Chương 12: Hận không? Anh có hận cô không? [2]
Đăng lúc 11:37 - 04/08/2025
13
0

Trình Vũ Phi gật đầu. Một tuần ở đây, cô vẫn chưa đi đến đâu, mặc dù ban ngày An Diệc Thành đều không ở khách sạn.

Ăn tối xong, hai người liền ra khỏi khách sạn.

Thành phố này rất đặc biệt, mặt đất không hề bằng phẳng mà có những đoạn nhấp nhô lên xuống. Nhìn thật xa về phía trước, sẽ thấy con đường uốn lượn mềm mại như dải lụa óng ánh giữa màn đêm. Địa hình đặc biệt giúp cho phong cảnh thiên nhiên và cách công trình xây dựng ở nơi này khoát lên một vẻ đẹp hiếm có.

Hai người rảo bước thong thả trên hè phố, mặc kệ dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi. Gió đêm khẽ lướt qua mặt, Trình Vũ Phi cảm thấy lòng bình thản hơn bao giờ hết.

“Anh có thường tới đây không?”

“Thỉnh thoảng.” Anh đáp, khẩu khí nhẹ tênh như làn gió.

“Nơi này rất tốt.”

“Sao?”

“Nhịp sống chậm rãi, không quá nhiều áp lực, tạo cho người ta cảm giác thư thái…”

Đúng vậy, thành phố này có tốc độ phát triển khá nhanh, nhưng nhịp sống lại không nhanh như thế. Trong cái hối hả, người ta vẫn cảm nhận rõ cái nhàn nhã.

“Em thích à?”

“Ừm.”

“Sau này có thể tới đây sinh sống.”

Cô lắc đầu. Thích là một chuyện, ở lại là chuyện khác. Cô nghĩ mình sẽ không bao giờ rời xa được An Xuyên, nơi cô sinh ra và trưởng thành. Tình cảm mà cô dành cho mảnh đất ấy không đơn giản chỉ là thích, nó như một sự tất yếu, ăn sâu vào xương tủy của cô.

“Thích không có nghĩa là phải có được.”

Lời vừa thốt ra, Trình Vũ Phi lại cảm thấy lòng mình nặng nề trở lại.

Đi được một đoạn xa, bỗng xuất hiện khá nhiều ngã rẽ. Con ngõ nào cũng rộng và đông vui, những người bán hàng nướng bên rìa đường không ngớt tay quạt bếp, từng tốp khách ngồi quây quần vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Ánh lửa hồng rực chiếu lên những gương mặt tươi cười.

Trình Vũ Phi đột nhiên dừng bước. An Diệc Thành nhìn cô: “Sao thế?”.

“Không có gì, tự dưng nhớ lại thời đại học. Em và Tiết Giai Nhu cũng thường xuyên ra ngoài ăn thế này. Dù biết rõ đồ nướng vỉa hè không tốt nhưng vẫn cứ ăn…”

Nghĩ tới cô bạn thân, Trình Vũ Phi lại cảm thấy hổ thẹn. Ngày ấy, khi điền nguyện vọng vào phiếu, Tiết Giai Nhu chép y hệt cô. Lực học hai người tương đương nhau, như vậy có thể tiếp tục học chung. Thế nhưng sau đó cô lại không đến trường làm thủ tục nhập học, khiến Tiết Giai Nhu giận suốt một năm ròng.

Nghe Trình Vũ Phi nói xong, An Diệc Thành liền quay đi, trong mắt anh xuất hiện một thứ cảm xúc phức tạp.

Trình Vũ Phi không phát hiện ra sự khác thường của anh, tiếp tục nói: “Hình như gần trường đại học nào cũng có một con phố ăn vặt, trường anh…”.

Ý thức được mình nói những điều không nên nói, nụ cười trên mặt cô vụt tắt.

