"Tiêu Tiêu, cả buổi sáng chị thấy em vẫn luôn nhìn di động, em xem gì vậy?"
Sáng nay Tô Tiêu Tiêu đi tới phòng làm việc, kết quả toàn bộ buổi sáng cô vẫn luôn thất thần, thường thường sẽ lấy di động ra xem.
Ngô Thư Dao đi tới, cười hỏi. "Đang nói chuyện phiếm với bạn trai phải không?"
Tô Tiêu Tiêu cười cười. "Không có."
Nói xong cô bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo.
Tô Tiêu Tiêu ở phòng làm việc tới 7 giờ rồi ra về.
Về tới dưới lầu cô cũng chỉ ăn tối qua loa rồi trở về nhà.
Vừa vào cửa cô theo bản năng nhìn phòng khách, căn phòng lúc cô đi như thế nào thì hiện tại vẫn như vậy.
Tô Tiêu Tiêu đóng cửa, đổi giày rồi lập tức đi vào phòng ngủ.
Chu Lâm Duyên từ công ty đi ra đã là 9 giờ, tài xế quay đầu hỏi. "Chu tổng, đêm nay anh vẫn trở về thành đông sao?"
Chu Lâm Duyên dựa vào ghế, ánh mắt có chút lười biếng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói. "Trở lại Lâm Thuỷ Đài."
"Vâng."
Tài xế chạy xe tới ngã rẽ phía trước thì quay đầu đi về phía Lâm Thuỷ Đài.
Chu Lâm Duyên về đến nhà đã 10 giờ.
Anh đứng bên ngoài lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa mở ra anh để ý thì không thấy dép lê của Tô Tiêu Tiêu đâu.
Anh vào phòng khách thấy cô mặc váy ngủ, xách theo bình tưới nước từ ban công đi vào.
Tô Tiêu Tiêu không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên trở về, hai người nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Cô nhìn Chu Lâm Duyên trong chốc lát rồi nói. "Anh đã về rồi à."
Chu Lâm Duyên im lặng nhìn cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, Tô Tiêu Tiêu nhìn anh bỗng nhiên cũng không biết nên nói cái gì.
Cô nghiêng người để bình nước lên tủ bên cạnh. "Đêm đã khuya anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô xoay người đi vào phòng ngủ.
Chỉ là vừa mới đi đến cửa phòng ngủ thì Chu Lâm Duyên bỗng nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Trong nháy mắt thân thể cô cứng đờ.
Chu Lâm Duyên hơi cúi đầu, khuôn mặt vùi vào cổ, yên lặng ôm cô.
Thân thể Tô Tiêu Tiêu chậm rãi thả lỏng, cũng mặc kệ anh ôm mình.
Qua không biết bao lâu Chu Lâm Duyên ở bên tai cô thấp giọng hỏi. "Nhớ anh không?"
Tô Tiêu Tiêu nhìn phía trước, đôi mắt chớp chớp, sau một lúc hỏi ngược lại anh: "Vậy anh nhớ em không?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Nhớ, nhớ đến đêm không thể ngủ."
Anh dừng một lát, thanh âm càng thấp. "Tô Tiêu Tiêu, đời này của anh đều thua trong tay em."
Chu Lâm Duyên chưa từng nói qua lời âu yếm, Tô Tiêu Tiêu nghe được trái tim đều nhảy lên. Cô bất giác nắm chặt tay, qua một lát thì xoay người ngẩng đầu nhìn anh. "Thực xin lỗi."
Đã vài ngày Chu Lâm Duyên không được gặp cũng không được nghe giọng nói của cô, có quỷ mới biết mấy ngày nay anh có bao nhiêu phiền lòng, bây giờ gặp được người nỗi buồn bực trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa. Anh giơ tay xoa bóp cằm của cô: "Ngày đó thật là chọc anh tức giận không nhỏ."
