Chương 27:
Đăng lúc 20:10 - 27/09/2025
2
0

“Em không thể theo anh mãi được.” Triệu Đường Diên càng nói càng bình tĩnh, cô muốn thông qua cách khuyên giải này để thuyết phục Chu Trầm thả cô đi.

Những lời này lại biến thành cái gai nhỏ, đâm thẳng vào tim Chu Trầm, khiến anh cau mày, khiến anh vì nó mà buồn phiền nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại.

Đây là lần đầu tiên.

Yêu?

Anh yêu Triệu Đường Diên sao? Không phải đâu.

Lúc đầu thích cô vì thích sự lý trí và thông minh, khi ở cùng thì hài lòng với cách ngoan ngoãn và hiểu chuyện của cô. Bây giờ cô bắt đầu nóng tính và hay gây sự với anh, nhưng anh cũng không cảm thấy chán ghét.

Anh biết mình thích Triệu Đường Diên ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì sự thông minh và cá tính đó, nhưng vẫn chưa đến mức là yêu.

Thế nhưng khi cô nói sẽ không theo anh mãi mãi được, anh lại cảm thấy có chút khó chịu, lại không có cách nào phản bác, bởi vì những gì cô nói đều là sự thật.

Nếu họ luôn duy trì mối quan hệ kim chủ và tình nhân, sẽ không kéo dài lâu được.

Ngay từ đầu là do anh điều tra Triệu Đường Diên trước, biết cô thiếu tiền nên để cô theo anh, đổi lại là cô có thể yên tâm tiếp tục học tập. Chu Trầm cũng biết rõ rằng Triệu Đường Diên luôn có ước muốn của riêng mình.

Từ nhỏ đến lớn, thứ anh muốn đều có thể dễ dàng đạt được, do đó anh không thể hiểu rõ tâm trạng của một cô gái nhỏ bước ra từ tầng đáy của xã hội, dù bạt mạng cũng phải tiến về phía trước, nhưng lại có thể lí giải và sẵn lòng giúp đỡ cô.

Chỉ là cứ giúp mãi rồi bản thân lại không thể buông tay.

Triệu Đường Diên vẫn lý trí và tỉnh táo như trước , còn Chu Trầm lại dần dần hoảng loạn.

Anh biết nên để cô đi, sự thật này anh đều hiểu, chỉ là, anh không nỡ.

Cuối cùng cũng có ngày mọi việc không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Nhưng anh cũng không thể buông tay.

Chu Trầm không còn thoải mái tự nhiên như lúc đến, không muốn tiếp tục thảo luận với cô về chủ đề này nữa.

Đúng lúc trợ lý gõ cửa đi vào, Chu Trầm ngừng một lát, giọng nói vẫn hơi cứng nhắc.

“Vào đi.”

Khi trợ lý bước vào, liền thấy tổng giám đốc Chu một mình ngồi trên sofa còn cô Triệu lại đứng ở xa xa, chỉ có một hộp bánh ngọt đơn độc đặt ở giữa hai người họ.

Có thể làm trợ lý của Chu Trầm, năng lực tùy mặt gửi lời là hàng đầu, anh ấy dường như không phát hiện mạch nước ngầm đang dâng trào trong căn phòng này, đi đến bên cạnh Chu Trầm cúi lưng nói khẽ: “Phu nhân đến rồi.”

Chu Trầm liếc nhìn Triệu Đường Diên một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đi đến cửa anh không để trợ lý theo sau nữa mà ra lệnh: “Trông chừng người cho tốt, trước khi tôi quay lại, không cho phép cô ấy rời khỏi đây.”

Trợ lý ngầm hiểu trong lòng, đứng canh ở cửa.

Nhân viên tiếp tân thấy mẹ của tổng giám đốc Chu đến, lấy mười hai phần cung kính ra đón tiếp bà, nhưng không dám dẫn bà lên tầng trên cùng vì họ không biết tổng giám đốc Chu cùng bạn gái đang làm gì, sợ làm hỏng chuyện tốt của người ta, chỉ có thể để trợ lý lên báo trước cho ngài rồi đưa phu nhân đến phòng trà tầng ba.

