Cuối tuần, Dư An kiểm tra hòm thư mới nhìn thấy email Mạc Liêm gửi cho cô. Cô đọc đi đọc lại nhiều lần, cẩn thận đọc từng câu từng chữ, cuối cùng cũng có người chia sẻ niềm hạnh phúc này với cô.
Cô biết Mạc Liêm là ai, là anh trai của chồng chị Hề Gia. Có đoạn thời gian trên mạng xuất hiện rất nhiều tin tức của anh, tin đồn cũng có đủ kiểu.
Có lẽ anh không muốn người khác biết bộ mặt âm u của mình.
Nhưng cô vẫn luôn tin tưởng anh tử tế hơn như vậy. Cô cũng tin rằng anh sẽ bước ra từ cõi âm u. Cô không biết trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì, xưa nay không hỏi, cũng không phỏng đoán bừa.
Đối với cô, anh luôn tồn tại trong ấm áp. Quá khứ, hiện tại, và cả tương lai vẫn vậy.
Dư An trả lời: 【Cảm ơn ngài, tôi chính là Dư An đó. Ngài cũng hãy cố lên, mong chờ tin tốt của ngài.】
Bên Mạc Liêm đang là nửa đêm, anh vẫn còn ở công ty chưa về.
Anh biết cố lên mà Dư An nói ở đây là gì, tìm bạn gái, sau đó có một tổ ấm của riêng mình.
Anh vẫn luôn do dự trằn trọc chuyện hôn nhân.
Ông nội nói anh sẽ là một người ba tốt.
Trong khoảng khắc đó, anh nghĩ, nếu mẹ của con anh là Khương Thấm thì sẽ như thế nào. Ý nghĩ này vừa lóe lên đã vội biến mất. Vừa hoang đường lại buồn cười.
Khương Thấm chán ghét anh bao nhiêu anh rõ hơn ai hết.
Cách một năm kể từ lần gặp Khương Thấm ở nhà hàng.
Lại một năm đã trôi qua. Trong lúc đó anh có về Bắc Kinh hai lần, có một lần suýt nữa gặp nhau. Đến nhà ông bà nội, ông nội nói: Đúng lúc hôm nay Thấm Thấm cũng qua đây thăm chúng ta, mới đi chưa được bao lâu.
Có lẽ cô biết anh sẽ về nên rời đi sớm.
Cô chán ghét anh như vậy, không có lý do gì để ở nhà ông bà nội để chạm mặt với anh.
Không biết cô nói chuyện gì với ông bà nội, ông bà nội lại lảm nhảm vài việc nhà với cô.
Cô mang theo rất nhiều trái cây tới thăm ông bà nội, nghe nói đó là cô tự tay đến nông trường hái xuống.
Bình thường anh không có thói quen ăn trái cây nhưng hôm đó lại ăn rất nhiều.
Ông bà nội cũng nói vài câu về cô, khen cô hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.
Đó là lần duy nhất trong năm qua anh nghe được tin tức về cô.
Sau đó, anh thỉnh thoảng sẽ xem tin tức giải trí trong nước nhưng những tin liên quan đến cô đều cũ rích và ít ỏi.
Từ năm trước đến tháng mười năm nay, tất cả các tài khoản xã hội của cô đều bặt vô âm tính. Anh không biết cô đang ở đâu, đang bận cái gì.
Cũng có thể đã bắt đầu một mối tình mới.
Ở đầu bên kia, Dư An tính giờ lệch bên New York, bây giờ bên kia đang là rạng sáng, Mạc Liêm chắc sẽ chưa đọc được, cô tắt hộp thư.
Dư An thay quần áo, đi qua sát vách làm điểm tâm.
Chu Minh Khiêm lại vừa đóng máy thêm một bộ phim, sáu tháng cuối năm sẽ không quay thêm bộ nào, phần còn lại là để hậu kỳ chế tác, có một nhóm chuyên môn, Chu Minh Khiêm cũng không bận bịu gì, cô cũng được nhờ.
