Mẹ Tô ở nhà con gái năm ngày, trước lúc rời đi bà cố ý đi chợ mua thức ăn, tủ lạnh nhà Tô Tiêu Tiêu lập tức tràn ngập đồ ăn. Lúc thu dọn hành lý bà không quên dặn dò con gái. "Con không nên ăn mì gói thường xuyên cũng đừng gọi cơm hộp, đồ ăn bên ngoài không được vệ sinh. Có thời gian thì con nên tự mình nấu cơm, trong nhà cái gì cũng có. Tương thịt bò mẹ đã đặt trong tủ lạnh, ăn với cơm rất ngon, ngày thường nếu con xào rau thì có thể cho vào một ít."
Tô Tiêu Tiêu ngồi dưới đất giúp mẹ Tô đóng gói hành lý, ngoan ngoãn gật đầu. "Con đã biết."
"Đúng rồi, ngày hôm qua ba con gọi điện thoại hỏi sinh nhật ông ấy con có thể trở về không. Năm nay ba con cũng đã 55 tuổi rồi, ông ấy rất mong chờ."
Tô Tiêu Tiêu nói. "Con nhất định sẽ về, dù gì đây cũng là chuyện con nên làm."
Mẹ Tô lập tức vui vẻ. "Vậy ba mẹ chờ con trở về."
Thời gian lên máy bay là 2 giờ chiều. Tô Tiêu Tiêu giúp mẹ Tô thu dọn hành lý xong thì lái xe đưa bà ra sân bay.
Lúc kiểm tra an ninh mẹ Tô tiếp tục dặn dò cô. "Nhớ rõ những gì mẹ đã nói, con nên ăn ít cơm hộp, dù sao đồ ăn bên ngoài cũng không vệ sinh, cẩn thận ăn phải thứ không tốt."
"Con biết rồi." Tô Tiêu Tiêu thở dài, luyến tiếc ôm lấy bà. "Mẹ xuống máy bay nhớ gọi điện cho con, lúc nào mẹ về tới nhà cũng vậy nhé."
"Được rồi, được rồi, con cũng trở về đi." Mẹ Tô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái, bà cũng rất luyến tiếc.
"Trên đường trở về con nhớ lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
"Vâng ạ." Tô Tiêu Tiêu chờ mẹ đi qua cửa an ninh, cùng cô vẫy vẫy tay, đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của bà nữa cô mới xoay người rời sân bay.
......
Thứ hai đi làm, Tô Tiêu Tiêu ngồi tại chỗ vẽ bản thiết kế, Lý Viện ở phía sau đột nhiên nhỏ giọng gọi cô.
Tô Tiêu Tiêu quay đầu hỏi cô ấy. "Sao vậy?"
Lý Viện thần thần bí bí nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói. "Cuối tuần này cô đi với tôi lên chùa thắp hương được không. Gần đây tôi rất xui xẻo, lần trước làm mất ví tiền, hai ngày trước ra cửa chân lại bị thương, sáng sớm hôm nay lúc ngủ dậy không cẩn thận làm rơi điện thoại. Cô xem màn hình rơi nát nhừ rồi."
Lý Viện sống không còn gì luyến tiếc. Cô ấy đưa điện thoại tới cho Tô Tiêu Tiêu xem.
Tô Tiêu Tiêu nhìn mặt di động rất đồng tình với cô ấy. "Thay cái này bao nhiêu tiền?"
"Tôi đã tới cửa hàng hỏi qua, phải mất một ngàn."
Lý Viện cả giận: "Thay màn hình phải mất một ngàn, thêm mấy ngàn nữa tôi cũng có thể mua cái mới rồi."
Tô Tiêu Tiêu đau lòng sờ sờ đầu Lý Viện. "Thật đáng thương, nhưng cô vẫn nên thay màn hình thôi, dù sao chiếc di động này cũng vừa mua không bao lâu."
Lý Viện cầm tay Tô Tiêu Tiêu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô. "Cho nên cuối tuần này đi thắp hương cùng tôi để giải vận đen nha."
Tô Tiêu Tiêu vỗ vỗ tay cô ấy. "Được, tôi đi cùng cô."
Hai người hẹn thứ bảy đi dâng hương, sáng sớm Tô Tiêu Tiêu rời giường thu dọn thật tốt rồi ra cửa.