Buổi tối không thích hợp để uống trà, thời tiết cuối thu, các nhân viên vẫn cứ mặc áo sườn xám không tay màu xanh nước biển và chuẩn bị cho Trương Dung Cảnh trà hoa quả ấm. 

Trương Dung Cảnh cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn hỏi trợ lý cuộc sống của Chu Trầm đang đứng cạnh: “Muộn như vậy rồi, tổng giám đốc Chu vẫn còn đang bận sao?”

Trợ lý đáp: “Có lẽ tổng giám đốc còn một số việc chưa xử lý xong, xin phu nhân đợi một lát, ngài ấy sẽ xuống ngay thôi ạ.”

Trương Dung Cảnh liền thu hồi ánh mắt.

Chu Trầm nhanh chóng đi xuống, lúc Trương Dung Cảnh nhìn thấy anh, anh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, chỉ là vẻ u ám trên khuôn mặt vẫn chưa tan biến hết.

Anh cho trợ lý và người phục vụ lui sang một bên rồi ngồi xuống chiếc ghế uống trà cạnh Trương Dung Cảnh.

“Mẹ.” Anh rót thêm một ly trà cho Trương Dung Cảnh.

Trương Dung Cảnh nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích rõ lý do tới đây.

“Trầm Trầm à, nghe chú Từ nói, con đã ngăn cản một sinh viên của chú đi nước ngoài?”

Động tác rót trà của Chu Trầm không chút thay đổi, chỉ “Vâng” một tiếng. Anh biết Từ Tòng Khanh có thể điều tra ra là do anh ra tay can thiệp.

“Ồ? Tại sao vậy?” Trương Dung Cảnh có chút hiếu kỳ: “Không phải con không nhúng tay vào chuyện ở trường học sao?”

“Căn cứ vào sự cân nhắc của công ty, gia đình của cậu sinh viên được thay vào kia không khá giả, nhưng là một người rất ưu tú, vậy nên công ty quyết định hỗ trợ toàn bộ chi phí cho cậu ấy ra nước ngoài, một mặt là để nâng cao danh tiếng công ty, hai là công ty đã ký thỏa thuận với sinh viên đó, sau khi tốt nghiệp về nước sẽ trực tiếp vào Chu Thị.”

“Là sinh viên của khoa văn sao? Không phải công ty cần bồi dưỡng nhân tài về kỹ thuật à?”

“Gần đây đang có kế hoạch phát triển sang ngành truyền thông, vì vậy cần phải bồi dưỡng nhân tài cả về văn hoá và truyền thông mới.”

“Ra là vậy.” Trương Dung Cảnh không chút nghi ngờ, bà có thể hiểu và tôn trọng lựa chọn của con mình, “Chỉ là về phía chú Từ, chắc cần con đến giải thích một chút, người bị thay thế kia có thể là học trò mà chú ấy yêu quý nhất.”

Chu Trầm nhấp một ngụm trà hoa quả, mùi vị chua chua ngọt ngọt, nhưng khá ngon miệng.

“Đương nhiên rồi.” Anh nói tiếp, “Con sẽ sắp xếp cho sinh viên đó sau.”

Trương Dung Cảnh đến đây chính là vì chuyện này, giải quyết xong liền quay về, Lục Nhiên vẫn đang đợi bà ở nhà. Chu Trầm còn có việc chưa xử lý nên giao phó cho trợ lý quản lý sinh hoạt đưa bà về Hoa Đình.

Trước khi lên xe, đột nhiên Trương Dung Cảnh vỗ vai Chu Trầm, bà hơi xúc động khi thấy ngoại hình cao ráo đẹp trai của anh, thời gian thấm thoát trôi qua, con trai bà giờ đã tự mở ra thế giới thuộc về riêng mình, không cần bà bận tâm đến nữa.

Trên người Chu Trầm, bà nhìn thấy rất nhiều bóng dáng của chồng mình khi đó, trong lòng càng xúc động.

Mặc dù Trương Dung Cảnh cảm thấy yên tâm và tự hào, nhưng bản tính là mẹ khiến bà đôi khi cằn nhằn.

