Chương 31:
Đăng lúc 00:28 - 12/09/2025
3
0
Trước
Chương 31
Sau

Tất cả đều thuận lợi giống như trong suy nghĩ của Minh Dương.

Từ Văn Tĩnh đến quán bar, lúc đang an ủi Trần Nhất Gia thì đặt điện thoại lên bàn, Trần Nhất Gia đã từng nói với anh chiếc điện thoại này của Từ Văn Tĩnh là điện thoại cá nhân, không có bất kỳ tin nhắn nào từ công ty cả, hơn nữa Trần Nhất Gia là người thường xuyên kiểm tra nội dung điện thoại nên càng biết rõ là trong ít ỏi, không có nhiều bạn bè.

Từ Văn tĩnh đưa Trần Nhất Gia rời khỏi quán bar.

Minh Dương nhanh chóng mở khung chat trên điện thoại ra.

Giống hệt như Trần Nhất Gia nói, danh bạ bên trong vô cùng ít. Anh mở khung chat, nhớ Trần Nhất Gia hay nói rằng Từ Văn Tĩnh luôn sử dụng đoạn chat với Trần Vũ để lừa cậu ấy.

Theo bản năng, Minh Dương mở khung chat cùng với Trần Vũ.

Cũng ngay lúc này mới phát hiện nội dung nói chuyện vô cùng ngắn ngủi, dựa vào lịch sử trò chuyện của Từ Tĩnh Văn và Trần Vũ từ trước đến nay vừa xem một vòng đã hết.

Nhưng cũng không cần phải tìm tòi nghiên cứu nhiều.

Bởi vì tin nhắn mới vừa gửi đến này, có thể Từ Văn Tĩnh vẫn chưa kịp đọc.

Trần Vũ hỏi: Điều khoản của mình không có vấn đề gì cả, tài sản giữa mình và Hứa Tố phân chia rất rõ ràng, sẽ không có ảnh hưởng.

Minh Dương không dám xem nữa, anh nhanh chóng đưa điện thoại quay về giao diện ban đầu, tắt máy, đặt lại trên bàn.

Sẽ không ảnh hưởng cái gì?

Nhắc đến phân chia còn có thể ảnh hưởng đến cái gì?

Thậm chí anh còn nhìn thấy tin nhắn đầu tiên Từ Văn Tĩnh gửi ở trên là: Thỏa thuận đã được gửi đến email của cậu rồi.

Trừ thỏa thuận ly hôn ra Minh Dương không thể nghĩ đến cái khác nữa.

Bây giờ anh đang run đến mức có thể so sánh với hội chứng Parkinson luôn rồi, dáng vẻ không đáng tin cậy thường xuất hiện trên người anh cũng biến mất,

vì phải tập trung tinh thần không thể lỡ miệng nói ra ngoài, anh nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp cầm chai rượu lên uống.

Vừa lúc này, Từ Văn Tĩnh và Trần Nhất Gia sau một hồi anh đuổi em chạy cũng quay lại, anh giả vờ chơi điện thoại, đầu óc càng ngày càng mơ hồ.

Có thể là uống quá nhiều, nên lúc sau không thể tỉnh táo.

Chắc hẳn là Trần Nhất Gia và Từ Văn Tĩnh đưa anh về nhà.

Sau khi Minh Dương tỉnh lại, việc đầu tiên là trả lời tin nhắn của Trần Nhất Gia: "Từ Văn Tĩnh không có ai khác ở bên ngoài cả, chỉ có một mình cậu."

Trần Nhất Gia không trả lời lại, chắc là lúc nãy đã ngủ rồi.

Lúc này, anh nhớ lại rõ ràng lời nói trước kia Trần Nhất Gia, đại luật sư gọi điện thoại nói ở cùng Trần Vũ, anh không tin, đại luật sư chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn anh, cũng không giải thích.

Hoá ra là như thế.