Trái lại, An Diệc Thành tỏ ra khá bình thản: “Anh không học đại học”. Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Cũng chưa bao giờ biết hình dạng cái trường đại học nó ra sao, chứ nói gì đến ngoài ngoài nó có cái gì”.

ấn tượng duy nhất của anh về đại học là tìm việc làm thêm. Trong khi những người khác vừa trở thành tân sinh viên liền đăng ký tham gia vào các câu lạc bộ, hoạt động ngoại khóa, thì anh lại tìm hiểu về chương trình học, lên kế hoạch và sắp xếp thời gian đi làm…

Thấy vẻ lúng túng của cô, An Diệc Thành cười: “Sao phải xị mặt ra như thế? Cứ như anh nghỉ học là vì em không bằng”.

“Thế vì sao anh bỏ học?”

Đây là điều mà cô luôn muốn biết.

“Anh không thể bỏ học sao?” An Diệc Thành nhướng mày.

“Không phải… Ý em là…”

Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó…

An Diệc Thành lẳng lặng nhìn cô. Cô đang hỏi anh vì sao bỏ học. Vi sao ư?

“Mất hứng! Cảm thấy học cũng không có tác dụng nên bỏ. Nếu tiếp tục học thì đã không có anh bây giờ.” Anh hờ hững nói. “Vừa nãy em ăn ít, có đói không? Muốn ăn gì không?”

Anh đang cố tình lảng sang chuyện khác.

Cô đành gật đầu.

Hai người ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ của quán nướng gần đó. Nếu đây là thời điểm của nhiều năm trước, Trình Vũ Phi chắc chắn sẽ cảm thấy hạnh phúc đến phát điên. Còn bây giờ, cô hoàn toàn không có cảm giác ấy.

Cô nhận ra bản thân càng ngày càng trở nên thực dụng. Những mộng mơ thời thiếu nữ đã bị thời gian cuốn đi sạch sẽ. Khi cô bắt đầu có quyết tâm học tập thật sự, Tiết Giai Nhu nói với cô, học nhiều để làm gì, học giỏi cũng chưa chắc thành đạt. Nhưng cô vẫn kiên trì, bởi cô muốn thi vào cùng một trường đại học với anh, muốn được ngày ngày nhìn thấy anh, muốn cùng ngồi ăn với anh như lúc này…

Chủ quán đã mang đồ ăn đến, trên bàn đầy đủ gia vị khiến người ta vừa nhìn đã phải nuốt nước miếng. An Diệc Thành tách đôi đũa dùng một lần ra, định đưa cho Trình Vũ Phi nhưng thấy hai chiếc không đều nhau, bèn giữ lại cho mình.

“Sao thế?” Nhận ra vẻ thất thần của cô, anh lên tiếng hỏi.

“Không sao…” Trình Vũ Phi cầm lấy đôi đũa của mình.

Hồi nhỏ, cô rất thích dùng loại đũa này vì cho rằng nó tượng trưng cho sự sạch sẽ. Sau này lớn lên, cô không mấy khi dùng đến đũa, đơn giản vì sự cố chấp ban đầu đã dần vơi đi.

Cô gắp một miếng bỏ vào miệng, ớt xanh kết hợp với rau hẹ, đây chính là mùi vị yêu thích của cô.

An Diệc Thành ăn được vài miếng đã buôn đũa.

“Không ngon à?” Trình Vũ Phi nhíu mày, cô thấy rất ngon mà.

“Ăn những thứ này không tốt cho sức khỏe, em cũng ăn ít thôi…”

“Mấy năm nay em không ăn…”

Thực ra, cô định nói thêm “hồi trẻ rất thích”, nhưng cuối cùng lại nuốt trở về. Cô không muốn thừa nhận bản thân đã thay đổi, đã già…

An Diệc Thành nhìn xung quanh, phần lớn những người ngồi đây đều là học sinh, sinh viên. Ánh mắt của anh trở nên xa xăm. Anh chưa từng cùng bạn bè ra ngoài ăn uống, đi hát karaoke, ngồi quán internet,… những điều tưởng chừng hết sức bình dị nỳ lại là một sự xa xỉ đối với anh. Trong mắt người khác, ngoài thành tích học tập xuất sắc ra, anh không có gì nữa cả. Nhưng cuối cùng, ngay cả ưu điểm duy nhất này, anh cũng để mất.