Trên núi Thúy Vân có ngôi chùa hương khói rất vượng. Sáng sớm Tô Tiêu Tiêu và Lý Viện đã đến trên núi, lúc tới nơi trong chùa đã có người dâng hương, cô bị Lý Viện kéo đi dâng hương.
Dâng hương xong thuận tiện xin quẻ.
Không biết sư phó có phải đang nói hươu nói vượn hay không, nhìn quẻ Tô Tiêu Tiêu rút ra nói gần đây sẽ có vận đào hoa, tình yêu của cô sắp đến.
Tô Tiêu Tiêu không để trong lòng, vào tai này ra tai kia, thắp hương xong hai người ở trong chùa ăn cơm chay, thuận tiện ở trong núi du ngoạn một vòng, đến buổi chiều vô cùng vui vẻ xuống núi.
Về đến nội thành trời đã tối rồi, chơi một ngày hai người đều đã thấm mệt, ở khu thương mại dạo một vòng rồi người nào về nhà nấy.
Tô Tiêu Tiêu về đến nhà trước tiên là đi tắm rửa, sau đó đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn.
Lần trước mẹ Tô mua đầy một tủ lạnh đồ ăn nhưng cô không nấu, có một ít đồ ăn cũng sắp hỏng. Mì gói lúc trước cô mua đã bị mẹ Tô vứt đi, ở tủ lạnh mân mê nửa ngày cũng không tìm ra cái gì có thể trực tiếp ăn.
Tô Tiêu Tiêu tuyệt vọng buông tiếng thở dài, đơn giản lấy dưa hấu ngày hôm qua còn chưa ăn hết bắt đầu ăn.
Mới ăn hai miếng chuông cửa vang lên.
Cô nghiêng người nhìn ra cửa.
Sau đó đóng cửa tủ lạnh rồi ôm dưa hấu đi tới. Cô ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, thấy bên ngoài là Chu Lâm Duyên cô vội vàng mở cửa ra.
"Chu tổng."
Chu Lâm Duyên đang cúi đầu xem văn kiện. Lúc cửa mở ra anh ngẩng đầu nhìn Tô Tiêu Tiêu. "Cả ngày hôm nay cô đã đi đâu?"
Tô Tiêu Tiêu nói: "Đi dâng hương với Lý Viện."
Cô xúc một muỗng dưa hấu lên ăn. "Anh tìm tôi là có chuyện gì vậy?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, đưa văn kiện trong tay cho cô. "Có bản vẽ cần cô sửa chữa."
Hạng mục lần trước vẫn chưa hoàn thành, thiết kế bên trong khách sạn vẫn có khả năng cần sửa chữa. Tô Tiêu Tiêu cầm lấy. "Khi nào giao cho anh?"
"Càng nhanh càng tốt."
"Được."
Tô Tiêu Tiêu đang cân nhắc chuyện xin nghỉ, cho nên thái độ đặc biệt tốt.
Tốt đến mức Chu Lâm Duyên cũng cảm thấy kỳ quái, anh đút tay trong túi quần nhướng mày nhìn cô. "Gần đây tâm tình của cô có vẻ không tồi?"
Tô Tiêu Tiêu cười cười, tạm thời không đề cập tới vấn đề này. "Chu tổng, anh ăn cơm chưa. Tôi đang chuẩn bị làm cơm, anh có muốn ăn cùng tôi không?"
Chu Lâm Duyên là loại người chém giết trên thương trường, sao có thể nhìn không ra chút tâm tư của Tô Tiêu Tiêu. Vô sự hiến ân cần.
Anh hừ một tiếng. "Cô nấu cơm."
Tô Tiêu Tiêu chớp chớp mắt. "Tôi nấu mì gói."
Chu Lâm Duyên cười. "Tôi không ăn mì. Cô làm cái khác đi, một lát nữa tôi sẽ quay lại."
Anh nói xong liền xoay người đi về phòng.
Tô Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm bóng dáng anh, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
Vậy phải làm sao bây giờ, cô cũng chỉ biết nấu mỗi mì gói thôi mà.
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy Chu Lâm Duyên khẳng định là nhìn ra mình có ý đồ cho nên mới cố ý làm khó cô như vậy. Còn không ăn mì gói đâu, sao anh không dứt khoát gọi món ăn luôn đi.
Cô ở nhà bếp gọt khoai tây, vừa bĩu môi ở trong lòng yên lặng ủy khuất.
