Hôm nay Hoa Du cố ý chọn một cái vái dày kết hợp với áo khoác kaki để thay cho phong cách gợi cảm thời thượng thường ngày của mình.
Trên đường đến nhà cũ, cô lau lớp son môi đi.
Mạc Liêm thấy cô hết bôi lại xóa, “Sao vậy?”
Hoa Du lấy một cây son khác từ trong túi ra trang điểm ra, “Đổi màu khác.” Màu vừa nãy là môi anh đào quyến rũ, màu này là màu đậu đỏ trầm hương, “Có đẹp không?”
Cô xoay mặt hỏi Mạc Liêm.
Mạc Liêm gật đầu.
Hoa Du không trông cậy vào anh có thể nói ra mấy câu khen ngợi mỹ miều, cất son vào túi. Cô cột tóc lên thành cái đuôi ngựa, “Tối qua đi mua sắm với bạn, các cậu ấy nói em hôm nay ăn mặt nền nã chín chắn một chút, lần đầu gặp người lớn, phải lưu lại ấn tượng tốt. Thật ra em cũng không có vấn đề gì, chẳng qua hôm nay nhiều người quá, không thể để anh mất mặt. Hơn nữa, Hề Gia là một hot mom*, em phải đẹp khoe xấu che chứ.”
(*) Hot mom là một thế hệ mới của danh từ trên mạng, thường đề cập đến những bà mẹ 20-30 tuổi và những bà mẹ nóng bỏng, ăn mặc hay có cá tính.
Mạc Liêm: “Ông bà nội không chú trọng mấy thứ này đâu, không cần làm khổ mình như vậy.”
“Chẳng phải còn có khách sao?” Hoa Du soi mình trong gương, vén mấy lọn tóc rũ qua tai, “Nhìn em có giống mười bảy, mười tám tuổi không?”
Mạc Liêm: “Giống.”
“Không thể khen em thêm vài câu nữa à? Dù sao thì em cũng cố ý ăn mặc như này.” Hoa Du bỏ gương vào túi, hôn lên môi anh một cái, “Cho anh nếm thử xem son môi mới vừa ra mắt có vị gì.”
“Em đánh màu nào đẹp hơn, màu này hay màu vừa nãy?” Cô tựa lên đầu vai anh hỏi.
Mạc Liêm: “Đều đẹp.”
Ô tô ngoặt vào con đường cây ngô đồng nhỏ.
Trời đông giá rét, con đường trở nên đìu hiu hoang sơ.
Lá khô tụm năm tụm bảy treo ở đầu cành, gió thổi qua như muốn rụng xuống dưới.
“Sao em không có ấn tượng gì với con đường này nhỉ?” Hoa Du nhìn ra ngoài xe.
Mạc Liêm: “Cây cối đều lớn hết rồi.”
Có lẽ vậy.
Năm mười tuổi Hoa Du đã theo gia đình ra nước ngoài định cư, hằng năm cũng sẽ về một hai lần nhưng cô không mảy may nhớ tới con đường này.
Ký ức về cây ngô đồng của Mạc Liêm bắt đầu từ năm bảy tuổi, mẹ anh gả cho ba anh, anh theo mẹ đi đến biệt thự của ba, cách nhà cũ không xa.
Nghỉ lễ, Khương Thấm, Mạc Dư Thâm, còn có Trình Duy Mặc rất thích chạy đến đây chơi.
Bọn họ sẽ chơi đuổi bắt nhau, còn anh thì đứng nhìn từ xa.
Nhoáng một cái mà đã gần ba mươi năm trôi qua.
Cây con cũng trưởng thành.
Mạc Liêm cố gắng đè nén hồi tưởng lại, lấy điện thoại mở mail ra xem
Còn chưa kịp mở thì điện thoại đã bị Hoa Du lấy đi.
“Hôm nay nghỉ.” Hoa Du tắt hộp thư, trả di động cho anh, “Không được trốn tránh, chẳng phải còn có em hay sao?”
Mạc Liêm nắm chắt điện thoại, cuối cùng bỏ vào túi.
Hoa Du hỏi: “Nơi này có tuổi thơ của anh à?”
Mạc Liêm: “Ừm.”
Hoa Du bảo anh nhìn ra ngoài cửa, “Hẻm nhỏ vào mùa đông đẹp như vậy, anh nhìn kỹ xem, nhìn kỹ rồi thì cảm thấy nó chỉ là hồi ức, nhìn nhiều chút nữa thì sẽ thấy cũng không có gì đặc biệt.”
