất nhẹ.
Cô ấy thấy có một người thân của bệnh nhân đang dựa vào vách tường khá lâu.
Cô tò mò muốn đi qua chào hỏi, nhưng người nhà của bệnh nhân nở nụ cười với cô rồi lắc đầu, ngón trỏ đặt lên môi tỏ vẻ đừng lên tiếng.
Cô y tá đỏ mặt, thầm nghĩ người nhà bệnh nhân này xinh đẹp, tích cách cũng rất nhẹ nhàng, dịu dàng.
Trần Vũ không thấy ngạc nhiên khi Trần Tú Lan muốn Hứa Tố hứa hẹn như vậy, cô chỉ không ngờ bà ấy lại đưa ra lời cầu xin gấp gáp như thế, rõ ràng chỉ còn vài ngày nữa đến ngày phẫu thuật, mà khoảng thời gian sắp tới họ đều ở thủ đô.
Nhưng Trần Tú Lan vẫn lựa chọn sau khi nói cho cô, liền chờ không nổi mà muốn Hứa Tố cho đáp án.
Trần Vũ không có cách nào suy đoán quá mức với một người bệnh đang chịu rất nhiều đau đớn vì trị liệu, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Chung quy giữa người với người vẫn có sự khác biệt, bà ngoại cô trong lúc hấp hối đã đặc biệt dặn dò: Đứng lên đi, đừng bao giờ để người khác ức hiếp con.
Cũng có lẽ bà ngoại biết rằng nếu sau khi bà rời đi sẽ không có ai ở nhà đợi cô trở về nữa, cho lên chỉ có thể trở lên mạnh mẽ, âm thầm lau nước mắt, muốn cô trở lên kiên cường.
Trần Vũ nghĩ nếu lúc đó bà ngoại còn sống, ở bên cạnh bà là Lâm Thiên thì liệu bà ngoại có tìm một người đàn ông đã có vợ rồi cầu xin người đó chăm sóc cho cháu mình không?
Cô nghiêm túc tự hỏi bản thân, cô cảm thấy bà ngoại sẽ không làm vậy.
Bởi vì từ cái giây phút nhường nhà lớn lại cho dì, bà ngoại đưa cô ra ngoài sống thì câu đầu tiên mà bà nói với cô chính là: “Nhìn rõ chưa Trần Vũ? Trên đời này chỉ có con mới có thể làm chỗ dựa cho chính bản thân mình.”
“Người khác có cha mẹ, có người thân, mà bây giờ con chỉ có bà, một bà già đã bước một chân vào quan tài, con không cần hy vọng bà có thể sống lâu trăm tuổi, con hãy học cách dựa vào chính bản thân mình”
Lúc đó Trần Vũ đã rất cẩn trọng mà gật đầu.
Cổ họng Hứa Tố giật giật, anh không lập tức trả lời Lâm Thiên và Trần Tú Lan.
Lúc này anh nhớ tới Trần Vũ, nếu anh còn giống như lúc trước đi chăm sóc cho Lâm Thiên thì Trần Vũ sẽ làm gì?
Anh dùng phần lớn thời gian cho công việc, thời gian ở cạnh Trần Vũ càng không có nhiều.
Trần Vũ có nghỉ hè và nghỉ đông, tới năm nay anh mới phát hiện Trần Vũ xem ảnh cô và đồng nghiệp chụp khi đi du lịch, nhưng hai người kết hôn đã 3 năm ngoại trừ tuần trăng mật ra thì anh và cô chưa cùng đi du lịch.
Hoặc là, hoàn toàn không nghĩ tới.
Hứa Tố cảm thấy áy náy với Trần Vũ, anh không làm tốt nghĩa vụ một người chồng đó là bảo vệ cô, làm cô vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày. Nếu bây giờ anh phải gánh vác thêm một Lâm Thiên nữa thì....
Trần Vũ đã từng nói với anh, hy vọng anh đừng tiếp xúc quá nhiều với Lâm Thiên, duy trì khoảng cách.
Hứa Tố hạ giọng, “ Nếu Lâm Thiên có chuyện cần giúp đỡ thì con sẽ nghĩ cách giúp cô ấy.”
Lòng Lâm Thiên chợt lạnh tanh, Hứa Tố nói như vậy chính là sau này anh sẽ không quan tâm, chăm sóc cô giống như bây giờ nữa.
Cô ta đột nhiên cảm thấy bản thân không thể nào chấp nhận nổi chuyện đó, nhìn qua Hứa Tố, anh cũng không để ý đến ánh mắt của cô ta, không còn cách nào khác, Lâm Thiên đành nhìn về phía Trần Tú Lan: “Mẹ!”
