Trong lúc đợi cơm, Triệu Đường Diên vẫn không hề nhắc đến chuyện ban nãy nên Chu Trầm chỉ biết là cô không tức giận nhưng lại không thể biết chính xác được suy nghĩ thật trong lòng cô.
Nhưng nếu như cô đều biết cả rồi thì anh cũng không muốn che giấu nữa.
Anh ôm cô vào ngồi trên đùi, một tay đỡ lấy eo,tay kia vuốt ve lưng cô rồi hỏi: “Lúc nãy nghe thấy hết rồi à?”
“Cũng không phải là nghe thấy hết toàn bộ.” Lời nói của Triệu Đường Diên cố ý chuyển sang hướng khác.
Chu Trầm bị dáng điệu cố làm ra vẻ thông minh của cô chọc cười, hai mắt cũng cong cong, bầu không khí đột nhiên dịu xuống rất nhiều.
“Thế anh sắp xếp cho những người đó, em có thấy không thoải mái không?”
Anh không gọi những người đó là người nhà cô vì họ không bọn họ không xứng.
“Không đâu.” Triệu Đường Diên nhẹ nhàng đáp lời.
Cho dù đã đoán được ra thái độ của cô nhưng Chu Trầm cũng khá ngạc nhiên.
Cô có thể thoải mái tự nhiên mà thậm chí là lạnh nhạt tán thành sự sắp xếp của anh thì cũng hoàn toàn không khiến anh thấy Triệu Đường Diên bội bạc, mà tự hỏi cô có thể có thái độ như vậy thì chắc chắn là có rất nhiều khúc mắc anh chưa biết được.
Trên con đường Triệu Đường Diên trưởng thành, những gì trải qua đêm qua chỉ là một phần rất nhỏ. Cô rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu chuyện như thế. Anh chưa tra ra được nhưng mà có thể đoán ra được.
Nhưng chỉ là những suy đoán nên khiến anh tức giận, dưới sự phẫn nộ đó còn có cả sự khó chịu. Vì anh không bước vào cuộc đời cô sớm hơn, không thể bảo vệ cô sớm hơn.
Rõ ràng anh chỉ hơn cô mười tuổi nhưng lại để vô ích mất ba mươi năm cuộc đời, để mặc cô phải chịu bao nhiêu năm khổ cực như thế.
Phẫn uất đến mức trong khí quản dường như bị một mũi tên xuyên thủng, từng hơi thở đều lẫn mùi máu tanh.
Anh không muốn lại tiếp tục chủ đề này nữa. Chỉ cần Triệu Đường Diên không phản đối thì tất cả đều giao cho anh giải quyết.
Anh chuyển câu chuyện sang hướng khác, nói với cô: “Ăn xong cơm dẫn em đi thăm bà nội. Bác sĩ nói, bà nội chỉ là bên trong hơi kém, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng chút là khỏe thôi.”
Ánh mắt Triệu Đường Diên cuối cùng cũng ánh lên chút tia sáng, ánh mắt nhìn anh cũng trở lên sinh động hơn.
“Thật sao?” Cô xác định lại lần nữa, “Có thể khỏe lại sao?”
Chu Trầm không nhịn được bèn xoa xoa đầu cô, cuối cùng thì cô cũng thể diện ra một chút dáng vẻ cần dựa dẫm vào anh rồi.
“Thật.” Anh nói đầy đảm bảo với cô: “Thời gian này để cho bà nội ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng. Em cứ chuẩn bị thi trước đi, bên này có người chăm nom.”
Anh nói là có người, chính là người anh sắp xếp ở bên bà nội. Không những phải chăm sóc bà mà còn phải đảm bảo không để bà buồn phiền.
Triệu Đường Diên gật gật đầu. Anh vừa nói đến chuyện thi cử thì cô không nói tiếp chuyện trên nữa, tránh để nói sai hoặc là để lộ ra điều gì.
Nhưng cô nghĩ ngợi một chút rồi lại nói một tiếng: “Cảm ơn anh.”