“Mạc Liêm, anh thử bước ra một bước xem, không khó lắm đâu.”
Mạc Liêm: “Không có gì đáng xem, lá cây đều rụng sạch.”
Hoa Du: “…Này gọi là vẻ đẹp mộc mạc.”
Mạc Liêm bật cười. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chỉ một chút rồi thu lại tầm mắt.
Hoa Du không miễn cưỡng anh, “Dù sao thì em cũng ở Bắc Kinh hai tuần, về sau em sẽ thường xuyên đưa anh đến con đường này, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, bận đi bận về hết một trăm lần thì sẽ không còn trốn tránh nữa.”
Đang nói chuyện, ô tô rời khỏi hẻm nhỏ.
Rất nhanh đã đến nhà ông nội.
Ông cụ Mạc tương đối hài lòng với Hoa Du, năng lực và gia thế tương đương với Mạc Liêm, tính cách lại vừa khéo bổ sung cho Mạc Liêm, nhìn kiểu gì cũng thấy môn đăng hộ đối.
Lúc trước ông rất hài lòng với Hề Gia, sự thật chứng minh là ông không nhìn lầm người, bây giờ tình cảm của Hề Gia và Mạc Dư Thâm rất tốt.
Ông cụ Mạc tự mình pha trà cho Hoa Du, “Tính cách của Mạc Liêm nhạt nhẽo, làm khổ cho cháu rồi.”
Hoa Du nâng chén trà lên đỡ, “Ông ơi, ông nói như vậy là khách khí rồi, chẳng qua anh ấy ít nói kiệm lời, có điều cháu vẫn có thể trò chuyện được với anh ấy, ông yên tâm.”
Ông cục Mạc vui mừng không thôi, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Hoa Du không am hiểu trà đạo, nghiêm túc ngồi bên xem ông cụ Mạc pha trà làm sao, cần phải học hỏi nhiều hơn.
Trà pha xong, Hoa Du cầm đi mời bà bà nội, “Bà ơi, bà đang bận cái gì vậy?”
Bà nội đẩy kính lão, “Đánh thẻ thành công.” Bà đóng sổ lại, cười nói: “Đánh bảng fan hâm mộ.”*
Ông cụ Mạc: “Bà ấy là fan hâm mộ lớn nhất của Hề Gia đấy. Bao nhiêu năm rồi, gió mặc gió, mưa kệ mưa, ngày nào cũng đánh bảng đúng giờ.”
“Bà ơi, bà thời thượng thật đó, cháu lạc hậu không biết gì luôn.”
Mạc Liêm ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, không chen vào.
Hoa Du giống như rất quen thuộc nơi đây, mới gặp chưa lâu mà có thể trò chuyện với hai ông bà cụ rất ăn ý.
Bầu không khí không tệ, bà nội lấy bao lì xì ra đưa cho Hoa Du, “Nhất định phải cầm lấy, hôm nay là sinh nhật ông nội, không được để ông ấy mất vui.”
Hoa Du nhìn Mạc Liêm cầu giúp đỡ.
Bao lì xì hơi mỏng, cô đoán bên trong là chi phiếu, số tiền cũng không nhỏ.
Cô cũng đã từng có bạn trai nhưng chưa có ai cùng đi đến chuyện cưới hỏi nên không biết phải ứng phó với vấn đề này như thế nào.
Mạc Liêm: “Là một chút tấm lòng của ông bà nội.”
Hoa Du nhận lấy, “Cảm ơn ông bà nội.”
Ông cụ Mạc: “Ông có nói chuyện điện thoại với ông nội cháu, tết năm nay cháu ở Bắc Kinh chơi thêm vài ngày đi. Dự án kia khiến cháu và Mạc Liêm bận rộn nửa năm không ngừng nghỉ rồi.”
Hoa Du cũng định như vậy, nhân ngày nghỉ, dự án chưa bắt đầu thì tranh thủ hưởng thụ khoảng thời gian hai người với Mạc Liêm. Con người không yêu đương như Mạc Liêm, vừa chất phác lại không thú vị. Cô chuẩn bị dẫn anh đi du lịch, nhân tiện chữa bệnh tổn thương cho anh.
Giáng sinh lần trước đáng lẽ cô không nên đòi đi trượt tuyết, băng sơn tuyết địa, quần áo dày cộp, không thích hợp ôm hôn. Anh lạnh lùng như vậy, cô phải chọn nơi nào nóng nóng một chút.
“Chúng ta đi Hải Nam đi, em chưa đến đó bao giờ.”
Biển xanh, cát vàng, người đẹp, rượu ngon.
