"Sao lại nói đến chuyện kết hôn rồi?" Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mộ Dữu quay ra sau nhìn liền thấy cô nhỏ Mộ Du Vãn và dượng nhỏ Giản Quý Bạch đang đi tới.
Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm là chị em sinh đôi đều được bà nội Du* sinh ra.
(*) Mẹ của Mộ Du Vãn và Mộ Du Trầm là vợ sau của Mộ lão gia
Bà nội Du sau khi sinh xong thì sức khỏe yếu, mấy năm sau liền qua đời, hai chị em được một mình Mộ lão gia nuôi nấng.
Mộ Du Vãn sau khi lấy chồng thì luôn ở Lan Thành, có vẻ như cô nhỏ nghe được tin nên lái xe trong đêm về đây.
Đèn trong hành lang bệnh viện sáng rực, một đám người tụm lại lo lắng.
Mộ Du Vãn nhìn về phía Mộ Du Trầm: "Bố thế nào rồi?"
Mộ Du Trầm nói: "Phải làm phẫu thuật, nhưng ông ấy sống chết cũng không chịu, em liền thương lượng để Doãn Mặc và tiểu Dữu đi lãnh chứng để cho ông ấy vui vẻ một chút."
Mộ Du Vãn định đi vào nhìn thì bị Mộ Du Trầm ngăn lại: "Chị khoan hãy vào, bố vốn là sợ chết, nhưng em vừa trấn an ông ấy rồi. Nếu nhìn thấy chị nửa đêm nửa hôm chạy từ Lan Thành đến, ông ấy lại suy nghĩ lung tung. Ngày mai chị hẳn vào thăm."
Mộ Du Vãn vành mắt đỏ hoe, đứng ở ngoài cửa kính nhìn vào phòng bệnh.
Mộ lão gia bên trong đã ngủ.
Mộ Bách Uy cùng Mộ Bách Liêm đi tới.
Mộ Bách Uy nói: "Đã muộn rồi, nhiều người ở đây cũng không có tác dụng gì, tối nay để tôi ở lại bệnh viện, còn lại về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tới."
Mộ Du Trầm, Mộ Dữu và Doãn Mặc ba người tối nay tới bệnh viện bằng xe của Mộ Du Trầm.
Sau chuyện này, Mộ Dữu và cô nhỏ đều muốn theo Mộ Du Trầm về nhà cũ Mộ gia nên cùng nhau ngồi lên xe của Mộ Du Trầm.
Mộ Du Trầm quay đầu lại hỏi Doãn Mặc: "Cậu trở về như thế nào?"
Doãn Mặc còn chưa mở miệng, Giản Quý Bạch đưa chìa khóa xe tới: "Đã lâu không gặp, hay tôi qua nhà cậu?"
Quan hệ giữa Giản Quý Bạch và Mộ Du Trầm rất lạnh nhạt, nên anh ấy không có ý định về Mộ gia.
Giản Quý Bạch lái xe rất lâu từ Lan Thành đến, Doãn Mặc nhận lấy chìa khoá xe. Ngồi lên xe, Giản Quý Bạch lấy ra một điếu thuốc, đưa tới: "Cậu hút không?"
Doãn Mặc không nhận, Giản Quý Bạch cắn điếu thuốc, cười cà lơ phất phơ nói: "Cậu vẫn không biết hút thuốc à?"
"Không có ý định hút."
Xe lái ra khỏi bệnh viện, đi vào đường lớn, Doãn Mặc đánh lái, thản nhiên nói: "Dữu Dữu không thích mùi thuốc lá."
Giản Quý Bạch cắn điếu thuốc nhưng không châm lửa, tùy ý nghịch chiếc bật lửa: "Doãn tổng trên thương trường mạnh mẽ quyết đoán, sao lại yêu đương với tiểu nha đầu kia. Nếu hai người kết hôn, sau này cậu phải gọi tôi là dượng nhỏ."
"Nếu cậu muốn nghe, không phải tôi không gọi được."
"Sao lại không muốn nghe? Cậu gọi bây giờ cũng được."
Nói đùa xong, Giản Quý Bạch hiếm khi nghiêm túc nói: "Bởi vì Mộ lão gia nên mới phải kết hôn, tôi thắc mắc, không biết trong lòng tiểu Dữu còn có cậu không?"
Sau khi Doãn Mặc từ chối lời tỏ tình của Mộ Dữu, anh đã từng nói chuyện này với Giản Quý Bạch khi hai người say rượu, Giản Quý Bạch là người duy nhất biết chuyện này.
Doãn Mặc mím môi, quai hàm siết chặt.
Im lặng hồi lâu, anh nói: "Không biết."
"Thử hỏi con bé xem."
Doãn Mặc không nói lời nào, Giản Quý Bạch suy đoán: "Không dám hỏi, không có dũng khí? Sợ người ta nói không thích?"
"Cậu bị như vậy là đáng. Lúc trước thì cảm thấy con bé còn nhỏ, hai người lại có khoảng cách tuổi tác, không vượt qua được chướng ngại này. Bây giờ hối hận cũng không kịp."
Giản Quý Bạch dừng một chút, "Kết hôn xong cậu định làm gì?"
"Từ từ rồi tính."
Giản Quý Bạch cố chấp, đối với lời của Doãn Mặc có chút bối rối. Người nhàm chán như Doãn Mặc theo đuổi vợ mình được không đây?
Lại nghĩ đến điều gì đó, Giản Quý Bạch dựa lưng vào ghế, nhỏ giọng nói: "Phụ nữ rất khó quên được mối tình đầu, sau khi kết hôn cậu đối xử tốt với tiểu Dữu một chút, không chừng con bé sẽ hồi tâm chuyển ý. Dù sao thì sau khi thành vợ chồng, cậu sẽ có nhiều cơ hội chuộc lỗi."
Trở lại chung cư, Doãn Mặc đem áo khoác treo trên giá treo ở cửa, nói với Giản Quý Bạch: "Trong ngăn tủ thư phòng có nệm ngủ, cậu tự lấy trải xuống sàn ngủ đi."
Giản Quý Bạch sững sờ một lúc, không thể tin được: "Doãn Mặc, chúng ta có phải là anh em hay không? Lâu lâu tôi mới đến nhà cậu một lần vậy mà cậu bảo tôi ngủ dưới sàn? Bây giờ tôi là dượng nhỏ của cậu đấy."
"Trong nhà chỉ có một cái giường." Doãn Mặc mở tủ ra, ném một lon bia qua.