Một lát sau, Trình Vũ Phi lại hỏi: “Anh không ăn thật hả? Rất ngon mà”.

An Diệc Thành lắc đầu.

Cô không khuyên nữa, một mình giải quyết đĩa thức ăn. Sau khi cô ăn xong, An Diệc Thành đứng dậy đi trả tiền, trong lòng Trình Vũ Phi đột nhiên cảm thấy ấm áp kỳ lạ. Trước kia, cô và Tiết Giai Nhu luôn bắt gặp cảnh tượng những đôi tình nhân đưa nhau đi ăn, cảm thấy lúc người con trai trả tiền là lúc quyến rũ nhất. Lúc bấy giờ, hai người còn không ngớt ước ao được như vậy.

An Diệc Thành và Trình Vũ Phi tiếp tục đi về phía trước. Trình Vũ Phi phát hiện mình rất thích cảm giác này, cho dù sắc mặt An Diệc Thành không hề có chút gì gọi là vui vẻ.

Ngang qua một cửa hàng, Trình Vũ Phi bèn chạy vào mua gì đó. Lúc đi ra, cô nhìn đông ngó tây, ngồi xuống một góc, tháo giày ra, dán thứ vừa mua vào gót chân.

An Diệc Thành nhíu mày: “Làm gì thế?”

“Hơi kích chân. Dán cái này vào sẽ đỡ hơn.”

“Giày không vừa sao còn mua?”

“Không phải là không vừa, chỉ là đi lâu sẽ thấy hơi kích chân thôi.”

“Thế là không vừa còn gì…”

Tâm trạng thoải mái, Trình Vũ Phi không muốn đôi co với anh. Đàn ông không bao giờ hiểu được nỗi khổ của phụ nữ khi mang giày cao gót, càng không hiểu được mỗi tháng mấy ngày thống khổ của các cô.

Hai người cứ đi mãi, đến lúc phải về cũng không quay lại đường cũ, mà rẽ vào một con đường xa lạ.

“Thế này có về được khách sạn không?”

“Có thể.”

“Thật không?”

An Diệc Thành không đáp. Hệ thống giao thông của thành phố này rất đặc biệt, đường xá tạo thành những ô vuông, dù ở bất cứ đâu cũng có thể tìm được lối về, chỉ cần phán đoán đúng phương hướng.

Quả nhiên, đi thêm một đoạn không xa, hai người đã thấy con đường dẫn về khách sạn.

“Kích chân nghĩa là chân rất đau phải không?” An Diệc Thành chợt hỏi. Vừa rồi đi bộ lâu như vậy, anh cũng không thấy cô có biểu hiện gì gọi là khó chịu.

“Anh nói gì cơ?”

“Không có gì.”

Thấy anh không muốn nhiều lời, cô cũng đành thôi.

Về phòng, tắm rửa xong, hai người liền đi ngủ. Hình như đã rất lâu rồi An Diệc Thành không có được cảm giác thảnh thơi như lúc này. Đi công tá như đi chơi là điều mà trước giờ anh chưa từng dám nghĩ đến. Anh nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh. Trình Vũ Phi đã ngủ say. Cô rất dễ ngủ. Thực ra anh cũng có thể ngủ ngon như vậy, với điều kiện, mỗi ngày nhất định phải thật bận rộn mới nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là thói quen đã được hình thành từ lâu, càng khó ngủ thì càng dễ tính. Quãng thời gian đó, trong não anh cơ hồ chỉ có một thứ duy nhất: Tiền. Ban đầu, anh sợ nghĩ đến tương lai, dần dần, cả hiện tại cũng không dám nghĩ.