Mở cánh cửa sang thế giới mới cho anh.
Mạc Liêm: “Hôm nào đi để anh sắp xếp.”
Ông cụ Mạc tiếp lời: “Còn ngày nào cái gì, chẳng phải ngày mai cháu không có chuyện bận gì sao?”
Cứ như vậy mà đi.
Thời gian không còn sớm, bọn họ khởi hành đi khách sạn.
Khương Thấm là người cuối cùng đến khách sạn, đến cửa, cô gọi điện cho Đại Bảo ra đón cô.
Đại bảo dặn dò: “Cô đừng đi lung tung nhé, đợi con một chút con ra đón cô.”
Cúp máy, sau lưng có tiếng bước chân đi tới, Khương Thấm quay đầu.
Hai người đều giật mình.
Vừa nãy Mạc Liêm nhận được điện thoại công việc nên đi ra ngoài nghe.
Dưới chân như treo quả tạ nhưng anh vẫn bước từng bước đi về phía phòng ăn.
Khương Thấm vội vàng thu tầm mắt lại, lấy điện thoại di động ra, trước mặt là một mảng mờ ảo. Tỉnh táo lại, cô bấm đại hai số rồi áp di động lên tai, đi đến một chỗ khuất.
Giống như trước đây, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Cửa đóng lại, sau lưng không còn người nào nữa Khương Thấm mới lấy di dộng xuống. Loại đau đớn này có lẽ sẽ tồn tại mãi mãi.
Cửa phòng đẩy ra, một cái đầu nhỏ thò ra ngoài. Có rất nhiều ánh mắt dõi theo Đại Bảo từ lúc nghe điện thoại đến khi cậu nhóc chạy ra ngoài.
“Cô ơi.” Thân ảnh nhỏ bé chạy vụt ra ngoài.
Khương Thấm khom lưng, bế cậu nhóc lên, “Có nhớ cô không?”
Đại Bảo gật đầu không ngừng nghỉ, “Ngày nào cũng nhớ. Cô ơi, cô đang bận gì vậy?”
Khương Thấm: “Bận kiếm tiền.”
Đại Bảo ngây thơ nghĩ là: “Kiếm tiền xây sân bay sao?”
Khương Thấm cười nhạt.
Đại Bảo nói nhỏ vào tai cô: “Bác và công chúa của bác đang ở trong, con không có chào hỏi bác ấy, bác ấy muốn chăm sóc công chúa của bác, chúng ta không thể làm phiền đúng hay không?”
Khương Thấm gật đầu.
Đại Bảo: “Dì đó cũng rất xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng cô. Mẹ và cô là hai tiên nữ đẹp nhất thế giới này.”
Khương Thấm rất hài lòng, cô có vị trí ngang với Hề Gia trong lòng Đại Bảo, cực kỳ vinh hạnh.
Ở trước cửa phòng kì kèo mãi mà Khương Thấm vẫn chưa chịu đi vào.
Trong phòng có người ra, là anh hai: “Em muốn làm thần giữ cửa luôn hả?”
Khương Thấm liếc anh một cái, bế Đại Bảo đi vào.
Trong phòng có ba mươi, bốn mươi mấy người, cực kỳ náo nhiệt. Khu ghế sô pha đã kín chỗ, có vài người thì ngồi nói chuyện ở bàn ăn.
Khương Thấm không chớp mắt, đi thẳng đến chỗ ông cụ Mạc.
Hoa Du nắm lấy tay Mạc Liêm, dùng sức bóp chặt.
Mạc Liêm không nhìn Khương Thấm, cho dù cái bóng kia lướt ngang qua anh vẫn không ngẩng đầu.
“Thấm Thấm, con đi giày cao gót còn bế Đại Bảo như vậy không mệt sao?” Dì cô kinh ngạc hỏi.
Khương Thấm xoay mặt, đầu tiên là thấy được Mạc Liêm, người phụ nữ bên cạnh Mạc Liêm, rồi mới đến dì của cô. Trong nháy mắt, ánh mắt không biết nhìn vào đâu.
Cô điều chỉnh lại biểu cảm, trả lời: “Bế quen rồi, không mệt ạ.” Cho dù cô cố gắng cỡ nào thì khóe mắt vẫn không nhịn được mà nhìn Mạc Liêm.
Tay của người phụ nữ khác đặt trên gối anh, nắm lấy tay anh.
Đáng lẽ cô không nên tới, như là bị lăng trì.
