Hôm quay về Thượng Hải, Triệu Đường Diên nghĩ một hồi, vẫn quay lại trường một chuyến để cất đồ đạc, mang theo cả các loại đặc sản mua ở Đảo Lộc.
Chu Trầm không yên tâm, cố tình nghỉ làm sớm đưa cô về trường, dừng xe bên ngoài kí túc xá đợi cô.
Tin tức của Diệp Tư Phạn mặc dù không thể lan truyền thành công, nhưng Tề Lạc Lạc và Lương Hoàn nhất định là biết.
Hai người họ về sớm hơn Triệu Đường Diên một ngày, kí túc xá bụi bặm sau kì nghỉ dài cũng được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, lúc Triệu Đường Diên đẩy cửa đi vào, họ đang chuẩn bị ra ngoài ăn tối.
Tề Lạc Lạc nhìn thấy cô trước tiên, phản ứng rất nhanh: “Cậu quay lại rồi!”
Dáng vẻ nhiệt tình y như lúc trước.
Ngay cả Lương Hoàn cũng đi đến, hỏi cô: “Ăn cơm chưa, đúng lúc chúng tớ chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, cùng đi nhé?”
Triệu Đường Diên chỉ ngạc nhiên trong nháy mắt rồi nhanh chóng che dấu bằng một nụ cười, cô xách túi giấy đi đến trước bàn của mình, nói: “Không cần đâu, tớ quay lại cất đồ, mang cho các cậu đặc sản này.”
Động tác của Tề Lạc Lạc nhanh nhất, đi theo cô đến trước bàn, nhìn thấy những loại bánh ngọt tinh xảo bên trong liền bắt đầu ứa nước miếng.
Lương Hoàn lại hỏi cô một câu: “Cậu về nhà rồi?”
Triệu Đường Diên lấy hai hộp bánh ngọt đưa cho cô, “Ừ, về nhà thăm bà nội một chút.”
Sau khi chia cho mỗi người hai hộp bánh, Triệu Đường Diên gấp cái túi trống không vào, nhét xuống dưới ngăn bàn, lúc này mới nói:“Tớ đi cùng các cậu xuống dưới nhé, tối nay các cậu ăn món gì? Gà hầm à?”
Món gà hầm dường như trở thành lựa chọn hàng đầu cho những bữa liên hoan ở kí túc xá.
Tề Lạc Lạc vừa nuốt miếng bánh hạt dẻ, vừa nói không rõ: “No, no, nhà ăn mới mở một quán lẩu cá, chúng tớ định đi ăn thử.”
“Không đi cùng chúng tớ thật à?” Lương Hoàn cũng hỏi cô.
“Tối nay tớ còn có chút việc, các cậu cứ đi ăn thử đi, nếu thấy ngon lần sau chúng mình cùng đi.”
“Được thôi.” Lương Hoàn đóng cửa phòng kí túc.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà kí túc xá, đẩy cửa kính ra liền nhìn thấy chiếc xe Bentley mày đen nổi bật.
Triệu Đường Diên nhớ rằng vừa nãy xe không dừng ở đây.
Cô vẫn chưa có phản ứng, Chu Trầm đã mở cửa xe đi xuống.
Ngoại hình nổi bật quả thực rất dễ thu hút sự chú ý, đến cả Tề Lạc Lạc và Lương Hoàn cũng đã chú ý đến anh.
Tề Lạc Lạc chỉ đang mê muội ngoại hình của anh, nhưng Lương Hoàn rất nhanh đã nhận ra anh có chút quen mắt.
Mãi cho đến khi anh bước đến càng lúc càng gần và dừng lại ở bên cạnh Triệu Đường Diên.
Hai cô gái đều có chút ngạc nhiên.
“Đường Diên…… Đây là?” Tề Lạc Lạc vô cùng kinh ngạc hỏi cô.
Triệu Đường Diên mím môi, vẫn chưa sắp xếp được từ ngữ thì Chu Trầm đã thay cô trả lời: “Tôi là bạn trai của cô ấy, Chu Trầm. Lần đầu gặp mặt, xin chào các em.”
Ồ, đây chính là cái người mà hơn hai năm nay không thấy đầu đuôi đâu hả…… Có điều, bọn họ đều biết anh có thân phận gì.
Diệp Tư Phạn truyền tin khắp nơi rằng vị kim chủ bao nuôi Triệu Đường Diên là người nắm quyền cao nhất Chu Thị – Chu Trầm.
Lương Hoàn đã nhớ ra gặp anh từ khi nào, vào ngày kỉ niệm thành lập trường, vị này lại ngồi ở trung tâm hàng ghế dành cho khách quý.
Mặc dù trong lòng có trăm ngàn câu hỏi vì sao, nhưng hai con người rất có mắt nhìn này lại không nói gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của Chu Trầm, một chút cũng không giống kim chủ, còn cả thái độ dịu dàng lịch sự, thậm chí còn thừa nhận rằng mình là bạn trai của Triệu Đường Diên.