Dư An trực tiếp mở khóa vẫn tay nhà Chu Minh Khiêm, đi vào.
Trong nhà yên tĩnh, hiếm khi cuối tuần không bận gì, chắc Chu Minh Khiêm vẫn chưa rời giường.
Dư An vào bếp chuẩn bị bữa sáng, vừa buộc tạp dề lên thì Chu Minh Khiêm từ trên lầu đi xuống. Anh đã quen giấc, hơn sáu giờ là dậy.
Dư An nghe tiếng quay đầu, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Cô nhìn anh một cái, tóc ươn ướt, chắc là vừa tắm xong.
Chu Minh Khiêm: “Mới vừa đi chạy bộ buổi sáng về, em tưởng anh lười như em à?”
Dư An thầm nghĩ, tôi còn dậy sớm hơn anh, tin tức hôm nay đã rà xong, thư cũng kiểm tra nốt.
Chu Minh Khiêm vào bếp xem cô làm bữa sáng. Anh tựa ở quầy bar, “Hôm nay đi dạo phố nhé?”
Dư An kinh ngạc, “Anh cũng đi dạo phố?”
Chu Minh Khiêm gật đầu, quấn một góc tạp dề của cô nghịch.
Chẳng phải đàn ông đều không thích dạo phố sao? Dư An: “Anh sẽ đi mua sắm?”
Chu Minh Khiêm: “Sẽ không. Nhưng sẽ dùng tiền.”
Dư An không thể phản bác, nói anh đừng kéo tạp dề nữa, cô bắt đầu nướng bánh mì.
Chu Minh Khiêm ra sau lưng cô ôm cô vào ngực. Thân thể Dư An cứng ngắc, cảm giác tê dại bật mode lan truyền khắp từ chân lên đầu.
Chu Minh Khiêm hôn lên vành tai cô làm Dư An không khỏi co rúm, muốn dẫy ra nhưng lại bị anh kéo vào lòng, “Tôi còn phải nướng bánh mì.”
Chu Minh Khiêm: “Công việc của lò nướng chứ có phải việc của em đâu.”
Dừng một chút, anh nói: “Dư An, em phải điều chỉnh lại trạng thái của mình chứ. Đâu phải vì chúng ta quen biết nhau ba năm mà em xem như đã ở cùng nhau ba năm, sống qua ngày như vợ chồng. Nhưng mấu chốt cũng phải giống vợ chồng nhà người ta chứ, đằng này chúng ta lại không phải.”
Hai câu cuối cùng kia, Dư An cái hiểu cái không, nhưng sau đó hình như ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.
Chu Minh Khiêm: “Bình thường sao em không làm nũng với anh, không kề cận anh một chút?”
Dư An lo lắng: “Anh không thấy phiền à?”
“Vậy mỗi ngày em đổi một kiểu làm nũng khác nhau, còn có thể tạo linh cảm sáng tác cho anh. Nếu không thì lúc quay mấy cảnh yêu đương sẽ không có hồn.”
“…” Nói giống như anh ngây thơ lắm vậy.
Chu Minh Khiêm thì thầm nói: “Anh đã ăn chay ba năm rồi, em còn nỡ để anh tiếp tục sao?”
Dư An giả bộ nghe không hiểu, chỉ tủ lạnh, “Lát nữa làm cho anh mấy miếng thịt xông khói.”
Chu Minh Khiêm lấy mấy dụng cụ trên tay cô để xuống, xoay người cô lại, “Em lại giả vờ với anh.”
Dư An quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh.
Chu Minh Khiêm cúi người, xoay mặt cô lại, “Hôn anh một cái, hình như em chưa chủ động hôn anh bao giờ.”
Dư An: “Sao hôm nay anh lại… dính người như vậy?”
Chu Minh Khiêm: “Muốn ăn thịt nên dỗ ngọt em một chút không được à?” Một câu đôi nghĩa.
Hai gò má ma sát lẫn nhau, hơi thở quấn quanh.
Trái tim Dư An đập bum ba là bum, cô nghiêng đầu, môi sượt qua má anh, sau đó hôn lên môi anh một cái, “Được chưa?”
