Đến tận bây giờ, Trình Vũ Phi vẫn không muốn thừa nhận cảm giác của mình lúc đó. Khi trông thấy gương mặt ấy, cô đã cho rằng mình gặp ảo giác, giống như giấc mộng của một cô bé mười mấy tuổi, chàng hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cứu mình trong lúc nguy nan.
Chuyện nực cười đến vậy, nhưng cô lại nhớ kỹ.
Công việc ngập đầu, đồng nghiệp xung quanh than thở: “Dậy sớm hơn gà, làm mệt hơn trâu, lương chỉ đủ mau rau”. Lời nói có hơi cường điệu nhưng Trình Vũ Phi cảm thấy rất chân thực. Vật giá leo thang không ngừng, hằng tháng sau khi trả tiền nhà và tiền điện nước, lương còn lại chẳng đáng là bao. Nghĩ đến mới nhớ, tiền thuê nhà hình như sắp tăng rồi.
Bên cạnh cái “chan thực tàn khốc” mà cuộc sống mang lại ấy, Trình Vũ Phi còn có một thứ cảm giác mơ hồ khác, do An Diệc Thành tạo ra. Lý trí cô bài xích sự “mơ hồ” đó, nhưng trái tim lại đối nghịch.
Cô từng hỏi An Diệc Thành vì sao biết chuyện em trai cô, anh trả lời: “Đúng lúc đi ngang qua đồn cảnh sát vô tình bắt gặp nên ra tay giúp đỡ”.
An Diệc Thành không phải kiểu người thích làm từ thiện, một khi đồng ý giúp đỡ người khác nhất định phải có điều kiện kèm theo. Mà cô thì có thể mang lại cho anh lời ích gì? Giá trị trao đổi của cô chỉ là chính bản thân cô mà thôi.
Vừa tới Hoàng Thành, An Diệc Thành đã bị Nguyễn Ngộ Minh nhìn bằng ánh mắt dò xét. Anh cứ thế thản nhiên đi ngang qua.
Thấy mình bị phớt lờ, Nguyễn Ngộ Minh mới cất bước chạy theo: “Tứ ca, tối qua anh đi đâu?”. Vừa nói, anh ta vừa ghé đầu lại ngửi: “Mùi trên người anh không giống bình thường. Chẳng trách người ta vẫn hay nói, đàn ông sau khi có phụ nữ rồi thì mùi trên cơ thể sẽ thay đổi.”
An Diệc Thành không thèm bận tâm tới lời trêu chọc của anh ta, “Dưới kia có một công ty đang chiêu mộ “trung khuyển”1 đấy, có hứng thú thì xuống xem sao”.
Nguyễn Ngộ Minh đang định lớn giọng cãi “làm gì có công ty nào”, thì chợt hiểu ra mình bị châm chọc. Anh ta hận đến thấu xương.
An Diệc Thành vào phòng làm việc của Cố Trường Dạ, báo cáo tình hình chuyến đi công tác vừa rồi.
Nguyễn Ngộ Minh vẫn nán lại đợi bên ngoài. Vì quá nhàn rỗi nên anh ta đã trót đánh cược với lão Bát. Nếu điều tra ra ai là mẹ ruột của con trai An Diệc Thành thì anh ta sẽ được đứng tên quản lý câu lạc bộ bowlling trong nhiệm kỳ tiếp theo. Anh ta vốn chẳng phải người hám lợi, nhưng vì “danh dự cá nhân”, nhất định phải thắng cuộc cá cược này.
An Diệc Thành ra khỏi phòng thấy Nguyễn Ngộ Minh vẫn đứng đó, trong lòng không khỏi bội phục sự nhẫn nại của anh ta.
“Tứ ca, tối qua anh đi đâu?”. Nguyễn Ngộ Minh thăm dò, “Hình như có người trông thấy anh đi cùng cô Hạ?”.
“Cậu tò mò về đời tư của tôi như thế, tôi mà nói cho cậu biết thì chẳng phải đã đả kích lòng hiếu kỳ của cậu rồi sao? Cậu cứ tiếp tục đoán đi!” Dứt lời, An Diệc Thành cất bước đi thẳng.
Nguyễn Ngộ Minh đứng nhìn theo, lẩm bẩm: “Em lại rất muốn anh đã kích lòng hiếu kỳ của em đấy, nói đi được không hả!”.
Xử lý xong công việc, An Diệc Thành lái xe tới trường tiểu học để đón con trai. Ngoài cổng trường lúc này đã đông ngịt phụ huynh, từng tốp học sinh được giáo viên lần lượt dẫn ra. An Diệc Thành dừng xe cách đó khá xa để tránh ùn tắc, đợi chưa lâu đã trông thấy An Minh Gia một mình đi qua đám đông, tiến về phía này. Cậu bé mở to mắt nhìn người trong xe như để xác định đúng là bố mình, sau đó vui vẻ mở cửa ngồi vào.
An Diệc Thành hỏi con trai tình hình học tập hôm nay. Trước giờ, anh không hề nuông chiều cậu bé mà luôn dạy dỗ rất nghiêm khắc. Bắt đầu từ năm học này, anh đã để Minh Gia tự đi học bằng xe bus, chỉ thi thoảng có thời gian rãnh, anh mới đến đón cậu bé. An Minh Gia cũng rất thông minh, mỗi lần tan học mà không thấy xe của bố đỗ ở đây, cậu bé liền ngoan ngoãn lên xe bus về nhà.