Qua một lát Chu Lâm Duyên tới gõ cửa, cô mặc tạp dề đi ra mở cửa.
Ánh mắt lúc nhìn Chu Lâm Duyên hơi có chút oán niệm.
Anh thấy Tô Tiêu Tiêu buộc tóc gọn gàng, trên người mặc một chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng nhạt, khóe môi anh câu lên, khó có dịp khen cô một câu. "Rất đẹp."
Tô Tiêu Tiêu: "..."
Cô trở lại bếp tiếp tục yên lặng gọt khoai tây. Chu Lâm Duyên đi ra ban công nhận điện thoại, khoảng 10 phút sau thì bàn xong công việc. Đúng lúc này trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.
Chu Lâm Duyên quay đầu, giây tiếp theo lập tức cúp điện thoại.
Tô Tiêu Tiêu bị dầu nóng bắn vào tay, cô luống cuống tay chân đánh rơi mọi thứ, trong nồi vẫn còn dầu mỡ.
Chu Lâm Duyên đi qua một phen túm chặt cánh tay kéo cô ra sau lưng rồi lập tức tắt lửa.
Tô Tiêu Tiêu vừa bị chảo dầu bốc lửa dọa sợ, lúc này một tay cô cầm cái muôi, một tay nắm chặt ống tay áo Chu Lâm Duyên, kinh hồn tránh ở phía sau anh.
Chờ Chu Lâm Duyên tắt lửa, nhìn chảo dầu đang nguội dần cô mới nhẹ nhàng thở ra, thanh âm nho nhỏ giống tiếng mèo kêu, ủy khuất nói. "Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết."
Chu Lâm Duyên quay đầu nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Tô Tiêu Tiêu mím môi, bộ dáng rất ủy khuất. "Tôi cũng đã nói mình chỉ biết nấu mì...chỉ là khoai tây quá nhiều nước."
Chu Lâm Duyên: "..."
Tay Tô Tiêu Tiêu bị bỏng đỏ một vùng to. Chu Lâm Duyên xuống lầu mua thuốc trị bỏng cho cô.
Chỗ bị bỏng vừa đau vừa nóng rát, Tô Tiêu Tiêu theo bản năng muốn thu tay.
"Đừng nhúc nhích." Chu Lâm Duyên nhíu mày rồi túm chặt tay cô, thấp giọng mắng một tiếng.
Ngón tay Tô Tiêu Tiêu rụt rụt rồi bất động.
Cô ngoan ngoãn ngồi một chỗ để yên Chu Lâm Duyên bôi thuốc.
Có lẽ do hai người quá gần nhau, Tô Tiêu Tiêu đang nhìn tay mình bất tri bất giác ánh mắt đã chuyển đến trên người Chu Lâm Duyên.
Anh rũ mắt, lông mi thật dài bao trùm phía trước, sống mũi cao cao, sườn mặt anh tuấn khiến người khác một khi đã nhìn vào thì không rời được mắt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn Chu Lâm Duyên m ở khoảng cách gần như vậy. Trên người anh có một mùi hương nhàn nhạt rất câu dẫn người, làm cho trái tim cô đập thình thịch.
Lúc ý thức được chính mình có điểm không thích hợp Tô Tiêu Tiêu lập tức dời mắt đi nơi khác.
Cô trợn tròn mắt gắt gao nhìn chằm chằm TV muốn dời đi lực chú ý của bản thân đối với anh. Nhưng toàn bộ đầu óc vẫn là Chu Lâm Duyên.
Bàn tay cô không tự giác siết chặt váy.
Cô miên man suy nghĩ, Chu Lâm Duyên là người mình có thể nghĩ tới sao.
Buổi tối ngày hôm đó Tô Tiêu Tiêu nằm trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, mất ngủ đến rạng sáng, lúc nhắm mắt tất cả đều là hình ảnh Chu Lâm Duyên. Bộ dáng lúc anh làm việc, từ giọng nói cho đến ánh mắt lúc anh nhìn cô, thậm chí là bộ dáng lúc anh cười. Tất cả mọi thứ bỗng dưng trở nên rõ ràng hơn.
Cô không muốn nghĩ nhưng hình ảnh của anh lại xuất hiện càng nhiều trong đầu, điều này làm cô tức giận đến nỗi từ trên giường ngồi bật dậy rồi chạy tới tủ lạnh lấy mấy lon bia uống sạch. Chu Lâm Duyên cuối cùng cũng bị cô đuổi ra khỏi lòng mình.