“Đừng làm việc vất vả quá, con xem mẹ đến Thượng Hải lâu như vậy mà mới gặp được con vài lần, dù sự nghiệp quan trọng nhưng cũng phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.”

Chu Trầm mỉm cười tiễn bà lên xe, con biết rồi, đợi khi xong việc con sẽ cùng mẹ đi Sùng Minh.”

 **

Khi Chu Trầm đi gặp Trương Dung Cảnh, quả nhiên Triệu Đường Diên chuẩn bị về trường, chỉ có điều đi đến cửa liền bị trợ lý ngăn lại.

“Tổng giám đốc Chu bảo cô ở đây đợi ngài, ngài sẽ quay lại ngay lập tức.” Trợ lý nói.

Triệu Đường Diên không làm khó anh ấy, nhưng cũng không lập tức trở lại phòng, nhìn trợ lý hỏi một câu: “Là giáo sư Trương đến sao?”

Trợ lý hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Triệu Đường Diên không hỏi nhiều, cô cho rằng giáo sư Trương đến vì chuyện của Chu Trầm và Lục Nhiên, bữa cơm ngày hôm đó, từ cuộc trò chuyện của giáo sư Trương và giáo sư Từ mà cô biết được, giáo sư Trương từ thủ đô xa xôi bay đến Thượng Hải để lo chuyện hôn sự cho con trai.

Con trai bà lại là Chu Trầm, cho nên Chu Trầm có lẽ sẽ kết hôn sớm thôi, vậy cô càng không thể ở bên cạnh anh.

Triệu Đường Diên trở lại phòng, nhìn thấy mấy viên bơ nhỏ để trên bàn uống trà, vẻ mặt hơi thay đổi nhưng không nghĩ gì nhiều.

Chu Trầm luôn ân cần như vậy là vì sự giáo dưỡng của anh, không phải vì bất kỳ điều gì khác.

Triệu Đường Diên nghe thấy tiếng cửa mở, nhìn ra ngoài, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Chu Trầm.

Hai người đều không nói gì, Chu Trầm chậm rãi bước đến cạnh cô giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhìn cô nói: “Muốn ăn gì? Tôi đưa em ra ngoài ăn.”

Triệu Đường Diên không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Là giáo sư Trương đến phải không? Anh nên đi ăn cùng bà ấy.”

Chu Trầm nhìn cô nhưng không trả lời.

Quả nhiên nghe thấy cô nói tiếp: “Lục Nhiên rất tốt, hai người sắp kết hôn rồi, anh nên chung thủy với hôn nhân và tôn trọng vợ mình.”

Cô chậm rãi nói, đặc biệt kiên nhẫn thuyết phục anh: “Vậy nên Chu Trầm à, chúng ta không nên tiếp tục nữa.”

Lông mày Chu Trầm cau lại, một lúc sau mới từ từ giãn ra, anh ngồi xuống cạnh Triệu Đường Diên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mắt ấy long lanh sáng ngời làm cho anh bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Ai nói với em là tôi sắp kết hôn?” Anh hỏi.

“Nhưng mà giáo sư Trương từ thủ đô xa xôi bay đến Thượng Hải, không phải vì chuyện này sao?”

“Tôi và Lục Nhiên đã mười năm không gặp, em cảm thấy tại sao tôi sẽ kết hôn với một người con gái xa lạ chứ?”

“Hai người gia phong tương xứng, phụ huynh cũng vừa ý.”

“Tôi kết hôn là vì họ thấy vừa ý?”

Triệu Đường Diên im lặng.

Qua hồi lâu sau, cô nghe thấy Chu Trầm hỏi: “Em muốn rời đi như vậy sao?”

Triệu Đường Diên phát hiện giọng anh có phần buông lỏng, lặng lẽ quan sát biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Đôi mắt anh đen sâu thẳm khiến cô cảm thấy hơi ngột ngạt.

Nhưng cô vẫn lên tiếng nói: “Em luôn muốn rời đi.”

Chu Trầm nhìn cô.

