Chương 2:
Đăng lúc 20:10 - 27/09/2025
3
0

Hôm sau là chủ nhật, Chu Trầm không cần phải đến công ty.

Khi Triệu Đường Diên tỉnh dậy, anh đã chạy bộ trở về, đang tập luyện trong phòng gym riêng trong nhà.

Cô tự giác rời giường đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị bữa sáng.

Nếu bình thường ra, với lượng vận động giống như đêm hôm qua, Triệu Đường Diên nhất định đến gần trưa mới rời giường rồi đặt đồ ăn bên ngoài. Nhưng dù sao Chu Trầm cũng còn đang ở đây, cô có thể bị đói chứ Chu Trầm không thể bị đói.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Chu Trầm không đến cô cũng sẽ không phải vận động nhiều như vậy.

Triệu Đường Diên nhớ rõ Chu Trầm quen ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cà rốt bào sợi trộn với bột, chiên thành bánh kếp đặt ở một bên đợi nguội, lại làm hai bát mì dầu hành sau đó lấy canh đậu xanh tối qua đã chế biến sẵn được đặt trong ngăn đá tủ lạnh.

Kỳ thi nghiên cứu sinh sắp đến nên sức ăn của cô cũng tăng lên theo áp lực.

Cũng may cô theo Chu Trầm lâu như vậy rồi nhưng cũng không thấy anh kén ăn, cái gì cũng ăn được.

Ở phương diện ăn uống, Chu Trầm thật sự không giống với một người đưa ra phán quyết cao nhất cho một công ty đang niêm yết trên thị thường.

Đợi cô chuẩn bị xong bữa sáng Chu Trầm cũng vừa tắm rửa xong đi ra. Nhìn thấy bữa sáng trước mặt Triệu Đường Diên rõ ràng là nhiều hơn mọi khi, anh nhíu mày, khó trách tối qua anh thấy cảm giác cơ thể ấy đầy đặn hơn một chút so với trước kia.

“Tí nữa dọn dẹp đồ đạc của em đi, dẫn em lên núi chơi vài ngày.” Chu Trầm nói.

Triệu Đường Diên hơi ngạc nhiên: “Anh không cần phải đi làm sao?”

“Vừa mới đi công tác về không được nghỉ ngơi sao?” Anh hỏi lại.

Triệu Đường Diên mím môi có một chút do dự:

“Sắp tới kì thi rồi, em muốn ở nhà ôn bài…” Nhưng thật ra là gần đây cô rất mất ngủ vì lo lắng sẽ không thi đỗ, luôn có cảm giác tội lỗi mỗi khi ra ngoài chơi.

“Khi nào thi?”

“Cuối tháng mười hai.”

Chu Trầm cười cười: “Vậy còn bốn tháng, cũng không thể cứ cắm đầu ôn bài, phải ra ngoài giải sầu chứ?”

Triệu Đường Diên suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, cô đã không ra ngoài sáu ngày rồi, mấy ngày qua toàn gọi một tí đồ ăn bên ngoài hoặc khi dì giúp việc khi tới dọn dẹp sẽ nấu cơm mang đến cho cô.

“Em có cần phải chuẩn bị cái gì không?”

“Tùy ý đi, cũng chỉ là đi ra ngoài leo núi cùng với mấy người bạn thôi.”

Câu nói của Chu Trầm làm tay cầm cái muỗng của Triệu Đường Diên hơi dừng lại một chút.

Mối quan hệ của cô và Chu Trầm vẫn chưa hề công khai với người ngoài, dù sao chuyện của họ cũng không phải là dùng quan hệ yêu đương giữa nam nữ bình thường là có thể giải thích được. Một người có ý chơi đùa còn một người thì cần tiền, tất cả đều hiểu rõ trong lòng.

“Làm sao? Sợ phải ra ngoài cùng tôi sao?” Chu Trầm hỏi.

Triệu Đường Diên suy nghĩ vài giây sau đó lắc đầu, nở nụ cười với anh, “Không có, chỉ là đang nghĩ không thể làm anh mất thể diện.”

Dù sao cũng là quyết định của Chu Trầm, cô ngoan ngoãn nghe lời, sắm tốt vai diễn của mình là được.

