Chương 14:
Đăng lúc 20:10 - 27/09/2025
4
0

Người trợ lý theo quy tắc gõ cửa ba lần, được người bên trong cho phép mới đẩy cửa ra đi vào.

Lúc anh ấy đi vào, Chu Trầm cũng không có ở bàn làm việc, mà là đang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong tay còn cầm một điếu thuốc.

“Chu tổng, người anh muốn điều tra đã tra ra được rồi.” Anh ấy đưa tài liệu đến trước mặt Chu Trầm.

“Ừm.” Chu Trầm không xoay người lại, cũng không vội vàng cầm lấy xem: “Để ở đó đi.”

“Vâng ạ.” Trợ lý đặt tập tài liệu trên bàn làm việc của anh.

Về chuyện boss đột nhiên muốn điều tra về thiếu gia nhà họ Diệp, anh ấy cũng chỉ phụ trách làm theo chứ không tò mò nhiều. Vừa định rời đi lại đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, anh ấy nhìn bóng lưng Chu Trầm nói: “Vừa rồi phu nhân mới gọi điện thoại đến tìm ngài, nhưng vừa nãy ngài đang họp nên phu nhân bảo khi nào họp xong thì gọi lại cho bà ấy.”

Chu Trầm hơi nhíu mày rồi nói “Ừm”.

Trợ lý lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.

 Sau khi dự án mua lại Viễn Phàm tiến triển không thuận lợi, từ trên xuống dưới Chu thị phải tăng ca để thảo luận về việc đề ra phương án mới, vì chuyện này mà mấy ngày nay Chu Trầm rất bận rộn. Trợ lý nói anh mới nhớ ra, đã lâu không gọi điện thoại cho bà Trương.

Anh phun ra một hơi khói thuốc, dập tắt phần thuốc còn lại trong chiếc gạt tàn sứ trắng, tay kia thì cầm điện thoại di động bấm số điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Mẹ.” Anh mở miệng.

Bà Trương đang chuẩn bị đi ngủ, không ngờ sắp đi ngủ thì con trai lại gọi điện thoại cho mình, khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà lộ ra nụ cười.

“Trầm Trầm à.” Bà vẫn giữ thói quen gọi tên lúc nhỏ của Chu Trầm: “Vừa mới bận rộn xong sao?”

“Vâng.”

“Công việc mặc dù rất quan trọng, nhưng cũng đừng quá vất vả.”

Chu Trầm cười nhẹ nói: “Con biết rồi. Mẹ, mẹ có tìm con có chuyện gì không?”

Lúc này bà Trương mới nhớ ra chuyện chính mà bà muốn nói.

“Con không nhắc suýt nữa thì mẹ quên mất, hôm nay mẹ và bà Lục cùng nhau uống trà, con đoán bà ấy dẫn theo ai tới?”

“Ồ? Mẹ, mẹ đã gặp ai?”

“Mẹ đã gặp Lục Nhiên!”

“Lục Nhiên sao?” Chu Trầm trong chốc lát không nhớ ra đó là ại.

“Chính là con gái út của nhà họ Lục đó, con bé đi du học ở nước Mỹ, hai đứa khi còn bé còn cùng nhau chơi đùa đấy!”

“Ồ.” Chu Trầm nhớ lại, cô gái mập mạp của nhà họ Lục kia, khi còn bé hai người đã có duyên gặp mặt vài lần, nhưng không thể chơi cùng nhau, anh từ trước đến nay đều không có hứng thú với loại con gái nhõng nhẽo lại hay khóc này.

“Bây giờ con bé trông rất xinh đẹp, vừa ngoan lại vừa hiểu chuyện.”

“Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?” Chu Trầm hiểu rõ bà Trương cố ý gọi điện thoại tới đây chắc chắn không phải vì nói chuyện hôm nay gặp người quen bé xíu như vậy.

“À.” Ý đồ của bà Trương bị nhìn thấu, nhất thời hơi xấu hổ, nhưng lại oán trách con trai không hiểu chuyện tình cảm, bà bĩu môi: “Con bé Lục Nhiên vừa về nước, cũng đã lâu rồi không đi tham quan Thượng Hải, mẹ định vài ngày nữa sẽ dẫn con bé đến chỗ con chơi vài ngày.”

Chu Trầm nghe sơ qua cũng biết người mẹ ruột này của mình đang tính toán cái gì trong bụng, bà đã nghỉ hưu cũng không chịu ngồi yên, cho dù đang ở Bắc Kinh cũng không quên giới thiệu đối tượng cho anh.

Anh cũng không có từ chối, bà Trương đã lớn tuổi rồi muốn tìm chuyện gì đó để làm vậy thì cứ để bà ấy bận rộn.