Nhìn thấy Chu Trầm lại cau mày, cô liền khoác tay lên vai anh, nhìn vào mắt anh với vẻ mặt nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Dù cho anh thích hay không thích nghe thì em vẫn muốn nói với anh, bà nội đối với em rất quan trọng nên thật sự cảm ơn anh.”
Có những mối quan hệ phải phân rõ, lòng biết ơn cũng cần thể hiện rõ ràng.
Không chỉ là biết ơn mà còn có những sự thật buộc phải nhận thức.
Bởi vì Chu Trầm nên cô mới có cơ hội giúp bà nội chuyển bệnh viện, mới có năng lực khiến đám người kia phải nhận báo ứng. Cũng là vì Chu Trầm nên cô mới thoát khỏi cuộc sống chán ghét trước kia nhanh hơn so với tưởng tượng.
Chu Trầm là lối tắt của cô nhưng không phải sẽ mãi là như thế.
Bọn họ vẫn sẽ tồn tại ở hai sinh mệnh của hai thể giới không giống nhau. Có lẽ hiện tại là sự giao nhau ngắn ngủi nhưng còn tương lai thì sao
Bao nhiêu nguyên nhân chưa xác định như thế, từ cuộc sống đến tinh thần, bọn họ đều không có điểm nào phù hợp.
Cô chẳng thể mãi mãi dựa vào Chu Trầm được.
Nếu không có lần tiếp xúc ở hội sinh viên đó để dẫn đến mối quan hệ bao nuôi này thì bọn họ căn bản sẽ không thể xuất hiện cùng nhau.
Triệu Đường Diên vẫn luôn hiểu rằng, nơi mà con người có thể mãi mãi dựa vào chỉ có chính bản thân mình mà thôi.
Thấy thái độ của cô nghiêm túc như thế thì Chu Trầm cũng không muốn tranh luận với cô chủ đề này nữa.
Điều anh muốn là tất cả những lúc cô cần có người dựa vào thì đều có thể nghĩ tới anh đầu tiên. Anh muốn cô yên tâm thoải mái chấp nhận sự giúp đỡ của anh. Bây giờ tuy chưa đến lúc, nhưng ngày tháng còn dài, anh có thời gian cũng có lòng nhẫn nại để cô từ từ chấp nhận.
Hai người ăn gộp bữa sáng và bữa trưa thành luôn một luôn rồi. Đồ ăn trong khách sạn đúng như Triệu Đường Diên nói vậy, tuy chú trọng về hình thức tinh tế nhưng vẫn là thiếu một chút mùi vị.
Đó là thứ hương vị mà nhà hàng cao cấp không thể làm ra được – mùi khói thức ăn trong khu phố chợ.
Ăn cơm xong Chu Trầm lại bảo phụ bếp làm thêm một phần canh phù hợp bồi bổ cho bệnh nhân uống rồi đựng trong bình giữ nhiệt để cùng mang đến bệnh viện.
Lúc hai người đến bệnh viện là vừa lúc bà nội bắt đầu ăn trưa. Triệu Đường Diên nhận lấy cái thìa từ tay y tá rồi cô kiên trì mà cẩn thận đút cơm vào miệng cho bà. Đợi bà ăn hết cơm trong miệng rồi lại đút thêm một thìa canh vừa khéo vẫn còn ấm.
Người già ăn cơm chậm nhưng cô càng nhẫn nại hơn.
Chu Trầm nhìn thấy biểu hiện chăm sóc người lớn của cô lại biết cô cũng có một mặt khác ngoài khi cô nũng nịu, cô hiểu chuyện, cô kiên nhẫn hay cô thông minh,… Dù cho là mặt nào cũng đều khiến anh rung động.
**
Buổi chiều, Triệu Đường Diên ở lại bệnh viện cùng bà nội. Chu Trầm được cô khuyên đi xử lí việc ở công ty đi. Đến y tá cũng được cho phép nghỉ ngơi một chút. Lúc trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và bà nội thì có lời nào mới ra ra được.
