Mấy ngày nghỉ ngơi trước khi phim khai máy vào cuối tuần.
Dư An tính đi dạo phố mua váy, chân trước vừa bước vào cửa trung tâm thương mại thì ‘đoạt mạng liên hoàn call’ của Chu Minh Khiêm ùa đến.
Anh không muốn ăn thức ăn ngoài nên kêu cô đến làm cơm.
Chu Minh Khiêm không thường ở nhà nên không có thuê dì nấu cơm.
Chuyện này hầu như là cô làm thay.
Dư An phải trở về làm đầu bếp. Lên xe, cô vô thức lấy gương trang điểm nhìn một chút, không có gì không ổn, cô khởi động xe đi đến nhà Chu Minh Khiêm.
Đây là chiếc xe việt dã của Chu Minh Khiêm, bình thường đều là cô chạy, ra vào chung cư cũng tiện.
Đến chung cư, Dư An rất tự nhiên tra dấu vân tay rồi mở cửa.
Chu Minh Khiêm đang ở nhà, ngẩng đầu nhìn cô một chút, ánh mắt anh dừng lại trên người cô lâu hơn thường ngày. Anh chưa thấy cô mặc bộ váy này lần nào.
“Hôm nay đến nhanh vậy.”
Dư An không nói mình muốn đi dạo phố mới từ trung tâm thương mại chạy tới, cô nói dối: “Trên đường không bị kẹt xe.”
Cô để túi xuống, đổi dép, vừa đi về phía phòng bếp vừa lấy một sợi dây buộc tóc màu đen vòng trên cổ tay để búi tóc lên.
Đến phòng bếp, cô đeo tạp về, mở tủ lạnh xem những nguyên liệu nấu ăn sẵn có.
Đây là phòng bếp mở, Dư An đứng ở bên trong ngẩng đầu lên là đã có thể thấy Chu Minh Khiêm lười biếng nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại. So với con người khi làm việc đúng là trái ngược nhau hoàn toàn.
Căn hộ này ngoại trừ phòng ngủ của anh, khắp nơi đều có dấu chân của cô.
Dư An dừng động tác trên tay, nháy mặt giật mình. Có một loại suy nghĩ vô cùng sống động hiện lên trong đầu cô lại bị cô cố gắng đè nén xuống.
Bỗng nhiên Chu Minh Khiêm nhìn về phía phòng bếp, “Tối nay ăn gì?”
Dư An vội vàng thu lại tầm mắt, giả bộ như đang chọn nguyên liệu, đầu cũng không thèm ngẩng, “Ăn chay.”
Chu Minh Khiêm: “Em đúng thật là không tử tế chút nào, điển hình của dạng người qua cầu rút ván. Mới vừa công bố dàn diễn viên thì em liền bắt đầu làm lấy lệ.” Nói, anh dẹp điện thoại, thong thả đi vào phòng bếp.
Dư An nhìn về phía anh, “Tôi chỉ đáp ứng làm đồ ăn khuya cho ngài thôi mà.” Ánh mắt của cô dừng trên mặt của Chu Minh Khiêm không đến một giây sau đó lại nhìn sang chỗ khác.
Chu Minh Khiêm tựa vào quầy bar, hai chân tự nhiên bắt chéo.
Dư An không quen như vậy, bình thường cô bận việc ở phòng bếp của cô, anh chơi game ở phòng khách của anh, trước giờ phút này vẫn chưa bước vào phòng bếp nửa bước.
Chu Minh Khiêm im lặng nhìn cô thái thịt, rửa rau.
Bị anh nhìn chăm chú như vậy, Dư An cảm giác không thể cầm dao nổi, cô tạm dừng, “Chu đạo, hôm nay ngài không bận à?”
Chu Minh Khiêm: “Rất rảnh.”
Dư An: “…Ngài ở đây làm tôi hơi hồi hộp, không làm được.” Cô sợ cắt phải ngón tay của mình, đành phải ăn ngay nói thật.
Ánh mắt Chu Minh Khiêm lướt từ bàn tay đến gương mặt của cô, “Lúc tôi quay phim chẳng phải em vẫn hay đứng bên cạnh đó sao? Quen là được rồi.”
Dư An nhất thời bị nghẹn, tìm không ra lý do phản bác.
Dư An cạn lời, chỉ có thể thả chậm tốc độ thái thịt.
