Văn án 1:
Nước Triệu có mỹ nhân Đào Hoa, vận mệnh trắc trở, lấy chồng nước Ngụy, một lòng muốn bảo vệ tính mạng để trèo cao.
Nước Ngụy có thừa tướng tuấn lãng, lòng dạ hiểm ác, khẩu phật tâm xà, không thương tiếc tính mạng của bất cứ ai chỉ để đạt được mục đích cho mình.
Đào Hoa nghĩ rằng đã là con người thì sẽ đều yêu cái đẹp, kiểu gì cũng không thể nói diệt nàng là diệt nàng ngay!
Thẩm Tại Dã mỉm cười, dùng hành động thực tế cho nàng biết y không phải là người.
“Ngài có bản lĩnh thì phóng tiễn khiến ta một thây hai mạng đi!” Đào Hoa gân cổ gào lên.
“Được thôi, thượng lộ bình an.” Thẩm Tại Dã lạnh lùng vẫy tay ra lệnh. Vũ tiễn sượt qua tai, cảm giác lạnh lẽo lan khắp người, Khương Đào Hoa mới nhận ra Thẩm Tại Dã thật sự không nói đùa.
Y thật sự sẽ giết nàng. “Mạng của nàng là của ta, ta muốn lấy lúc nào cũng được.”
Thẩm Tại Dã chậm rãi nói, ánh mắt rơi xuống sau lưng nàng, đột nhiên trở nên sắc bén: “Nhưng cũng chỉ có ta mới có thể lấy!”…
Đây là một câu chuyện đặc sắc, nam nữ chính đấu đá nhau một cách nhiệt tình sảng khoái. Thẩm Tại Dã có một trăm cách có thể giết Khương Đào Hoa, Khương Đào Hoa có một trăm lẻ một cách có thể khiến y tha cho nàng. Cáo già chưa chắc đã thắng, thỏ trắng cũng không hẳn sẽ thua. Nước non mùa xuân đẹp đẽ, ngàn dặm sông núi này rốt cuộc chiến thắng sẽ vào tay ai?
Văn Án 2:
Nàng - Khương Đào Hoa, Công chúa cao quý của nước Triệu, mang vẻ đẹp khuynh thành và trí tuệ hơn người. Vì vận mệnh quốc gia, nàng chấp nhận hy sinh hạnh phúc bản thân, trở thành quân cờ gả sang nước Ngụy đầy rẫy cạm bẫy.
Y - Thẩm Tại Dã, Thừa tướng trẻ tuổi quyền khuynh triều chính nước Ngụy, mang trong mình vẻ ngoài tuấn mỹ cùng trái tim lạnh lẽo như băng. Y dùng mưu lược, thủ đoạn để bảo vệ quyền lực, xem thường mọi thứ, kể cả nữ nhân.
Cuộc gặp gỡ định mệnh đưa đẩy hai con người, hai số phận đối lập trở thành vợ chồng. Một nàng công chúa kiêu hãnh bị ép buộc trở thành chim lồng, một vị thừa tướng lạnh lùng che giấu dã tâm ngút trời.
Giữa muôn trùng sóng gió, liệu họ có thể tìm thấy tình yêu đích thực?
Trích đoạn:
Trong chốc lát, Đào Hoa cảm thấy Thẩm Tại Dã giống như từ một con rắn độc biến thành con ngựa ôn hòa.
Tiếc rằng là một con ngựa giống.
Lúc tình cảm dâng cao, Đào Hoa không nhịn nổi phát ra âm thanh, khi đầu óc không còn tỉnh táo, hình như nghe người ta thì thầm bên tai một câu: “Trách lầm nàng rồi."
Trương Tri Tự sinh ra đã có tất cả.
Gia thế hiển hách trăm năm, tài năng thiên bẩm đáng ghen tị, con đường quan lộ thênh thang.
Nhưng y lại thấy cuộc đời thật vô vị.
Cho đến một ngày bất ngờ gặp tai nạn, linh hồn y nhập vào thân xác một nữ nhân.
Một nữ nhân thất học nhưng lại mơ tưởng leo cành cao hóa phượng hoàng.
...
Trần Bảo Hương từ quê nghèo xa xôi ngàn dặm lên kinh thành, chỉ với mong muốn dựa vào nhan sắc gả vào nhà quyền quý.
Nàng tham lam phú quý, nàng xu nịnh lấy lòng, nàng kiêu ngạo khinh người, nàng chỉ trọng lợi ích.