Huống chi đối với Tề Lạc Lạc và Lương Hoàn mà nói, bất kể Triệu Đường Diên có được ai bao nuôi đi chăng nữa, ba năm chung sống cùng nhau không phải là không có tình cảm, so với Diệp Tư Phạn, họ càng sẵn lòng đứng về phía Triệu Đường Diên hơn, sẽ không vì mấy lời chia rẽ của anh ta mà trở mặt thành thù với Triệu Đường Diên.
Bọn họ lập tức phản ứng lại, chào hỏi với Chu Trầm.
Đứng trước mặt họ bây giờ không phải là người đứng đầu Chu Thị, cũng không phải là thành viên trong ban giám đốc của trường Đại học Sư phạm Thượng Hải, chỉ là bạn trai của Triệu Đường Diên mà thôi.
Hơn nữa, xem ra anh ấy vô cùng bảo vệ Đường Diên.
Lương Hoàn xử lý những trường hợp như thế này tốt hơn Tề Lạc Lạc, cười với Triệu Đường Diên nói: “Chẳng trách Đường Diên không cùng đi ăn cơm với tụi tớ, hóa ra là bạn trai đến rồi. Vậy được rồi, hai người đi hẹn hò đi, tớ và Lạc Lạc đi trước nhé.”
Triệu Đường Diên bị Chu Trầm ôm eo, còn có chút cảm động đối với phản ứng của bọn họ.
“Ừ, các cậu đi nhé.”
Ba cô gái tạm biệt xong, Triệu Đường Diên mới quay sang phía Chu Trầm, “Thực ra anh không cần xuống đâu, không có chuyện gì mà.”
Cô biết rằng Chu Trầm sợ cô xử lý không tốt mối quan hệ với các bạn cùng phòng.
Chu Trầm khẽ cười, dắt cô quay lại xe, Chu Tổng bình thường làm việc nghiêm nghị hiếm khi khen một câu: “Bạn cùng phòng của em cũng không tệ.”
“Vâng.” Khóe môi Triệu Đường Diên kẽ cong, nhẹ nhàng trả lời.
Chu Trầm nhìn thấy vẻ mặt mang theo ý cười của cô, tâm trạng anh cũng trở nên vui vẻ, sau khi khởi động xe liền bắt lấy thời cơ hỏi cô: “Đi Quan Di nhé?”
“Dạ?”
“Dì Chính ở Lan Đình mấy ngày trước nghỉ phép rồi, ở đó vẫn chưa dọn dẹp, cùng anh đi đến khách sạn trước đi.” Chu Trầm giải thích.
“À, được ạ.”
Tâm trạng của Triệu Đường Diên đang tốt, không phản đối chuyện này, cô cũng không nghĩ sâu xa về việc tại sao khi chủ nhân ra ngoài về dì ấy cũng không trở lại làm việc.
Trên đường, Triệu Đường Diên nhớ ra một chuyện.
Cô nói với Chu Trầm: “Bạn trai của Lương Hoàn cũng là người nhà họ Diệp, con người anh ấy cũng rất tốt.”
Mặc dù Triệu Đường Diên không thích Diệp Tư Phạn, nhưng dù sao quan hệ giữa cô và Lương Hoàn cũng khá tốt, đối với bạn trai của cô ấy cũng có vài phần duyên phận.
“Có thể nào…” Lời của cô không nói hết.
Thực sự cô cũng cảm thấy như vậy quá độ lượng, suy cho cùng thì Chu Trầm bởi vì muốn giúp mình trút giận, lúc này cô lại nói hy vọng anh có thể không làm liên lụy đến toàn bộ Diệp gia, đừng khiến cho Lương Hoàn và bạn trai của cô ấy khó xử, đúng là có hơi làm khó Chu Trầm, đồng thời còn cho thấy cô cũng không biết tốt xấu.
Nhưng Lương Hoàn lại thực sự đối xử với cô một cách thật lòng.
Triệu Đường Diên có chút bối rối.
Nghe cô nhắc đến Diệp gia, Chu Trầm lại càng biết cô muốn nói cái gì.
“Yên tâm.” Anh nói, “Diệp gia ngoài tầm nhìn thiển cận, thủ đoạn của người nắm quyền không ổn ra thì cũng không còn khuyết điểm gì khác, mất đi vài hạng mục mà thôi, Diệp gia vẫn không bị tổn hại đến tận gốc đâu.”
Nhưng mà người nên xử lý thì vẫn phải xử lý.
Chỉ cần không khiến cho Lương Hoàn khó xử, đối với Diệp Tư Phạn, Chu Trầm xử lý như thế nào thì Triệu Đường Diên cũng không phản đối.