Còn về chuyện kết hôn, anh không quan tâm, kết hôn với ai cũng không quan trọng, đối với anh mà nói vị trí bà Chu có trống hay có người ngồi trên đấy hay không cũng không quan trọng.

Không ai có thể chi phối được anh, Chu Trầm tràn đầy tự tin vào chính mình.

Nhưng nếu đối tượng kết hôn là loại người nhõng nhẽo như Lục Nhiên… Chu Trầm hơi nhíu mày.

“Được, mẹ vui vẻ là được rồi, đến Thượng Hải thông báo cho con một tiếng, con bảo người đi đón mẹ.” Anh nói.

“Không cần đâu, thành phố Thượng Hải mẹ rất quen thuộc, mẹ sẽ dẫn Tiểu Nhiên đi dạo trước rồi sau đó đi tìm con, sẵn tiện đi gặp mấy người bạn cũ của mẹ.” Bà Trương từ trước đến giờ không thích bị một đám người đi theo, vì vậy bà đã làm quen với nó. Lúc ba Chu Trầm còn sống rất nghe lời bà, cái gì cũng theo ý của bà.

Chu Trầm biết rõ tính cách của mẹ mình, huống hồ bà Trương cũng thường xuyên đến Thượng Hải vì vậy rất quen thuộc nơi này nên anh cũng không cố thuyết phục bà nữa.

**

Cúp điện thoại, Chu Trầm liếc nhìn tập tài liệu trên bàn. Anh tiện tay lật ra, bên trong ghi lại tất cả những thói ăn chơi thường ngày của Diệp Tư Phạn, không có gì đáng để quan tâm cả chỉ duy nhất một điều đáng chú ý đó là xuất thân của anh ta.

Nhà họ Diệp?

Anh cười lạnh lùng.

Nhà họ Diệp là một gia tộc lâu đời trên thành phố Thượng Hải, thế kỷ trước tổ tiên đã lập được không ít thành tựu nhưng đáng tiếc là suýt chút nữa thì bị thế hệ trẻ phá sạch.

Cây dù cao lớn đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự gặm nhấm của lũ kiến.

Thế hệ con cháu sống dựa vào tiền dành dụm của thế hệ tổ tiên, ở trong mắt anh chỉ nhìn thôi cũng không đáng.

Anh lạnh lùng liếc nhìn đống tài liệu mỏng manh, bỗng nhiên nhớ tới Triệu Đường Diên.

Triệu Đường Diên chắc chắn cũng chướng mắt với loại thế hệ con cháu này, ngoại trừ tuổi còn trẻ thì có cái gì so sánh được với anh? Hơn nữa, người đàn ông trẻ tuổi còn ngây thơ thì tuổi tác có ưu điểm gì chứ?

Anh ta có thể cho cô ấy tấm séc 500.000 NDT mỗi tháng không? Hoặc cho cô ấy một căn hộ ở thủ đô?

Chu Trầm cười lạnh, hắn chắc chắn Triệu Đường Diên sẽ hết lòng đi theo mình. Tuy rằng anh chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề sau này của hai người, nhưng trước mắt anh vẫn không muốn từ bỏ mối quan hệ này, càng không quan tâm đến suy nghĩ của Triệu Đường Diên.

Trong tiềm thức, Chu Trầm cũng không có ý định thay đổi hiện tại, cũng không có nhu cầu thay đổi.

Tất cả mọi thứ vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Tài xế thay Chu Trầm mở cửa xe và lái xe về phía Quan Di như bình thường.

Quan Di là khách sạn của Chu thị, cách tòa nhà Chu thị gần nhất, tầng trên cùng của khách sạn chỉ có một căn hộ chính là nơi Chu Trầm thường ở. Bình thường Chu Trầm đều sống ở Quan Di.

Chu Trầm ngồi ở phía sau, xe sắp chạy đến Quan Di thì chân mày của anh khẽ giật, anh bỗng nhiên mở mắt ra nhìn thành phố ngoài cửa sổ đã bị bóng đêm bao trùm.

“Đến Lan Đình đi.” Anh đột nhiên nói.

Tài xế sửng sốt, nhưng cũng không hỏi nhiều mà ngay lập tức quay đầu xe.

Hôm nay là thứ năm, cô Triệu cũng sẽ không trở về, tài xế không hiểu vì sao Chu tổng lại đột nhiên muốn đến Lan Đình.

Nhưng mà mấy tháng gần đây, số lần Chu tổng đến Lan Đình càng ngày càng nhiều. Mặc dù Chu tổng không nói, nhưng có một số thói quen lại dần dần thay đổi mà mắt thường của mấy người cấp dưới bọn họ đều nhìn thấy. Tài xế im lặng nghĩ thầm.