Kết quả, dùng hết mọi thủ đoạn vẫn không được người trong mộng để mắt.
Trần Bảo Hương ngậm ngùi chán nản định quay về quê, nào ngờ trong đầu bỗng vang lên giọng nói của một nam nhân:
"Làm theo lời ta, ta bảo đảm ngươi sẽ bay lên cành cao."
...
Câu chuyện về nam chính thế gia quyền quý bị nhập hồn vào thân xác nữ chính tham lam, cùng nàng dùng chung thân thể, giúp nàng vượt mọi chông gai để leo lên cành cao.
Tags: cổ đại, cung đấu, trạch đấu, hương xưa sắc cũ, HE
[Tiểu thư khuê các bị áp bức x Tướng quân chết trẻ]
Từ thiếu niên Ngũ Lăng* cho đến nghịch thần phản quốc, cả đời Từ Hạc Tuyết tội lỗi chồng chất.
(*) Nguyên văn “Thiếu niên Ngũ Lăng” (五陵年少) ý chỉ những người giàu có, quyền thế ở kinh đô.
Dẫu cho chàng nhận tội bỏ mình đã mười lăm năm, trên đường phố Đại Tề vẫn chưa từng thôi đàm luận chuyện cũ, phỉ nhổ việc ác của chàng.
Nghê Tố chẳng bao giờ nghĩ rằng vào năm thứ mười lăm kể từ sau khi Từ Hạc Tuyết qua đời, nàng sẽ gặp chàng giữa đồng tuyết mênh mông.
Chàng chẳng hề hung ác như lời đồn, lại càng không phải thân cao mấy trượng, mặt xanh nanh vàng.
Chàng khoác chiếc áo lạnh đen tuyền mà nàng vừa mới đốt thành tro, tay cầm một ngọn đèn hiu hắt, gió thổi chẳng lay động góc áo, tuyết rơi chẳng dính đầu vai. Chàng bước chân trần đến trước mặt nàng, hỏi:
“Nàng là ai?”
Nghê Tố hối hận không cùng, nếu sớm biết áo lạnh kia dành cho Từ Hạc Tuyết, nàng sẽ chẳng bao giờ cho nó vào chậu than.
Nhưng sau đó, anh trai mất tích, nhà cửa bị đoạt. Lúc Nghê Tố sa cơ thất thế, tủi nhục không thôi thì bên người nàng chỉ còn mỗi cô hồn Từ Hạc Tuyết bầu bạn.
Chàng cùng nàng cắn răng bò ra khỏi bùn tanh, đứng thẳng eo, tìm anh trai, đòi công lý.
Chàng bên nàng xuyên qua mưa tuyết, đi hết đông xuân.
Khi mọi tâm nguyện viên mãn, nàng và Từ Hạc Tuyết đường ai nấy đi. Nàng mặc áo cưới, sắp sửa lấy vị công tử có gia thế, có dung mạo lẫn phong tư đều cực kỳ xuất chúng.
Thế nhưng khi màn đêm buông xuống, cô hồn Từ Hạc Tuyết ngồi giữa tán cây trải đầy sương hoa lại nhìn thấy nàng mặc hồng y, ôm nến hương, đội gió tuyết chạy đến.
“Nàng không thành thân nữa à?”
“Em muốn chứ.”
Từ Hạc Tuyết mím môi, quay mặt đi chẳng muốn nói thêm với nàng nữa.
Cô gái dưới tán cây ngước lên nhìn chàng, sương tuyết ướt đẫm tóc mai:
“Từ Hạc Tuyết, em có nhiều nến và hương lắm, em có thể nuôi chàng thật lâu, chẳng sợ người ma khác lối, chúng ta cứ như vậy cả đời, có được không?”
Tags: huyền huyễn, hào môn thế gia, cung đình hầu tước, duyên trời tác hợp, linh dị, Quỷ hồn, ngược-ngọt đan xen, chữa lành, HE
Giới thiệu vắn tắt: Áo lạnh chiêu hồn, theo ta một đời.
Tống Nghị vì nàng xây kim ốc, Tô Khuynh lại coi đó như lồng chim.
[Nam chính lòng dạ hiểm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, không phải người tốt.]
Lập ý: Phản đối phong kiến, phản đối ách chuyên chế, phản đối chế độ nam tôn nữ ti.