“Con lại gọi điện làm phiền chú Bảy rồi phải không?” Lúc dừng đợi đèn xanh, An Diệc Thành mới hỏi con trai.
An Minh Gia quay sang quan sát nét mặt bố, xác định bố không hề tức giận, cậu bé bèn gật đầu đáp: “Bố đi công tác lâu quá nên con mới gọi điện hỏi chú Bảy”.
An Diệc Thành không nói gì thêm. Minh Gia nhắn mặt, không hiểu bố mình đang nghĩ gì.
Về tới nhà, An Diệc Thành đích thân trông con trai làm bài tập và chuẩn bị bài ngày mai. Chỗ nào bé Minh Gia không hiểu, anh đều giải thích tỉ mỉ.
“Bố, ngày xưa bố học rất giỏi phải không?” Minh Gia nhìn bố đầy sùng bái.
An Diệc Thành đáp bằng giọng không mấy hào hứng: “Tạm được”.
Như thường lệ, sau khi làm xong bài tập, bạn nhỏ Minh Gia có một giờ đồng hồ để xem phim hoạt hình, tiếp đó là ăn tối, đọc sách tham khảo và tắm giặt.
Lúc sắp đi tắm, bé Minh Gia ôm lấy cánh tay bố và nói: “Bố tắm cho con nhé!”.
“Con mấy tuổi rồi hả?” An Diệc Thành khẽ nhéo mũi con trai, nhưng rồi vẫn xắn tay áo lên chuẩn bị tắm cho cậu bé.
Anh không hề nhận ra, ánh mắt anh lúc nhìn con trai luôn rất ấm áp. Lão Thất vẫn hay nói, chỉ khi nhìn bé Minh Gia, Tứ ca mới dịu dàng đến vậy.
Maays năm qua, Minh Gia đều do một tay An Diệc Thành nuôi nấng, cậu bé có tình cảm rất sâu đậm với bố.
Minh Gia nhìn bố tắm cho mình, cất tiếng hỏi: “Bố, có phải bố thích cô Hạ không?”.
Cậu nhóc có vẻ rất quan tâm tới vấn đề này, đôi mắt mở to chờ câu trả lời. Cái nhìn chắm chú ấy thật giống với ánh mắt của một người.
An Diệc Thành khẽ nghiêng đầu, “Con nghe ai nói?”. Hóa ra là mượn cớ tắm cho để thăm dò chuyện của người lớn!
“Mọi người đều nói như vậy”, Minh Gia chu miệng, “Trên báo ấy ạ”.
An Diệc Thành mỉm cười, “Trả con không được tham gia vào chuyện người lớn”.
Minh Gia xị mặt, “Nhưng nếu bố thật sự thích cô Hạ, cô Hạ sẽ trở thành mẹ của con, việc này có liên quan tới con!”.
Trông bộ dạng ông cụ non của con trai, An Diệc Thành đột nhiên không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Bạn nhỏ Minh Gia rất quỷ Hạ Tư Tư, không những xinh đẹp, tốt bụng mà con hay mua đồ chơi đến cho cậu bé. Mỗi khi cậu bé khiến An Diệc Thành tức giận, chính Hạ Tư Tư là người luôn đứng ra bênh vực. Nhưng dù vậy, trong lòng Minh Gia vẫn muốn mẹ ruột của mình hơn. Thậm chí cậu bé còn tin rằng, mẹ không hề thua kém cô Hạ, nếu không, làm sao bố và mẹ lại sinh ra mình?
“Tắm nhanh kẻo cảm lạnh bây giờ!” An Diệc Thành nhắc nhở.
Minh Gia giận dỗi: “Cảm lạnh thì cảm lạnh! Dù sao con cũng là đứa trẻ không có mẹ, bố cũng không yêu con”.
An Diệc Thành nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Chuyện của người lớn rất phức tạp, thế nên bố không thể giải thích rõ ràng với Minh Gia được! Con chỉ cần biết một điều, bố luôn luôn yêu con!”.
Khóe mắt cậu bé chợt hoen đỏ, “Nhưng người khác đều có mẹ, con lại không có! Con muốn có mẹ!”.
An Diệc Thành thở dài, bế con trai ra khỏi bồn tắm rồi lau khô người giúp cậu bé. Sau đó, anh đặt Minh Gia nằm trên giường, dỗ dành một lúc lâu, cậu bé mới chịu ngủ.
Anh lặng lẽ ngồi cạnh giường nhìn con trai ngủ say. Về chuyện gia đình, bản thân anh không có quá nhiều kỳ vọng, thế nhưng anh rất muốn mang lại cho con của mình một mái ấm hoàn hảo. Đáng tiếc, anh không làm được! Con trai của anh không có mẹ.
An Diệc Thành lắc đầu cười gượng. Anh từ nhỏ đã do một mình mẹ nuôi nấng, lúc ấy anh đã nghĩ, sau này nhất định không được để con mình trải qua cái cảm giác cô độc như thế. Vậy mà cuối cùng, con trai của anh, vừa sinh ra đã không có mẹ.
*Trung khuyển: chó trung thành. Ở đây mang hàm nghĩa xấu, chỉ những người làm chân sai vặt, chịu luồn cúi.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