Minh Dương mở nhóm chat của 4 anh em bọn họ ra, ngón tay đặt trên màn hình một hồi lâu, sau cùng vẫn đổi thành cuộc trò chuyện riêng.

Anh hỏi Hứa Tố: Cậu và Trần Vũ có chuyện gì vậy?

Giờ này thì đến cả cún cũng đi ngủ rồi.

Hứa Tố vẫn chưa ngủ, hơn nữa còn vì câu này mà tỉnh táo hơn.

Rất nhanh, Minh Dương lại gửi đến tin nhắn tiếp theo: Hôm nay nghe Từ Văn Tĩnh nói cậu và Trần Vũ cãi nhau à?

Hứa Tố thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng xuống, Trần Nhất Gia và Minh Dương gặp nhau trong buổi tụ tập, có lẽ Từ Văn Tĩnh đã nói gì đó, Hứa Tố đè xuống sự mệt mỏi lần nữa xuất hiện: Không có việc gì, ngày mai nói sau.

Minh Dương trừng mắt nhìn mấy chữ này của Hứa Tố, ngay lập tức trong đầu hiện lên hình ảnh hai người vốn chỉ bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Khi Hứa Tố ngồi đợi máy bay, mới có thời gian nhớ lại câu hỏi của Minh Dương.

Cuối tuần nên ở sân bay rất đông người, còn hơn nửa tiếng nữa mới làm thủ tục check in, ở khu vực sảnh vip không nhiều người lắm, phía bên trái có trái cây và đồ ăn, Lâm Thiên cầm một đĩa trái cây đưa mấy miếng cam đến trước mặt Hứa Tố.

Hứa Tố: "Không cần, em ăn đi."

Lâm Thiên bĩu môi, thu tay lại.

Hứa Tố gửi vào nhóm chat của các anh em một tin nhắn: "Tết này cùng nhau đi Tây Ban Nha đi."

Minh Dương là người đầu tiên trả lời lại: Bốn người bọn mình sao?

Hứa Tố:”Đương nhiên còn có vợ của mình và vợ của Trần Nhất Gia nữa”.

Minh Dương thật sự không thể tin được, theo tin tức ngày hôm qua, Hứa Tố hình như đã biết giữa mình và Trần Vũ đã xảy ra vấn đề rồi, thế nhưng còn hẹn bọn họ sang năm cùng đi du lịch nữa sao?

Minh Dương: Cậu và vợ làm hòa rồi hả?

Hứa Tố còn đang suy nghĩ nên trả lời Minh Dương như thế nào, chuyện này căn bản không thể dùng hai từ "làm hoà" để giải thích được.

Anh hít sâu một hơi, đang định gõ chữ…

"Hứa Tố, sang năm các anh muốn đi Tây Ban Nha chơi à?"

Hứa Tố dừng lại, Lâm Thiên dựa vào rất gần anh, gần như ghé cả người vào bên anh để xem điện thoại. Hứa Tố cau mày, trực tiếp đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.

"Chưa ai nói với em, nhìn lén điện thoại người khác là không lễ phép sao?"

Lâm Thiên bất ngờ bị dạy dỗ, cảm thấy kinh ngạc và ấm ức: "Tự dưng anh hung dữ như vậy làm gì, em cũng chỉ là vô tình nhìn sang nên hỏi anh một câu thôi."

Hứa Tố không để ý đến cô ta.

Lâm Thiên giống như một đứa trẻ bị chiều hư, từ nhỏ đến bây giờ cho dù có nói như thế nào cô ta đều không nghe lọt tai.

Lâm Thiên thấy Hứa Tố không định xin lỗi, không kìm được cắn môi.

Trần Tú Lan thấy thế, không thể không nghiêm mặt giữ chặt Lâm Thiên, thấy giọng nói: "Thiên Thiên, con còn nhớ ngày hôm qua mẹ và con đã nói những gì không?"