Chu Minh Khiêm sợ đến sáng mai cũng không ăn được cơm, cất bước đi thư phòng.
Dư An thở phào nhẹ nhõm. Cũng không biết hôm nay anh bị làm sao, cô cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Chu Minh Khiêm không có chuyện gì làm, bắt đầu sắp xếp lại giá sách. Hơn ba mươi năm nay đây là lần đầu tiên anh chịu khó đến vậy.
Mấy ngày nay anh cho mình thời gian nghỉ ngơi, gần ba ngày không được gặp Dư An. Căn nhà vừa lạnh lẽo vừa không có sức sống. Anh nghĩ Dư An ở nhà một mình chắc cũng sẽ rất nhàm chán nên quyết định gọi cô đến làm cơm.
Vừa mới xếp được có vài cuốn sách thì mẹ anh gọi tới, hỏi anh đang bận cái gì.
“Con đang sắp xếp giá sách.”
Nếu ở trước kia, những lúc nghỉ ngơi anh sẽ gọi bạn bè anh về nhà chơi, lúc này lại không được nhàn hạ thoải mái như vậy.
Mẹ Chu nói đến ba Chu: “Ba con lại mang Anh Bố đi chơi rồi.”
“Vậy sao mẹ không đi theo?” Chu Minh Khiêm mở loa ngoài, tiếp tục dọn dẹp giá sách.
Mẹ Chu: “Mẹ kiên quyết không đi. Trong mắt ông ấy không còn mẹ nữa, suốt ngày chỉ chơi với Anh Bố. Mẹ còn muốn ghẻ lạnh ông ấy.”
Anh Bố nhà bọn họ là một giống chó quân đội lưng đen của Đức, là một chú chó rất nổi tiếng, còn đi đóng quảng cáo nữa. Tình cảm của ba anh đối với Anh Bố còn sâu đậm hơn đối với anh. Vì để cho Anh Bố có thể đi du lịch thế giới mà đặc biệt mua một cái máy bay tư nhân.
Anh còn không có cái đãi ngộ này.
“Đúng rồi, con có bạn gái chưa? Dung mạo ra sao?”
Chu Minh Khiêm: “Mẹ, những người đàn ông chín chắn và trầm ổn không thích những người phụ nữ tò mò.”
“Ồ, ba của con chín chắn trầm ổn?”
“…Chẳng phải ba vẫn luôn hướng đến mục tiêu đó sao. Cũng sắp được rồi.”
Chu Minh Khiêm: “Con bận tiếp đây.” Anh muốn ngắt điện thoại nhưng giọng nói của mẹ Chu lại kịp thời truyền đến, “Vậy mẹ không hỏi cái này nữa, hỏi cái khác. Con và Dư An thế nào rồi?”
Chu Minh Khiêm ngừng mấy giây, “Cô ấy rất nghiêm túc trong công việc.” Không đợi mẹ anh lên tiếng, “Mẹ, con có điện thoại tới, cúp đây.”
Anh ngắt cuộc gọi.
Chu Minh Khiêm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại màu đen. Bao lâu rồi anh chưa tìm bạn gái?
Từ lúc tuyển Dư An làm trợ lý, vì để xây dựng lên hình tượng của một ông chủ tốt, vì để cho Dư An hoàn thiện tam quan* của mình nên anh không có tham gia vào tình trường.
(*) Tam quan gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Cơm tối rất nhanh được làm xong, một món chay một món mặn và một món canh.
Dư An gọi Chu Minh Khiêm xuống ăn cơm, cô đã dọn xong bàn ăn.
Dư An giảm cân, buổi tối chỉ ăn một chút trái cây.
Trên bàn ăn có vài quả anh đào (cherry) và nửa trái rất kì lạ.
Chu Minh Khiêm nhìn cô, “Em còn muốn giảm cho thành bộ xương à?”
Dư An: “Tôi sắp năm mươi ký rồi. Những ngôi sao nữ ngoài kia còn cao hơn tôi nhưng lại không nặng bằng tôi.”
Chu Minh Khiêm hỏi lại: “Sao vậy? Còn muốn quay phim à?”
Dư An lắc đầu, chưa từng nghĩ tới. Nhan sắc của cô sẽ bị những người đẹp ngoài kia đè bẹp mất.
Thật ra cô không mập chút nào.
Chỉ là không biết từ khi nào mà cô lại bắt đầu giảm cân. Hi vọng mình gầy một chút, xinh thêm một chút, có khí chất thêm một chút.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà.
