Rốt cuộc cũng có đáp án. Thế nhưng, cô hoàn toàn không hiểu anh nói vậy là có ý gì?
An Diệc Thành ngồi xuống giường, nhìn về phía cô: “Không buồn ngủ sao?”. Nói lảm nhảm nhiều như vậy…
Thấy anh có vẻ bất mãn, Trình Vũ Phi bấy giờ mới chậm chạp đi vào. Khi vừa đến mép giường, cô bất ngờ bị anh tóm lấy, ôm vào lòng. Hành động quá đột ngột của An Diệc Thành khiến cô vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Cô không biết lúc này anh đang vui, hay còn tức giận?
An Diệc Thành cúi xuống, thở mạnh vào gáy cô, sau đó khẽ cắn vành tai cô.
“Hình như hôm nay, em liên tục hỏi anh chuyện về trẻ con?”
Vừa nói, anh vừa đặt tay lên bụng cô.
Trình Vũ Phi biết anh đang nghĩ gì, vội vàng giải thích: “Không có…”.
Cô không hề mang thai.
Lại một màn ân ái… Kỳ lạ là sau đó, cả hai người đều không cảm thấy buồn ngủ, nhưng lại có hứng thú tán gẫu. Mối quan tâm gần đây của Trình Vũ Phi cơ hồ luôn xoay quanh nhóc Minh Gia.
“Anh để con ở nhà một mình suốt như vậy có được không?” Cô khẽ hỏi.
Tuy mới chỉ gặp một lần nhưng cô có ấn tượng rất sâu sắc về thằng bé, một đứa trẻ thông minh, láu lỉnh, khiến người ta vừa nhìn đã yêu.
“Vì thế anh mới cần về nhà sớm.”
Hóa ra đây là lý do mỗi sáng anh đều rời đi sớm như vậy? Không phải vội đến công ty, mà là muốn kịp về nhà ăn sáng với con trai.
“Con là do anh một tay nuôi nấng?”
“Ừ.”
Rất nhiều người đàn ông ngay cả việc mặc quần áo cho con cũng không làm nổi, còn anh lại một mình cán đáng mọi thứ. Thật khó để mường tượng hết những nổi cực nhọc anh đã phải trải qua. Trình Vũ Phi nghĩ, một người luôn cao ngạo như anh lại sẵn sàng tự tay chăm sóc con trai, có lẽ là vì anh không tin tưởng bất cứ ai để giao trọng trách ấy.
An Diệc Thành trong quá khứ là một học sinh xuất sắc, còn An Diệc Thành của ngày hôm nay là gương mặt đại diện cho Hoàng Thành. Người ta nói anh là kẻ tàn nhẫn, độc ác, nhưng không một ai quan tâm đến việc trước đây anh là người thế nào.
“Chăm sóc trẻ con… có cảm giác thế nào?”
“Em chăm sóc em trai có cảm giác thế nào?” An Diệc Thành hỏi ngược lại cô.
Trước đây, anh từng sai người nghe ngóng tin tức về cô. Khi biết sự cố của gia đình cô, biết chuyện bố mẹ cô qua đời, anh ngồi trong phòng làm việc thất thần rất lâu. Anh hoàn toàn không ngờ cô lại rơi vào cảnh ngộ như vậy. Rõ ràng rất hận cô, nhưng anh lại không hề có cảm giác sảng khoái như trả được thù. Nếu có thể, anh hy vọng cô vẫn là cô gái sống trong gia đình giàu sang, được bố mẹ cưng chiều, không phải nếm trải mùi vị đau khổ của cuộc đời.
Lúc đó, anh đã tự nhủ với chính mình, nhất định không được chủ động đi tìm cô. Giả dụ có một ngày, hai người ngẫu nhiên gặp lại nhau thì đó chính là sự an bài của số phận, là ông trời hông muốn anh buông tha cô.
Rốt cuộc ngày đó cũng đến.
Khi được Cố Trường Dạ sai đi điều tra tung tích của Giản Ngưng, anh đã gặp lại Trình Vũ Phi. Anh không biết chính xác cảm giác lúc đó của mình là gì, liệu có giống cới cảm giác của Cố Trường Dạ khi nghe tin Giản Ngưng xuất hiện, ngoài mặt cố làm ra vẻ dửng dưng nhưng thực chất đang phải cố gắng đè nén nỗi kích động trong lòng?
Bấy giờ anh nghĩ, cần phải nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình, vì thế anh đứng dưới đại sảnh bệnh viện chờ cô. Cô nhất định không biết được rằng, một câu “Cô Trình, đã lâu không gặp” đã được anh nén trong lòng từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh cứ ngỡ cả đời này sẽ chẳng thể nào nói ra được. nhưng cô đã xuất hiện. Vì vậy, anh nhất định phải ra tay…
Cảm giác khi chăm sóc em trai ư? Trình Vũ Phi nghĩ, đó chính là hy vọng em trai luôn vui vẻ, lo lắng nó bị ảnh hưởng bởi biến cố gia đình, sợ bản thân không làm tròn bổn phận của một người chị,… Vô vàn nỗi sợ hãi, nỗi lo âu bủa vây lấy cô, cô chỉ còn biết cố gắng hết sức để em trai có được một cuộc sống thật tốt. Nhưng khi ấy, Trình Gia Đống cũng đã hơn mười tuổi, phần nào biết tự lo lấy cho bản thân. Còn Minh Gia, từ lúc sinh ra đến giờ, thằng bé chỉ có thể dựa dẫm hoàn toàn vào An Diệc Thành. Chăm sóc trẻ con đâu phải chuyện dễ dàng?