Ủng hộ chống lại cường quyền, theo đuổi lý tưởng tự do.
Một câu tóm tắt: Hắn tự cho mình là chủ nhân lương thiện, coi nàng như chim nuôi trong lồng.
Tags: Yêu sâu sắc, Xuyên qua thời không, Duyên trời tác hợp,
Nhân vật chính: Tô Khuynh, Tống Nghị
Trưởng nữ của Thế Tổ khai quốc Đại Chiêu, Công chúa Yến Lan, gả cho U Vương của huyết tộc, vạch ranh giới, lập quy củ, từ đó nhân quỷ âm dương cùng chung hưởng thái bình.
Không lâu sau, công chúa sinh hạ một bé trai, đặt tên là Lâm Sóc, ban cho Đại Chiêu, mệnh cho chàng bảo hộ huyết mạch Đại Chiêu suốt tám trăm năm.
Vì Lâm Sóc đứng hàng thứ ba trong hoàng thất Đại Chiêu, nên được gọi là Tam Điện Hạ.
Từ đó, Đại Chiêu chỉ có duy nhất một Tam Điện Hạ.
Tam Điện Hạ sở hữu dung mạo khuynh thành, không thích nói nhiều, ngày ngủ đêm đi, chỉ xuất hiện khi màn đêm buông xuống. Nếu bạn tình cờ gặp một nam nhân tóc bạc mắt đỏ, dung nhan thanh nhã, khoác trên mình áo choàng, đừng sợ hãi, chỉ cần gọi một tiếng “Tam Điện Hạ,” chàng sẽ âm thầm bảo vệ bạn về nhà an toàn, rồi biến mất không dấu vết trong màn đêm khi bạn đã bình an.
Thẩm Nguyên Tịch năm mười bảy tuổi chuyển đến kinh thành. Một đêm trăng nọ, khi nàng cùng đệ đệ lén trèo tường ra ngoài thả đèn trời, nàng tình cờ gặp truyền thuyết sống – Tam Điện Hạ tóc bạc mắt đỏ.
Chàng như lời đồn, âm thầm theo sau, đưa họ về nhà.
Nhưng rồi… đứng yên trước cửa không chịu rời đi.
Thẩm Nguyên Tịch: ??? Chuyện gì đây?!
Thiếu nữ nhà tướng Thẩm Nguyên Tịch X Huyết tộc Điện Hạ Lâm Sóc
(*) Chú thích:
Nam chính là huyết tộc (có thể hiểu như ma cà rồng, nhưng có những thiết lập riêng biệt).
Thần bảo hộ triều đại với sức mạnh chiến đấu vượt trội.
Nhất kiến chung tình (nam chính) x Lâu ngày sinh tình (nữ chính)
Thiết lập: mọi người đều biết về sự tồn tại của huyết tộc
Tag nội dung: Linh dị thần quái, cung đình hầu tước, tình yêu say đắm
Tóm tắt ngắn gọn: Phu quân mỹ nhân tóc bạc mắt đỏ của ta
Tư tưởng: Tình yêu và dũng khí có thể phá vỡ gông cùm số mệnh, nỗ lực của con người, đối mặt với thử thách và theo đuổi điều mình mong muốn sẽ đem lại thành quả.
Nhiệm vụ xuyên sách duy nhất của Khanh Linh là kéo Cố Vọng vẫn chưa nhập ma đi theo con đường phát triển đúng đắn.
Con người của Cố Vọng, thân ở Phật môn, lòng dạ nhân từ.
Dù mang trong mình dòng m.áu ma tộc nhưng ngày này qua ngày khác hắn vẫn phải chống chọi với nỗi đau bị huyết mạch thôn tính.
Cho đến khi cuối cùng bị người đời ruồng bỏ, những người thân cận bị g.i.ế.t h.ại d.ã m.an, rốt cuộc hắn cũng để mặc cho huyết mạch nuốt chửng, sa vào con đường nhập ma, thề sẽ kéo tất cả mọi người vào hang ổ của quỷ.
Khanh Linh thu dọn đồ đạc đến tìm Cố Vọng. Lần đầu tiên gặp hắn, lại thấy một người lý ra giờ này phải ngồi gõ mõ đang ngồi trong thanh lâu tửu quán, híp mắt nhìn các nữ tử ca hát nhảy múa, một tay cầm rượu, một tay chậm rãi khảy Phật châu, giữa ấn đường là nốt chu sa yêu diễm mê hoặc.