Trước kia Chu Minh Khiêm rất ít khi nói chuyện phiếm với Dư An, cho dù hai người có ngồi cùng một chỗ ăn cơm thì phần lớn thời gian đều im lặng, Anh cảm thấy mình và Dư An không có chung một chủ đề nào.
Nói chuyện về đạo diễn, cô không hiểu.
Buôn dưa lê bán dưa bở, anh càng không hứng thú.
Vòng bạn bè của anh đối với cô mà nói là quá xa vời.
Nói đến một nơi vui chơi nổi tiếng thì cô lại chưa từng đi qua.
Dư An ăn chậm rãi, chỉ có một vài quả anh đào, cô ăn một cách tiết kiệm.
“Chu đạo.” Cô nhìn anh, “Có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
Chu Minh Khiêm: “Nói.”
Dư An mím mím môi, “Sao ngài không tìm bạn gái? Có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi anh.” Làm trợ lý của anh gần được hai năm, trong suốt khoảng thời gian đó có rất nhiều người hỏi cô về số điện thoại riêng của Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm nhíu mày: “Mẹ tôi lại nói với em cái gì?”
Dư An giật mình, vội vàng lắc đầu, “Gần đây bác gái không có liên lạc với tôi.” Không gọi cũng không nhắn tin thật.
Chu Minh Khiêm tạm thời tin cô, căn dặn: “Em là trợ lý của tôi, làm tốt bổn phận của mình là được.” Trọng điểm của anh là: Cô là trợ lý của anh, không phải của người khác. Không cần phải báo cáo tình trạng của anh với mẹ anh.
Nhưng vào tai Dư An lại là: Cô chỉ là trợ lý của anh mà thôi, làm tốt nhiệm vụ của mình, chuyện tình cảm riêng tư của ông chủ không phải là thứ mà cô có thể hỏi đến.
Chu Minh khiêm uống nửa chén canh, thanh đạm nhưng ngon miệng.
“Em học nấu ăn từ ai?”
Ăn hơn một năm nay đến giờ mới nhớ tới để hỏi.
Dư An: “Làm nhiều riết quen.”
Chu Minh Khiêm quan sát cô, hiển nhiên không tin lời cô nói.
Dư An: “Trước kia khi còn ở cùng Võ Dương,” nói đến Võ Dương, không ngờ bây giờ cô có thể bình tĩnh mà đối mặt như vậy, không còn cảm giác đau đớn như xưa nữa.
Cô nói tiếp: “Anh ấy toàn mời tôi dùng cơm ở những nơi sang trọng, lại còn gọi rượu vang đỏ, không khác gì một tháng tiền lương của tôi. Tôi không có tiền mời lại anh ấy nên suy nghĩ tự làm đồ ăn, như vậy có thể tiết kiệm tiền.”
Cô cắn một trái anh đào. Chua.
Nháy mắt một cái Chu Minh Khiêm không còn hứng ăn nữa, canh mới uống được một nửa đã buông xuống, ăn tượng trưng thêm vài miếng đồ ăn rồi gác đũa, “Dọn đi.”
Dư An không nhìn Chu Minh Khiêm nên mới không thấy biểu cảm bất thường trên mặt anh. Cô dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp sạch sẽ, cởi tạp dề, “Chu đạo, ngày mai ngài muốn ăn gì để tôi đi mua nguyên liệu tươi.”
Chu Minh Khiêm: “Mấy ngày tới không cần đến, bạn của tôi tới.”
Dư An: “Ồ, được.”
Dư An đứng bất động nửa phút, Chu Minh Khiêm vẫn không ngẩng đầu, đang nhìn điện thoại. Cô cáo từ rời đi.
Đi ngang qua trung tâm thương mại, Dư An không ngừng lại mà đi thẳng về nhà.
Cô nhìn trúng một chiếc đầm trên mạng, định bụng sẽ ra cửa hàng mua. Một cái đầm này đối với cô mà nói có chút xa xỉ, gần hai ngàn tệ. Nếu mua thì nó sẽ là chiếc đầm mà cô quý nhất.
Cuối cùng vẫn là thôi.
Từ chung cư của Chu Minh Khiêm đi ra, cô đã tỉnh táo lên rất nhiều, trở về hiện thực.