Bà nội không hề hồ đồ, bà chắc chắn có thể nhìn ra manh mối đó.
Quả nhiên, lúc cô đang gọt táo cho bà thì nghe thấy bà hỏi: “Viên Viên à, bà nội có thể vào sống ở nơi này là do Tiểu Chu giúp sao?”
Vỏ táo được gọi xong hoàn chỉnh mà không hề có một chút đứt đoạn. Vẻ mặt của Triệu Dường Diên cũng không hề lộ ra một chút vẻ ngạc nhiên nào, Cô trả lời vô cùng tự nhiên: “Chính là anh ấy giúp ạ.”
“Con với Tiểu Chu làm sao mà quen biết vậy?” Bà nội lại hỏi.
Triệu Đường Diên dựa theo lí do Chu Trầm đã dạy cho cô rồi dùng những lời dễ hiểu nhất nói với bà nội: “Thật ra anh ấy là ông chủ của con, đợt trước không phải con đã kể với bà chuyện đổi công việc rồi à? Chính là làm việc ở công ty của anh ấy, làm trợ lý của anh. Lần này con có thể về đón Trung Thu cũng là vì anh ấy phải đến đây để công tác. Anh biết con là người Đảo Lộc nên dẫn con theo.”
“Ra vậy à.” Bà nội lộ ra nụ cười, “Tiểu Chu là người tốt.”
Bà nội cũng dùng những lời thẳng thắn dễ hiểu để đánh giá về Chu Trầm.
Còn Chu Trầm, người mà đang suy tính kĩ chú ý đến phát triển sau này, đột nhiên lại được ban cho một tấm thẻ người tốt.
“Cậu ấy giúp chúng ta nhiều như thế nên Viên Viên à, con phải làm việc thật tốt để báo đáp cho người ta.”
“Con biết rồi bà nội.”
Bà nội như thể đột nhiên mở cái loa phát thanh lên, lại nói: “Tiểu Chu xem ra rất trẻ đấy, trẻ như thế mà đã làm ông chủ mà con người còn lịch sự cũng không kiêu căng, rất được đấy.”
Triệu Đường Diên thuận theo lời của bà nói: “Bà cảm thấy anh ấy rất tốt sao?”
“Tốt thì tốt.” Câu chuyện của bà chợt chuyển hướng: “Nhưng nhìn vào là biết ngay không phải người cùng đường với chúng ta đó. Sau này chúng ta khó báo đáp rồi.”
Lời nói và cử chỉ của Chu Trầm đều không phải là của một đứa trẻ mà điều kiện một gia đình bình thường có thể dạy dỗ ra được. Bà nội nhìn thấu con người, dù có thích cậu ấy nhưng cũng có những lo lắng không có cách nào báo đáp lòng tốt của người ta. Người tôn quý như vậy sao có thể để ý đến những thứ mà họ có khả năng báo đáp lại đây?
Triệu Đường Diên im lặng.
Bà nội nhìn ra tâm trạng cô không tốt lại tưởng là do những lời mình vừa nói một hồi gây nên, bèn an ủi cô: “Nhưng mà không sao, Viên Viên của chúng ta là cục vàng mà, rồi cũng sẽ trở thành một người ưu tú.
Giống như mỗi lần khích lệ trước đây, bà nội luôn một mực giúp cô xây đắp niềm tin.
Nhưng những gì Triệu Đường Diên nghĩ đến không phải là vấn đề này.
Ngay cả bà nội cũng nhìn rõ sự khác biệt giữa hai người.
Cô vẫn đang ngồi yên lặng thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng động. Hành lang bệnh viện vốn an tĩnh trong nháy mắt liền trở nên ồn ào.