Giản Quý Bạch nhận lấy, nhíu mày, "Sao không lạnh?"
"Không có bia lạnh, chỉ có bia thường thôi."
Giản Quý Bạch cũng không đòi hỏi nữa, dựa lưng vào sô pha, một lần nữa lại nói về vấn đề chỗ ngủ: "Tôi là khách, cậu không thể để tôi ngủ dưới sàn được."
"Vậy cậu qua nhà em vợ cậu ngủ đi, đêm nay cậu ấy về nhà cũ Mộ gia, nên nhà ở đây không có người."
Nhắc đến Mộ Du Trầm, Giản Quý Bạch dừng lại hai giây: "Vậy thì tôi vẫn nên ngủ dưới sàn."
Giản Quý Bạch khui lon bia rồi uống vài ngụm.
Doãn Mặc xoay người đi nhà bếp, rót cho mình cốc nước nóng.
Giản Quý Bạch cười anh: "Cậu sống như người già vậy, bia ướp lạnh cũng không có, còn uống nước nóng."
Doãn Mặc đi tới, ngồi xuống ghế sô pha: "Không làm gương thì không quản được cô ấy, tôi quen rồi."
Mộ Dữu thích đồ uống lạnh, nhưng uống nhiều quá lại dễ bị ốm. Đối với vấn đề này, phương pháp của Mộ Du Trầm là đe doạ, không nghe lời liền doạ đánh gãy chân.
Trong một năm ở Trường Hoàn, Doãn Mặc luôn ở bên cạnh nhắc cô ít uống nước lạnh, uống nhiều nước nóng một chút.
"Nhà cậu lớn như vậy, ít nhất cũng phải có giường cho khách ở chứ, nếu không thì khách đến đây cũng ngại." Giản Quý Bạch lại nhắc về vấn đề chỗ ngủ, anh thật sự không nghĩ tới đến nhà Doãn Mặc sẽ ngủ dưới sàn. Nếu sớm biết như vậy anh sẽ không tới, cũng không phải anh không có nhà ở An Cầm.
"Tôi không có dự định này, nếu cậu không quen thì đi tìm chỗ khác ngủ đi."
Giản Quý Bạch đang định cười nhạo anh, chợt nhận ra điều gì, gật đầu đồng ý: "Không có cũng được, cậu sắp kết hôn, trong nhà chỉ có một cái giường rất có ích trong việc bồi dưỡng tình cảm vợ chồng."
Giản Quý Bạch giơ lon bia trong tay, "Sau này đều là con rể của Mộ gia, lại cụng ly với dượng nhỏ nào?"
Doãn Mặc mặc kệ anh ấy, đặt ly nước xuống đứng dậy: "Đi ngủ sớm một chút."
Giản Quý Bạch liền trêu chọc: "Không phải muốn gọi tôi là dượng nhỏ sao, sao nửa ngày rồi vẫn chưa nghe cậu gọi?"
Doãn Mặc về phòng, tắm rửa xong, tựa lưng vào đầu giường, nghĩ đến bệnh tình của Mộ lão gia. Mộ Dữu từ lúc rời bệnh viện đã rất lo lắng, không biết bây giờ cô ấy có ngủ được hay không.
Do dự, Doãn Mặc gửi tin nhắn cho cô:【Em ngủ chưa】
——
Mộ Dữu quả thật vẫn chưa ngủ, nằm trên giường nhắm mắt ủ rũ một hồi, cô vẫn không buồn ngủ.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Doãn Mặc, cô tắt màn hình điện thoại rồi lại ném sang một bên.
Hơi khát nước, Mộ Dữu leo xuống giường, định ra ngoài lấy nước uống. Từ trên lầu đi xuống, Mộ Dữu vô tình nhìn thấy Mộ Du Trầm ngồi một mình trên ghế sô pha, trên bàn có vài chai rượu, trong tay anh ấy cầm một chai.
Dưới ánh đèn lờ mờ, bóng dáng có chút cô đơn.
Mộ Dữu nhanh chân chạy tới: "Chú nhỏ, trễ vậy rồi sao chú không ngủ?"
Mộ Du Trầm ngửa cổ uống một hớp rượu, không trả lời. Mộ Dữu giật lấy chai rượu trong tay anh ấy: "Không cho chú uống."
Khi Mộ Du Trầm nhìn cô chằm chằm, trong lòng cô có chút sợ, không hiểu sao mắt đỏ hoe, "Ngày mai còn phải vào bệnh viện thăm ông nội, người chú toàn mùi rượu, ông nội ngửi được sẽ mắng chú."
Mộ Dữu nắm chặt chai rượu, lông mi vừa dày vừa cong khẽ rũ xuống, mắt đã hơi ẩm ướt: "Chú nhỏ, sao chú lại ngồi uống rượu một mình? Ông nội rất nguy hiểm sao?"
"Con nói lung tung gì đó?" Mộ Du Trầm nhướng mày liếc cô một cái.
Lấy chai rượu cô đang cầm trong tay đặt lên bàn, Mộ Du Trầm dịu dàng nói, "Ông nội con tuy hơi lớn tuổi nhưng thân thể tráng kiện, so với người khác còn khoẻ hơn, nên ông không có nguy hiểm như vậy."
"Vậy chú còn uống rượu."
Mộ Du Trầm im lặng không nói.
Sau một hồi lâu, Mộ Du Trầm đứng lên: "Không uống nữa, đi ngủ đi."
Mộ Du Trầm đi lên lầu trước, Mộ Dữu cũng quên uống nước.
Trở về phòng Mộ Dữu cầm điện thoại không ngừng lên mạng tìm kiếm thông tin về rủi ro khi phẫu thuật sọ não. Cô vốn muốn an ủi bản thân là không nghiêm trọng đến vậy, nhưng càng tìm thì lại càng không ngủ được.
Tối hôm đó, Mộ Dữu nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều.
Ông nội đến lúc này vẫn còn lo lắng cho hạnh phúc của cô khiến cô cảm thấy đau lòng.
Khi cô còn rất nhỏ đã sống cùng ông nội ở nhà cũ, một tháng bố mẹ mới về thăm cô một lần.
Ai cũng nói với cô là bố mẹ bận công việc.
Cô đã tin hơn mười năm.
Cho đến kì nghỉ hè năm lớp 11, cô nhìn thấy bố cùng một người phụ nữ và hai đứa trẻ đang dạo phố. Bọn họ vui vẻ hoà thuận, nhìn rất hạnh phúc.