Những lúc nói chuyện với Chu Minh Khiêm, phần lớn cô đều gọi là ‘ngài’, thi thoảng sẽ lén gọi là ‘anh’, cô cảm giác mình đã vượt quá giới hạn.
Có thể là do gần đây Bắc Kinh nóng lên làm đầu óc của cô chuếnh choáng theo, không để ý liền tự cho mình một viên kẹo ngọt mơ mộng không thiết thực.
Đầm, vẫn là không mua nữa. Sau này đồ trang điểm cũng dùng tiết kiệm lại một chút.
Làm trợ lý của Chu Minh Khiêm sắp được hai năm, cô đã tiết kiệm được hai mươi mốt vạn. Số tiền này đối với đại đa số người trong thành phố này mà nói là quá ít, chỉ đủ để mua được hai ba mét vuông nhà ở.
Nhưng đối với cô lại là một khoảng tiền lớn.
Chờ đến khi Chu Minh Khiêm có bạn gái rồi thì cô sẽ từ chức, đi đến một thành phố nhỏ nào đó mua một căn nhà nhỏ.
***
Ngày khai máy hôm ấy, Dư An mới gặp lại Chu Minh Khiêm, đã cách năm ngày kể từ hôm cô đến chung cư anh nấu cơm.
Hôm nay Chu Minh Khiêm mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng, đứng ở trong đám người. Dư An liếc mắt liền nhận ra anh, cô chạy bước nhỏ đi qua.
“Chu đạo.” Cô bình ổn lại hơi thở. Đêm qua mất ngủ, đến trễ. Một trợ lý như cô mà dám đến trễ hơn so với ông chủ.
Chu Minh Khiêm quét lên người cô một lượt, hôm nay cô mặc quần dài, đơn giản bình thường, cũng không trang điểm tinh xảo như ngày trước. Nửa ngày sau anh mới ‘ừm’ một tiếng.
Sau đó bận bịu, một chút bi thương trong lòng Dư An rất nhanh bị hòa tan.
Hôm nay Diệp Thu cũng tiến tổ, cũng lâu rồi Dư An không gặp cô.
Trong lúc nghỉ ngơi, Dư An ép nước trái cây cho Diệp Thu, “Chị Diệp Thu, trong này có thêm chanh, sẽ không mập đâu.”
Diệp Thu mỉm cười, “Cảm ơn tiểu khả ái.” Cô dính một chút hào quang của Hề Gia.
“Hôm qua em ngủ không ngon à?” Diệp Thu nhìn quầng mắt thâm đen của cô, “Có chút thâm mắt.”
Đâu chỉ là là ngủ không ngon, là mất ngủ.
Năm ngày không gặp Chu Minh Khiêm. Đây là lần đầu tiên cô và anh cách nhau dài nhất kể từ khi cô làm việc tới giờ. Hôm nay gặp lại, không hiểu sao cô có chút thấp thỏm.
Còn có một chút tình cảm nói không nên lời.
Càng nghĩ càng tỉnh táo, mãi dến khi chân trời hiện lên ánh bình minh cô mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dư An đành phải nói dối: “Hôm qua luyện phim xuyên màn đêm, sau đó vẫn còn dư âm của bộ phim nên mất ngủ.”
Diệp Thu nửa đùa nửa thật, “Xem phim Chu đạo của em đạo diễn à?”
Dư An vô thức phủ định: “Không phải, là một bộ phim thanh xuân vườn trường.”
Ngoài trừ việc cô là trợ lý của Chu Minh Khiêm, còn lại đều không có gì thay đổi. Cô không muốn dính líu đến những chuyện khác liên quan đến Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm tìm vòng vòng trường quay một ngày rưỡi mới thấy Dư An đang cười cười nói nói với Diệp Thu. Rốt cuộc cô thích Võ Dương bao nhiêu mới có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về đến mức độ tẩu hỏa nhập ma như vậy.
Bởi vì Hề Gia là bạn của Võ Dương nên cô đối xử tốt với Hề Gia. Diệp Thu là bạn của Hề Gia nên cô cũng đối xử tốt với Diệp Thu.
Ngày khai máy đầu tiên, phim trường nghênh đón một vị khách không mời mà tới.
***
Dư An không nghĩ tới lúc còn sống sẽ gặp lại Võ Dương. Giữa anh và cô không còn lý do gì để gặp nhau, đời này không gặp được nữa cũng không có gì kỳ lạ.
