Chương 32:
Đăng lúc 20:10 - 27/09/2025
2
0

Lúc Triệu Đường Diên tỉnh dậy, nhìn thấy Chu Trầm vẫn còn nằm bên cạnh, vốn dĩ đầu óc đang mụ mị đột nhiên tỉnh táo hẳn.

Nếu là ngày trước cô sẽ không ầm ĩ lúc Chu Trầm đang say giấc, nhưng bây giờ lại không như vậy.

Khoan hãy nói đến cô của hiện tại đã không còn mọi việc đều nghe lời Chu Trầm nữa, vả lại cô sợ phiền phức, không muốn giải thích với mọi người tại sao Chu Trầm có mặt ở phòng của cô, cái chuyện mà giải thích không rõ ràng được chi bằng không giải thích.

Khuôn mặt vô cảm cầm cánh tay Chu Trầm đang đặt trên lưng mình hất sang một bên. Động tác còn không nhẹ nhàng chút nào, thậm chí còn phát ra tiếng động.

Quả nhiên Chu Trầm đã bị cô làm cho tỉnh giấc.

Anh nhìn Triệu Đường Diên một lúc, rất lâu sau mới mở miệng nói: “Em làm sao vậy?”

“Anh về mau đi.”

Anh nghe nhưng vẫn nằm đó, ngược lại có chút không vui nhìn cô.

“Anh mà còn không mau về mọi người đều thức dậy hết đó.” Triệu Đường Diên cố ý nhắc nhở anh.

Sau khi Chu Trầm tỉnh lại vừa nhìn thấy cô nằm ngay bên cạnh tâm trạng vui vẻ bao nhiêu nghe mấy lời hối thúc của cô, chút vui vẻ hóa thành vẻ giận dữ bất lực.

“Tại sao lại phải quay về chứ?”

“Không lẽ anh muốn mọi người đều biết tối hôm qua anh và em ở cùng nhau sao?” Triêu Đường Diên nói, “Lục Nhiên còn chưa chưa biết chuyện của chúng ta, em chưa nghĩ kỹ nên nói rõ với cô ấy thế nào.”

Điều mà Triệu Đường Diên lo lắng chính là không biết cách giải quyết cái mối phiền phức này như thế nào, Chu Trầm hoàn toàn nghĩ khác anh cho rằng cô đang không muốn bị người khác biết quan hệ của bọn họ.

Lúc hai con người tâm tư còn chưa tương thông rất dễ xảy ra hiểu lầm.

“Những lời anh nói em đã quên rồi sao?” Chu Trầm lạnh lùng nhắc nhở cô, “Không có gì là xấu hổ cả, sớm muộn tất cả đều sẽ biết thôi.”

Môi Triệu Đường Diên muốn nói rồi lại thôi, đầu cô chất đầy đạo lý vả anh đôm đốp, nhưng cô không có gan nói ra…

Thôi bỏ đi. Cô nghĩ.

Sẽ có ngày cô rời khỏi Chu Trầm, rời xa tất cả những con người và mọi thứ liên quan đến Chu Trầm, vì những thứ vô nghĩa này mà tranh luận thì có lợi ích gì cơ chứ? Chu Trầm còn không để ý chuyện này, cô càng không muốn tự mình chuốc phiền não.

Nhưng nếu thực sự Lục Nhiên mà biết được, muốn giải thích rõ cũng rắc rối lắm… Mặc kệ đi, đi tới đâu tính tới đó vậy.

Triệu Đường Diên không muốn suy nghĩ nhiều, lại càng không muốn đối mặt với Chu Trầm, mới sáng sớm tự mình tìm đến buồn phiền là một hành động vô cùng ngu xuẩn, cô chọn cách đi vào phòng tắm rửa mặt, bỏ mặt Chu Trầm nằm trên giường một mình.

Cô vừa bắt đầu đánh răng, thì nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.

Cô dừng lại, liền nghe thấy âm thanh ai đó mở cửa ra.

Cô cau mày, có chút lo lắng.

Lục Nhiên có thế nào cũng không ngờ được, cô đến tìm Triệu Đường Diên, nhưng Chu Trầm lại là người mở cửa.