Dọn dẹp xong bát đũa Triệu Đường Diên quay lại phòng để quần áo tìm ra vali nhỏ mà chưa từng dùng đến của mình, Chu Trầm ở thư phòng lật cuốn

Triệu Đường Diên đi vào hỏi anh: “Có cần em sắp cho anh vài bộ đồ thể thao không?”

Chu Trầm gật đầu, Triệu Đường Diên sau khi xác nhận lại trở về sắp xếp quần áo của mình.

Gần tới trưa bọn họ mới xuất phát, Triệu Đường Diên trang điểm nhẹ, mặc lên người một bộ quần áo giản dị, Chu Trầm rất ít khi mặc chung kiểu quần áo với cô như vậy, nhìn qua tuổi tác hai người cũng không còn chênh lệch nhiều lắm.

Tài xế đã chờ sẵn dưới nhà, anh ta nhận lấy vali trong tay Chu Trầm, Chu Trầm cả người thoải mái nắm tay Triệu Đường Diên ngồi ở ghế sau.

Quãng đường khá dài.

Triệu Đường Diên và Chu Trầm thực ra không có chủ đề chung nào để nói ngoài chuyện giường chiếu, khi hai người ở cùng nhau đa số là Chu Trầm nói còn cô nghe, lúc này Chu Trầm có lẽ vì còn một số việc trong công ty chưa xử lý xong nên lên xe liền nói chuyện điện thoại với trợ lý, Triệu Đường Diên dứt khoát mở phần mềm từ vựng ra.

Cô đeo tai nghe nên không phát hiện ra Chu Trầm đã cúp điện thoại đang nghiêng đầu nhìn cô.

Mái tóc dài của cô gái được buộc cao ở sau đầu thành đuôi ngựa để lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, nhìn thấy vậy anh bỗng có chút ý định. Anh dịch sát lại gần rồi áp môi sát lỗ tai cô nhẹ nhàng hôn một cái.

Cả người cô bỗng run lên như có một dòng điện chạy qua.

Tay phải Chu Trầm ôm lấy cô còn tay trái đưa lên tháo tai nghe của cô xuống: “Đã ra ngoài chơi nên để bản thân mình thoải mái mới tốt.”

Triệu Đường Diên nghe lời mà cất điện thoại đi.

Chu Trầm hài lòng đưa tay ôm cô chặt hơn, nâng cằm dựa vào vai trái của cô chợp mắt nghỉ ngơi.

**

Chu Trầm cùng Triệu Đường Diên là những người cuối cùng đến nơi, đã có ba người đàn ông ở đó, trong đó hai người đều mang theo bạn gái có vẻ ngoài xinh đẹp, ăn mặc cũng rất là gợi cảm.

Nhìn qua như vậy, ngược lại Triệu Đường Diên ăn mặc giống như tình nhân.

Những người trong nhà nhìn thấy xe của Chu Trầm đỗ ở trước sân đều bỏ mạt trượt trong tay xuống đứng lên đi ra chào đón anh.

Ba người đàn ông đều là lần đầu tiên thấy Triệu Đường Diên, bọn họ lúc trước có nghe nói Chu Trầm bao nuôi một nữ sinh đại học, ngày hôm nay gặp mặt thấy có vẻ trong sáng lại ngoan ngoãn, quả nhiên là kiểu Chu Trầm thích.

Nhưng bọn họ cũng không để bụng lắm, cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

Mà bạn gái bọn họ mang theo ngay khi nhìn thấy Chu Trầm hai mắt liền sáng rực lên.

Chu Trầm nửa ôm nửa kéo Triệu Đường Diên lần lượt giới thiệu ba người bạn của anh, Triệu Đường Diên theo chỉ dẫn của anh lễ phép khéo léo chào hỏi với ba người đàn ông. 

Thẩm Diệu là người duy nhất không đem theo bạn gái, anh ấy đối với Triệu Đường Diên cũng không có hứng thú gì nên chỉ đơn giản gật đầu rồi quay về chỗ ngồi.