Lần trước gặp mặt là ở đoàn phim của
Đã từng nghĩ là người mình có thể yêu đến trọn đời nhưng lại dần dần phai nhạt, dần dần lãng quên.
Dư An không biết mục đích của Võ Dương đến đây hôm nay là gì, dù sao cũng không phải tìm cô. Tết năm ngoái anh không gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho cô nữa, khi đó hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Anh không phải là người không thể buông bỏ được người khác.
Võ Dương là bị Quý Thanh Thời lôi theo tới đây, nói là anh và Diệp thu là bạn bè đến thăm phim trường là một lý do chính đáng.
Anh vốn không muốn tới vì như vậy sẽ quấy rầy Dư An.
Nhưng lại không nhịn được muốn biết cô sống như thế nào.
Võ Dương đi tìm Diệp Thu, Quý Thanh Thời ung dung dạo bước đi tìm Chu Minh Khiêm.
“Dương Dương.” Anh mắt của Diệp Thu vừa là cảnh cáo vừa là chất vấn.
Võ Dương ngồi xuống bên cạnh Diệp Thu, “Tôi cũng không muốn phản bội cậu, cậu biết đó, phận đàn ông mười hai bến nước.”
“Cút.” Diệp Thu nhỏ giọng nói.
Võ Dương làm sai trước nên Diệp Thu nói cái gì anh cũng cười trừ. Anh không khỏi đưa mắt tìm kiếm bóng hình của Dư An, cô đưa lưng về phía này, đang bận ép nước trái cây.
Diệp Thu lấy kịch bản đánh anh, “Người ta đang sống rất tốt, đừng làm phiền người ta.”
Võ Dương đột nhiên cảm khái, “Nếu lúc trước Hề Gia không bị mất trí nhớ thì cậu ấy có thể kịp thời mắng cho tôi tỉnh, kịp thời kéo tôi khỏi con đường tà đạo thì có khi bây giờ tôi và Dư An đã sinh được hai đứa con.”
Nguyện vọng lớn nhất của cô chính là có một tổ ấm, sinh hai đứa con, đem hết tất cả tình yêu thương của mình dành cho con cái.
Diệp Thu không ngốc, biết anh lại đang nói đạo lý cho cô nghe, “Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, không thì đừng mong có thể hạnh phúc.”
Quý Thanh Thời tìm Chu Minh Khiêm nói vài câu rồi đi qua tìm Võ Dương, ánh mắt lại rơi trên người Diệp Thu.
Hôm nay Diệp Thu chỉ có một cảnh quay, còn chưa tới phiên cô nên không thể rời trường quay.
Võ Dương lấy thuốc ra, “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Để lại không gian cho hai người.
Quý Thanh Thời ngồi xuống cái ghế Võ Dương vừa ngồi, cách Diệp Thu chưa đến nửa mét. Bình thường anh không thể gặp được cô, chỉ còn cách đến phim trường thăm cô.
Có nhiều người ở đây như vậy, cô chắc chắn chắn sẽ cho anh mặt mũi.
Diệp Thu lật một tờ kịch bản, chữ viết trước mắt bỗng trở nên mờ nhạt. Mất mấy giây mới lấy lạc được tiêu cự.
Không thể thuộc kịch bản được, chỉ có thể đọc thầm.
Quý Thanh Thời không lên tiếng, im lặng ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng còn nhìn vào kịch bản trong tay cô.
Diệp Thu lại lật một tờ.
Quý Thanh Thời thấy được một hình xăm hình lá cây trên cổ tay của cô.
“Xăm ở đó không đau à?” Anh hỏi.
Diệp Thu không lên tiếng, ánh mắt theo câu nói đó di chuyển đến cổ tay. Nếu không nhìn gần thì sẽ không phát hiện ra đây là một vét sẹo.
Lá cây mai này thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, lúc mà cô cần đến anh nhất thì trong lòng của anh đang có người khác.
Quý Thanh Thời vẫn đang chờ Diệp Thu mở miệng nói chuyện nhưng một cái biểu cảm cô cũng không quăng cho anh. Sợ làm phiền cô nên anh cũng không tiếp tục hỏi.
Diệp Thu không thể nào tĩnh tâm được, lời kịch cũng không ngấm vào đầu.
Cô không ngờ sau khi cô nói anh cút rồi mà anh còn xuất hiện.
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Cô bình tĩnh nói ra câu nói này.