Phó Lan không biết là nghe được từ đâu chuyện bà nội chuyển đến bệnh viện này rồi, lại vừa nhận được tin con trai phải ngồi tù, tưởng là vì không đưa tiền nên mới như vậy. Cuối cùng không đành được vẫn là phải đến tìm bà nội
Tiền mà bà nội Triệu giữ lại, cộng thêm những gì hiện có trong tay nhà bọn họ cũng chẳng đủ cho tổng số tiền phải bồi thường cho người ta. Bà ta chỉ có thể đến chỗ bà nội thử vận may một phen.
Khi thấy bà nội nằm trong bệnh viện cao cấp như thế này thì trước tiên là kinh ngạc, sau lại càng chắn chắn suy nghĩ của mình trước đó.
Nếu như bà nội không có tiền thì khẳng định là tiền trong tay của Triệu Đường Diên.
Bà ta kêu khóc inh ỏi kinh động đến ở các bác sĩ và bệnh nhân bên ngoài. Triệu Đường Diên vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó như nào. Chu Trầm vừa rời đi, nghe được tin lại quay lại luôn.
“Còn không lôi người ra ngoài.” Chu Trầm lạnh giọng sai hai vệ sĩ mặt lạnh áo đen ở đằng sau mình.
Trò hề đấy mới chỉ diễn được mấy phút ngắn ngủi, bởi vì biện pháp cưỡng chế của Chu Trầm mà bà ta hoàn toàn bị khiêng đi rồi.
Nhưng bà ta vẫn chưa biết rõ những người này là ai, vì sao lại lôi mình đi.
Chu Trầm vội vàng chạy đến bên cạnh Triệu Đường Diên, sắc mặt lo lắng hỏi cô: “Không sao chứ?”
Triệu Đường Diên lắc lắc đầu.
Phó Lan còn chưa làm được trò trống gì thì Chu Trầm liền quay lại rồi. Trừ việc hơi ồn ào thì cô chưa bị ảnh hưởng chút nào.
“Vậy thì tốt, về sau sẽ không để chuyện như này xảy ra nữa.” Chu Trầm nói.
Triệu Đường Diên hơi sững sờ.
Không chỉ có cô, đến bà nội cũng không kịp phản ứng lại.
“Viên Viên, Tiểu Chu…” Bà nội gọi bọn họ: “Thím hai của con đây là….”
Triệu Đường Diên không hiểu được thái độ của bà, suy cho cùng cũng là con dâu của bà. Nhưng dù bà nghĩ như nào thì cô vẫn phải tỏ rõ thái độ của mình.
Cô không để Chu Trầm đi ra vì dù sao anh cũng đã vừa giúp mình, qua cầu rút ván không đạo đức cho lắm. Cô quay lại nói với bà nội: “Bà ơi, việc tiếp theo là bà cứ dưỡng bệnh cho tốt. Còn việc trong nhà, con sẽ giải quyết. Việc Triệu Đường Kỳ làm sai thì nó phải gánh vác hậu quả. Ai cũng không bao che được cho nó.
Lúc cô nói xong, bà nội không trả lời lại ngay. Dù giọng điệu của Triệu Đường Diên đầy kiên định nhưng trong lòng lại lo bà nội vì thương xót đứa cháu mà mềm lòng.
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát. Chu Trầm nhìn ra được nỗi bất an ẩn chứa sau vè ngoài mặt của cô. Ngại vì bà nội ở đó nên anh phải kìm nén ý nghĩ trong đầu muốn ôm cô vào lòng.
Chỉ một lát sau, cuối cùng cũng nghe thấy bà nội nói: “Viên Viên à, con trưởng thành rồi, bà nội tin tưởng con, bà sẽ không quản chuyện của bọn họ nữa.”
Trong lòng Triệu Đường Diên lúc này mới thả lỏng được.
Vậy nên bà nội mới hay nói hai bà cháu bọn họ là giống nhau nhất, tính cách cứng rắn như nhau, lòng dạ sắt đá như nhau nên sẽ không bị những thứ hỗn tạp này che mờ mắt.
Sau khi tạm biệt bà nội, Triệu Đường Diên đi theo Chu Trầm xuống nhà để xe dưới hầm.