“Chưa được.”
Dư An lại hôn hai lần nữa.
Chu Minh Khiêm cảm thấy mới rồi tắm nước lạnh hóa thành tro. Mùa hè khô nóng, khiến cho nhiệt độ trong người càng cao hơn.
Chu Minh Khiêm cởi tạp dề của cô ra, “Hôm nay không cần ăn sáng đúng giờ, anh không đói bụng.” Anh lại ôm cô vào lòng.
Cô cao 1m65 không tính là thấp nhưng đối với anh mà nói thì có vẻ hơi thấp, anh cúi người xuống hôn lên môi cô.
Chu Minh Khiêm bế cô lên, đôi chân của Dư An lơ lửng trên không. Anh luôn dễ dàng bế cô lên, có khi ở đoàn phim lúc nghỉ ngơi, anh sẽ dùng một tay ôm cô.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng bếp. Dư An bị mê hoặc, hai tay vòng lên cổ Chu Minh Khiêm phối hợp với anh.
Hôn sâu thiếu oxi, Dư An choáng váng được Chu Minh Khiêm bế ra khỏi bếp. Lúc định thần lại đã phát hiện mình ở trong phòng ngủ của Chu Minh Khiêm.
Đây là lần đầu tiên cô vào phòng ngủ của anh, tông màu trắng xám lành lạnh, chăn mền cũng là màu xám khói.
Dư An điều chỉnh hơi thở. Cô biết anh nhịn thật lâu là vì muốn chiều theo cô.
“Không có đồ dùng.” Cô không muốn uống thuốc.
Chu Minh Khiêm: “Anh mua rồi.” Sáng nay lúc đi chạy bộ đã mua rồi.
Dư An chôn mặt trong cổ của anh, hít thở mùi hương dễ chịu trên người anh.
Chu Minh Khiêm đan chặt mười ngón tay với cô, không vội vã mà tán gẫu với cô, “Chẳng phải em vẫn luôn muốn bồi dưỡng bản thân sao?”
Dư An gật đầu, dạo trước anh nói về chuyện học đạo diễn chuyên nghiệp, cô cũng cảm thấy hứng thú.
Chu Minh Khiêm: “Anh sẽ đăng ký cho em, em đi học đạo diễn cũng được, biên kịch cũng được. Nhưng thôi cứ học đạo diễn đi, đến lúc đó không chừng em có thể đè ép anh, khi đó anh sẽ làm trợ lý bưng trà đổ nước cho em một năm, buối tối lại làm ấm giường cho em.”
Dư An: “…” Rõ ràng là một chủ đề nghiêm túc thế mà anh cũng lái sang chuyện này được.
Chu Minh Khiêm trở lại chuyện chính, “Trong một năm em bồi dưỡng, anh sẽ không quay phim, nhân tiện chuẩn bị dự án khoa học viễn tưởng năm sau quay. Như vậy anh sẽ luôn ở Bắc Kinh, có khi sẽ đi công tác nhưng chỉ mấy ngày là sẽ về. Em không cần lo lắng em học ở Bắc Kinh còn anh quay phim ở nơi khác không gặp được nhau. Đến lúc đó chúng ta sinh con, sẽ không làm chậm trễ tương lai của em.”
“Chờ khi nào em kết thúc bồi dưỡng thì đến đoàn phim với anh tôi luyện, bộ phim khoa học viễn tưởng đó chắc phải mất hơn một năm quay. Đến lúc đó em vừa trông con vừa theo anh học.”
Dư An lẳng lặng nhìn anh, đây là người đàn ông đầu tiên lên kế hoạch cho tương lai của cô, đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ.
Chu Minh Khiêm nói tiếp: “Đến khi bộ khoa học viễn tưởng đóng máy thì bé con cũng hơn một tuổi rồi, khi đó nếu em cảm thấy kiếm đã mài sắc, muốn tự mình quay một bộ phim thì anh sẽ lấy tài nguyên của mình để ủng hộ em.”