Trần Tú Lan bỗng nhiên nhớ đến lời Trần Vũ từng nói, Trần Vũ nới Hứa Tố có sự lựa chọn của anh ấy, anh ấy sẽ không nghe theo cô và cô cũng không có cách nào nhúng tay vào chuyện của anh.
Trần Tú Lan nhẹ nhàng, uyển chuyển, miễn cưỡng cười một cái: “Hứa Tố, dì biết con là một đứa trẻ tốt. Dì cũng không phải muốn giống như bây giờ, chỉ cần con đồng ý mỗi tuần một lần gọi điện hỏi thăm cuộc sống Lâm Thiên không được sao? Thiên Thiên không phải là một đứa bé thông minh, tính cách không tốt, lúc ở nước ngoài có dì che chở, nhưng ở nơi này nếu như…”
Trần Tú Lan lại ho một trận. Bệnh này dù là cấp tính hay mãn tính, đều ảnh hưởng đến phổi, mà triệu chứng phổi bị ảnh hưởng rõ nhất chính là ho khan.
Trần Vũ tin rằng hiện tại tâm trạng Hứa Tố đang rất rối loạn.
Giống như cô dựa vào tường, cảm giác lạnh lẽo khiến cả người nổi lên một lớp da gà, dù đứng hồi lâu, tiếp xúc một lúc lâu vẫn sẽ không thích ứng được.
Đây chính là một cuộn chỉ rối, cắt bao nhiêu lần cũng khó có cách nào để khiến cuộn chỉ này kéo ra, cuộn lại cho mượt.
Trần Tú Lan lại uống hai ngụm nước, giọng nói gấp gáp vang lên, bà kéo tay Hứa Tố, mang theo cầu xin: “Đồng ý với dì, chăm sóc cho Thiên Thiên.”
Lâm Thiên bực bội, cố gắng che giấu tâm trạng hoảng loạn của mình: “Hứa Tố, anh hãy đồng ý đi, em làm anh cảm thấy chán ghét đến vậy sao?”
“Được, con đồng ý.”
Hứa Tố nắm chặt tay, thỏa hiệp nói: “Dì, con sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Thiên.”
--
Chờ sau khi bọn họ kết thúc cuộc trò chuyện, Trần Vũ đúng lúc xuất hiện tại cửa phòng bệnh.
Cô giả vờ như không biết mà nhìn biểu cảm của ba người, thú vị nhất chính là biểu cảm của Trần Tú Lan và Hứa Tố đều đang cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ chột dạ.
Lâm Thiên lại tỏ rất tự tin, vẫn là biểu cảm đắc ý thường thấy.
Cô ta nở nụ cười kiêu ngạo, Trần Vũ cũng chỉ cười nhạt một cái.
Lâm Thiên lập tức thu lại nụ cười, còn nghi ngờ nhìn cô một cái.
Trên đường về nhà, Hứa Tố bỗng nhiên hỏi cô kỳ nghỉ đông có muốn đi ra đảo nghỉ phép không?
“Vợ ơi, chúng ta ra ngoài du lịch đi? Gần đây em thật sự rất vất vả, chờ chuyện này kết thúc em thích ngắm biển chúng ta sẽ đi biển, nếu em muốn đi trượt tuyết chúng ta sẽ đi núi tuyết, em muốn đi nơi nào chúng ta sẽ cùng đi nơi đó.”
Trong lòng Hứa Tố càng nghĩ càng thấy hay, trăng mật lần thứ hai này bọn họ có thể đi đến một hòn đảo nhân tạo, cùng nhau lặn xuống biển. Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên lặn xuống biển, Trần Vũ lúc đó vô cùng xinh đẹp, nhưng cô lại bị một đàn cá lớn xấu xí quấn quanh. mỗi bức ảnh chụp Trần Vũ đều xuất hiện mấy con cá này, lúc thì là cái đuôi, lúc thì là miệng, có hai bức ảnh toàn là mấy con cá này, mấu chốt có lẽ mấy con cá này cũng biết chụp ảnh.
Trần Vũ không nhịn nổi cười, còn nói cô có duyên với con cá xấu xí đó.
Khoé môi Hứa Tố cong lên, anh không nhịn được cười thành tiếng.
Sau đó, anh phát hiện Trần Vũ không trả lời mình.
Hứa Tố nghiêng đầu nhìn về phía Trần Vũ, thấy cô đỡ trán dựa vào cửa sổ kính xe nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ cô đã ngủ rồi.