Đó là điều cô khao khát hơn mười năm nhưng chưa bao giờ có được.
Cũng vào ngày đó cô mới biết được, bố mẹ cô đã ly hôn từ lúc cô hai tuổi. Hai người bọn họ đều đã có gia đình mới. Bố và mẹ cô đều như vậy.
Mỗi tháng cô đều trông đợi bố mẹ về nhà sau khi xong việc. Nhưng bọn họ đã có những đứa con khác, đang tận hưởng hạnh phúc gia đình.
Đối với cô mà nói, được ăn cơm với bố mẹ mỗi ngày là một ước mơ xa vời.
Còn đối với những đứa trẻ khác, đây là chuyện rất bình thường.
Cô không phải là không thể chấp nhận chuyện bố mẹ cô đã ly hôn rồi lại tái hôn. Điều cô không thể chấp nhận là bọn lấy lý do vì muốn tốt cho cô mà lừa dối cô.
Khi trở về nhà cũ, họ tỏ ra rất tình cảm trước mặt cô, gia đình hoà thuận.
Khi rời khỏi nhà, họ liền mỗi người một ngã, ai về nhà nấy.
Cô giống như một kẻ ngốc, bị mọi người lừa gạt hơn mười năm.
Bởi vì chuyện này mà cô bị trầm cảm trong một thời gian dài, mỗi lần ông nội thấy cô như vậy đều buồn bã.
Chú nhỏ cũng vì việc này nên mới đưa cô đến Trường Hoàn học lớp 12.
Mấy năm nay, ông nội thỉnh thoảng lại thở dài, tiểu Dữu chịu khổ nhiều năm như vậy, sau này phải tìm được một người rất yêu rất yêu cô thì ông mới yên lòng.
Thật ra cô chưa từng cảm thấy mình khổ. Cô sống ở nhà cũ, lớn lên bên cạnh ông nội, cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Cô từ trước đến giờ vẫn chưa nghĩ đến chuyện nếu như một ngày nào đó ông nội không có ở đây nữa thì cuộc sống của cô sẽ như thế nào.
Nhưng đêm nay, lần đầu tiên cô cảm thấy khoảng cách giữa sự sống và cái chết gần nhau đến như vậy.
Cô lại nghĩ tới ánh mắt đầy mong đợi và chúc phúc của ông nội khi thấy cô đứng cạnh Doãn Mặc trong bệnh viện.
Về chuyện kết hôn, cô còn chưa nói chuyện tử tế với Doãn Mặc.
Mộ Dữu cầm điện thoại lên, ấn vào đoạn chat với Doãn Mặc. Suy nghĩ một lúc, cô gõ chữ gửi đi:【Ngày mai chúng ta gặp mặt trực tiếp nói chuyện lãnh chứng.】
Sau khi gửi đi Mộ Dữu mới phát hiện đã ba giờ sáng.
Giờ này Doãn Mặc chắc là đã ngủ, nếu anh không đặt chế độ im lặng, hơn nửa đêm cô còn nhắn tin qua thì thật thất lễ.
Còn chưa nghĩ xong, Doãn Mặc đã trả lời:【Được.】
Muộn như vậy còn chưa ngủ?
Chắc còn bận công việc.
Mộ Dữu cũng không hỏi anh, ném điệm thoại sang một bên tiếp tục ngủ.
——
Mộ Dữu và Doãn Mặc gặp nhau ở quán cà phê.
Cô cảm thấy kết hôn là chuyện quan trọng, nên trực tiếp gặp mặt nói chuyện thì tốt hơn.
Quán cà phê này rất có tính riêng tư, lúc Mộ Dữu đến thì Doãn Mặc đã đợi ở đây.
Anh mặc áo sơ mi đen, cài khuy cẩn thận, khí chất lạnh lùng kết hợp hoàn hảo với khuôn mặt nghiêm túc, khiến anh vô cùng bắt mắt.
Mộ Dữu giẫm giày cao gót bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh. Vừa đặt túi xách sang một bên, giọng nói nhàn nhạt của Doãn Mặc vang lên: "Tối qua em ngủ không ngon sao?"
Mộ Dữu sửng sốt một chút, hôm nay trước khi ra cửa cô đặc biệt trang điểm, còn che cả quầng thâm mắt, vậy mà anh cũng có thể nhìn ra?
Cô còn tưởng lớp trang điểm đã trôi bớt, đang định lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra soi thử, Doãn Mặc nói: "Tối qua hơn ba giờ em nhắn tin cho tôi, mấy giờ em đi ngủ?"
Lúc này Mộ Dữu mới nhớ tới chuyện này.
Vừa cầm chiếc gương nhỏ lên cô lại bỏ vào túi xách, hất cầm kiêu ngạo không chịu thừa nhận: "Tôi ngủ rất ngon, chỉ là nửa đêm tỉnh giấc nên cố ý nhắn tin làm phiền anh."
Doãn Mặc dường như mỉm cười, quay sang ra hiệu cho người phục vụ ở đằng kia.
Người phục vụ mang cà phê lên, là cà phê Mocha trắng kiểu Pháp mà cô thích.
Cùng với một phần mango double skin milk*
(*) mango double skin milk: 芒果双皮奶
Mộ Dữu nếm thử một miếng, rồi nói đến vấn đề chính: "Bây giờ chúng ta nói về chuyện đi lãnh chứng?"
Doãn Mặc tùy ý nhấp một ngụm cà phê: "Được, em nói trước đi."
Mộ Dữu vén tóc ra sau tai: "Sau đêm hôm đó, nếu chúng ta nói sự thật với chú nhỏ thì cùng lắm bị chú ấy đánh mắng, bây giờ thì không như vậy được nữa. Chuyện đã thành ra như thế này, ông nội sắp phải phẫu thuật, ông ấy đang chờ hai chúng ta lãnh chứng kết hôn, nên tuyệt đối không thể nói sự thật được. Nhưng tôi và anh đều không có tình cảm với nhau —— "
Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu: "Ít nhất là tôi không có tình cảm với anh."
Anh nhìn chằm chằm vào một mảnh sơn sắc, mí mắt hơi rũ xuống, bên trong như kết thành một tầng băng giá.
Môi của người đàn ông mím lại, một lúc sau anh bình tĩnh nói: "Sau đó thì sao?"