Hỏi một đằng, Quý Thanh Thời trả lời một nẻo, “Trước đó không phải anh không nghĩ tới việc tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối kết hôn sinh con, không cần nói chuyện yêu đương cũng không cần ai dỗ dành ai, đời này như vậy cũng không tệ.”
Nói, giọng nói của anh nhỏ dần, “Nhưng lại không thể buông được em.”
Diệp Thu: “Sẽ buông được.” Cô không nhìn anh mà nhìn khoảng không phía trước, “Anh xem, tôi cũng buông được anh rồi đó thôi.”
Sau đó là một khoảng im lặng.
Điện thoai vang lên, cả hai người đều hoàn hồn.
Là điện thoại của Diệp Thu có tin nhắn đến.
Hoắc Đằng: 【Tối nay mấy giờ kết thúc công việc? Anh tới đón em đi ăn cơm.】
Quý Thanh Thời vô tình liếc mắt qua cái tin nhắn đó, rất nhanh anh thu tầm mắt về, khóe mắt thấy Diệp Thu đang trả lời nhưng nội dung là gì thì anh không dám đoán.
Dư An bưng tới mấy ly nước trái cây đến. Dù cô không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì nhưng cô nhìn từ xa thì cảm thấy Quý Thanh Thời rất dằn vặt, thừa dịp đưa nước trái cây cũng làm hòa hoãn bầu không khí.
Võ Dương đi hút thuốc về đúng lúc Dư An chưa đi. Cô đưa ly nước trái cây cho Võ Dương. Gặp lại, tất cả đều nhẹ nhàng bình tĩnh.
Võ Dương: “Cảm ơn.” Cuống họng chua chát, vẫn hỏi câu: “Công việc thuận lợi chứ?”
Dư An gật đầu, “Rất tốt. Mọi người nói chuyện đi.” Cô quay người rời đi.
Quý Thanh Thời uống hết ly nước trái cây xong, nói với Võ Dương, “Về thôi, tôi còn phải về công ty họp.”
Anh nhìn về phía Diệp Thu, phu ra một câu: “Chăm sóc bản thân thật tốt. Gầy đây bên ngoài ô nhiễm, ít ra ngoài thôi.”
Võ Dương: “?”
Bầu trời hôm nay không nên trong xanh như vậy hả?
Quý Thanh Thời nói với Chu Minh Khiêm một tiếng rồi rời đi. Võ Dương quay đầu lại nhìn Dư An, chỉ thấy được một góc mặt của cô.
Đoàn phim lại vào guồng bận rộn.
Hôm nay mọi người cứ cảm thấy Chu đạo là lạ ở chỗ nào. Ánh mắt lạnh thấu xương, giọng nói gầm lên giống như ai đó thiếu anh mấy trăm triệu.
Dư An rửa máy ép hoa quả xong rồi đi tìm Chu Minh Khiêm. Trong ly nước của Chu Minh Khiêm trống không, cô hỏi: “Chu đạo, ngài muốn uống cà phê hay là trà?”
“Cái gì cũng được.”
“Cà phê?”
“Đau dạ dày.”
“Vậy thì trà?”
“Đắng.”
Trong lòng Dư An bừng tỉnh, vậy là anh muốn uống nước ấm rồi. Cô rót một ly nước ấm bưng tới, “Chu đạo, nước ấm của ngài.” Cô lại nghĩ tới một chuyện, “Chu đạo, buổi tối…” liên hoan.
Mới nói được có mấy chữ, Chu Minh Khiêm đã mất kiên nhẫn, “Dư An, em có thể gọi ‘Chu đạo’ ít lại được không? Một ngày gọi hơn trăm lần, có thấy phiền hay không!”
Dư An sửng sốt, cái ly trong tay cũng quên đưa cho anh.
Mọi người xung quanh không hẹn mà cùng đưa mắt về phía này, bọn họ chắc chắn hôm nay tâm tình của Chu đạo không tốt. Đến Dư An cũng không thoát khỏi cái lò luyện đan của anh.
Hai năm nay chỉ duy nhất có mỗi Dư An là Chu Minh Khiêm không tức giận lên người cô, thậm chí là còn dung túng cho cô. Mặc kệ Chu Minh Khiêm đi chỗ nào đều sẽ đưa Dư An theo.
Chu đạo độc thân cũng gần ba năm, oanh oanh yến yến cũng không thấy xuất hiện bên người, như vậy thật không phù hợp với biệt danh ‘lãng tử tình trường’ của anh.