Phòng của anh ta không phải ở đối diện sao?

Chu Trầm đứng trước mặt cô là người chỉ mặt một chiếc áo phông mỏng manh, làm cho người khác không khỏi suy nghĩ viển vông.

Lục Nhiên lùi ra, lại tiến vào. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, sau khi khẳng định chắc chắn cô không gõ cửa sai phòng, cô định cất giọng, nhưng không nói nên lời.

“Có chuyện gì à?” Chu Trầm vẫn nên mở miệng nói trước.

“…..Đường Diên cô ấy có đó không?” Lục Nhiên có rất nhiều nghi vấn trong đầu, nhưng không dám hỏi.

Chu Trầm còn chưa nói lời nào, Lục Nhiên lại nhìn thấy Triệu Đường Diên từ phía sau anh ta đi tới.

Hai người đứng hình hết hai giây, Triệu Đường Diên thở dài.

Cô nói: “Hai chúng ta nói chuyện đi.”

Cô trở về phòng Lục Nhiên, từ đầu đến cuối Triệu Đường Diên không thèm nhìn lấy Chu Trầm một cái.

Nghe thấy tiếng cửa bên cạnh đóng sầm lại, trong lòng không tránh khỏi có chút thất vọng.

**

“Hai năm trước em được anh ta bao nuôi.”

Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Triệu Đường Diên chẳng tự hào gì, nhưng cũng không có gì là khó mở miệng, hơn nữa còn rất bình tĩnh kể lại sự thật này.

Vẻ mặt Lục Nhiên thoáng lên vẻ kinh ngạc, không chỉ vì biết được mối quan hệ của hai người, còn thêm bộ dạng của Triệu Đường Diên khi nói ra những lời này.

Lạnh lùng, bình thản, giống như đang nói điều gì đó thật bình thường.

Nhưng Lục Nhiên lại cảm thấy Triệu Đường Diên như vậy sẽ tốt hơn, tuy bọn họ chỉ mới quen biết nhau, nhưng lần đầu tiên khi cô tiếp xúc với Triệu Đường Diên liền cảm giác được sự chín chắn của cô hơn so với độ tuổi này, còn có chút khoảng cách với cô.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô muốn nói chuyện với Triệu Đường Diên nhiều hơn, mặc dù cô lớn hơn Triệu Đường Diên năm tuổi, nhưng chí ít cô cũng gặp được người có tính tình hợp với mình thế này.

Chỉ là trong lòng cô ấy vẫn có chút thắc mắc.

“Vì vậy….Em và Chu Trầm đã quen biết nhau từ trước rồi?”

“Vâng.”

Lục Nhiên im lặng.

Hiện thực này khiến cô nhất thời chưa thể hoàn hồn được.

Cô ấy từ nhỏ đã lớn lên ở Quan Di, gặp qua rất nhiều chuyện. Mấy chuyện mại dâm, bao trai đều là bình thường, cô cũng gặp qua vài lần những con người làm cái “nghề” kia, mùi son phấn trên người rất nồng, mặt gặp ai cũng nở nụ cười, báo giá đưa tiền rồi chốt kèo.

Nhưng Triệu Đường Diên và bọn họ không giống nhau.

Lục Nhiên tin vào phán đoán của chính mình, hoặc có lẽ bởi vì ấn tượng chủ quan đầu tiên đối với Triệu Đường Diên, hơn nữa đã xem cô ấy như bạn của mình rồi, vì vậy khi biết cô ấy bị bao nuôi, Lục Nhiên cũng không cách nào cảm thấy muốn xa lánh cô được.

Điều cô ngạc nhiên là Triệu Đường Diên và Chu Trầm vậy mà đã quen biết nhau từ trước, bây giờ nghĩ lại thì mới hiểu rõ, hai lần gặp Chu Trầm đều có những thái độ và ánh mắt rất kỳ quái.

“Xin lỗi.” Triệu Đường Diên nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói lời nhận lỗi trước, “Chưa nói cho chị biết mối quan hệ của em và anh ấy.”