Nhưng tới rồi cũng tốt, tim đi bán muối rồi thì mới không đau. Giống như dì Tần, hôm nay Tần Tô Lan cũng đến chúc mừng sinh nhật ông cụ Mạc, Mạc đổng cũng ở đây.
Chỗ ngồi của bọn họ rất xa.
Bây giờ trong mắt Tần Tô Lan, Mạc đổng chẳng khác gì người xa lạ, biểu cảm không chút gợn sóng.
Tần Tô Lan ngồi kế bên bà nội Mạc, Khương Thấm bế Đại Bảo đi qua. Tầm Tô Lam nhích ra ngoài cho Khương Thấm vào giữa.
Từ đầu chí cuối Khương Thấm đều ôm Đại Bảo trong ngực, Đại Bảo cũng rất nghe lời, ngồi im trong lòng cô.
Đại Bảo là tiểu vệ sỹ của cô, cô cần cậu bảo vệ.
Chủ đề trong phòng tiếp tục. Vừa rồi Khương Thấm đi vào nên bị gián đoạn.
Dì của Khương Thấm hỏi Mạc Liêm: “Bao giờ cô mới có thể ăn kẹo mừng của hai đứa đây?”
Mạc Liêm ngập ngừng, “Theo Hoa Du đi.”
Hoa Du cười, nhìn anh, “Không thì lễ tình nhân này chúng ta đi lĩnh chứng đi.”
Bọn họ cười phụ họa, nói ngày này không tồi. Mạc Liêm đã ba mươi sáu tuổi, không thể kéo dài như vậy được nữa.
Mạc Liêm gật đầu, yếu hầu khàn khàn: “Được.”
Còn mười ngày nữa là đến lễ tình nhân, người lớn bàn bạc với nhau đến đó chúc mừng ra sao.
“A duiii.” Đại Bảo đau đến nhíu mày.
Khương Thấm hoàn hồn, hôn lên bàn tay úp míp của Đại Bảo, “Cô xin lỗi, cô đang nghĩ về công việc.” Sau đó thổi thổi cho cậu nhóc. Vừa nãy cô nghịch tay của Đại Bảo, vô thức bóp đau Đại Bảo.
Bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện, chủ đều đều xoay quanh Mạc Liêm và Hoa Du. Tính cách Hoa Du cởi mở, người lớn ai cũng thích cô.
Chủ đề kết hôn lĩnh chứng đến đây mới tạm dừng, Khương Thấm tặng quà đã chuẩn bị từ trước cho ông cụ Mạc. Đây là trong lúc đưa Đại bảo đi du lịch, vô tình nhìn thấy.
Không đáng tiền nhưng ông cụ Mạc lại rất thích sưu tầm.
Lời chúc phúc cũng nói xong, Khương Thấm đang suy nghĩ xem nên xin rời đi bằng cách nào.
Anh hai hiểu cô nhất, thấy cô không muốn ở đây, còn nguyên nhân thì anh tạm thời không biết.
Trước đó anh còn nghĩ không biết em gái cãi nhau với Trình Duy Mặc và Mạc Dư Thâm không. Nghe ngóng một hồi thì biết quan hệ của ba đứa vẫn rất tốt, hai ngày trước còn làm một cuộc gặp mặt nho nhỏ.
Còn có một khả năng, sợ đến lúc ăn cơm lại bị trưởng bối giục cưới, cô ngại phiền.
Anh đối với Khương Thấm luôn luôn dung túng hết mức.
Anh hai tìm lý do cho cô, “Em bận gì hay sao mà đến muộn vậy, cả nhà chỉ có em là bận nhất.” Mới nghe thì có vẻ như toàn là bất mãn đối với cô.
Khương Thấm ngập ngừng nửa giây, chắc chắn anh hai đang giúp cô, “Hôm nay có hoạt động thông báo.”
Nhờ đó mà cô nhìn về phía ông cụ Mạc, “Ông ơi, trưa nay chỉ sợ không thể ăn cơm cùng ông được rồi. Bên thương hiệu có hoạt động lúc hai giờ chiều, cháu phải chạy tới trang điểm thử đồ.”
Ba Khương hung hăng liếc con trai một cái rồi lập tức nhìn về phía Khương Thấm. Trước khi đến đã dặn đi dặn lại là yên ổn ăn cho xong bữa com, ăn xong rồi đi cũng đâu có muộn, mà cô thì như vịt nghe sấm. “Sao cứ nhất định phải có hoạt động vào hôm nay!”
Khương Thấm: “Vì hôm nay là ngày tốt lành.”