Người trong đoàn không phải chưa từng tự mình phỏng đoán có lẽ là Chu đạo để ý Dư An.
Hôm nay Chu đạo lại nổi giận với Dư An, xem ra tức giận không nhỏ, đến Dư An cũng không làm dịu được.
Dư An mím môi, “Sau này tôi sẽ chú ý.”
Trong cổ Chu Minh Khiêm còn kẹt một câu nhưng cuối cùng anh lại không nói. Cầm lấy ly nước, chỉ là nước ấm, anh nuốt cái câu áy náy kia vào bụng luôn.
Một lát sau, trường quay lại tiếp tục bận rồi, khúc nhạc dạo này nhanh chóng bị lãng quên. Những diễn viên từng hợp tác với Chu Minh Khiêm không ai là không chịu được anh mắng, bị mắng riết thành quen.
Nhưng câu nói kia của Chu Minh Khiêm lại như một cái xe tăng ủi qua ủi lại trong lòng Dư An
Cả ngày nay Dư An cố gắng cách xa Chu Minh Khiêm một chút, chỉ những công việc thuộc bổn phận của cô cô mới chạy qua, cũng không dám nói nhiều.
Ngày kế tiếp, Dư An hạn chế số lần gọi Chu Minh Khiêm còn năm lần.
Rảnh rỗi, Dư An lại nghĩ hình như cô đã đi quá giới hạn, hở một chút là Chu đạo Chu đạo, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng gọi anh.
Cô càng nghĩ càng xa, đột nhiên nhớ tới ngày xưa Chu Minh Khiêm nhận cô làm việc là vì cô không có suy nghĩ gì đối với anh, giảm bớt phiền phức cho anh.
Mấy ngày nay anh không bảo cô đến, hôm nay còn có thái độ như vậy, hỏi cô có phiền hay không, chắc chắn đã nhìn trộm được bí mật trong lòng cô.
Cô đúng là không biết tự ý thức bản thân, còn dám thầm mến anh.
Cô không nhớ loại tình cảm này bắt đầu từ khi nào, hơn hai năm chung đụng, những việc nhỏ không đáng kể tới đã sớm mờ nhạt. Cô bắt đầu tham lam sự quan tâm của anh, trong lúc vô tình lại quyến luyến lúc nào không hay.
Buổi tối liên hoan, Dư An cũng đi. Cô không ngồi cùng một chỗ với Chu Minh Khiêm mà ngồi cùng bàn với tổ đạo cụ.
Chu Minh Khiêm đi một vòng mới nhìn thấy hình bóng gầy gò kia. Tính tình cô cũng không phải dạng vừa, mới nói cô có hai câu mà đã dỗi anh.
Anh nghĩ có lẽ là do anh quá dễ nói chuyện, quá mức dung túng cô nên cô mới được nước làm tới, dùng máy ép trái cây của anh mua cho cô để ép cho người khác uống, đã vậy còn đưa anh một ly nước trắng.
Bữa cơm này Chu Minh Khiêm không có khẩu vị, Dư An cũng vậy, nhạt như nước ốc.
Tiệc tản người tan, Dư An không đợi Chu Minh Khiêm về cùng mà mình cô về khách sạn trước.
Chu Minh Khiêm còn một trợ lý nghiệp vụ, không cần cô lúc nào cũng đi theo, tránh việc làm anh phiền lòng.
Đêm nay Chu Minh Khiêm uống hai ly rượu, cơn giận bây giờ vẫn chưa nguôi, anh đến toilet rửa tay rửa mặt để cho mình giảm nhiệt, không chấp nhặt với cô.
Đến lúc anh ra tìm người thì bọn họ nói Dư An đã về trước rồi.
Có người chọc ghẹo: “Phụ nữ giở thói trẻ con là vì có người nuông chiều.”
Cũng không phải.
Dám để anh phải nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện cũng chỉ có mình cô.
Chu Minh Khiêm về khách sạn, đi ngang qua phòng của Dư An gõ cửa hai cái nhưng không dừng lại mà đi thẳng về phòng mình.
Dư An đang ngẩn người ở mép giường nên phản ứng chậm nửa nhịp khi nghe tiếng đập cửa. Bước tới mở cửa nhưng lại không có ai.
Chắc là vừa rồi mình thất thần nên nghe nhầm.