Mộ Dữu liếm môi: "Bởi vì chuyện của ông nội nên anh phải kết hôn với tôi, có thể khiến anh khó xử. Nhưng chuyện này xảy ra hai chúng ta đều có lỗi, tôi cũng phải gánh một phần trách nhiệm. Cho nên nếu chúng ta kết hôn, thỉnh thoảng phải phối hợp với nhau để diễn vai vợ chồng hạnh phúc trước mặt người lớn trong nhà, nhất là trước mặt ông nội. Anh có ý kiến gì không?"
Doãn Mặc nhấp một ngụm cà phê, đột nhiên cảm thấy thật đắng. Anh đặt ly xuống, thêm vài viên đường, cầm thìa khuấy đều, như đang suy nghĩ gì đó.
Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc rốt cuộc cũng nói: "Tôi không có ý kiến, nhưng có điều kiện."
Doãn Mặc nói: "Doãn thị đang trên đà phát triển, gần đây lại bắt tay vào một dự án lớn, cuộc sống riêng tư của tôi càng đơn giản, thì càng có lợi cho sự phát triển của công ty. Chúng ta kết hôn dễ dàng, nhưng sau này nếu ly hôn chắc sẽ gây một ít náo động."
Anh chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt thâm trầm nhìn sang cô, "Cho nên một khi đã kết hôn chúng ta không thể tuỳ tiện ly hôn."
Tay cầm ly cà phê của Doãn Mặc hơi nắm chặt.
Im lặng thật lâu, Doãn Mặc lại nhìn cô như đã hạ quyết tâm: "Nếu như một ngày nào đó em có người em thích muốn kết hôn với anh ta, tôi sẽ thành toàn cho em. Nhưng nếu em không tìm được người có thể nắm tay em cả đời thì cuộc hôn nhân này không thể ly hôn."
Mộ Dữu còn tưởng anh muốn nhắc đến điều kiện gì, không ngờ lại thế này.
Yêu cầu này đối với cô có vẻ như không mất mát gì, Mộ Dữu suy nghĩ một lúc hỏi: "Vậy nếu anh có người anh thích thì sao?"
Không đợi Doãn Mặc trả lời, cô đã hào phóng nói, "Đến lúc đó tôi cũng sẽ thành toàn cho anh, đồng ý ly hôn với anh—— "
"Còn một yêu cầu nữa." Doãn Mặc khẽ cau mày, ngắt lời cô, "Sau khi lãnh chứng, mỗi ngày nghỉ em đều phải về nhà."
"Ý của anh là căn hộ ở chung cư?" Mộ Dữu suy nghĩ về lời anh nói, "Bao gồm mấy ngày cuối tuần sao?"
Doãn Mặc gật đầu.
Mộ Dữu có chút do dự: "Mỗi cuối tuần có thường xuyên quá không, hay là đổi lại hai tuần một lần hoặc một tháng một lần?"
"Nếu trong trường có chuyện thì em không cần phải về. Khi nào tôi đi công tác sẽ báo với em, lúc đó em có thể ở lại trường." Doãn Mặc nhìn cô, "Dựa vào cái này, thì trung bình một tháng em không ở nhà tôi được mấy ngày. Nếu như em không muốn về, chúng ta bình thường cũng không gặp nhau được mấy lần, vậy thì làm sao phối hợp với nhau để diễn vợ chồng hạnh phúc?"
Nhất thời bị hỏi, Mộ Dữu không phản bác được. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi, tôi đồng ý. Còn yêu cầu nào nữa không?"
Sắc mặt Doãn Mặc dần hoà hoãn: "Hai việc này em đã đồng ý, còn những việc khác em nói cái gì tôi cũng không có ý kiến."
Anh chỉ vào phần mango double skin milk còn nguyên, "Món tráng miệng để lâu mùi vị không ngon, em ăn nhiều một chút."
——
Từ quán cà phê đi ra, Doãn Mặc hỏi cô: "Bây giờ em đi đâu?"
Mộ Dữu nhìn thời gian: "Tôi đi bệnh viện thăm ông nội."
"Ở đây khó bắt xe, để tôi đưa em qua đó." Doãn Mặc không cho cô cơ hội từ chối, đã cực kì ga lăng mở cửa xe cho cô.
Đã nói chuyện ổn thoả, Mộ Dữu cũng không từ chối, ngoan ngoãn ngồi lên xe.
Trên đường đến bệnh viện, Doãn Mặc hỏi cô: "Em không có ý định thi bằng lái à?"
Ở đại học có rất nhiều thời gian rảnh nên nhiều người thường chọn thời điểm này để thi bằng lái xe. Sau này đi làm rồi sẽ khó có nhiều thời gian như vậy.
Hách Mộng Thành và Trách Trách đã lấy bằng lái từ năm hai, nhưng Mộ Dữu đến giờ vẫn chưa thi.
Cô nghiêng đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ: "Tôi không thích lái xe, chỉ thích ngồi xe."
Mộ Dữu cảm thấy Doãn Mặc không thường xuyên lái xe, đa phần đều có tài xế, anh ngồi phía sau.
Cô hỏi Doãn Mặc: "Anh cũng không thích lái xe sao?"
Doãn Mặc bẻ lái, lẩm bẩm: "Phải xem là xe loại nào."
"?"
Mộ Dữu đợi một lúc, nhưng anh không nói tiếp.
Trong một khoảnh khắc, cô bỗng cảm thấy chủ đề hai người đang nói không quá trong sáng.
Nhưng nhìn khuôn mặt cực kì nghiêm túc của Doãn Mặc, Mộ Dữu cảm thấy chỉ có bản thân cô nghĩ không trong sáng.
(*)lái xe (开车) còn có nghĩa lóng là viết/nghĩ/ vẽ mấy thứ 18 cộng
Xe dừng ở trước cửa bệnh viện, Doãn Mặc nói: "Công ty còn có chút chuyện, tôi không vào với em được, thay tôi hỏi thăm ông nội."
Mộ Dữu tháo dây an toàn, trước khi xuống xe, Doãn Mặc lại gọi cô, "Nhớ chuẩn bị các giấy tờ cần mang theo để đi lãnh chứng. Buổi sáng thứ hai, tôi qua nhà cũ Mộ gia đón em."
Mộ Dữu gật đầu: "Được."
——
Mộ Dữu đến phòng bệnh, cô nhỏ Mộ Du Vãn vừa đi ra, làm động tác "suỵt", chỉ chỉ bên trong: "Ngủ thiếp rồi."
Mộ Dữu vô thức nhỏ giọng: "Hôm nay ông nội có khó chịu không?"
Mộ Du Vãn nói: "Xem ra vẫn ổn, buổi sáng làm kiểm tra, vừa ăn xong thì ngủ rồi."