Một câu chặn họng ba Khương suýt nghẹn. Mẹ Khương đánh ông một cái ngay lưng, ra hiệu ông đừng lên tiếng nữa.
Không chỉ ba Khương mà ông nội Khương cũng mất vui. Cháu gái bình thường tùy hứng làm bậy xem như bỏ qua, nhưng bây giờ lại không xem mình đang làm gì ở đâu.
Hôm nay có người còn bận hơn mà vẫn tới, chỉ có cô là rộn chuyện.
Ông cụ Mạc mở miệng: “Công việc quan trọng, cháu đừng nghe ba cháu nói, hôm nay ông làm chủ, mau đi đi.”
Khương Thấm cảm kích, không nán lại lâu thêm. Thơm Đại Bảo một cái, “Ngoan ngoãn nghe lời, cô đi làm về sẽ tìm con chơi.”
Đại Bảo: “Yên tâm ạ, con sẽ nghe lời, cô cứ kiếm tiền thật tốt nhé.”
Lời nói chọc cho cả phòng cười vang.
Bọn họ không biết ẩn ý sâu xa của Đại Bảo.
Khương Thấm lên tiếng chào hỏi, sau đó chạy trối chết.
Trong tay Mạc Liêm có nửa chén trà, anh một mực cúi đầu nhìn chén. Bóng dáng đó lại lướt qua mặt anh lần nữa rồi rời đi.
Cửa mở ra rồi đóng lại.
***
Căn phòng yên tĩnh chừng hai giây, mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi không hiểu hôm nay Khương Thấm lại làm loạn chuyện gì. Ông cụ Khương bị tức không hề nhẹ.
Ai nấy đều nhìn ra được tham gia hoạt động chỉ là cái cớ
Trước đó đưa Đại Bảo đi quậy khắp thế giới hết một tháng cũng không có việc, thế mà bây giờ lại lấy lí do này đến lí do khác.
Hề Gia thì thầm bên tai Mạc Dư Thâm: “Có phải anh cãi nhau với Khương Thấm không?”
Mạc Dư Thâm đang dỗ con, lắc đầu.
“Vậy anh thử hỏi xem có chuyện gì xảy ra vậy.” Hề Gia cảm giác Khương Thấm mang một bụng tâm sự, giống như đang tránh ai, nếu không thì hồi nãy cũng không nói Đại Bảo ra rước cô.
Mạc Dư Thâm: “Hỏi cậu ấy cũng không nói, hôm nào kêu Đại Bảo hỏi.”
Hề Gia: “…”
Ở một diễn biến khác, Hướng Lạc cũng hỏi Trình Duy Mặc, “Này, anh với Khương Thấm xảy ra chuyện gì à? Anh lại cằn nhằn cậu ấy nữa phải không?”
Trình Duy Mặc: “Không có, chắc là công việc không thuận lợi.”
Ông cụ Mạc trách ba Khương, “Ta nói cháu chứ, cháu bao nhiêu lớn rồi mà còn làm mất mặt con cái trước bao nhiêu người như vậy hả. Thấm Thấm bây giờ đã hiểu chuyện hơn so với trước kia rồi, mấy năm nay cứ rảnh là đến thăm chúng ta, hôm nay nó không muốn ở lại ăn cơm cũng là có lý do riêng. Tiểu bối trong nhà chỉ còn mình nó lẻ bóng, ai nấy đều vợ chồng con cái sung túc, đến Mạc Liêm cũng sắp kết hôn rồi. Nói không chừng lát nữa các cháu còn muốn cằn nhằn con bé, làm sao trong lòng con bé dễ chịu cho được. Đổi là ta thì ta cũng không muốn ở đây, các cháu phải thông cảm cho con bé chứ.”
Nước trà trong chén Mạc Liêm đã nguội nhưng anh vẫn uống. Hoa Du thấy vậy thì cầm lấy nói phục vụ châm thêm nước nóng.
Dì của Khương Thấm tiếp lời: “Thấm Thấm không còn nhỏ nữa, ăn Tết ba mươi năm liền. Không thể cứ nuông chiều theo tính cách của nó mà không giới thiệu đối tượng được.”
Đại Bảo ngồi lên đùi mẹ, “Mẹ ơi, đối tượng là gì vậy ạ?”
Hề Gia: “Mẹ chính là đối tượng của ba con.”
Đại Bảo cười khanh khách, “Đối tượng chính là công chúa và hoàng tử sao?”
Hề Gia gtạ đầy, “Đúng vậy.”
Đại Bảo nhìn về phía dì của Khương Thấm, “Bà ơi, cô Thấm có đối tượng nha.”