Hôm qua, sau khi Hứa Tố và Trần Vũ rời khỏi bệnh viện rồi, Trần Tú Lan muốn Lâm Thiên bảo đảm một việc.

Bà từ trước đến này sẽ không đối xử quá mức nghiêm khắc với Lâm Thiên, bất luận là lúc nhỏ Lâm Thiên không muốn làm bài tập, hay là được nuông chiều đến bướng bỉnh, bà và chồng mình đều rất yêu chiều Lâm Thiên.

Nhưng lần này, bà nghiêm mặt, muốn Lâm Thiên vĩnh viễn nhớ rõ: Không thể lúc nào cũng tỏ thái độ để người khác nhượng bộ mình, không cần có suy nghĩ phá hủy hôn nhân giữa Hứa Tố và Trần Vũ. Hứa Tố không còn là bạn trai cũ của con, đừng ôm hy vọng gì, hiện tại Hứa Tố giúp chúng ta vì ân tình, biết chưa?

Lâm Thiên lẩm bẩm nói vốn dĩ không hề muốn bọn họ ly hôn.

Trần Tú Lan cảm thấy đau đầu: "Lâm Thiên, Hứa Tố và Trần Vũ là vợ chồng, nó hẳn phải nên đặt nhiều tâm tư trên người Trần Vũ hơn chứ không phải ngày nào cũng đi quản những việc không đâu của con. Sau này chỉ những chuyện cần thiết con mới được tìm nó, còn những việc vặt vãnh nhỏ nhặt gì đấy con phải kiên cường lên, tự mình giải quyết đi."

Lâm Thiên nghe xong không quá thoải mái, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tận tình khuyên bảo của Trần Tú Lan vẫn phải nghe theo.

Tại sảnh sân bay,

Lâm Thiên trả lời Trần Tú Lan: "Mẹ, con nhớ rồi."

_____

Hứa Tố cảm thấy Minh Dương nói chuyện thật kỳ lạ, đầu tiên là hỏi về chuyện "làm hoà", Trần Nhất Gia ở dưới bình luận, hỏi Hứa Tố và Trần Vũ cãi nhau à?

Hơn nữa, ngay sau đó Minh Dương đã qua chat riêng với anh hỏi rốt cuộc anh và Trần Vũ đã xảy ra chuyện gì vậy.

Hứa Tố liếc mắt nhìn thoáng qua, không trả lời lại.

Đến khi máy bay hạ cánh, Hứa Tố gọi điện thoại cho Trần Vũ. Tiếng chuông vang lên một lúc lâu, Trần Vũ mới thong thả nghe máy.

Không biết vì sao, Hứa Tố luôn cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên một cách kỳ lạ.

Cho đến khi nghe thấy giọng nói mới vừa tỉnh ngủ quen thuộc của Trần Vũ, trái tim đập nhanh liên hồi của anh lúc này mới bình tĩnh lại.

Anh dịu dàng hỏi: "Vợ à, em mới ngủ dậy sao?"

Anh đẩy chiếc vali của Trần Tú Lan và Lâm Thiên, Lâm Thiên chỉ cần xách chiếc túi nhỏ theo bên mình là được rồi.

Lâm Thiên ở phía sau gọi một tiếng: "Hứa Tố."

Thế nhưng Hứa Tố đang nói chuyện điện thoại với Trần Vũ nên không nghe thấy, hơn nữa từ khi nghe điện thoại nụ cười trên môi anh chưa từng mất đi.

Lâm Thiên đột ngột dừng lại, cô nhìn theo bóng dáng của Hứa Tố, bỗng nhiên cảm thấy không cam lòng.

"Thiên Thiên, sao thế?"

Trần Tú Lan nghĩ rằng Lâm Thiên không đi được nữa, lo lắng quay đầu nhìn sang, đưa tay dắt cô theo.

Lâm Thiên lắc đầu, cắn môi, ánh mắt vẫn còn đặt trên người phía trước.