"Đúng rồi, Minh Yên vừa từ Trường Hoàn trở về, khi nãy con bé ở đây một lúc lâu, cô thấy tinh thần nó không tốt, nên bảo nó về nhà ngủ bù rồi."
Mộ Dữu: "Vậy lát nữa con về nhà xem cậu ấy."
Mộ Dữu và Mộ Du Vãn từ trong phòng bệnh đi ra, hai người khoác tay nhau đi ra công viên gần đó nói chuyện.
Ngồi xuống băng ghế, Mộ Du Vãn cảm khái: "Nhanh thật chứ, cô luôn nghĩ con vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ chớp mắt một cái lại sắp kết hôn rồi."
Năm Mộ Du Vãn kết hôn cũng bằng tuổi Mộ Dữu bây giờ. Lúc đó Mộ Du Vãn không có tốt nghiệp đại học, bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện nên Mộ lão gia phải để cô ấy liên hôn cùng Giản gia.
Mộ Du Trầm không đồng ý chuyện liên hôn, vì chuyện này mà anh ấy giằng co với bố mình rất nhiều năm.
Mộ Dữu nhớ ngày cô nhỏ kết hôn, cô khóc đuổi theo xe hoa rất lâu, cuối cùng bị chú nhỏ kéo về nhà.
Mấy năm nay cô nhỏ luôn ở Lan Thành, rất ít khi trở về.
Mộ Dữu tựa vào vai cô nhỏ hỏi: "Lần này cô nhỏ định ở nhà bao lâu?"
"Ở thêm mấy ngày nữa, chăm sóc ông nội con."
Mộ Du Vãn nhìn về phía Mộ Dữu: "Ông nội con hy vọng con sẽ có một gia đình hạnh phúc, ngoại trừ nguyên nhân liên quan đến bố mẹ con, ông còn cảm thấy có lỗi với cô. Cô không thể tự quyết định hạnh phúc của bản thân, trong lòng ông ấy rất hổ thẹn, cho nên ông hy vọng hôn nhân của con có thể hạnh phúc viên mãn."
Mộ Dữu nhướng mắt: "Cô và dượng nhỏ, quan hệ hiện tại tốt không?"
Mộ Du Vãn nghĩ nghĩ: "Trong cuộc hôn nhân thương mại, vợ chồng tương kính như tân là tốt rồi."
Mộ Dữu vô thức nghĩ về cô và Doãn Mặc.
Sau khi hai người bọn họ lãnh chứng, có thể hạnh phúc viên mãn không?
Thật ra cô nhỏ nói rất đúng, hôn nhân không có tình cảm, tương kính như tân* cũng tốt.
(*) tương kính như tân: vợ chồng cư xử với nhau như khách.
Mộ Du Vãn bỗng nhiên nhíu mày, nói với Mộ Dữu, "Thật ra năm đó, Doãn Mặc cũng là một trong các đối tượng liên hôn mà ông nội con chọn."
Chuyện này Mộ Dữu thật sự không biết, kinh ngạc nhìn sang: "Sau đó, chuyện gì xảy ra ạ?"
Mộ Du Vãn nói: "Cô lớn hơn Doãn Mặc, khi đó cậu ấy vẫn chưa đủ tuổi kết hôn. Mặc dù nói bọn cô lớn lên cùng nhau, cô không xa lạ gì cậu ta, nhưng cô luôn có cảm giác người này rất khó gần. Sự lãnh đạm khắc sâu bên trong, người bình thường không dám tiếp xúc."
"Cho nên lần này về nghe nói hai người đang yêu đương, còn chuẩn bị kết hôn, cô rất kinh ngạc."
Mộ Du Vãn dò xét Mộ Dữu, "Con đúng là không phải người bình thường, con thích cậu ấy ở điểm nào?"
Mộ Dữu do dự một lúc.
Lúc trước cô nhìn Doãn Mặc đâu đâu cũng đều là ưu điểm, bây giờ đột nhiên bị hỏi như vậy, cô thật sự không nghĩ ra.
Cuối cùng dứt khoát thuận miệng lừa gạt nói: "Dáng dấp đẹp trai thôi, con là nhan cẩu* mà"
(*) nhan cẩu (颜狗): Những người yêu thích vẻ đẹp của con người.
Mộ Du Vãn cười nói: "Xét về ngoại hình thì không cần phải nói."
——
Sáng thứ hai, Mộ Dữu xin nghỉ ở trường, cùng Doãn Mặc đến Cục dân chính lãnh chứng.
Trên đường, hai người cũng không có gì để nói, nghĩ đến chuyện Mộ Du Vãn nói trước đó, Mộ Dữu vô cùng hứng thú hỏi anh: "Nghe nói lúc trước anh suýt trở thành dượng nhỏ của tôi? Anh cùng dượng nhỏ của tôi quan hệ tốt như vậy, dượng ấy biết không?"
"Biết." Doãn Mặc thần sắc bình tĩnh, "Nhưng hai chúng ta năm đó, không tính suýt nữa."
Mộ Dữu trừng mắt nhìn: "Anh có ý gì?"
Doãn Mặc nói: "Tôi lúc ấy đang đi du học, chỉ nghe người lớn trong nhà nói thôi, tôi và cô ấy cũng không có ý này cho nên xác suất kết hôn bằng không. Nếu bằng không, sao có thể nói là suýt nữa?"
Anh đảo mắt nhìn qua, "Mộ Du Vãn nói cho em biết?"
Mộ Dữu gật gật đầu: "Cô nhỏ nói anh là loại người lạnh lùng lại cao ngạo, khó gần, cô nhỏ lúc trước không thích anh, hỏi sao tôi lại thích anh."
Doãn Mặc nhướng mày: "Vậy em nói sao?"
Mộ Dữu dùng ngón tay chọc chọc cằm, nói ra câu trả lời mà cô đã chuẩn bị từ lâu: "Tôi nói anh xấu trai, tôi thương hại anh nên mới đồng ý ở bên anh."
Doãn Mặc: "..."
Đề tài này nhanh chóng trôi qua, Mộ Dữu nghiêng đầu qua cửa sổ, thở dài một tiếng.
Sau liền ngồi thẳng lưng chắp tay trước ngực cầu nguyện.
Doãn Mặc liếc cô một cái: "Em làm gì vậy?"
Mộ Dữu mở mắt ra: "Tôi đang cầu nguyện cho ca phẫu thuật của ông nội ngày mai có thể thành công. Lần này vì ông ấy bệnh mà tôi hi sinh quá lớn."