Trở lại Lan Đình, Chu Trầm liền bảo tài xế trở về, giống như chắc chắn mình cũng sẽ không tạm thời đổi ý lại rời đi.

Anh có vô số bất động sản ở thành phố Thượng Hải này nhưng nơi quen thuộc nhất lại chỉ có Quan Di và Lan Đình, Quan Di là nơi anh làm việc nghỉ ngơi còn Lan Đình là nơi Triệu Đường Diên ở.

Anh không coi Lan Đình là nhà, nhưng cảm thấy Triệu Đường Diên dụng tâm trang trí cẩn thận này nên cũng gọi là nhà, dù sao cô cũng ở chỗ này hai năm rồi, mỗi chi tiết trang trí trưng bày ở đây đều là cô bố trí.

Cô đã hao tâm như vậy, không thể không có tình cảm với nơi này.

Chu Trầm cũng đã quen với việc có đèn sưởi khi trở về Lan Đình, cho nên lần đầu tiên đối mặt với căn phòng tối tăm lạnh như băng, nhất thời anh cảm thấy sững sờ.

Anh từ khi sinh ra đã được thiên vị nhiều thứ, cho dù ngày thường không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng cũng ẩn chứa sự kiêu ngạo của thiên chi kiêu tử*(con cưng của trời), cho nên anh chưa bao giờ có cảm giác xa lạ, lạc lõng như vậy, giống như tiếng gõ chuông trong chùa, xuyên qua màng nhĩ chấn động lòng người.

Cái loại cảm giác hơi nghẹn ngào khó chịu này.

Anh vô thức lấy điện thoại di động ra định gọi cho Triệu Đường Diên, hỏi cô ở đâu, tại sao lại không về nhà. Nhưng lúc lấy điện thoại ra, anh mới đột nhiên nhớ tới Triệu Đường Diên đã chuyển về trường.

Trước kia mỗi một lần anh trở về Triệu Đường Diên đều ở đây, loại cảm giác này vẫn là lần đầu tiên.

Cuộc điện thoại đã được gọi đi, nhưng không ai trả lời.

Chu Trầm mím môi, đột nhiên thấy hơi lo lắng, anh thật sự không thích loại cảm giác này chút nào.

Anh lại gọi cho trợ lý một lần nữa.

“Chu tổng.” Trợ lý vừa mới ngủ đã bị điện thoại đánh thức, đã đêm khuya rồi tổng giám đốc còn gọi khiến anh ấy tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm nên trong nháy mắt đã tỉnh táo, sẵn sàng chờ boss căn dặn.

Giây tiếp theo, anh ta nghe thấy Chu Trầm nói: “Cô Triệu đang ở đâu?”

Cô Triệu? Trợ lý nhất thời không kịp phản ứng, giọng điệu của ông chủ nghiêm túc đến mức khiến anh ấy khiến anh cho rằng mình là người đã giấu cô Triệu đi.

“Cô Triệu…” Anh ta nghi ngờ hỏi: “Cô Triệu không phải đang ở trường sao?”

Chu Trầm nhíu mày: “Cô ấy không trả lời điện thoại.”

Trợ lý nhìn thoáng qua đồng hồ, cẩn thận hỏi: “Hiện tại một giờ sáng, cô Triệu còn phải đi học nên không chừng bây giờ đã đi ngủ rồi?”

“…” Chu Trầm thân thể khẽ dừng lại, lập tức cúp điện thoại.

Tâm trạng của anh không tốt, anh vô thức lấy ra một điếu thuốc.

Trong phòng không bật đèn, Chu Trầm cầm điếu thuốc đứng bên cửa sổ, mở một nửa cửa sổ thủy tinh ra, gió đêm lạnh lẽo tràn vào.

Anh không buồn ngủ, đột nhiên nhớ tới lần trước mình trở về sớm lại đụng phải bộ dáng Triệu Đường Diên hút thuốc. Cũng là ban đêm, cũng ở vị trí này, cô đứng bên cửa sổ, dường như đang nhìn khung cảnh ban đêm ngoài cửa sổ.

Đó là lần đầu tiên Chu Trầm nhìn thấy bộ dáng khác của Triệu Đường Diên, khác hoàn toàn với cô ngày trước rất ngoan ngoãn dịu dàng, thật giống như bộ dáng hai người lần đầu tiên gặp mặt.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Trầm Diên
Tác giả: Kết Nhân Lượt xem: 154
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,443
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 632
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,507
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,377
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 871
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 670
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 469
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 837
Đang Tải...