Trong chiếc RV màu đen, Phó Lan đang bị cưỡng chế ngồi đó được dẫn xuống.
Vì Phó Lan không quen Chu Trầm nên khi thấy Triệu Đường Diên đi theo một người đàn ông xa lạ đi đến thì có chút hoang mang hốt hoảng.
Ban nãy chính là người đàn ông này ra lệnh cho đám vệ sĩ áo đen lôi bà ta đến đây.
Bà ta không biết mối quan hệ giữa Chu Trầm và Triệu Đường Diên nhưng lại cảm thấy Triệu Đường Diên có thể cứu mình. Bà ta muốn nhào tới bên cạnh Triệu Đường Diên nhưng lại bị Chu Trầm che chắn, bị vệ sĩ ngăn cản kéo ra.
“Viên Viên à, em trai con sắp phải ngồi tù rồi, con không thể không quan tâm nó.” Bà ta gào thét kêu la lớn.
Vốn dĩ dựa vào bán nhà là có thể bù được vào khoản bồi thường đó, không ngờ phía bên kia đột nhiên lại đổi ý, muốn nhiều hơn thế, nếu không sẽ bắt Triệu Đường Kỳ phải ngồi tù.
Lúc này bọn họ thật sự không lấy đâu ra được.
Nhưng Triệu Đường Diên không để ý vì cô biết Chu Trầm có cách.
Ngay lúc sau liền nghe thấy Chu Trầm nói: “Muốn tiền à?”
Phó Lan không hiểu ý của Chu Trầm nhưng vẫn gật đầu lia lịa.
“Có thể.” Chu Trầm trả lời.
Không chỉ có Phó Lan, đến ánh mắt Triệu Đường Diên nhìn anh cũng có chút kinh ngạc.
Lại nghe thấy anh tiếp tục nói: “Thỏa thuận đã kí rồi thì về sau các người và nhà họ Triệu sẽ không còn quan hệ gì nữa, cũng không được phép đến quấy rầy bọn họ nữa.”
Phó Lan lại trở nên do dự.
“Không muốn kí à?” Chu Trầm nói, “Được thôi, vậy thì để cho Triệu Đường Kỳ ngồi tù đi.”
Phó Lan không biết người đàn ông xa lạ này vì sao lại nắm rõ trong lòng bàn tay chuyện nhà mình như thế, nhưng bà ta vẫn là để ý tới con trai, chỉ sợ anh nuốt lời nên liền nói: “Tôi ký! Tôi ký! Cậu chỉ cần đưa tiền cho tôi, tôi sẽ ký!”
Chu Trầm lạnh lùng nhìn bà ta.
Việc tiếp theo để cho vệ sĩ giải quyết nốt là được, rồi anh dẫn Triệu Đường Diên xuống xe.
Đến khi rời khỏi hầm để xe rồi, Triệu Đường Diên mới hỏi anh: “Vì sao…?
“Hử?” Chu Trầm cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại ôm lấy eo cô: “Muốn hỏi vì sao phải cho bà ta tiền à?”
Triệu Đường Diên gật gật đầu.
Dù đưa tiền là có thể mua được sự yên bình nhưng nghĩ lại vẫn thấy có chút thiệt thòi.
Dựa vào đâu phải cho không bọn họ?
Nhưng cô lại quên mất bản tính gian thương của Chu Trầm, làm gì có chuyện dễ dàng chịu thiệt như thế.
Cô nghe thấy Chu Trầm nói: “Không đưa tiền thì tội danh lừa gạt của bà ta sao định đoạt được?”
Triệu Đường Diên sửng sốt.
Lòng người vẫn luôn tham lam, cho tiền hoàn toàn không thể lấp đầy được lỗ hổng thiếu tiền ấy mà chỉ càng dung túng thêm cho lòng tham mà thôi.
Không bằng giải quyết một lần.
Chu Trầm lo xa cũng chu toàn hơn cô.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