Lần nữa gặp lại Cố Vọng, hắn không chút biến sắc bẻ gãy tay chân người khác ngay trước mặt cô.
Khanh Linh xem kịch bản: ..... Phật Tu điềm đạm khắc chế?
Khanh Linh vốn rất tận tâm tận lực, trong lòng trong mắt đều là Cố Vọng, sợ hắn vô tình gặp phải rắc rối nào đó sẽ sa vào con đường nhập ma.
Sau lại phát hiện người này vô cùng oán hận nam chính trong kịch bản, sớm đã g.i.ết c.h.ết người ta bằng ánh mắt điên cuồng.
Cuối cùng, hắn hờ hững lau sạch vết m.áu trên Phật Châu, trong đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười nhàn nhạt, hỏi cô: “Còn muốn đi theo ta không?”
Lúc này Khanh Linh mới biết, thì ra người này xấu xa đến tận xương cốt.
Cô uyển chuyển linh động, thu dọn tay nải rồi đáp: “Không theo nữa.”
Thế nhưng Cố Vọng lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Không thành ma, không thành Phật.”
“A Linh, ta cùng nàng nhập hồng trần được không?”
....
Cố Vọng là ngoại lệ đặc biệt trong giới Phật tu, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong Phật môn, lớn lên trong Phật môn, nhưng không nhập Phật.
Trưởng lão nói, con người của Cố Vọng, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.
Cố Vọng tự nhận là Phật không độ được hắn.
Sau lại có một tiểu cô nương chạy đến, cong cong khóe mắt nói với hắn rằng: “Ta đến độ ngươi.”
Cố Vọng không bày tỏ ý kiến.
Cố Vọng cam tâm tình nguyện.
——————
1. Mỹ nam điên cuồng x Tiểu tiên nữ Phật hệ
2. Nam chính rất điên cuồng, không phải loại lương thiện
3. Thiết lập riêng phục vụ cho nam nữ chính
[Ngươi là áo giáp mà đao thương của ta không đâm vào được, cũng là chân tâm mà ta vừa chạm vào đã tan vỡ.]
Tiên hiệp lưu lượng không giới hạn, nữ chính bốn lần trở về năm đó, thay đổi vận mệnh của mình và tất cả mọi người xung quanh.
CP: Nữ chủ tâm cơ và nam chủ chó má.
1.
Hoàng Nhưỡng trở thành một người vô dụng, bị nhốt trong mật thất.
Giám Chính Đệ Nhất Thu của Ti Thiên Giám đã cứu nàng ra.
—— Sau đó tắm rửa kỳ cọ cho nàng hết năm chậu nước.
2.
Giám Chính Ti Thiên Giám làm một “đồ chơi” mới, tinh xảo xinh đẹp lạ thường. Mọi người càng nhìn càng thấy giống một nữ nhân.
Đó là Hoàng Nhưỡng, người đã từ chối Giám Chính nhà mình, gả cho tông chủ đệ nhất tiên tông!
Chẳng lẽ Giám Chính nhà mình thật sự không vượt qua được rào cản này, tưởng nhớ đến điên cuồng, cho nên mô phỏng Tạ phu nhân… làm một hình người giả?
Mọi người: khiếp sợ!
3.
Trên con phố dài, Giám Chính đại nhân bỗng dừng bước chân.
Mọi người lập tức rút đao đề phòng, lại thấy hắn đột nhiên vào một tiệm phấn son.
Tiệm phấn son?
Nửa canh giờ sau, trong lòng mọi người tràn nhập cảm giác hoang mang “ta là ai, đây là đâu” vì Giám Chính đại nhân xách theo các loại chai lọ như phấn vẽ lông mày, phấn thoa, son hoa đào, thạch hoa mẫu đơn ra khỏi tiệm phấn son.
4.
Hoàng Nhưỡng đi thẳng đến phòng của Giám Chính đại nhân, ngồi lên sập giường của hắn.
Giám Chính đại nhân rất tự giác ngồi quỳ xuống, tháo giày thêu cho nàng. Đang tháo dây buộc tất, Hoàng Nhưỡng đột nhiên phản ứng lại, đá một cái trúng lồng ngực hắn.
Giám Chính cầm đôi tất của Hoàng Nhưỡng, nhìn khuôn mặt của Hoàng Nhưỡng, rồi lại nhìn chân của nàng.