Thật ra anh cũng không có suy nghĩ muốn Tô Tiêu Tiêu lập tức giới thiệu mình với người nhà, nếu cô chưa chuẩn bị tốt thì anh có thể chờ. Nhưng lúc ấy cô cực lực phủi sạch quan hệ của hai người, khiến cho anh có cảm giác cô giống như có khả năng tùy thời đều có thể nói lời chia tay, chính vì thế mới không cần phải để người nhà biết.
Chu Lâm Duyên ở trước mặt Tô Tiêu Tiêu thua một cách triệt để, mọi cảm xúc của anh đều bị cô tác động, đối với người phụ nữ này một chút biện pháp cũng không có.
Rõ ràng là đang tức giận thế nhưng anh vẫn suốt ngày nghĩ tới người phụ nữ không có lương tâm này. Mấy ngày trước lúc mở họp, lần đầu tiên anh thất thần trong cuộc họp, người phía dưới nói cái gì anh cũng không nghe thấy, cuối cùng đơn giản trực tiếp tan họp.
Anh nương theo ánh sáng nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện hốc mắt cô có chút hồng, anh hơi bất ngờ, ngón tay vuốt nhẹ lau khoé mắt của cô, thấp giọng hỏi: "Em đã khóc hả?"
Tô Tiêu Tiêu hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu. "Không có, vì sao em phải khóc chứ."
Chu Lâm Duyên hơi nhướng mày, khóe môi gợi lên ý cười. "Vì quá nhớ anh chăng."
Tô Tiêu Tiêu nhịn không được trừng anh một cái, kéo bàn tay đang nắm cằm của mình xuống, hỏi. "Anh ăn tối chưa?"
Chu Lâm Duyên nói: "Không ăn."
Nói xong anh lại cười. "Nếu anh chưa ăn thì em sẽ nấu cho anh ăn hả?"
Tô Tiêu Tiêu rời khỏi lồng ngực anh, xoay người đi về phòng ngủ lấy di động. Lúc đi ra cô đưa di động cho anh xem: "Hoặc là gọi cơm hộp, hoặc là em nấu mì gói cho anh."
Chu Lâm Duyên nhìn người phụ nữ nhanh mồm dẻo miệng trước mặt, tâm trạng âm u mấy ngày nay bỗng nhiên tươi sáng. Anh nhịn không được nắm chặt tay Tô Tiêu Tiêu một lần nữa ôm người vào lòng, cánh tay đặt ở bên eo cô. Anh nhẹ nhàng cúi đầu cắn lỗ tai của cô, qua thật lâu giọng nói khàn khàn vang lên. "Tô Tiêu Tiêu, có phải em nghĩ sẽ chia tay với anh phải không?"
Tô Tiêu Tiêu bị dọa sợ, bỗng nhiên ngẩng đầu. "Em không có."
Chu Lâm Duyên nhìn cô, chậm rãi mỉm cười, ngữ khí khinh phiêu phiêu, nói câu cực bá đạo. "Nghĩ cũng vô dụng, đời này anh sẽ không thả em."
Tô Tiêu Tiêu nhìn anh, trong mắt hiện lên khiếp sợ, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. "Em không nghĩ sẽ chia tay với anh."
Chu Lâm Duyên cong môi nhìn cô. "Không có thì tốt."
Rõ ràng là bá đạo đến không hề có đạo lý, nhưng Tô Tiêu Tiêu nghe được thì vô cùng vui vẻ.
Trong đầu cô giống như đột nhiên bắt được cái gì, hậu tri hậu giác biết mấy ngày nay anh tức giận vì chuyện gì.
Chu Lâm Duyên tắm rửa xong lúc đi ra đã khoác trên mình chiếc áo choàng tắm màu trắng, chiếc áo được thắt khá lỏng lẻo để lộ ra vòm ngực rắn chắc.
Tóc vẫn còn ướt, Chu Lâm Duyên lấy khăn tùy ý lau vài cái rồi đi đến sofa ném khăn lên tay vịn.
Lúc anh đi ra Tô Tiêu Tiêu vừa vặn nấu mì xong, lúc này đang ngồi ở bàn cầm chiếc đũa trộm nếm một miếng.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra cô theo bản năng nhìn qua, nhìn thấy Chu Lâm Duyên mặc áo tắm dài từ phòng ngủ đi ra, lộ ra vùng ngực lớn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cơ bụng rắn chắc.