Bàn tay Doãn Mặc khớp xương rõ ràng nắm vô lăng, tiếp tục lái xe: "Em hi sinh lớn như nào?"
"Hy sinh từ một tiểu tiên nữ trở thành phụ nữ đã lập gia đình, như vậy không đủ lớn sao?"
Mộ Dữu lắc đầu than tiếc, "Tôi sắp không còn là tiên nữ nữa rồi."
Doãn Mặc: "..."
Mộ Dữu quay đầu nhìn Doãn Mặc, trong ánh mắt hiện lên sự đồng cảm: "Nhưng anh cũng hi sinh rất lớn, vì cuộc phẫu thuật của ông nội tôi, anh từ quý tộc độc thân trở thành người có vợ."
"Nhưng cũng không sao hết, anh không phải là tiên nữ, cũng không có tiên khí."
Doãn Mặc: "..."
—
Hôm nay không phải ngày gì đặc biệt nên không có nhiều người đi đăng kí như tưởng tượng, cả quá trình đều rất thuận lợi.
Từ Cục dân chính đi ra, Mộ Dữu một lần nữa ngồi lên xe Doãn Mặc, hai người chuẩn bị cầm giấy chứng nhận kết hôn đem cho Mộ lão gia xem.
Cô bỗng nhiên hỏi: "Chúng ta trước đó là người yêu, bây giờ đã đăng kí kết hôn. Sau này gặp ông nội, khi nhắc đến nhau, chúng ta phải đổi xưng hô sao?"
"Ví dụ như?" Doãn Mặc nhướng mi, "Em muốn gọi tôi là gì?"
Khoé miệng Mộ Dữu hơi giật, bổng dưng bực mình bản thân sao lại hỏi vấn đề này.
Nhưng Doãn Mặc không có ý định bỏ qua, thấy cô không trả lời, lại nói: "Em không gọi làm sao được, nếu không trước khi đến bệnh viện, chúng ta ở đây luyện tập một chút, gọi thuận miệng rồi thì qua đó?"
Mộ Dữu thắt dây an toàn, giả vờ bình tĩnh giục anh: "Đi trước đi, hôm nay đến chủ yếu là cho ông nội coi giấy kết hôn, trễ một chút ông lại sốt ruột thêm."
—
Vì cuộc phẫu thuật ngày mai, nên Mộ lão gia phải cạo đầu.
Lúc Mộ Dữu và Doãn Mặc vừa đến, ông vừa làm kiểm tra trở về.
Nhìn thấy giấy kết hôn của hai người, Mộ lão gia rất vui, xem đi xem lại, yêu thích không buông ta: "Ảnh chụp của tiểu Dữu và Doãn Mặc nhìn quá xứng đôi, con xem hai đứa nó vui vẻ biết bao."
Mộ lão gia đem ảnh chụp cho Mộ Du Trầm xem.
Mộ Du Trầm nhận lấy, nhìn một cái tượng trưng, rồi trả lại: "Ai kết hôn mà không chụp hình như vậy, có gì lạ đâu."
Mộ lão gia liếc anh ấy một cái: "Con cũng đi chụp một tấm cho ta xem?"
Mộ Du Trầm nghẹn lời, nửa ngày cũng không lên tiếng.
——
Vào ngày phẫu thuật, Mộ Dữu cùng người nhà ở trong bệnh viện.
Mộ lão gia phẫu thuật rất thuận lợi, bác sĩ nói phần còn lại phải phụ thuộc vào sự hồi phục của bản thân ông.
Cho đến chiều Mộ lão gia tỉnh lại, trái tim lơ lửng của mọi người mới trở lại bình thường.
Sắc trời bên ngoài dần tối, người trong bệnh viện ít hơn so với ban ngày, khoa nội trú đèn đuốc sáng trưng.
Doãn Mặc hoàn thành xong công việc liền sang đây thăm Mộ lão gia.
Anh mặc một bộ âu phục sẫm màu được cắt may gọn gàng, đôi lông mày rõ ràng, phong thái điềm tĩnh.
Mộ lão gia nhìn thấy anh, tay run rẩy chỉ Mộ Dữu đang nghiêng người trên ghế sô pha, nhỏ giọng nói: "Ngủ rồi."
Vì cuộc phẫu thuật này của ông, hai ngày nay Mộ Dữu đều không chợp mắt một chút nào, buổi chiều tinh thần ông tốt hơn, cô mới chịu ngủ một lát.
Doãn Mặc chậm rãi đi tới, cởi áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Cô chìm vào giấc ngủ sâu, hô hấp đều đều không bị đánh thức.
Doãn Mặc nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, lông mày anh nhuốm lên vẻ ôn nhu.
Anh đứng dậy đi đến giường, hạ thấp giọng, ghé bên tai Mộ lão gia lễ phép hỏi: "Hiện tại ông cảm thấy thế nào ạ?"
Mộ lão gia đã có tuổi, hồi phục tương đối chậm, lúc này nói chuyện cũng không rõ ràng, ngắn gọn đáp: "Tốt, tốt."
"Vết thương còn đau không ạ?"
Mộ lão gia không có chút sức lực nào, chỉ chỉ vào bình truyền nước, ra hiệu bên trong có thuốc giảm đau.
Ý thức được Mộ lão gia nói chuyện không tiện, Doãn Mặc chủ động nói thêm: "Bố mẹ con muốn tới thăm ngài, nhưng vừa phẫu thuật xong, sợ ngài mệt nên con bảo họ mấy ngày nữa đợi ông khoẻ lên rồi hẳn tới. Sau này ngày nào con rảnh con sẽ tới thăm ông."
Cổ bị vẹo lâu quá không được thoải mái, lông mi Mộ Dữu run rẩy, cô xoa xoa cái cổ chậm rãi mở mắt ra.
Cô phát hiện trên người không biết từ lúc nào có thêm cái áo khoác âu phục. Trên đó thoang thoảng một mùi hương lành lạnh, bao bọc trong hơi lạnh của tuyết, mát lạnh nhưng không khó chịu.
Doãn Mặc đang đứng trước giường bệnh, người nghiêng về phía trước, đang ghé sát vào ông nội nói gì đó.
Cô nhỏ, Thư Minh Yên và các bác đã đi ăn tối, trong phòng bệnh rất yên tĩnh.
Chắc là sợ quấy rầy cô ngủ nên Doãn Mặc nhỏ giọng nói chuyện.