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra tổng quát cho Trần Tú Lan, còn Hứa Tố mang theo hành lý đến khách sạn Chương Kha đã đặt trước, làm thủ tục vào ở.

Hứa Tố đã hỏi bác sĩ, ở độ tuổi này của Trần Tú Lan gần như không thể phẫu thuật được nữa, nên tiến hành phẫu thuật lần này cần phải chuẩn bị tốt những gì.

Bác sĩ vẫn nhắc nhở anh: "Người bệnh cần thả lỏng tinh thần, quan trọng nhất là có tinh thần lạc quan tích cực trong sinh hoạt hàng ngày."

Vì thế, Hứa Tố và Lâm Thiên đi hết những con đường và ngõ hẻm trên thủ đô để mua đủ loại đồ ăn ngon, đồ ăn trong phòng Trần Tú Lan càng ngày càng nhiều, cuối cùng bà nhịn không nổi nữa nói: "Thiên Thiên là đang xem chuyến đi này như đi du lịch đấy à, mẹ cũng không thể ăn hết nhiều đồ như thế này, Hứa Tố con cũng làm loạn theo nó thế sao!"

Trực giác của Hứa Tố cảm thấy không đúng lắm, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Thiên, thậm chí còn nhướng mày nhìn anh, theo lời của dì nói giống như là anh vẫn luôn chiều theo ý Lâm Thiên như thế.

Lời dì và Trần Vũ nói giống nhau.

Nhưng anh không hề muốn dung túng Lâm Thiên, anh chỉ muốn mang những đồ ăn ngon từ thủ đô đến chỗ dì để làm bà vui vẻ hơn mà thôi,mặt khác anh có suy nghĩ chờ sau khi cuộc phẫu thuật này hoàn thành xong vào cuối tuần anh sẽ đưa Trần Vũ đi chơi quanh thủ đô.

Sắc mặt Hứa Tố trầm xuống, Trần Tú Lan nhận thấy được, Lâm Thiên cũng nhận ra.

Lâm Thiên bình thường sẽ không chú ý đến cảm xúc của người khác, như đứa trẻ bị chiều hư, nhưng bây giờ bất tri bất giác cô lại để ý đến Hứa Tố, dường như Hứa Tố luôn luôn đặt sự yêu thương lên Trần Vũ.

Cô liếc mắt nhìn sắc mặt của Hứa Tố, hai tay không khỏi nắm chặt, có chút bất an.

Ngoài việc đưa Trần Vũ đi quanh thủ đô vào cuối tuần ra, Minh Dương và Trần Nhất Gia đều hai tay tán thành chuyện mùa đông này đi Saipan chơi.

Ở Saipan bốn mùa đều như mùa xuân, rất phù hợp để mùa đông này đi tránh cái lạnh.

Ba người đều mặc định rằng Chu Duật sẽ không tham gia cuộc thảo luận, sôi nổi chuẩn bị cuộc hành trình của bọn họ. Hứa Tố nói về chuyện Trần Vũ đã từng xem một video nhảy dù tận mười lần, Trần Nhất Gia và Minh Dương liên tiếp gửi lại của chục dấu chấm hỏi.

Trần Nhất Gia: Xin miễn cho kẻ bất tài này, vợ tôi đối với mấy trò mạo hiểm này không hứng thú, đến cả đi tàu lượn siêu tốc thôi cũng rất căng thẳng rồi.

Trần Nhất Gia: Không ngờ Trần Vũ lại như thế nha.

Minh Dương không tham gia vào cuộc đối thoại, vốn dĩ anh cũng từng có nghĩ giống như Trần Nhất Gia vậy, nhưng từ khi phát hiện Trần Vũ có ý định ly hôn, hình ảnh một cô giáo xinh đẹp dịu dàng, mềm mại bỗng nhiên có chút thay đổi.

Anh nói bóng nói gió với Hứa Tố về chuyện chia tay này, nhưng Hứa Tố đều chuyển đề tài đi.