Dừng một chút, anh nói: “Nhưng phải nói trước, anh chỉ chia sẻ thôi chứ không có giúp không công đâu.”
“Sau này khi em đã có tài nguyên riêng của mình, lấy được giải thưởng đạo diễn xuất sắc, anh cũng không yêu cầu nhiều, chỉ đừng quên con cún phú quý này là được.”
Dư An ôm anh, lần đầu tiên chủ động dán chặt vào người anh như vậy.
Xưa nay cô không dám cùng anh thảo luận những chuyện tương lai dù là chuyện cưới hỏi. Mặc dù ba mẹ Chu đã đồng ý nhưng cô vẫn không dám. Cô thực sự không cảm thấy mình có cái ưu điểm gì xứng đôi với anh.
Chỉ sợ một ngày anh cảm thấy cô không thú vị.
Bị cô ôm thật chặt, Chu Minh Khiêm đã có phản ứng. Không nói thêm lời dư thừa, anh đứng dậy đi kém rèm cửa.
Dư An đang ảo tưởng về một giấc mộng đẹp thì bị Chu Minh Khiêm ôm lấy, gối lên cái gối đầy hơi thở của anh cô mới tỉnh táo trở lại.
“Em căng thẳng gì chứ.” Chu Minh Khiêm cúi đầu hỏi cô, “Có phải anh nặng quá đè bẹp em rồi không?”
Dư An lắc đầu, cũng không biết mình căng thẳng cái gì. Có lẽ là do anh quá sáng chói, thân mật như vậy làm cô vô thức căng thẳng.
Cô cố gắng buông lỏng bản thân, quấn anh.
Chu Minh Khiêm hôn cô, làm dịu sự căng thẳng của cô, di dời lực chú ý của cô.
Hơn hai mươi phút sau, hai người mới hợp nhất.
Được anh ôm vào lòng, khoảng cách giữa hai người là không, Dư An mới cảm thấy cuối cùng mình cũng cập bến, có nhà.
Trước kia anh có bao nhiêu nóng nảy nhưng giờ phút này lại cho cô biết bao dịu dàng. Đến khi cô đã thả lỏng anh mới tiến quân thần tốc.
Một buổi sáng, hai người làm không biết mệt.
Buổi trưa, Chu Minh Khiêm ôm Dư An ngủ một giấc rồi mới rời giường.
Sau vài lần trao đổi buổi sáng, lúc này Dư An mới chịu dính anh. Lúc hai người ngồi trên ghế sô pha xem phim, cô vô thức dựa vào ngực anh.
“Bộ này anh xem nhiều lần lắm rồi mà?”
Chu Minh Khiêm gật đầu, “Xem hơn mười lần rồi nhưng hôm nay có em xem cùng.”
Dư An hỏi: “Buổi chiều chúng ta ở nhà xem phim à?”
“Xem hết rồi thì đi mua sắm, đi xài tiền. Tiền nhiều quá, thẻ ngân hàng chỉ tăng chứ không giảm.”
“…”
Xem hết phim cũng đã chạng vạng tối, bọn họ thay quần áo ra ngoài.
Chu Minh Khiêm vẫn chưa thích ứng được cuộc sống như vậy, nhưng vì Dư An nên anh cũng từ từ điều chỉnh tốc độ đi bộ của mình, sợ đi nhanh quá cô không theo kịp.
Lúc dừng đèn đỏ, Chu Minh Khiêm ngừng xe, nghiêng người hôn lên khóe môi của cô một cái.
Dư An cũng đáp lễ anh một chút. Cảm giác vẫn chưa đủ, cô lại thơm lên môi anh anh thêm cái nữa, sau đó thêm cái nữa, rồi một cái nữa.
Xe đằng sau thúc giục, đèn chuyển xanh, Dư An vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, ra hiệu Chu Minh Khiêm lái xe. Thỉnh thoảng cô sẽ quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, tưởng tượng con của bọ họ sẽ ra sao.
***
Cuối tuần này Quý Thanh Thời cũng nghỉ ngơi.