Tô Tiêu Tiêu mặt nóng lên, cúi đầu làm bộ ăn mì.
Chu Lâm Duyên đi tới ngồi xuống sofa nhìn cô ăn mì, nhìn một lát không khỏi cười ra tiếng.
Không phải là nấu cho anh sao.
Anh cười cười rồi cúi người cầm lấy ly nước trên bàn.
Tô Tiêu Tiêu ăn một lát rốt cuộc cũng buông đôi đũa xuống, cầm lấy ly nước uống một ngụm lớn.
Cô nhớ tới bản thân có chuyện muốn hỏi Chu Lâm Duyên, đứng dậy ngồi vào bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh. "Chu Lâm Duyên, em muốn hỏi anh chuyện này."
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, đặt ly nước lên bàn rồi hơi nghiêng người, một tay vòng qua lưng Tô Tiêu Tiêu, một tay xuyên qua chân ôm cô ngồi lên đùi. "Ừ, em muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Tô Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nhấp nhấp môi, nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi anh có nói đời này không thả em, đây là đang thổ lộ với em phải không?"
Cô chớp mắt hỏi tiếp. "Anh thích em như vậy sao?"
Chu Lâm Duyên trầm mặc vài giây. Đôi mắt của anh nheo lại, mang ý tứ cảnh cáo.
Tô Tiêu Tiêu thiếu chút nữa đã quên, người đàn ông này vừa ngạo kiều lại còn thích nghĩ một đằng nói một nẻo, nói lời âu yếm đều không muốn người khác vạch trần.
Cô bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ, đôi tay nâng lên ôm lấy cổ Chu Lâm Duyên, ngẩng đầu hôn anh một cái rồi hỏi tiếp. "Mấy ngày nay anh vẫn luôn tức giận là vì nghĩ em muốn chia tay với anh à?"
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm cô.
Tô Tiêu Tiêu đột nhiên rất thích tính nghĩ một đằng nói một nẻo của anh. "Em cũng không biết hóa ra anh lại thích em nhiều như vậy."
Chu Lâm Duyên nhìn cô trong chốc lát, nhịn không được lạnh mặt. "Hiện tại thì em đã biết."
Cô cong cong môi. "Ừ, đã biết."
Tô Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy yên tâm, cô rời khỏi người Chu Lâm Duyên ngồi trở lại thảm đưa bát mì cho anh. "So với cơm hộp thì em cảm thấy có khả năng anh vẫn thích mì do em nấu hơn."
Chu Lâm Duyên cười cười. "Thì ra em hiểu rõ anh như vậy."
Từ trước tới nay Chu Lâm Duyên rất ít khi chạm vào mì gói, nhưng từ khi ở cùng Tô Tiêu Tiêu thì số lần anh ăn mì cũng tăng lên.
Cũng đúng thôi, ai bảo bản thân anh lại thích đúng người phụ nữ chỉ biết nấu mì cơ chứ, anh còn có thể làm gì bây giờ.
Mấy ngày nay Chu Lâm Duyên chưa ăn gì, buổi tối cũng không ăn cơm, bây giờ chưa đến một lát anh đã giải quyết hết số mì Tô Tiêu Tiêu nấu.
Tô Tiêu Tiêu ở bên cạnh xem TV, thường thường sẽ vươn người lại gần để Chu Lâm Duyên đút cô ăn.
Hai người cứ như vậy cùng nhau ăn mì.
Ăn xong thời gian đã không còn sớm, Chu Lâm Duyên cầm bát đũa bẩn cho vào máy rửa bát.
Tô Tiêu Tiêu trở lại phòng tắm rửa mặt đánh răng, từ phòng ngủ đi ra cô theo bản năng liếc nhìn Chu Lâm Duyên nhưng không thấy người đâu.
Cô đi tới thư phòng thì nhìn thấy anh đã thay áo thun cùng quần dài, ngồi trước máy tính xử lý công việc.