“Rất vất vả. Nhưng cảm giác được làm chỗ dựa cho ai đó không đến nỗi tệ!”
Quả thực là như vậy. Nếu chỉ có một mình, hẳn là cô sẽ đêm ngày đắm chìm trong nổi đau mất đi bố mẹ. Nhưng vì có thêm em trai nên cô không thể ích kỷ như vậy, không thể bỏ mặc sự sống chết của nó.
“Anh cũng vậy.” An Diệc Thành đáp qua loa, sau đó anh nhắm mắt, có vẻ muốn ngủ thêm một lát.
Không bao lâu sau, Giản Ngưng sinh hạ một cô công chúa. An Diệc Thành dẫn con trai tới nhà Cố Trường Dạ thăm hai mẹ con họ.
Nhóc Minh Gia nhìn chằm chằm đưa bé hồi lâu, sau đó giật giật tay áo bố, khẽ hỏi: “Bố, lúc con mới sinh ra trông cũng thế này ạ?”. Nhỏ quá đi mất! Nhỏ đến nỗi cậu bé không dám chạm vào.
“Ừ! Cũng bé tí như thế đấy!” An Diệc Thành cười đáp.
“Bố thật vĩ đại! Có thể nuôi con lớn thế này!” Bạn nhỏ Minh Gia nhất thời xúc động.
Hai bố con đang nói chuyện thì đứa trẻ đột nhiên mở mắt, sau đó khóc òa lên. Tuy rằng tiếng khóc không lớn nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Cố Trường Dạ đang tiếp chuyện với khách khứa bên ngoài, nghe thấy con khóc, lập tức chạy vào. Anh ta chần chừ một lát mới bế đứa trẻ lên, động tác cực kỳ gượng gạo.
Lần đầu tiên thấy Cố Trường Dạ có biểu hiện lúng túng như vậy, An Diệc Thành bèn đi tới, vỗ vai anh ta, ý bảo để đứa trẻ cho anh bế, Cố Trường Dạ quả thực không dám có bất cứ hành động gì, sợ mình làm sai, vì thé anh ta đành cẩn thận giao con gái cho An Diệc Thành.
An Diệc Thành ôm lấy đưa bé, khẽ dỗ dành, một lát sau thì tiếng khóc ngừng hẳn. Đứa bé nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ tiếp. anh đặt nó xuống giường rồi dẫn Minh Gia rời khỏi phòng.
Nhưng nhóc Minh Gia lần đầu tiên trông thấy trẻ sơ sinh, cảm thấy vô cùng kỳ diệu, bèn nói với bố: “Con muốn ở lại xem em gái!”.
An Diệc Thành gật đầu, Minh Gia thích thú quay trở lại phòng.
Cố Trường Dạ lúc này cũng đi ra: “Cậu vẫn còn dây dưa với người phụ nữ đó?”.
“Ừm.”
“Định làm thế nào, cậu nên suy nghĩ cho kỹ. cứ trông Minh Khải mà làm gương, đừng coi thường phụ nữ. Phụ nữ giống như một chiếc lò xo, khi bị chèn ép quá mức sẽ dẫn đến hai khả năng. Một là hỏng, hai là bật lại, quảng mọi thứ nó nhận được vào mặt kẻ đã chèn ép nó. Mà cả hai kết quả đều không phải thứ mà đàn ông chúng ta muốn thấy.”
“Chuyện của em với các anh khác nhau.” An Diệc Thành tựa hồ không muốn nhắc tới vấn đề này.
Cố Trường Dạ cười, không nói gì thêm nữa mà đi ra ngoài.
Có lẽ lúc này anh ta muốn ở bên cạnh vợ?
Vợ, con, đó mới là gia đình.
An Diệc Thành nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khiên cưỡng.
Anh nói mình khác với Cố Trường Dạ, khác với Lạc Minh Khải, nhưng khác ở điểm nào đây? Chẳng phải chính anh cũng từng có ý nghĩ muốn trả thù cô hay sao? Cô làm đảo lộn cuộc sống của anh, khiến anh phải hứng chịu mọi nỗi đau khổ, nhưng chính cô lại hoàn toàn không biết những việc mình gây ra. Chính vì không biết, nên trở thành vô can!
Mỗi khi ngồi trong căn nhà ẩm mốc, ôm đứa con đang không ngừng khóc, anh thật sự hận cô, hận đến nỗi ruột gan đau thắt lại. Anh tự nhủ, nhất định sẽ trả cho người phụ nữ ấy toàn bộ nỗi đau mà anh phải gánh chịu. Nhưng cuối cùng thì sao? Người chịu thiệt thòi lại là đứa trẻ…
Nhóc Minh Gia đi ra ngoài, trông thấy An Diệc Thành đứng thất thần, cẩ người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách. Cậu bé sợ hãi hồi lâu mới dám lên tiếng: “Bố…”.
An Diệc Thành định thần lại: “Gì thế?”.
Minh Gia lắc đầu: “Vừa nãy vẻ mặt bố rất đáng sợ…”.
An Diệc Thành mỉm cười, vẫy tay gọi con trai đến.
Cậu bé nắm lấy tay bố, vui vẻ nói: “Em gái rất đáng yêu!”
“Ừ.”
“Bố ơi, con cũng muốn có một em gái…”
“Vì sao?”
“Con lớn thế này rồi, nhất định có thể bảo vệ được em gái, nhất định sẽ đối xử thật tốt với em…”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