Bệnh tình Hề Gia khôi phục, ba mẹ không còn lo lắng nên lại về công ty làm việc, cho nên công việc của anh nhẹ hơn trước kia. Anh nói với ba, sau này mỗi tuần sẽ nghỉ một ngày.
Quý Thanh Thời mặt dày mày dạn đưa ba mẹ Diệp đến chung cư của Diệp Thu để dọn dẹp cho cô. Ban đầu anh muốn đưa ba mẹ Diệp ra ngoại ô đi dạo, nhưng nghĩ lại, sau khi trả thẻ gác công cho Diệp Thu, anh không thể vào được chung cư, không tiện gặp mặt cô.
Thế là thay đổi hành trình, đi quét dọn vệ sinh.
Mục đích chính của anh là lấy lại thẻ gác cổng nhưng không nói ra.
Qua mấy tháng tiếp xúc, ba mẹ Diệp hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Quý Thanh Thời, từ trong đáy lòng đã công nhận anh là con rể.
Lấy danh nghĩa tới chung cư dọn dẹp, cũng không thể chỉ nói mà không làm.
Quý Thanh Thời vào bếp lấy tạp dề đeo lên, chuẩn bị quét tước. Anh chưa từng dọn vệ sinh bao giờ nên không biết bắt đầu từ đâu.
Mẹ Diệp không cho anh làm, “Con đi tán gẫu với bác trai đi, một chút việc nhà này bác làm một tí là xong.”
Quý Thanh Thời vẫn quyết định phụ giúp, anh bắt đầu lau bàn trà, cái ngăn kéo nào cũng mở ra.
Diệp Thu thường để đồ trong này, ngăn đầu tiên không có, đến khi mở ngăn kéo thư ba ra, cái thẻ yên tĩnh nằm bên trong. Nhân lúc ba mẹ Diệp không để ý, anh nhanh chóng chộp lấy bỏ vào túi.
Vì để cho Diệp Thu hoàn toàn chấp nhận anh mà mỗi ngày anh giống như đang làm việc trên bàn đàm phán, thận trọng, hao tổn tâm sức.
“Thanh Thời, con bận suốt ngày, hiếm lắm mới có ngày nghỉ, con nên ở nhà nghỉ ngơi, nếu không thì đi gặp bạn bè, không cần tốn công đến đây với hai ông bà già này đâu.” Ba Diệp đi tới.
Quý Thanh Thời tiếp tục lau bàn trà, “Diệp Thu không có ở nhà nên con mới có nhiều thời gian ở đây. Con đã lên kế hoạch xong rồi, sau khi kết hôn thì một tháng ít nhất về nhà ba ngày. Thật ra không nhiều, ba mươi ngày chỉ về nhà có ba ngày.”
Ba Diệp: “Người trẻ tuổi các con cũng thật vất vả, áp lực lớn, suốt ngày tăng ca đến nửa đêm.”
Quý Thanh Thời: “Đã quen rồi ạ, ngược lại rảnh quá mới khó chịu.”
Đang nói, điện thoại Quý Thanh Thời vang lên, Hề Gia gọi tới.
Hôm nay Hề Gia không phải đi huấn luyện, Mạc Dư Thâm lại đi công tác, một mình cô ở nhà buồn chán nên là, “Anh có ở công ty không? Em đi ngón anh một chút.”
“Anh đang ở bên chung cư của Diệp Thu. Rất xa, nhất định phải đến à?”
Trong điện thoại im lặng hai giây, “Sao như vậy được? Diệp Thu tha thứ cho anh rồi?” Tối hôm qua cô còn nói chuyện điện thoại với Diệp Thu, đâu có nghe Diệp Thu nhắc đến chuyện tái hợp với Quý Thanh Thời.
Quý Thanh Thời: “Anh và bác trai bác gái tới đây dọn dẹp, có muốn tới không?”
Hề Gia: “Vậy anh nói với bác gái là em muốn ăn đồ ăn bác ấy nấu.”