Cô đi đến trước mặt Chu Lâm Duyên quơ quơ tay. "Anh còn muốn làm việc sao?"
Cô ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện khiến cho anh có chút choáng váng đầu, đơn giản kéo người vào lòng. "Đừng nháo, chờ anh một lát."
Tô Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua máy tính thấy anh đang soạn thảo một hợp đồng.
Đôi mắt cô vẫn nhìn màn hình máy tính nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Em có thể xem không?"
Chu Lâm Duyên di chuyển con chuột lật trang, nghiêm túc xem văn kiện, nghe vậy không khỏi bị chọc cười. "Không phải là em đang xem à."
Tô Tiêu Tiêu xoay đầu. "Em chẳng có chút hứng thú nào đối với công việc của anh."
Cô rời khỏi người Chu Lâm Duyên nhàm chán lật vài quyển sách.
Chu Lâm Duyên xử lý văn kiện rất nhanh, không bao lâu đã làm xong. Anh khép máy tính rồi đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu dựa vào giá sách đọc sách.
Anh đi qua thuận tay lấy quyển sách trong tay cô.
Tô Tiêu Tiêu này một tiếng. "Em vẫn chưa xem xong đâu."
Chu Lâm Duyên đặt quyển sách lại chỗ cũ rồi kéo cô đi ra ngoài. "Không còn sớm, em cũng nên đi ngủ thôi."
Mấy ngày nay Tô Tiêu Tiêu vẫn không có được một giấc ngủ tốt, đêm nay cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành. Một giấc này của cô kéo dài tới 10 giờ sáng, lúc tỉnh dậy Chu Lâm Duyên đã đi tới công ty, trong bếp có bữa sáng nóng hổi dành cho cô.
Tô Tiêu Tiêu ăn bữa sáng xong thì đi tới phòng làm việc.
......
Buổi sáng ngày hôm nay Chu Lâm Duyên phải đi tới công trường, trên đường trở về anh gọi điện hỏi Tô Tiêu Tiêu đã rời giường chưa.
Tô Tiêu Tiêu ở bên kia nói: "Chu tổng, làm phiền anh xem lại thời gian dùm em. Bây giờ cũng đã 12 giờ rồi đấy, anh nghĩ em còn có thể ngủ đến giờ này không tỉnh hả, em cũng không có như vậy lười."
Tô Tiêu Tiêu giống như con thỏ nói một đống, Chu Lâm Duyên cũng bị cô chọc cho tức cười. Anh giơ tay xoa xoa trán, đôi mắt nhìn phía ngoài cửa sổ: "Em còn biết mình lười."
Tô Tiêu Tiêu vẫn đang vẽ bản thiết kế, không vui nói: "Chu Lâm Duyên, anh không cần công kích em."
Chu Lâm Duyên hỏi cô. "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm được không?"
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt. "Anh ở đâu?"
Chu Lâm Duyên nói: "Rất nhanh anh sẽ tới phòng làm việc của em."
Chỗ làm việc của hai người cách nhau rất xa, Tô Tiêu Tiêu có điểm kinh ngạc. "Anh cố ý tới đây?"
Chu Lâm Duyên lười biếng trả lời "Em đừng hiểu lầm, anh chỉ thuận tiện tới ăn cơm cùng em mà thôi."
Lý Cao ngồi ở ghế trước, nghe thấy lời này nhịn không được trợn trắng mắt.
Chu tổng, anh có thể thành thật một chút được không hả. Từ công trường trở về tổng bộ cũng chỉ mất nửa giờ, nhưng bây giờ bọn họ phải đi vòng vòng một tiếng rưỡi chỉ để ăn một bữa cơm với Tô tiểu thư.
Tô Tiêu Tiêu ở bên kia vui vẻ nói: "Được! Vậy lát nữa chúng ta sẽ ăn cái gì, hay là để em gọi cơm hộp nhé, gần phòng làm việc của em có một tiệm ăn cũng không tồi."
Chu Lâm Duyên được nghe giọng nói của cô tâm tình rất tốt, anh mỉm cười nói. "Chỉ cần em thích thì ăn gì cũng được."
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