Hứa Tố lại xuất hiện cảm giác áy náy quen thuộc, anh nghĩ sẽ nhanh kết thúc, chỉ cần đưa dì Trần đến thủ đô, phẫu thuật thành công thì tất cả liền kết thúc.
Đến lúc đó anh với cô sẽ trở lại như trước, nghĩ lại anh cảm thấy mình chịu uỷ khuất, anh đã ngủ ở phòng khách một thời gian khá dài.
Mỗi ngày anh không có cách nào ôm cơ thể thơm tho mềm mại của Trần Vũ, mỗi buổi sáng tỉnh lại Hứa Tố cảm thấy trong lòng trống vắng.
--
Ngày mai anh đi thủ đô, Hứa Tố muốn Chương Kha hoãn lại hội nghị hoặc đẩy lên trước ngày đi thủ đô.
Hứa Tố cảm thấy bản thân là người “chí công vô tư”, anh rất ít khi nghỉ phép mà lúc này anh lại muốn nghỉ một kì nghỉ dài.
Thư ký Chương cũng nhờ vậy mà cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.
Mỗi lần Hứa Tố đi công tác đều sẽ nhờ Trần Vũ giúp anh sắp xếp hành lý, Hứa Tố từ trước đến nay không cần động tay vào.
Chỗ để vali hành lý rất dễ thấy, anh mở ra, hai bên túi bên trong của vali có hai tấm nhựa bên trong nhét tấm card màu trắng, trên tấm card là chữ viết thanh tú của cô: “Quần áo tắm rửa, đồ dùng hằng ngày, thuốc,…”
Hứa Tố giống như có thể nhìn thấy Trần Vũ đang cúi người, hai tay chống trên đầu gối đứng một bên, rồi tự hỏi còn phải lấy thêm gì vào hành lý của anh.
Anh ngồi dậy đi đến phòng khách, đèn phòng ngủ chính đã tắt.
Hứa Tố tự mình sắp xếp lại vali hành lý mới phát hiện căn bản không có nhiều gợi ý để sắp xếp đồ, trên mỗi túi đều có một chiếc thẻ ghi chú, anh theo đó mà từ từ sắp xếp xong hành lý chờ anh đóng lại vali hành lý thì đã gần 1 tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua.
Lúc trước mỗi lần Trần Vũ sắp xếp vali hành lý cho anh đều như vậy sao.
Có lẽ cô so với anh sẽ càng cẩn thận, tỉ mỉ hơn anh. Vì vậy thời gian càng lâu hơn.
Bởi vì mỗi lần Hứa Tố mở vali đều thấy hơi ngạc nhiên, túi thơm để trong quần áo, hay thuốc để bên trong chỗ để cà phê.
Hoặc từ trong túi đựng đồ dùng hàng ngày có một tấm thiệp nhỏ, có mùi thơm với nội dung:
“Mong hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi!” sau đó là một hình mặt cười.
Hứa Tố bỗng nhiên che mắt lại, trong lòng anh cực kì khó chịu.
Sau khi chuẩn bị hành lý ổn thỏa, rốt cuộc anh vẫn nằm đến rạng sáng ở trong phòng dành cho khách.
Anh định đặt báo thức, ngày mai anh phải bay chuyến sớm, anh còn muốn tới chở Lâm Thiên và dì.
Lúc này điện thoại anh có một tin nhắn.
Tính Minh Dương khá giống Hứa Tố, sẽ không bao giờ mặc kệ anh, có chuyện gì đều ở trong nhóm chat tag tên tên anh, cho dù chuyện đó chỉ cần anh giúp đỡ.
Hứa Tố mệt mỏi mở mắt nhấn vào tin nhắn của Minh Dương.
Lúc đầu Hứa Tố không thấy rõ, nhưng sau khi đọc lại lần, đột nhiên trong đầu xuất hiện một tia sét làm anh tỉnh táo trong chốc lát.
Minh Dương hỏi: “Cậu và Trần Vũ có chuyện gì vậy?”
------oOo------
Tặng Đào cho: Mộng Truyện (admin)
Số đào hiện có của bạn: ![]()
Sau khi tặng, số đào còn lại của bạn sẽ là: ![]()
Tên truyện: Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Tên chương: Chương 30:
Giá đào: 0
Giá hạt: 0
Khi Nạp Đào bạn sẽ được tặng thêm một loại tiền tệ là Bông. Loại tiền tệ này chỉ sử dụng vào 1 mục đích duy nhất đó là đề cử truyện.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