Cô cảm thấy Chu Lâm Duyên đối với mình mà nói rất là nguy hiểm, cho nên từ ngày đó cô bắt đầu cố ý hoặc vô tình trốn tránh anh. Ở công ty có thể trốn thì trốn, ở nhà cũng sẽ tận lực tránh đi thời gian anh ra cửa.
Bởi vì cố tình trốn tránh, cho nên một vòng từ trên xuống dưới cô cũng chưa gặp Chu Lâm Duyên.
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy tâm tình của mình khá hơn rất nhiều. Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên công tác thì công tác, tâm tình giống như đã bình tĩnh như trước.
......
Nhưng những ngày gần đây của Lý Cao lại không tốt. Anh ta cảm thấy mình cần phải lên chùa dâng hương.
Đã rất nhiều ngày áp suất quanh người Chu Lâm Duyên đều rất thấp. Là một trợ lý mỗi ngày đều phải ở cạnh anh cho nên Lý Cao rất lo lắng, đến thở mạnh anh ta cũng không dám, đã thế lúc nào nơm nớp lo sợ bản thân sẽ làm sai chuyện, nói sai lời.
Đừng nói là Chu Lâm Duyên mà ngay cả anh ta cũng cảm nhận được Tô Tiêu Tiêu gần đây giống như cố tình trốn tránh Chu tổng. Ngày thường ngẫu nhiên gặp ở công ty cô sẽ chạy trốn còn nhanh hơn so với con thỏ, nhưng lúc cô và các đồng nghiệp ở chung một chỗ thì lại hihi haha, tâm tình quả thật rất tốt.
Mấy ngày nay tâm tình Tô Tiêu Tiêu quả thật khá tốt, không có Chu Lâm Duyên đột nhiên chui vào trong lòng làm cô bối rối, giấc ngủ cũng tốt lên.
Chiều thứ 6 vừa lúc vừa tan ca, mọi người chưa kịp rời đi thì một người đàn ông bên tổ thị trường chạy tới thông báo với bọn họ. "Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi đã đặt tiệc tại khách sạn Dung Cảnh, mọi người nhớ tới nhé."
Nói xong anh ta cố ý dặn dò Tô Tiêu Tiêu. "Tiêu Tiêu, cô nhất định phải tới đấy."
Đúng lúc Chu Lâm Duyên từ văn phòng đi ra, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua cô, bước chân cũng không dừng lại, lập tức đi đến cửa thang máy.
Thang máy xuống đến bãi đậu xe. Ở đây rất lạnh nhưng Chu Lâm Duyên chỉ cảm thấy nóng trong người, lên xe anh bực bội giơ tay mở cúc áo.
Trên lầu, Tô Tiêu Tiêu vừa thu dọn đồ xong, đang chuẩn bị cùng các đồng nghiệp đi ăn cơm thì di động đột nhiên vang lên.
Nhìn tên người gọi tới, trong lòng cô lộp bộp.
"Chu tổng"
"Lần trước tôi bảo cô sửa bản thiết kế, cô đã làm xong chưa?"
Giọng nói lạnh nhạt của Chu Lâm Duyên truyền tới.
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt. "A! Vẫn chưa..."
"7 giờ tối hôm nay giao cho tôi."
Anh nói xong liền cúp điện thoại.
Tô Tiêu Tiêu: "..."
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm điện thoại bị cắt đứt. Hiện tại đã 6 giờ, vậy mà còn bắt cô 7 giờ giao cho anh.
"Tiêu Tiêu, đi thôi." Các đồng nghiệp đã chạy tới cửa thang máy, Lý Viện ở cửa gọi cô.
Tô Tiêu Tiêu trả lời. "Mọi người đi đi, bây giờ tôi có việc gấp không thể đi được."
Cô về nhà vào thư phòng cầm bản thiết kế trực tiếp đưa đến nhà Chu Lâm Duyên.
Cô giơ tay gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Cửa mở ra, Chu Lâm Duyên mặc áo thun trắng, quần thể thao màu đen, một tay nhét ở túi quần, rất nhàn nhã đứng ở bên trong.
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy bực bội. "Chu tổng, anh đừng cố ý gây khó xử cho tôi được không."