Căn phòng im lặng.
Tất cả ánh nhìn đều dồn lên Đại Bảo.
Bình thường thì sẽ không ai tin lời nói của một đứa trẻ bốn năm tuổi, nhưng Đại bảo không giống. Trước đó Khương Thấm đưa Đại Bảo đi du sơn ngoạn thủy, nếu trong lúc đó có hẹn hò với ai thì chắc chắn Đại Bảo biết.
Mẹ Khương không khỏi kích động, “Đại Bảo, đối tượng của cô đang ở đâu?”
Đại Bảo: “Ở trong lòng của cô.”
Mọi người: “…”
Đại Bảo: “Ông già Noel nói cho cháu biết.”
Hề Gia xoa trán: “Con nằm mơ có phải không?”
Đại Bảo: “Con không nằm mơ, ông già Noel nói cho con biết thật đó. Ông già Noel trả lời con, nói là hoàng tử của cô đang ở trong lòng của cô.”
Trong lòng mọi người đã nhận định Đại Bảo nói hươu nói vượn, làm kích động một phen.
Đại Bảo sốt ruột, nhìn Mạc Liêm cầu giúp đỡ, “Bác ơi, bác cũng nhìn thấy ông già Noel phải không? Ông già Noel đi ngang qua trấn nhỏ đó, còn tặng cho con rất nhiều quà, trả lời thư của con. Bác ơi, bác mau nói với mọi người là ông già Noel đã từng tới đó đi.”
“Hai đứa từng gặp Đại Bảo và Thấm Thấm ở Thụy Sỹ à?” Ông cụ Mạc hỏi. Quan hệ giữa Mạc Liêm và Mạc Dư Thâm vẫn như trước kia, vẫn không hòa hoãn. Ông nhanh miệng hỏi, xoa dịu ngượng ngùng.
Mạc Liêm trả lời ông nội, “Vâng. Ở khách sạn kế bên.”
Đại Bảo vội hỏi; “Con nói đúng phải không ạ? Ông già Noel có đi qua nơi đó mà phải không bác?”
Mạc Liêm nhìn Đại Bảo: “Đúng vậy.”
Ông cụ Mạc đùa Đại Bảo, “Vậy cháu nói cho ông cố nghe xem cháu viết cái gì vậy?”
Đại Bảo thành thật, “Cháu nói với ông già Noel là cô không tìm thấy hoàng tử của mình nên đã khóc.”
Nói, cậu nhóc nhìn về phía Mạc Liêm, “Bác ơi, hôm đó bác có thấy con vẫy tay với bác không ạ?”
Mạc Liêm nhất thời không biết trả lời như nào, nói nhìn thấy thì Đại Bảo sẽ rất buồn vì nhìn thấy mà không đáp lại. Còn nói không nhìn thấy thì là nói dối, đối với một đứa con nít thì như vậy là không nên.
Hoa Du: “Bảo bối, dì nhìn thấy con nhưng dì không quen dùng chiếc xe đó nên không mở cửa kính được.”
Đại Bảo thật vui, có người nhìn thấy là được.
Ông cụ Mạc cười, “Đại Bảo, rốt cuộc cháu viết cái gì trong đó?”
“À à à cháu nói.”
Đại Bảo quay lại chủ đề chính, sau đó gãi đầu, quay đầu hỏi mẹ, “Mẹ ơi, con nói đến đâu rồi?”
Hề Gia: “Cô đã khóc.”
Đại Bảo vuốt lại mạch suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Thấy cô khóc, cậu nhóc cũng rất khó chịu.
Trực giác của ông cụ Mạc nói rằng lời Đại Bảo nói đều là thật. Lúc Mạc Dư Thâm và Hề Gia đi làm thì hầu như Đại Bảo đều ở bên nhà cũ, ông nhìn thấy đứa nhỏ này lớn lên, năng lực biểu đạt không tồi.
Có thể ngoại trừ Đại Bảo ra thì không ai biết Khương Thấm đã xảy ra chuyện gì.
Ông cụ Mạc dẫn dắt Đại Bảo, “Sao cháu lại nghĩ đến chuyện viết thư cho ông già Noel?”
Đại Bảo nói: “Bởi vì mẹ cháu nói ông già Noel đi qua rất nhiều nơi trên thế giới, gặp được rất nhiều người, ông ấy còn có phép thuật, chuyện gì cũng biết nên cháu liền hỏi ông già Noel là hoàng tử của cô ở đâu, cháu muốn đi tìm giúp cô, ông già Noel hồi âm lại nói là hoàng tử ở trong lòng của cô.”