**
Cho đến khi về đến tầng cao nhất của Quan Di, cô mới hiểu Chu Trầm bán thuốc gì trong hồ lô.
Trên chiếc bàn ăn dài kiểu Tây trong phòng ăn được bày đầy nến, trên bàn nhỏ bên cạnh còn có một chiếc bánh kem được tạo hình đẹp mắt.
Đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, Triệu Đường Diên rất ngạc nhiên, tròn mắt nhìn về phía anh: “Hôm nay là sinh nhật anh à?”
Cô thật sự không biết sinh nhật Chu Trầm là ngày nào, bởi vì anh cũng chưa bao giờ nói.
Triệu Đường Diên nghĩ lại, vào thời gian này hai năm trước đây, Chu Trầm dường như đều không đến tìm cô, không phải là đang làm việc thì cũng là đang đi công tác, không hề nhắc đến chuyện đón sinh nhật.
Vậy tại sao hôm nay anh ấy lại đột nhiên muốn đón sinh nhật nhỉ?
Chu Trầm chẳng nói chẳng rằng, dắt cô đến ngồi xuống trước bàn ăn, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi: “Vậy Triệu tiểu thư bằng lòng cùng anh đón sinh nhật chứ?”
Triệu Đường Diên bị dáng vẻ vô cùng quý ông của anh chọc cho đôi mắt cong lên, “Anh không nói trước với em, nếu không em sẽ chuẩn bị quà cho anh.”
Chu trầm lộ ra ý cười rõ ràng, xoa đầu của cô, nói: “Em ở đây là đủ rồi.”
Triệu Đường Diên sững người.
Chu Trầm đi về phía đối diện cô rồi ngồi xuống, người phục vụ dường như bấm giờ đi vào, mang rượu vang và bít-tết đặt trước mặt hai người.
So với bữa ăn sinh nhật náo nhiệt và tràn ngập pháo hoa của Triệu Đường Diên, sinh nhật của Chu Trầm càng thêm trang trọng, ngay cả bộ đồ ăn được bày ra cũng nghiêm chỉnh theo đúng lễ nghi bữa ăn phương Tây.
Triệu Đường Diên vừa cắt bít tết vừa nghĩ, sau này phải tặng bù cho anh món quà sinh nhật như thế nào.
“Đang nghĩ gì thế?” Xuyên qua ánh nến lung linh, Chu Trầm dường như nhìn ra được suy nghĩ đang treo trên tám tầng mây của cô.
Triệu Đường Diên cười cười, cô cảm thấy Chu Trầm chẳng thiếu thứ gì, rất nhiều thứ mà cô có cũng đều là anh cho, cô không biết anh còn cần thứ gì, thẳng thắn trực tiếp nói với anh: “Cảm thấy có chút đột ngột, rõ ràng là sinh nhật anh nhưng hình như đã biến thành sự kinh ngạc vui mừng của em.”
Đáy mắt Chu trầm có tia lay động, từ từ đặt ly rượu xuống đi đến trước mặt cô.
“Thật ra.” Anh nói: “Anh cũng rất mong muốn có được món quà này.”
“Cái gì thế?” Triệu Đường Diên hỏi anh trong vô thức.
Chu Trầm cúi người ôm cô từ trên ghế, đi thẳng vào trong phòng ngủ, lời ít ý nhiều mà nói: “Muốn em.”
Triệu Đường Diên hiểu thành anh muốn cơ thể của cô.
Nhưng có điều cô cũng không hiểu sai, Chu Trầm đã đem cả người cô đặt lên trên giường, bàn tay dạo chơi trên da thịt cô, bầu không khí xung quanh dần trở nên ngọt ngào.
Sự phục vụ của Quan Di có thể gọi là vô cùng chu đáo, không những phòng ăn đã điểm những cây nến, ngay đến cả trong phòng ngủ nhìn đâu cũng thấy. Thậm chí trên giường còn trải đầy hoa hồng một cách khoa trương, trong không khí xen lẫn mùi hoa hồng và tinh dầu thơm, nhưng lại không nức mũi, đến cả hương thơm hoa cỏ cũng vừa đúng mức.
Chu Trầm rất hài lòng với sự thức thời của bọn họ, trong lòng nghĩ, có lẽ cuối năm sẽ đề cập đến vấn đề tiền thưởng cho nhân viên Quan Di.
Bởi vì sinh nhật anh, tối nay Triệu Đường Diên cũng đặc biệt đáng yêu, ngoan ngoãn để anh cởi quần áo của mình, ôm lấy cổ anh mà đáp lại nụ hôn của anh.
So với hai năm trước, nụ hôn của anh đã càng ngày càng lãng mạn dịu dàng, ngay cả lực ở đầu lưỡi cũng giống như tơ lụa, triền miên đan vào nhau.
Anh cố ý mê hoặc cô, điều này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.
Muốn dụ dỗ cô ở lại, cam tâm tình nguyện ở bên anh.
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