Chu Lâm Duyên nhìn cô với khuôn mặt vô cảm, biết rõ còn cố hỏi. "Không làm được?"
Tô Tiêu Tiêu thở sâu, một bộ anh cảm thấy thế nào.
Chu Lâm Duyên lâu rồi không gặp cô, cũng đã lâu không thấy biểu tình sinh động của cô, tâm tình đột nhiên trở nên rất vui sướng. Anh cong đôi môi. "Lại cho cô thời gian hai ngày, cuối tuần tăng ca."
Tô Tiêu Tiêu tức giận đến mức xem Chu Lâm Duyên thành con mực mà xào lên.
"Nếu tôi nói không muốn tăng ca thì sao "
Chu Lâm Duyên nhướng mày. "Tăng ca có tiền lương."
"Tôi cũng không hiếm lạ."
Chu Lâm Duyên: "Kèm theo kỳ nghỉ phép ."
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, mang theo nghi hoặc nhìn anh, người này hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy.
Cô nhìn chằm chằm anh một lát, chậm rãi nói. "Tôi muốn nghỉ nhiều ngày, trung tuần tháng 7 là sinh nhật ba tôi, tôi muốn về nhà tổ chức sinh nhật cho ông ấy."
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Tùy cô."
Tô Tiêu Tiêu rất kinh ngạc. "Chu tổng, hôm nay anh có chuyện vui phải không?"
Chu Lâm Duyên nhìn cô. "Cô cảm thấy sao?"
Cô làm sao biết được.
Nhưng Chu Lâm Duyên đồng ý cho cô nghỉ phép là thật.
Tâm tình cô tốt lên một chút. "Trở về tôi sẽ sửa lại."
Hai ngày cuối tuần Tô Tiêu Tiêu ở trong nhà sửa bản thiết kế, mỗi ngày sửa đến đêm hôm khuya khoắt, rốt cuộc vào ngày chủ nhật đúng giờ giao cho Chu Lâm Duyên.
Chu Lâm Duyên nghiêm túc xem xong, đặt lên bàn. "Cô muốn nghỉ bao lâu?"
Ánh mắt Tô Tiêu Tiêu sáng lên, vội nói. "Ba ngày"
Chu Lâm Duyên có điểm ngoài ý muốn. Anh dựa lưng vào ghế giương mắt nhìn cô, khóe môi câu lên. "Tôi còn cho rằng cô sẽ xin nghỉ mười ngày hoặc nửa tháng."
Tô Tiêu Tiêu: "...Có thể không "
Chu Lâm Duyên đứng dậy, nhét tay vào túi quần, không chút để ý nói. "Cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."
Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn cô rồi bổ sung thêm một câu. "Trở về sớm một chút."
Chỉ bốn chữ ngắn ngủn nhưng lại khiến cho trái tim Tô Tiêu Tiêu đập bang bang.
Cặp mắt anh vừa thâm thúy lại mê người, cô nhìn anh bất giác siết chặt bút trong tay.
Tô Tiêu Tiêu về nhà bồi ba Tô tổ chức sinh nhật, lâu lắm không về nhà cho nên cô rất nhớ mọi người. Hôm nay ở nhà ông nội cọ cơm, ngày mai đi nhà bà ngoại cọ cơm, mỗi ngày cô đều chơi vui đến quên cả trời đất, mọi tâm tư đều bị vứt bỏ.
Buổi tối ở nhà ba Tô tìm cô nói chuyện. "Nghe mẹ nói con và cấp trên ở chung một chỗ"
Tô Tiêu Tiêu bị dọa không nhẹ.
"Ba à, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy. Cái gì gọi là con và cấp trên ở chung một chỗ chứ, rõ ràng bọn con chỉ là hàng xóm, nhà đối diện nhau mà thôi. "
Ba Tô ha hả cười. "Đúng, đúng, đúng là hàng xóm. Ba nói sai rồi."
Tô Tiêu Tiêu nghiêm túc sửa lại. "Vốn dĩ là ba nói sai."
Ba Tô nhìn con gái rồi nói tiếp. "Ba còn nghe nói quan hệ giữa con và cấp trên rất tốt phải không"
"Không tốt." Tô Tiêu Tiêu lập tức phủi sạch quan hệ. Cô ngồi đoan chính, nghiêm túc hỏi: "Ba, có phải mẹ lại nói bừa với ba chuyện gì rồi không?"