Đột nhiên, anh dường như nhận ra điều gì đó, liền quay đầu nhìn qua.
Mộ Dữu nhặt áo khoác của anh, ánh mắt vội vàng không kịp chuẩn bị chạm vào mắt anh.
Đôi mắt đen nhánh kia, dưới ngọn đèn hiện ra chút ánh sáng dịu dàng.
"Tỉnh rồi à." Doãn Mặc đi tới chỗ cô, nhìn thấy sự mệt mỏi khó che đậy trong mắt cô.
Doãn Mặc tự nhiên giúp cô sửa sang tóc tai, nhẹ giọng hỏi, "Em ăn cơm tối chưa?"
Mộ Dữu lắc đầu: "Em có nhờ cô nhỏ mang về cho em một phần."
"Mang, mang cái gì mà mang?"
Mộ lão gia bỗng nói chen vào, ông nhìn đồng hồ treo tường, mặc dù khi nói hơi khó khăn nhưng ông vẫn cố gắng nói với Doãn Mặc, "Con đưa, đưa nó về nhà ăn, ngày, ngày mai đến trường học. Đi học!"
Doãn Mặc nhìn về phía Mộ Dữu: "Ông sợ em ở đây nghỉ ngơi không tốt, nghe lời ông, về trường đi học."
Thấy Mộ Dữu nhếch môi không nói lời nào, Doãn Mặc cúi đầu ghé sát tai cô, thấp giọng nói, "Em sắc mặt tiều tuỵ ở đây, ông nhìn thấy trong lòng sẽ lo lắng, làm sao dưỡng bệnh được?"
Mộ Dữu nhìn về phía trên giường Mộ lão gia, ông lại nói: "Nghe lời, về nhà nghỉ ngơi!"
Buổi chiều thúc giục Thư Minh Yên về trường học, bây giờ lại thúc giục cô.
Mộ Dữu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chờ cô nhỏ và các bác trở về con liền đi, khi nào không có lớp con sẽ đến thăm ông."
Cô cầm điện thoại gọi cho cô nhỏ, bảo họ đừng mang cơm tối cho cô.
Hai mươi phút sau, Mộ Du Vãn cùng các bác trở về. Bọn họ vừa về tới, Mộ lão gia liền thúc giục Doãn Mặc cùng Mộ Dữu rời đi.
Ra khỏi khu điều trị nội trú, màn đêm bên ngoài dày đặc, bầu trời như được bao phủ bởi một quả cầu mực không tan.
Một người đàn ông đang cầm gì đó đi tới, nhìn thấy Doãn Mặc rất hưng phấn chào hỏi: "Doãn tổng sao anh lại ở đây?"
Là người quen trong công việc, Doãn Mặc gật đầu: "Triệu tổng."
Triệu tổng nhanh chóng nhận ra biểu hiện của bản thân không đúng, vội vàng quan tâm hỏi: "Người nhà anh có vấn đề gì sao, có cần tôi giúp không? Tôi có người quen ở bệnh viện này."
Doãn Mặc khẽ gật đầu: "Chỉ là chuyện nhỏ, đã giải quyết."
Với địa vị của Doãn Mặc, mối quan hệ chắc chắn còn rộng hơn ông.
Triệu tổng cười trừ, không biết phải nói gì, ông ta chú ý đến Mộ Dữu đứng bên cạnh Doãn Mặc.
Mọi người đều biết, Doãn Mặc chưa bao giờ có nữ nhân bên cạnh, cho dù trong trường hợp nào. Trên thương trường, trên bàn đàm phán, anh chỉ để ý đến lợi ích, cứng mềm đều không được.
Anh làm ngơ trước sắc đẹp.
Gợi cảm, quyến rũ, trong sáng, đáng yêu, cho dù ông ta dùng loại phụ nữ nào để lấy lòng anh, thì anh vẫn đứng yên bất động, không cho ai cơ hội lại gần.
Triệu tổng tiếp xúc với anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta thấy phụ nữ bên cạnh anh, lại xinh đẹp như vậy, nhất thời ông ta không rõ mối quan hệ của hai người.
Lúc này, Doãn Mặc chủ động nắm tay Mộ Dữu, giới thiệu: "Vợ tôi."
"Thì ra là Doãn phu nhân!" Triệu tổng liền giống như một cái máy hát, "Tôi đã nói mà, hai người đứng chung một chỗ trai tài gái sắc, xứng đôi như thế, rất có tướng phu thê, không ngờ là thật. Doãn tổng bình thường ở bên ngoài luôn giữ mình trong sạch, tôi đã sớm đoán được trong nhà có người khiến anh phải lưu tâm. Tình cảm hai người tốt như vậy, thật sự để cho người ta hâm mộ mà."
Triệu tổng chú ý đến áo khoác màu đen trên người Mộ Dữu, lại nhìn âu phục màu nâu đậm của Doãn Mặc, "Nhìn quần áo hai người rất giống đồ tình nhân nha, thật sự quá ngọt ngào!"
Doãn Mặc nhìn đồng hồ: "Chúng tôi còn có chút việc, hay là hôm khác trò chuyện tiếp?"
"Được, được, Doãn tổng có việc thì cứ đi trước."
Sau khi tạm biệt Triệu tổng, Mộ Dữu cùng Doãn Mặc đi về phía bãi xe dưới hầm.
Giờ phút này trong đầu Mộ Dữu vẫn còn câu nói đầy tự nhiên của Doãn Mặc "Vợ tôi."
Cô cảm thấy nếu như tối nay gặp phải người quen của cô, cô cũng cần phải giới thiệu như vậy. Nhưng cô không thể nói một cách bình tĩnh như Doãn Mặc, rằng đây là "Chồng tôi."
Hơn nữa Triệu tổng vừa rồi rõ ràng là muốn lấy lòng Doãn Mặc, Mộ Dữu nhìn ra được, người gian xảo như Doãn Mặc chắc cũng nhìn ra.
Người ta đang lo không biết phải lấy lòng như thế nào, anh lại tranh thủ thời gian giới thiệu vợ mình, vừa vặn cho người kia cơ hội để nịnh nọt tâng bốc*.
(*) Nguyên văn 彩虹屁 (Xì hơi cầu vồng) là từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, được lan truyền rộng rãi từ năm 2017. Nếu xét theo nghĩa đen, là ngay cả khi thần tượng của một người "xì hơi", họ cũng có thể tâng bốc hành động đó như "cầu vồng" một cách không hề ngượng miệng và vô cùng bình thản. Đây là cách fan cuồng dùng đủ trò để tâng bốc thần tượng của mình rằng họ vừa hoàn hảo không tì vết, lại đa tài đa nghệ.