“Ừ.” Lục Nhiên cho rằng việc này chẳng có vấn đề gì, “Mỗi người đều có dự tính riêng của riêng mình, chị có thể hiểu được, chỉ là nhất thời có chút kinh ngạc mà thôi.”

 Cô cười một cái cố gắng làm dịu đi bầu không khí ngượng ngùng này, “Hơn nữa em và Chu Trầm nam chưa lấy vợ, gái chưa gả chồng, chỉ là lựa chọn cá nhân mỗi người mà thôi, đừng quá để tâm tới thái độ của người khác.”

Triệu Đường Diên cũng cười đáp lại.

Mặc dù cô không để ý tới cách nghĩ của người khác, nhưng khi nghe Lục Nhiên nói ra những lời như vậy, cô cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Thời gian giải thích ngắn hơn trong tưởng tượng của Triệu Đường Diên rất nhiều, Lục Nhiên cũng không hề tò mò hỏi nhiều về chuyện của cô với Chu Trầm.

Theo quan điểm Lục Nhiên, cô ấy chính là kết bạn với Triệu Đường Diên, còn lại những việc khác đều là chuyện riêng của một mình Triệu Đường Diên, cô ấy không thích làm người nhiều chuyện.

“Được rồi, em mau quay lại đi, anh ấy chắc là đang đợi em đó.” Lục Nhiên nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của Chu Trầm lúc nãy, không khỏi cảm thấy có chút thú vị.

Đây là lần đầu tiên mà cô thấy Chu Trầm như vậy, lúc còn nhỏ bị anh ấy bắt nạt quen rồi, giờ nhìn thấy anh co rúm lại, trong lòng Lục Nhiên tỏ vẻ đắc ý như quân tử mười năm cuối cùng cũng đã báo được thù này.

Trước khi Triêu Đường Diên bước khỏi cửa, Lục Nhiên đột nhiên gọi cô trở lại.

“Thật ra chị cảm thấy là…” Lục Nhiên chậm rãi nói, “Anh ấy đối với em, có thể không đơn giản chỉ là loại quan hệ đó như em nghĩ đâu.”

Cô nói vài lời rồi im lặng.

Đến khi Triệu Đường Diên lần nữa trở về phòng, mọi thứ dường như đã được thu xếp ổn thỏa, trên mặt không chút biểu cảm gì.

Chu Trầm thay quần áo, anh đứng tựa vào khung cửa sổ nơi tối hôm qua hai người đứng cùng nhau, cây đàn hương bên ngoài nhẹ nhẹ đu đưa theo gió.

Nghe thấy tiếng động, anh quay lại nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Anh không nói chuyện, Triệu Đường Diên càng không có gì để nói, đi thẳng một mạch vào phòng thay đồ.

Cô vẫn còn mặc trên người bộ đồ ngủ ngắn tay, thời tiết hôm nay ngày càng lạnh thêm, cô chuẩn bị một chiếc áo len để khoác ngoài, mấy chiếc váy mang theo kia chắc đều không mặc được rồi.

So với mặc đẹp, cô càng quan tâm lạnh nóng hơn, không muốn vì trở nên đẹp đẽ mà trả giá bằng sức khỏe của mình.

Cô luôn có thể đưa ra những lựa chọn mà có ích cho bản thân cô.

Nội y mới mặc được một nửa, thì cô nghe thấy có tiếng động sau lưng, cô ngừng lại.

Chu Trầm ôm cô từ phía sau, tay còn lại từ eo vòng ra trước, nhẹ nhàng mân mê bầu ngực căng tròn kia.

Anh đúng là một lòng một dạ với hai quả đào của cô mà, đi ngủ cũng không chịu buông.

“Em nói gì với chị ấy vậy?” Chu Trầm mặt kề sát cổ cô, thấp giọng hỏi.

“Ngoài việc giải thích mối quan hệ của chúng ta, còn có thể nói gì nữa?”

“Em nói rõ thế nào?”

Triệu Đường Diên quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên, “Có sao nói vậy.”

Chu Trầm nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của cô.

“Em nói là em được anh bao nuôi rồi.”

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Trầm Diên
Tác giả: Kết Nhân Lượt xem: 189
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,424
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...