"Không có. Mẹ con cũng chỉ khen người kia lớn lên tuấn tú lịch sự, là một đại soái ca, có giáo dưỡng, vừa lễ phép lại có tài năng."
Nói đến đây lời nói của ba Tô xoay chuyển. "Loại đàn ông này hẳn là có rất nhiều người phụ nữ thích."
Tô Tiêu Tiêu mím môi. "Con làm sao biết được."
Ba Tô cười cười. "Lần trước ba đã lên mạng tìm hiểu, tập đoàn kia chính là xí nghiệp của một đại gia tộc, nếu vậy tổng tài của tập đoàn kia sau này nếu muốn kết hôn thì đối tượng khẳng định phải môn đăng hộ đối, thiên kim nhà giàu."
Nghe đến đây Tô Tiêu Tiêu xem như đã sáng tỏ.
Ba cô là đang muốn cho cô một liều thuốc dự phòng. Sợ cô thích Chu Lâm Duyên sẽ không có kết cục tốt.
Cô ngẩng đầu nhìn ông. "Ba đừng suy nghĩ nhiều."
Ba Tô ha hả cười. "Ba cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi."
Tô Tiêu Tiêu thở dài, giúp ba ba pha trà. "Ba đừng lo lắng, con sẽ không thích anh ấy."
Tô Tiêu Tiêu khó có được dịp trở về, buổi tối người một nhà đi nhà ông nội ăn cơm. Bà nội tự mình xuống bếp chuẩn bị những món cô thích ăn.
Tô Tiêu Tiêu thích nhất là thức ăn do bà nội làm, lúc bà nội nấu đồ ăn cô đi vào phòng bếp nếm thử trước một chút.
Vừa lấy một miếng thịt kho tàu ăn vụng bà nội đã quay đầu đánh nhẹ lên tay cô, khuôn mặt hiền lành đầy tươi cười. "Lấy đũa mà gắp, cháu cũng đã lớn rồi sao vẫn ham ăn như hồi nhỏ."
Tô Tiêu Tiêu cười hì hì. "Cháu đã rửa sạch tay rồi bà."
Mẹ Tô đang xắt rau ở bên cạnh cũng chê cười cô. "Con không còn là trẻ con, một chút quy củ cũng không có"
Bà lại nói với Tô Tiêu Tiêu: "Đúng rồi, lúc này con không có việc gì thì ra ngoài mua rượu giúp ông nội đi."
"Vâng."
Tô Tiêu Tiêu rửa sạch tay, lấy tờ giấy lau khô rồi đi ra cửa.
Có một cửa hàng ở tiểu khu ông nội sống.
Chẳng qua có điểm xa, Tô Tiêu Tiêu mượn chiếc xe đạp của hàng xóm chạy ra ngoài.
Mùa hè ở Diệp Thành rất mát mẻ, trong tiểu khu ánh đèn sáng tỏ, cây ngô đồng hai bên đường rũ xuống, toàn bộ tiểu khu giống như một khu rừng nhỏ.
Tô Tiêu Tiêu đạp xe dọc theo ven đường, nơi xa có một chiếc xe hơi màu đen đang đi ngược chiều với cô.
Ánh đèn chiếu lên mặt theo bản năng cô nghiêng đầu sang hướng khác.
Hôm nay Chu Lâm Duyên có việc cần trở lại Diệp Thành, tài xế trong nhà tới sân bay đón anh, vừa lên xe anh lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe đi về hướng tiểu khu cũ, trong không khí tràn ngập hương vị mùa hè của Diệp Thành.
Chu Lâm Duyên mở mắt nhìn ra ngoài thì có một thân ảnh màu trắng chợt lướt qua, anh nghiêng đầu nhìn ra phía sau nhưng thân ảnh vừa rồi đã không thấy.
Anh không khỏi nhíu mày, giơ tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
Sau một lúc không khỏi cười tự giễu một tiếng.
Thật là si ngốc.
......
Tô Tiêu Tiêu đạp xe vài phút thì đến cửa hàng.
Cô lấy rượu cho vào túi tiện lợi, treo lên xe rồi nhanh chóng đạp trở về.
Lúc cô xách rượu vào nhà thì phát hiện bà nội và mẹ Tô đã dọn một bàn đồ ăn.
Cô vừa vào nhà đã kêu lên. "Trời ạ, thơm quá đi. Con ở bên ngoài cũng có thể ngửi được mùi thơm."