Còn cô lại có thể ngủ ngon như vậy.

Hận không? Anh có hận cô không?

Cả ngày hôm nay, Nguyễn Ngộ Minh lại đến nhà chơi với Minh Gia. Anh ta thực sự rất thích đứa trẻ này. Cũng khó trách, trong mấy anh em chỉ có An Diệc Thành và Lạc Minh Khải đã có con. Hơn nữa, con trai của Lạc Minh Khải lại ở nước ngoài, hai bố con họ cả năm gặp nhau được vài ba lần, nói gì đến mấy anh em họ. Vậy nên Nguyễn Ngộ Minh chỉ có thể tìm nhóc Minh Gia để “giải bày yêu thương”.

“Minh Gia, con có muốn tìm mẹ không?”

Không tìm được manh mối từ An Diệc Thành, Nguyễn Ngộ Minh chỉ có thể chuyển hướng thăm dò sang Minh Gia.

Nghe đến lời bố nói, mẹ bỏ đi vì chê bố nghèo, cậu bé im lặng một lát rồi lắ đầu.

Nguyễn Ngộ Minh trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ Minh Gia lại có phản ứng như vậy.

“Sao thế? Mẹ vất vả sinh con ra mà con lại không muốn tìm mẹ ư?”

“Sinh con rất vất vả? Không phải từ trong bụng chui ra sao?” Minh Gia ngơ ngác hỏi lại với vẻ mặt vô tội.

Nguyễn Ngộ Minh xoa đầu cậu bé: “Từ trọng bụng chui ra ấy hả? Con xem, con to như thế này làm sao mà chui ra được? Phải… cắt một cái lỗ thật to trên bụng…”.

Minh Gia ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy chú Bảy nói có lý. Nhất định là rất đau!

“Nhưng mẹ không yêu con.”

“Bậy nào! Không yêu con thì sao lại sinh con ra? Biết là sinh con rất đau, nhưng vẫn sinh, đó là vì mẹ con yêu con.”

“Vậy sao?”

Nguyễn Ngộ Minh gật đầu lia lịa.

“Minh Gia, chúng ta phải cố gắng tìm bằng được mẹ con. Nếu không, bố con sẽ bị người khác cướp đi đấy.” Nguyễn Ngộ Minh cố ý thở dài. “Ngỗ nhỡ bố con cưới người khác về, lúc đấy con có mẹ kế sẽ rất đáng thương…”

“Bố con sẽ không bị ai cướp đi đâu. Con xem kỹ rồi, hình như bố không thích cô Hạ, sẽ không cưới cô Hạ…”

Minh Gia nói chắc như đinh đóng cột. Nếu thật sự bố muốn cưới cô Hạ về thì đã cưới từ lâu. Mặc dù cô Hạ rất tốt với cậu, nhưng cậu vẫn muốn mẹ ruột của mình hơn.

“Không phải cô Hạ của con đâu”, Nguyễn Ngộ Minh lắc đầu, “Bố con đi công tác lần này còn đưa một cô khác xinh đẹp đi cùng”.

Minh Gia mở to hai mắt.

Nguyễn Ngộ Minh lại nói thế: “Vì thế chúng ta phải nhanh chóng tìm ra mẹ con, đúng không?”.

Cậu bé gật đầu.

Nguyễn Ngộ Minh ôm cậu bé vào lòng, hạ giọng dò hỏi: “Minh Gia ngoan, nói chú nghe, bố con có bao giờ kể chuyện về mẹ không?”.

“Bố không thích nhắc tới mẹ. Nhưng lần trước con hỏi, bố tỏ ra rất kỳ lạ. Bố nói vì bố quá nghèo, không cho mẹ được thứ mẹ muốn nên con mới không có mẹ…” Mặc dù Minh Gia không hiểu hết những lời này, nhưng cậu bé biết vẻ mặt lúc ấy của bố là buồn bã.