“Cô nói với con, trong lòng là một nơi rất xa, ở đó không có sân bay, không có nhà ga, không ai đến được. Hôm nay cô đi làm chính là vì muốn kiếm thật nhiều tiền, cháu cũng muốn đi học nhà trẻ thật tốt để kiếm nhiều tiền xây sân bay cho cô, như vậy thì sau này cô có thể đi tìm hoàng tử của mình.”
Nói một hồi, trừ Mạc Liêm ra thì tất cả mọi người đều hụt hẫng không biết Đại Bảo đang nói về cái gì.
Đoạn trò chuyện này như khúc nhạc dạo trôi qua rất nhanh.
Đại Bảo đi tìm Chanh Chanh chơi, chuyện công chúa và hoàng tử cũng quăng ra sau đầu.
Khách sạn đưa bánh sinh nhật tới mà Mạc Liêm vẫn chưa quay về nên Hoa Du đứng dậy đi tìm anh. Mười phút trước Mạc Liêm lấy cớ rời khỏi phòng.
Mạc Liêm đang đứng hút thuốc ở khu thuốc lá cuối hành lang.
Hoa Du khoanh tay, dựa vào tường, như cười như không nhìn anh.
Mạc Liêm gạt tàn thuốc, “Em như vậy là sao?”
Hoa Du cười: “Anh đoán xem.”
Mạc Liêm: “Đoán không ra.”
Hoa Du thẳng thắn, “Trước mặt cô ấy anh vẫn luôn trốn tránh. Em đã giữ thể diện cho anh vậy rồi mà anh lại không thể khoe ân ái nhiều thêm một chút, chứng minh mình sớm đã không còn để cô ấy trong lòng nữa.”
Mạc Liêm dập thuốc, không nói.
Hoa Du bất đắc dĩ thở dài, “Chàng trai trẻ, thoải mái lên một chút, thời niên thiếu ai mà chẳng có người mình thầm mến. Anh không thể vì cô ấy không thích anh mà tự coi nhẹ bản thân như vậy, cảm thấy mình thua kém trước mặt cô ấy. Đừng sợ, Hoa tỷ bảo kê cậu cả đời.”
Mạc Liêm ném thuốc lá vào thùng rác, đối mặt với cô.
Nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nói ra. Sẽ có ngày Khương Thấm sẽ quên anh, tìm được một người xứng lứa vừa đôi với cô.
Hoa Du lấy một điếu thuốc lên ngậm trên miệng nhưng không châm thuốc, cắn cắn chơi, “Đại Bảo nói hoàng tử trong lòng Khương Thấm đó chính là bạn trai cũ của cô ấy à?”
Mạc Liêm im lặng.
Hoa Du đã biết đáp án. Đối với anh mà nói thì chuyện đau khổ nhất chính là nói dối. Cô lấy thuốc để lên chóp mũi ngửi ngửi, giống với mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
Mạc Liêm vẫn còn xoắn xuýt về vấn đề kia, không biết nên trả lời cô như thế nào.
Hoa Du cười: “Chàng trai thật thà, không cần trả lời em câu hỏi vừa rồi, em chỉ tùy ý hỏi chút thôi.” Cô nói sang chuyện khác, “Nhà Mạc Dư Thâm có ba đứa con à?”
Mạc Liêm: “Ừm. Hai đứa nhỏ là một cặp long phụng.”
“Về thôi, ở ngoài lâu quá rồi.” Hoa Du bước lên thơm anh một cái, “Cho anh một nụ hôn dũng khí.” Cô nắm tay anh kéo về phòng. “Người ta mang bánh ngọt tới rồi, vừa nhìn là muốn ăn.”
Mạc Liêm: “Vậy thì ăn nhiều một chút, cũng đóng gói mang về nhà ăn.”
“Bắc Kinh có quán cà phê nào đặc sắc không?” Hoa Du xoay mặt hỏi.
Mạc Liêm không rõ lắm, “Để anh hỏi thư ký.” dừng một chút, “Em muốn uống cà phê?”
“Hừm hừm.” Hoa Du cười, “Anh mời em uống.”
***
Từ khách sạn đi ra, Khương Thấm trực tiếp về nhà.
Trưa nay dài dằng dặt, dày vò người khác.
Cô lại lấy nửa bức thư tình còn lại ra xem, bây giờ tới dấu chấm câu cũng biết nó được đặt ở hàng nào.
Nhiều lần muốn xé toang nhưng lại không làm được. Không nỡ.