Mẹ Tô vừa nghe thì muốn cười. "Con là ngửi thấy mùi thơm mới trở về đi. Khi còn nhỏ cũng như vậy, mỗi lần trong nhà nấu cơm thì con lại chạy ra ngoài chơi, lúc chuẩn bị ăn cơm mới chịu trở về."
Tô Tiêu Tiêu cười hì hì, đi nhà bếp cầm bát đũa cùng mấy ly rượu.
"Ông nội, hôm nay cháu sẽ uống rượu với ông nhé."
Lão gia tử lớn tuổi nên thích uống rượu, nhưng mỗi lần đều không uống quá nhiều.
Tô Tiêu Tiêu khi còn nhỏ thường xuyên ở bên này cùng ông bà, lâu rồi chưa trở về. Lần này cháu gái về chơi hai ông bà rất vui.
Người một nhà ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm mãi cho đến 9 giờ mới kết thúc.
Ba Tô ở trong sân chơi cờ với Tô lão gia tử, bà nội thì đi xem vườn hoa, còn Tô Tiêu Tiêu thì giúp đỡ mẹ Tô thu dọn nhà bếp.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp Tô Tiêu Tiêu lên lầu gội đầu tắm rửa.
Lúc xuống dưới cô đã thay một chiếc váy thoải mái hơn.
Mẹ Tô đang cùng bà nội ở vườn chăm sóc hoa, hai người đàn ông còn lại vẫn đang tiếp tục chơi cờ. Tô Tiêu Tiêu tiến lại gần nhìn thấy ba của mình thua rất thảm, cô nhịn không được giúp đỡ ông một chút. Ông nội thấy vậy tức giận râu cũng muốn dựng lên hừ hừ. "Quan kì bất ngữ chân quân tử (*) "
(* ) xem cờ không nói là người quân tử chân chính
Tô Tiêu Tiêu cười hì hì. "Chẳng phải là do thế cờ của ba cháu quá xấu sao."
Ba Tô không nhịn được nói: "Con được lắm, vậy tự con chơi đi."
Tô Tiêu Tiêu ở sân dạo qua một vòng, rồi mượn chiếc xe đạp đi dạo trong tiểu khu một lát.
Trong tiểu khu có một hoa viên rất lớn, ở giữa có một bức tượng làm từ đá cẩm thạch màu trắng, vây quanh bức tượng là những bông hoa xinh đẹp. Cô cưỡi xe đạp đi vòng quanh bồn hoa.
Đi không biết bao nhiêu vòng đột nhiên có người gọi tên cô. "Tiêu Tiêu"
Tô Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.
"Tiêu Tiêu, thật là em à."
Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy người nọ, lập tức mỉm cười. "Anh Tiểu Dương."
Triệu Dương đi tới. "Từ xa anh đã nhìn thấy chiếc xe nhà mình, đang thắc mắc người đạp xe là ai, kết quả khi cẩn thận nhìn kĩ quả nhiên là em."
Hai chân Tô Tiêu Tiêu dẫm trên mặt đất, hai tay đỡ lấy chiếc xe: "Em vừa mượn dì xong, dì bảo anh vẫn đang tăng ca "
"Ừ, gần đây bệnh viện khá nhiều việc, mỗi ngày anh đều phải tăng ca."
"Thật vất vả cho anh."
Triệu Dương cười cười. "Cùng nhau về nhé."
"Được."
Tô Tiêu Tiêu xuống khỏi xe đạp, Triệu Dương giúp cô đẩy xe.
Hai người đang muốn trở về thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc. "Tô Tiêu Tiêu."
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại.
Cách xa một khoảng là Chu Lâm Duyên. Hôm nay anh mặc áo trắng quần đen, cổ áo mở hai cái cúc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, ống tay áo cũng tùy ý xắn lên. Cả người anh thoạt nhìn đều mang vẻ lười biếng.
Anh đứng ở đằng kia dựa vào cột đèn đường bên cạnh, đôi tay nhét túi quần, khóe môi câu lên, ánh mắt nhìn cô.
Tô Tiêu Tiêu rất kinh ngạc, cô không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được anh.
Cô có điểm không thể tin vào hai mắt của mình, theo bản năng gọi một tiếng. "Chu tổng "
Chu Lâm Duyên cong cong môi nhẹ nhàng gọi cô. "Tô Tiêu Tiêu, lại đây."
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