Việc thấp hèn như vậy mà bản thân lại làm một cách rất thuần thục tự nhiên, giống như đã từng làm cho nàng rất nhiều lần vậy.
Chẳng lẽ ở trước mặt nàng, mình đã trở thành nô bộc một cách vô thức rồi sao?
Chấn hãi!
5.
Tiểu điện hạ đầy tháng, tất cả quan viên triều đình đều đến tham dự.
Hoàng Nhưỡng cũng không quan tâm nhiều, chọn đồ ăn thật ngon rồi định ăn cho no bụng.
Nàng uống ngụm trà để tiện cho trôi miếng điểm tâm trong miệng.
Đột nhiên bên cạnh có người nói: “Bát Thập Lục điện hạ đúng là có phúc tướng, khiến người ta nhìn mà yêu thích.”
“Phụp ——“ Hoàng Nhưỡng phun hết ngụm trà xuống đất.
Tuyệt đối không ngờ, ta cũng là người từng uống rượu tiệc đầy tháng của phu quân mình.
A Yên là tỳ nữ bên cạnh nhị cô nương Giang gia, thân phận hèn mọn, lặng lẽ hiền dịu.
Đại cô nương con gái của vợ lẽ là tiểu thiếp thứ tư của lão gia Châu phủ, Châu lão gia tính tình gàn dở, động một chút là ra tay đánh người, đại cô nương bị đánh chết. Lão phu nhân không dám làm ầm ĩ, lại kêu nhị cô nương con gái vợ cả đi hầu hạ Châu lão gia, gắn kết quan hệ hai nhà.
Nhị cô nương không muốn đi, lại không dám làm trái lời lão phu nhân, nhìn A Yên xinh đẹp bên cạnh, trong đầu nổi lên chủ ý.
Kiếp trước A Yên rơi vào Châu phủ, vì dung mạo vô cùng quyến rũ xinh đẹp nên bị Châu phu nhân ghen ghét, cho người rạch mặt của nàng. A Yên bị chết cóng trên đường, hồn lìa khỏi xác, gặp một vị công tử qua đường, nàng liền ghé thân lên chuỗi phật châu trên cổ tay công tử, theo công tử đến kinh thành.
Kiếp này, A Yên tránh được Châu lão gia, nhưng bị đại thiếu gia trong phủ để ý nhung nhớ muốn nạp làm thê thiếp, bà vú nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng cũng không chứa nàng, bèn bán nàng đi.
A Yên bị bán đến kỹ viện, không ngờ vào Châu phủ bị Châu lão gia coi như lễ vật tặng cho người ta.
Công tử khí độ bất phàm, tài giỏi ưu tú, là chủ nhân của chuỗi phật châu kiếp trước.
Đệ tử thân truyền của chưởng giáo Trường Nhạc Cung - Lữ Minh Hồ, thiên tư xuất chúng, phiêu dật như tiên. Y nuôi một Tiểu Hỉ Thước, tên gọi là Lữ Đại.
Tiểu Hỉ Thước trưởng thành, muốn song tu với y, song bị y dùng những lời lẽ nghiêm khắc từ chối.
Hàng Châu có thương lái buôn đồ cổ tên Giang Bình tuổi trẻ lại nhiều vàng, ngoại hình thanh tú, một lòng muốn lấy mỹ nhân xứng đôi với mình làm thê tử.
Thanh Minh năm này, Giang Bình và thiên kim nhà Lỗ Tri Phủ ngẫu nhiên gặp nhau ở ngoài cửa Thanh Ba, mỹ nhân khuynh quốc tuyệt sắc, Giang Bình nhất kiến chung tình, chỉ tiếc cách biệt dòng dõi gia thế, cầu hôn trong vô vọng, phải làm sao mới tốt đây?
Đang lúc buồn rầu, một bà lão đêm khuya gõ cửa, truyền lại lời nhắn từ Lỗ tiểu thư, quả nhiên là chàng có tình, thiếp có ý. Giang Bình mừng rỡ như điên, ngày hôm đó hắn sửa soạn áo mũ, ra ngoài hẹn ước, có ai ngờ mỹ nhân lại là yêu quái biến thành, về sau bước lên con đường tà đạo không lối về.
Cùng lúc đó, Lữ Minh Hồ trở lại Trường Nhạc Cung, phát hiện Tiểu Hỉ Thước biến mất không thấy đâu nữa.