Đồ tình nhân trông thật ngọt ngào ư, Mộ Dữu nhìn quần áo của cô, lại nhìn Doãn Mặc.
Mặc dù áo khoác của hai người đều là màu tối, nhưng không giống nhau chút nào đâu nhé!
Sau khi lên xe, Mộ Dữu liếc nhìn đánh giá Doãn Mặc, anh hình như tâm trạng cũng không tệ lắm, lông mày giãn ra.
Chẳng lẽ vừa rồi được người kia nịnh hót nên anh vui sao?
Đúng là nhìn không ra mà, bình thường nhìn Doãn Mặc đứng đắn như vậy không ngờ lại thích nghe người khác khen ngợi mình.
Giống như vừa nãy, cảm thấy gia đình anh hạnh phúc, vợ chồng ân ái, đối với anh đó là một lời khen rất hay.
Loại tính cách này, chắc là tsundere*.
(*) tsundere = 闷骚 = bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.
"Sao em không cài dây an toàn?",trước khi xuất phát Doãn Mặc liếc nhìn cô.
Suy nghĩ của Mộ Dữu bị anh cắt đứt, ngây người nhìn anh.
Doãn Mặc đã nghiêng người qua ghế cô, chủ động giúp cô cài dây an toàn. Anh đột nhiên tiến tới, gương mặt góc cạnh cách cô rất gần. Mộ Dữu không kịp phản ứng, quên né tránh, môi suýt chút nữa hôn lên mặt anh.
Nhưng Mộ Dữu cũng không có cảm giác đỏ mặt tim đập nhanh, cô vẫn còn đang suy nghĩ Doãn Mặc có phải là tsundere hay không.
Vì để kiểm tra điều này, cô nhìn qua tai anh. Dáng tai anh rất đẹp, rất trắng, như thể được tạc từ ngọc bích.
Lông mi Mộ Dữu khẽ động, cô đột nhiên nghiêng người về phía anh, ghé vào tai anh nói: "Tôi cảm thấy anh rất đẹp trai, có rất nhiều cô gái vừa nhìn đã yêu anh."
Sau khi nói xong, cô quan sát phản ứng của Doãn Mặc.
Mộ Dữu cảm thấy rằng lời khen của cô còn chân thực hơn so với Triệu tổng lúc nãy, hằn là anh nghe thấy sẽ rất vui vẻ.
Người Doãn Mặc bỗng chốc cứng đờ.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn cô, trong mắt phút chốc loé một tia kinh ngạc cùng khó hiểu.
"Hả?" Anh hơi nhíu mày, ý vị sâu xa nhìn cô, "Cái gì?"
Anh vừa mới giúp cô thắt dây an toàn, không nghe thấy sao?
Mộ Dữu lặp lại một lần nữa, ánh mắt vô cùng chân thành: "Tôi nói anh rất đẹp trai, con gái nhìn thấy anh liền động tâm."
Sắc mặt Doãn Mặc không chút thay đổi, đôi mắt không hề bận tâm kia khoá chặt cô.
Đột nhiên, ngón tay ấm áp của anh nâng cằm cô lên, môi mỏng gợi cảm khẽ mở, giọng nói trầm thấp: "Người con gái động tâm kia, là em sao?"
Bên trong xe chật chội, khí thế của anh có chút bức người.
Trong vô thức, Mộ Dữu dùng sức ngả người ra sau, cố gắng thu hẹp khoảng cách với anh, nhưng không có tác dụng.
Hơi thở ấm áp của anh rơi vào mặt cô, Mộ Dữu cảm giác từng lỗ chân lông trên mặt đều ngứa ngáy.
"Tôi đối với anh đương nhiên không có động tâm, tôi không phải là một cô gái bình thường, tôi là tiên nữ." Cô cố gắng giữ bình tĩnh, đẩy tay anh ra, vừa đẩy vừa mỉm cười, "Tôi chỉ đơn thuần là khen anh đẹp trai thôi."
Doãn Mặc khẽ nhướng mày: "Không phải tiên nữ hết tiên rồi à*?"
(*) Nguyên văn 仙女不是不仙了吗?
"Không phải tiên cũng là tiên nữ!"
"Được." Anh gật đầu, ngồi thẳng người, khôi phục sắc mặt bình tĩnh thong dong, "Đa tạ tiên nữ đã khích lệ."
Anh khởi động xe, lái xe ra khỏi hầm.
Từ đầu đến cuối Mộ Dữu không nhìn thấy trạng thái vui vẻ trên mặt anh.
Kỳ lạ, vị Triệu tổng kia khen hai câu anh liền vui vẻ. Cô dụng tâm khen như thế, phản ứng của anh lại giống như nghi ngờ lời nói của cô.
Vậy thì vừa rồi anh vui vẻ không phải là vì lời khen của Triệu tổng, chỉ là trùng hợp sao?
"Không phải tsundere?" Mộ Dữu gõ gõ ngón trỏ vào môi dưới.
Cô nghĩ về điều đó ở trong lòng nhưng lại vô thức nói ra.
Gần đến lối ra, Mộ Dữu cảm giác Doãn Mặc đạp chân ga, cô vô thức nghiêng người về phía trước.
Quay đầu lại, Doãn Mặc mang ánh mắt dò xét nhìn cô: "Cái gì?"
Mộ Dữu chột dạ đảo mắt: "A, tôi mới vừa nói là...thịt hầm*, tối nay anh có muốn ăn thịt hầm không?"
(*) thịt hầm (焖烧 mèn shāo) phát âm hơi giống với từ 闷骚 (mèn sāo)
Đến lối ra tầng hầm, Doãn Mặc trả phí đỗ xe, xe một lần nữa lăn bánh: "Về làm cho em ăn."
Mộ Dữu đột nhiên tỉnh táo lại, do dự một lúc: "Về đâu? Hôm nay không phải cuối tuần, tôi muốn về trường."
Doãn Mặc bình tĩnh nói: "Giờ này kẹt xe, từ đây về trường mất một tiếng, về chung cư gần hơn."
"Ngày mai tôi còn phải lên lớp."
"Sáng mai tôi đưa em đi, sẽ không trễ giờ lên lớp đâu."
Mộ Dữu nhất thời khẩn trương
Hai người bọn họ đã lãnh chứng, hiện tại là vợ chồng!
Đêm nay làm sao ngủ? !
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