Quý Thanh Thời: “Biết rồi, lái xe chậm một chút.”
Cúp điện thoại, Quý Thanh Thời nhắn tin cho Diệp Thu: 【Nhà đã dọn dẹp được kha khá rồi, tối nay về sớm một chút, Gia Gia cũng tới ăn cơm.】
Diệp Thu biết hôm nay ba mẹ đến dọn dẹp giúp cô nhưng không nghĩ tới Quý Thanh Thời cũng đến. Lúc đó cô đã ngờ ngợ phát hiện quét dọn nhà cửa là chủ ý ngu ngốc mà Quý Thanh Thời bày ra, mục đích là tới lấy lại thẻ gác cổng của cô.
Bây giờ anh đang tiêu diệt từng người từng người xung quanh cô, chiếm được hảo cảm.
Trước kia khi đối với chuyện của cô, anh không hề nghe Hề Gia khuyên, cũng không nịnh hót Hề Gia. Bây giờ thì nghe lời Hề Gia răm rắp.
Mấy chuyện tình yêu phụ nữ, Hề Gia nói cái gì là anh vỗ tay khen hay cái đó. Điển hình của thanh niên ba phải, cỏ mọc đầu tường*.
(*) Cỏ không có rễ, gió thổi là bay (?).
Tối nay cô có một cảnh quay, cô nói với người đại diện là sẽ không về khách sạn mà về nhà.
Trời tối, Hề Gia đến chung cư bên Ngũ Hoàn.
Cô không gọi diện cho Quý Thanh Thời, trực tiếp quẹt thẻ đi vào.
Quý Thanh Thời nhìn thấy người tới, mộng mị, “Sao em vào được đây?”
Hề Gia: “Quẹt thẻ, đi xuống hầm gửi xe, sau đó tra vân tay, vào cửa.”
Quý Thanh Thời không thể tin được, “Em có thẻ gác cổng? Dựa vào cái gì?”
Hề Gia đắc ý gật đầu, sờ túi, sợ Quý Thanh Thời cướp đi. Cô đi vào bếp, chưa tới đã kêu lên, “Bác gái.”
“Gia Gia à, lâu rồi không gặp con nha.”
Cô ôm mẹ Diệp một cái, lại nhìn lên bàn, “Đều là những món con thích.”
Mẹ Diệp: “Lâu rồi không được ăn, hôm nay làm nhiều cho con ăn đỡ thèm.”
Bác trai bác gái bận rộn dưới bếp, Hề Gia ra ngoài tìm Quý Thanh Thời chơi.
Quý Thanh Thời vẫn còn ai oán chuyện thẻ gác cổng, “Sao em không sớm nói cho anh là em có thẻ gác cổng?”
Hề Gia hỏi lại; “Tại sao phải nói cho anh biết? Đừng nói là anh trông mong em sẽ bí mật đưa thẻ cho anh xài nha?”
Cô lấy một quả táo đưa cho Quý Thanh Thời gọt vỏ, “Em nói này Quý Thanh Thời, nếu không phải lập trường của em vững vàng, luôn đứng về phía Diệp Thu như lúc ban đầu thì anh và cậu ấy đã sớm kết thúc rồi, nói không chừng bây giờ cậu ấy còn sinh được hai đứa con, nhưng ba đứa bé không phải họ Quý.”
Quý Thanh Thời không lên tiếng, khó chịu chán nản một hồi, nghĩ lại cũng đúng.
Anh bắt đầu gọt trái cây. Giờ lại phát hiện cô em gái này cũng không phải không hiểu chuyện, không uổng công thương cô bấy lâu nay.
“Buổi chiều đi chơi ở đâu?”
Hề Gia: “Đi mua sắm, dạo ở cửa hàng mẹ và bé mua được kha khá.”
Nói đến cửa hàng mẹ và bé, Quý Thanh Thời lại nghĩ tới mấy cái bình sữa hình con ngựa kia, rất đáng yêu nhưng bây giờ lại hết hàng rồi, “Em mua nhiều như vậy cũng không dùng hết, cho anh hai cái đi.”