Đóng cửa kỹ lại, Dư An lấy một cuốn sổ trong ba lô ra, trong đó thường dùng để ghi chép những chuyện Chu Minh Khiêm giao cho cô, còn có danh sách mua sắm, đều là đồ của Chu Minh Khiêm.
Dư An cẩm thận xé một tờ giấy, suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu viết.
Mấy dòng chữ ngắn ngủn nhưng cô viết rất nắn nót cẩn thận, sau ba mươi phút tổ chức từ ngữ xong, cô lại xé một tờ khác rồi viết lại.
Chép xong, cô đánh một bản điện tử gửi vào hòm thư của Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm rất ít khi kiểm tra mail, trừ phi cô nhắc anh.
Dư An bỏ tấm thẻ phòng khách sạn và bức thư chung vào một phong thư, cầm đi tìm Chu Minh Khiêm.
Trước khi gõ cửa, cô phải hít sâu vài cái.
Chu Minh Khiêm mở cửa, thấy người tới là Dư An, sắc mặt anh tốt lên một chút. Anh nghiêng người để cô đi vào.
Dư An bước đến nhưng đứng yên ở ngay cửa chứ không đi vào. Chu Minh Khiêm khép cửa, quan sát cô. Nể tình cô tới cửa nói lời xin lỗi, anh không so đo với cô, “Muộn…”
Vừa nói được một chữ thì lời nói của Dư An cũng ra theo: “Chu đạo, cái này.”
Chu Minh Khiêm nhìn phong thư đó, hẳn là thư xin lỗi. Anh nhận lấy, cái cằm hất hất, “Qua đó ngồi đi.”
“Không cần, tôi đã gửi bản điện thử vào hòm thư của ngài rồi.” Giọng nói của Dư An rất nhỏ.
Chu Minh Khiêm ngẩn người, lời này của cô khiến anh không hiểu. Anh mở phong thư ra, có một tờ giấy xé ra từ cuốn sổ.
Ba chữ ‘thư từ chức’ thình lình đập vào mắt.
“Chu đạo.” Dư An nắm chặt bàn tay, “Rất xin lỗi, năng lực làm việc của tôi có hạn, luôn mang tới nhiều phiền phức cho ngài. Cảm ơn ngài đã quan tâm chăm sóc tôi trong vòng hai năm qua.”
Cô chuẩn bị rất nhiều lời cảm kích nhưng đến thời khắc mấu chốt lại nói không ra.
Giọng nói cũng nghẹn ngào.
Chu Minh Khiêm nhìn thấy một chút bứt rứt và bất an trong mắt của cô, tựa như lần đầu tiên khi cô đến văn phòng của anh để phỏng vấn, sợ anh không nhận cô.
Một nơi nào đó trong lòng anh bỗng cảm thấy đau. Anh xé bức thư làm bốn rồi nhét vào lại phong thư, ném vào thùng rác.
“Dư An, em giỏi thật đấy. Tôi chỉ mới nói em có hai câu mà em đã dỗi tôi, còn lấy máy ép trái tôi mua cho em để ép cho Võ Dương uống, sao em không tự kiểm điểm lại mình?”
Dư An tạm thời quên buồn, khó hiểu nhìn Chu Minh Khiêm.
Lời này có ý gì?
Đột nhiên Chu Minh Khiêm cảm thấy mình vừa nói ra một lời thật ngu xuẩn.
Anh ho nhẹ hai tiếng, che giấu sự bối rối ghen tuông tầm thường này đi.
Một lát sau, anh nhìn cô, giãy dụa một hồi mới vất vả nói được một câu: “Hôm qua là anh không đúng, không nên hét vào mặt em trước mặt nhiều người như vậy.”
Dư An càng thêm hoảng hốt, anh như vậy mà lại chủ động xin lỗi cô.
(*) Tác giả có lời muốn nói:
‘Lam nhân’ Tri Tri rót hai ly nước, cho tiểu tiểu Chu một ly: “Ba cậu thật lợi hai, dám dỗi mẹ cậu còn dám vứt đồ của dì ấy. Không giống ba tớ, nói một câu ô nhiễm nặng, kết quả vẫn là một ngày nắng đẹp kia kìa.”
Tiểu tiểu Chu thở dài một hơi: “Cậu không biết đó thôi, ba tớ chỉ có thể lên mặt được đến thế là cùng.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