Cô không cố gây sự, vẻ mặt nhẹ nhàng nhưng rất kiên định.

Cô luôn giữ mục tiêu của mình một cách sáng suốt, sau đó theo hướng đó mà mà đi. Cho dù Chu Trầm đã trải qua bao nhiêu cuộc đàm phán, tinh thần cũng không bối rối như lúc này.

Lần đầu tiên anh ứng đối một cách tiêu cực.

“Nửa năm.” Anh nói: “Bên tôi thêm nửa năm nữa, đến năm sau khi em tốt nghiệp. Sau đó em muốn đi đâu thì tuỳ, nếu như em vẫn muốn đi nước ngoài, tôi sẽ sắp xếp cho em.”

“Thật không?” Triệu Đường Diên không tin, nhưng sự nhượng bộ của Chu Trầm khiến cô động lòng, nếu như Chu Trầm nguyện ý để cô đi, bên anh thêm nửa năm nữa cũng không phải là không thể.

Chu Trầm thấy mắt cô bỗng chốc sáng lên lại có chút tức giận, bởi vì anh có thể cảm nhận được rằng, cô thật sự vì sự nhường nhịn của mình mà vui mừng.

“Lẽ nào cần tôi chuẩn bị cho em thêm một bản hợp đồng nữa?” Lời nói thể hiện rõ sự tức giận.

“Nếu có thể, vậy cũng tốt.” Sắc mặt Triệu Đường Diên nghiêm túc nói.

  “……”

Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Triệu Đường vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, cô không dám đảm bảo rằng Chu Trầm sẽ không thay đổi ý định, vậy nên cô không nói cho Chu Trầm biết mình muốn đi nước ngoài hay tiếp tục thi thạc sĩ, trước hết cứ giấu anh đã.

Thời gian nửa năm đủ để cô chuẩn bị cho bước tiếp theo, đến lúc đó dù thế nào chăng nữa, cô vẫn phải đến thủ đô, lẽ nào Chu Trầm còn có thể đi theo sao?

“Em có một yêu cầu.” Cô nói.

Chu Trầm cau mày, “Nói.”

“Lần này không phải là em tìm anh, mà là anh để em ở bên cạnh anh.” Không giống với hai năm trước, là cô chủ động tìm anh, “Vậy em nên có quyền quyết định cách sống của mình chứ không phải đi theo anh, ví dụ như sống ở đâu, đi đâu chơi. Em không muốn ngày nào cũng ở Lan Đình đợi anh.”

Chu Trầm nhớ lại đêm hôm đó anh đợi cô về liền cảm thấy có chút khó chịu.

Anh nghĩ một lát rồi đáp: “Được.”

Chỉ cần lúc anh tìm cô, cô đều ở đó là được.

“Vậy giờ em về trường đây.”

“Không được.” Anh lập tức từ chối.

Sắc mặt Triệu Đường Diên hơi thay đổi.

Chu Trầm đứng dậy: “Đưa em đi ăn cơm trước đã.”

Triệu Đường Diên quyết tâm muốn đi, Chu Trầm không muốn thả người, nhưng càng không muốn để cô có cảm giác bị giam cầm.

Sau khi nhìn nhận rõ suy nghĩ của mình, anh cảm thấy mình nên tôn trọng cô. Anh hi vọng hai người bình đẳng, dưới mối quan hệ bình đẳng, Triệu Đường Diên biết đâu sẽ có suy nghĩ khác.

Lúc trước anh không nhận thức được, cho nên cũng không quá để ý đến Triệu Đường Diên nghĩ như thế nào, hơn nữa càng không để cho thế giới của hai người có một chút giao hoà nào. Do đó, dù ở cùng nhau hai năm, làm vô số chuyện thân mật trên giường nhưng trong thế giới tinh thần, họ không khác gì hai người xa lạ.

Tiếp tục cho họ nửa năm, thay đổi cách hoà hợp, liệu sau nửa năm Triệu Đường Diên còn muốn rời không?

Anh không biết nữa nhưng anh muốn thử.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Trầm Diên
Tác giả: Kết Nhân Lượt xem: 173
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,414
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...