Suy nghĩ của Tống Cảnh Minh sâu sắc hơn Tưởng Tư Dao, trong lòng hơi kinh ngạc đối với hành vi quan tâm chăm sóc bạn gái như vậy của Chu Trầm, ánh sáng trong mắt chuyển động nhưng vẫn cho Triệu Đường Diêm đủ thể diện.

Mà Tưởng Tư Dao từ trước tới giờ đều khinh thường những phụ nữ vì tiền mà bán mình này, cho dù bên cạnh anh ta luôn có vô số phụ nữ.

Anh ta chỉ chào một tiếng với Chu Trầm, mỉm cười lướt qua Triệu Đường Diên trực tiếp kéo Chu Trầm vào bàn.

Triệu Đường Diên có hơi ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại thật tự nhiên thu tay về sau đó mỉm cười với hai người bạn gái kia xem như là chào hỏi.

Cô ở một bên tìm ấm nước, đem cốc rửa sạch rồi rót cho Chu Trầm một cốc nước ấm.

Trên đường xóc nảy lâu như vậy, anh hẳn có chút mệt mỏi.

Chu Trầm được cô săn sóc chu đáo lâu mãi thành quen, tiếp nhận cốc nước sau đó kéo cô ôm vào lòng.

Mọi người ở đây đều sửng sốt, Chu Trầm giống như không để ý thấp giọng ở bên tai cô nói: “Em đến đánh đi.”

Triệu Đường Diên từ chối: “Em đánh không tốt đâu.”

“Không sao, thua tính cho tôi còn thắng cho em.”

Giọng điệu của anh không cho phép chống cự.

Triệu Đường Diên mím môi đồng ý ngồi vào chỗ anh.

Ngón tay nhỏ nhắn tự nhiên lấy ra một tấm mạt chược, lối đánh lưu loát không giống như là “Đánh không tốt” như cô nói.

Chu Trầm nhìn động tác của cô sau đó hơi nhướn mày.

Tính cả chuyện đêm qua ngoài ý muốn thấy cô hút thuốc, trên người Triệu Đường Diên hình như còn rất nhiều điều mà anh chưa biết.

Ba người khác lúc đầu không để ý lắm đến Triệu Đường Diên bây giờ lại đều bại dưới tay cô, mấy vòng sau phải khó khăn vẫn không thắng nổi.

Nhất là Tưởng Tư Dao, anh ta là người không ổn định nhất trong vài người ở đây, thua trong tay Triệu Đường Diên vài lần đã mất hết kiên nhẫn, rất không vui khi thấy bản thân không bằng một người phụ nữ.

Tống Cảnh Minh lại cười nhạt: “Tư Dao, càng nóng nảy càng dễ thua.”

Nói xong liền đánh một tấm bài trong tay ra, ù.

Tưởng Tư Dao lại thành bên thua lớn nhất.

Mọi người trên bàn ngoại trừ Tưởng Tư Dao đang nghiến răng nghiến lợi có vẻ tức giận thì đều lộ ra nụ cười, ngay cả Triệu Đường Diên cũng không nhịn được mà mặt mày cong cong.

Khi kết thúc ván bài cô mới biết được mấy người Chu Trầm chơi lớn bao nhiêu.

Tưởng Tư Dao không đành lòng mà đem chìa khóa xe của mình bỏ lên bàn, anh ta vừa mới mua cái xe này, không nghĩ tới còn chưa mở cửa được mấy lần đã bị một người phụ nữ thắng cướp đi mất.

Vẻ mặt Triệu Đường Diên vô cùng kinh ngạc, không dám đưa tay nhận mà quay lại nhìn Chu Trầm.

Sắc mặt Chu Trầm rất tự nhiên đưa tay lấy chìa khóa rồi ném vào tay cô: “Bằng bản lĩnh của bản thân thắng được, em cứ nhận lấy đi.”

Đối với việc ăn sạch túi tiền của Tưởng Tư Dao anh rất vui, tâm tình rất tốt khi thấy dáng vẻ đau lòng nhức óc của anh ta. Nhất là khi do chính Triệu Đường Diên thắng được, cảm giác còn hài lòng hơn so với bản thân anh đánh thắng.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Trầm Diên
Tác giả: Kết Nhân Lượt xem: 135
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,443
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 632
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,507
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,316
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 871
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 670
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 469
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 837
Đang Tải...