Hề Gia cố ý nói xiên: “Anh lấy bình sữa làm gì? Tự mình dùng hả?”
Quý Thanh Thời: “… Cho bé con nhà anh dùng.”
Hề Gia cười: “Bé con? Tự mình đẻ hả?”
Quý Thanh Thời duỗi tay dùng sức vò đầu của cô, “Nói gì thế hả!”
Đang ầm ĩ vui đùa thì Diệp Thu về tới nhà.
Quý Thanh Thời đã gọt xong trái cây cho Hề Gia, anh lấy khăn ướt lau tay rồi đi tới cầm túi cho Diệp Thu, “Có mệt không?”
Diệp Thu: “Bình thường.” Trên mặt không mang theo biểu cảm nào.
“Táo này ngon lắm đấy.” Hề Gia đưa cho Diệp Thu, “Tớ không ngại cho cậu ăn trước đâu, cắn miếng đi.”
Diệp Thu cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt vừa miệng.
Cô vừa nhai vừa đi về phòng ngủ thay quần áo.
Quý Thanh Thời nhìn Hề Gia và miếng táo, “Hai em đừng như vậy có được hay không!”
“Như vậy là như nào?” Hề Gia lấy dao gọt trái cây cắt khúc Diệp Thu vừa cắn định đưa anh, nhưng cũng có điều kiện, “Hôm nay em đi mua sắm tốn không ít tiền.”
Quý Thanh Thời: “…” Anh lấy điện thoại ra chuyển cho cô hai vạn.
Hề Gia cười, đưa táo cho anh, “Dạo trước em còn lo lắng uống nhiều thuốc quá có khi nào làm chậm sự linh hoạt của đầu óc em hay không, như vậy sẽ không thể kiếm tiền. Nhưng kết quả còn nhạy bén hơn trước kia.”
Quý Thanh Thời gõ gõ đầu cô, “Em đi theo Mạc Dư Thâm đúng là bị nhiễm xấu rồi.” Anh ăn táo, đi đến phòng ngủ của Diệp thu.
Bây giờ anh chỉ có thể ăn trái cây mà Diệp Thu ăn thừa.
Đến phúc lợi hôn cũng không có.
Cửa không khóa, anh trực tiếp đẩy mở.
Diệp Thu đang thay áo, đồ ở nhà vừa mặc được một nửa.
Có cái gì mà quý Thanh Thời chưa từng thấy qua, nhưng anh vẫn nhìn cô chăm chú đến khi cô trừng mắt nhìn anh mới ngượng ngùng di chuyển tầm mắt.
“Bây giờ anh còn dám tùy tiện vào phòng ngủ của người khác nửa phải không?”
“Em là người khác sao?” Quý Thanh Thời đóng cửa lại, hỏi cô có ăn táo nữa không, “Miếng táo trị giá hai vạn, không ăn thì uổng.”
Diệp Thu phớt lờ đến anh, Quý Thanh Thời cắn một miếng táo rồi đút cho cô. Diệp Thu đẩy anh nhưng không đẩy được. Quý Thanh Thời kêu cô ăn táo nhưng môi vẫn còn ngậm đầu kia của miếng táo.
*
(*) Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu tiểu Chu muốn đọc chương mới hôm nay nhưng ‘lam nhân’ Tri Tri lại cảm thấy không phù hợp nên lấy lý do ‘trẻ con không được xem’ làm cớ.
Tiểu tiểu Chu: “Cậu chỉ lớn hơn tớ có một tháng mà thôi, đợi chúng ta lớn lên rồi thì một tháng đó không tính.”
‘Lan nhân’ Tri Tri: “Nhưng chẳng phải bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ sao?”
Tiểu tiểu Chu: …
Cậu nhóc phản bác: “Là do cậu sinh non mà thôi.”
‘Lam nhân’ Tri Tri: “Cái này không quan trọng, mấy cái ngày dự sinh chỉ mang tính chất tham khảo thôi, chúng ta phải lấy kết quả làm chuẩn.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