Nguyễn Ngộ Minh một tay xoa đầu Minh Gia, một tay sờ cằm.

Thế nghĩa là sao? Người phụ nữ kia chê Tứ ca nghèo ư? Chứng tỏ gia đình cô ta rất khá giả. Nhưng nếu đúng là như thế, bây giờ biết An Diệc Thành có tiền, có địa vị rồi, lẽ ra cô ta phải xuất hiện, giành quyền nuôi dưỡng đứa trẻ mới đúng chứ?!

“Chú Bảy, chú thật sự có thể giúp con tìm mẹ ư?”

“Chú Bảy nhất định sẽ giúp con. Sẽ không để con trở thành đứa trẻ không có mẹ!”

“Vâng, con tin chú Bảy.”

“Chúng ta bắt tay hợp tác nhé!” Nguyễn Ngộ Minh giơ tay lên móc ngoéo với Minh Gia. “Sau này hễ nghe bố kể chuyện gì liên quan tới mẹ thì phải kể với chú, biết không?”

Minh Gia gật đầu đồng ý.

An Diệc Thành và Trình Vũ Phi sáng sớm hôm sau liền trở về An Xuyên. Ngồi trên máy bay, Trình Vũ Phi nghĩ lại những ngày ngắn ngủi vừa qua, tuy không được coi là đặc biệt vui vẻ, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lưu luyến. Cô biết, sau khi trở lại An Xuyên, mọi thứ sẽ không còn được như vậy. Giữa hai người, còn có sự tồn tại của một đứa trẻ, một Hạ Tư Tư.

Xuống máy bay, thấy An Diệc Thành không có ý định lãng tránh tai mắt của giới săn tin, Trình Vũ Phi bèn nhắc nhở, “Anh không sợ phóng viên chụp được ảnh chúng ta đi cùng nhau sao?”.

Ngộ nhỡ bị tung lên báo, anh sẽ ăn nói với người khác thế nào?

“Không có sự cho phép của anh, ai dám chụp?” An Diệc Thành hờ hững đáp.

Anh cho phép?

Như vậy, những tấm hình của anh và Hạ Tư Tư trên mặt báo cũng là được sự đồng ý ngầm của anh sao?

An Diệc Thành nhìn qua cũng biết cô đang nghĩ gì. Đích thực là anh để mặc phóng viên viết bài, đăng tin về mình và Hạ Tư Tư. Nếu cô ta cần những thứ này để dư luận bàn tán, tăng thêm độ nổi tiếng, thì anh sẽ thuận nước đẩy thuyền trôi. Tuy nhiên, anh không giải thích với Trình Vũ Phi. Hai người lên xe, rời khỏi sân bay.

Cuộc sống quay về quỹ đạo vốn có. Trở về An Xuyên, đối với Trình Vũ Phi mà nói chính là trở về thực tại, có rất nhiều thứ phải lo lắng, phải bận tâm. Từ lâu cô đã không còn nghĩ quá nhiều đến tương lai nữa. Cô sẽ đợi An Diệc Thành chủ động biến mất khỏi cuộc sống của mình, sau đó làm theo những gì mà em trai mong muốn, tìm một người đàn ông bình thường, chung sống yên ổn đến cuối đời. Vì không muốn nghĩ mọi chuyện theo hướng bi quan nên Trình Vũ Phi thường tự an ủi bản thân rằng, cuộc sống hiện tại thực ra cũng rất ổn, coi như ông trời đang giúp cô hoàn thành giấc mộng thiếu nữ thuở xưa. Cho dù cách thức có phần không vui như mong đợi nhưng đằng nào cũng sẽ chia lìa, nên không cần bận tâm quá nhiều.

Chia lìa?

Nghĩ tới hai chữ này, quả thực lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Chưa Từng Hẹn Ước
Tác giả: Lục Xu Lượt xem: 308
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,586
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 702
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,593
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,449
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 958
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 745
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 524
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...