Hôm nay Minh Dương lại nhắn tin một lần nữa, anh thật sự rất muốn nhắc nhở Hứa Tố: "Này, người anh em, vợ của cậu đang định ly hôn với cậu đấy, sao bộ dáng của cậu như là hoàn toàn không biết một chút gì cả, còn chuẩn bị đi du lịch vào năm sau nữa?

Nhưng anh lại không thể nói thẳng, việc này là anh nhìn lén biết nên cũng chẳng vẻ vang gì, với cả cũng chưa chắc đã là sự thật?

Lỡ như anh vén bức màn thoả thuận ly hôn này ra, Trần Vũ vẫn còn đang do dự không biết có nên ly hôn hay không lúc này Hứa Tố lại đề cập đến, rồi Trần Vũ nhân lúc này nắm chắc thời cơ đưa người đến cục dân chính lần thứ hai thì sao bây giờ?

Hứa Tố nhất định sẽ lấy mạng chó của anh mất.

Minh Dương thề, hai ngày này anh gửi tin nhắn wechat cho Từ Khả Khả còn không thường xuyên bằng gửi cho Hứa Tố.

Có lẽ là Hứa Tố cảm nhận được thành ý của anh, Minh Dương nhận được cuộc gọi từ Hứa Tố: "Người anh em, cậu nói đi, rốt cuộc là tình huống như thế nào?"

Hứa Tố: ".... Mình gọi để hỏi cậu về trò chơi Blue Hole Freediving."

Minh Dương không nhịn được, nhấp nhấp miệng, sau đó vẫn hỏi: "Cậu không cảm thấy gần đây Trần Vũ có hơi gì đó không thích hợp sao?"

Hứa Tố trầm mặc một lát, nói: "Minh Dương, đây là vấn đề ở mình, thế nên mình sẽ hết sức bù đắp lại."

Minh Dương nghe ra được rằng Hứa Tố không muốn giải thích, anh thở dài.

"Vậy cậu và Trần Vũ đã trao đổi xong rồi sao?"

"Ừ." Nhắc đến chuyện này, Hứa Tố nghĩ đã đến cuối tuần này Trần Vũ sẽ đến thủ đô, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Nói xong rồi, cuối tuần này Trần Vũ sẽ đến thủ đô với mình, cảm ơn cậu Minh Dương."

Hứa Tố ở thủ đô?

Cuối tuần Trần Vũ cũng đến?

Minh Dương gãi gãi đầu, tin nhắn trên điện thoại là nhìn thấy vào tuần trước, tuần này Trần Vũ còn đồng ý đến thủ đô tìm Hứa Tố, vậy chắc là sẽ không có chuyện gì.

"Được, các cậu không sao là tốt rồi."

____

So với Hứa Tố thì tâm tình của Trần Vũ không nhẹ nhàng như vậy.

Từ Văn Tĩnh đã giúp cô soạn thảo bản đầu tiên của thoả thuận, cô đã đọc sơ qua rồi, không có vấn đề gì cả.

Đồng ý với Hứa Tố sẽ đến thủ đô, cô cũng đã chuẩn bị cho mình một kỳ nghỉ, đây cũng coi như là một lời chia tay tương đối trọn vẹn cho cuộc hôn nhân với Hứa Tố.

Cô không thể nào chấp nhận việc Hứa Tố đi chăm sóc Lâm Thiên giống như bây giờ, vốn là bị mắc ở trong cổ họng, thế nhưng lúc này xương cá đã cắm vào trong thịt, không rút ra được nữa.

Trần Vũ khoá màn hình, cầm cuốn sách giáo khoa tiếng anh và bài tập lên, trước khi đi đến Bắc Kinh thì chiều nay cô còn có một tiết dạy tiếng Anh nữa.

------oOo------

Trước
Chương 31
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Tác giả: Đào Tử Bạc Hà Lượt xem: 417
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,419
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 631
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,507
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,309
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 843
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 667
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 468
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 834
Đang Tải...