Cô lật lịch xem ngày, còn mười một ngày nữa là đến lễ tình nhân.
Tình cảm dây dưa hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng đến lúc đặt dấu chấm hết.
Ngày anh lĩnh chứng, chắc ba nhà sẽ lại tụ họp.
Vừa khéo hai ngày sao đó là Tết, không ai bận.
Điện thoại di động vang lên, Tần Tô Lan gọi đến.
Khương Thấm buông nửa bức thư xuống, lau nhẹ khóe mi, hít sâu một hơi rồi mới nghe.
“Thấm Thấm, dì đang ở trước chung cư của con.”
“Sao dì lại…”
Tần Tô Lan, “Buổi chiều rảnh thì đi uống một ly cà phê với dì.”
Khương Thấm không hỏi vì sao Tần Tô Lan lại biết cô ở nhà, chắc là những cảm xúc che giấu của cô đều bị Tần Tô Lan nhìn thấy hết. Nhưng người cùng cảnh ngộ đều rất nhạy cảm.
“Vậy dì đợi con một chút, con thay quần áo.”
Hôm nay Tần Tô Lan tự mình lái xe tới. Bà đeo kính râm, đứng từ xa nhìn thấy không nhận rõ được tuổi tác.
Khương Thấm ngồi lên ghế phụ, “Hôm nay dì không cần chăm Nhị Bảo và Tam Bảo à?”
Tần Tô Lan: “Hề Gia đưa hai đứa qua nhà bà ngoại, hiếm khi dì nhàn rỗi như vậy.”
Hai người đều không đề cập đến chuyện liên hoan trưa nay, không hỏi cô vì sao về sớm mà cũng không hỏi vì sao cô lại ở nhà.
Tần Tô Lan nói chuyện phiếm: “Đưa Đại bảo đi du lịch có mệt hay không?”
Khương Thấm ăn ngay nói thật, “Người mệt nhưng lòng không mệt.” Đại Bảo là ánh sáng mặt trời chiếu lên con đường u tối tịch mịch của cô.
Im lặng một lát, Tần Tô Lan: “Lúc còn trẻ dì toàn đi du lịch một mình, vừa đi vừa nghỉ, bây giờ lại không nhớ nổi mình đã từng đi qua đâu, xem được cảnh gì. Lúc ấy nếu có Đại Bảo đi theo chụp hình giúp dì thì bây giờ đã có ảnh lưu niệm rồi.”
Khương Thấm cười, “Con chụp rất nhiều, đến cây cột điện cũng chụp không ít tấm.”
“Đại Bảo là đứa trẻ được đi nhiều nơi nhất so với mấy bạn đồng lứa.”
“Chắc là vậy.”
Hàn huyên được vài câu về Đại bảo, Tần Tô Lan: “Lúc ấy dì cho rằng chỉ cần dì tiếp tục đi thì sẽ không bao giờ ngừng lại, sẽ không tự mình làm khổ mình*.
(*)Nguyên tác 画地为牢 / huàdìwéiláo/: Họa địa vi lao, là vẽ lên đất làm nhà giam. Thời cổ người ta thường vẽ lên đất rồi bắt người phạm tội nhốt trong đó. Hoặc có thể hiểu là tự vẻ một vòng tròn dưới đất, sau đó tự mình đứng vào, tự coi như bị giam không bước ra khỏi vòng tròn đó. Ngụ ý là tự mình làm khổ mình, tự chịu đau thương, rõ ràng có thể thoát ra nhưng do bản thân chẳng đành.
Khương Thấm tiếp lời: “Thật ra lúc đó không biết, trái tim đã bị phán tử hình.”
Tần Tô Lan nhìn cô một cái, lập tức quay lại nhìn đường, “Con lĩnh ngộ thấu đáo hơn dì.” Dừng một chút, “Nhưng Thấm Thấm à, con khác với dì.”
Khương Thấm không lên tiếng.
Tần Tô Lan: “Nếu như không thể quay về thì cũng nên tiến lên phía trước.”
Khương Thấm nhẹ nhàng nói: “Không thể quay lại.”
Tần Tô Lan: “Nếu không bỏ được thì đứng nghỉ một chút rồi tiếp tục đi về phía trước. Chọn một hướng không giống người đó rồi đi. Thấm Thấm, sẽ có ngày con phát hiện con cứ đi tới đi tới, khi muốn nhớ lại quá khứ và người đó thì chợt nhận ra đã phai nhạt từ lúc nào không hay.”
Khương Thấm lấy mu bàn tay lau mặt, gật đầu.
*
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