Trong kí túc xá không có người.
Ngày mai trường học bắt đầu nghỉ lễ, ngay sau ngày Quốc Khánh năm nay là Tết Trung Thu, kỳ nghỉ lễ khá dài, Tề Lạc Lạc và Lương Hoàn đã đi về quê từ chiều, trong phòng chỉ còn lại một mình Triệu Đường Diên.
Cô vốn định là dùng mấy ngày này đọc sách, ôn tập lại những kiến thức đã học, nhân tiện bắt đầu học về thời sự. Lúc tắm xong lại nhận được tin nhắn của Lục Nhiên gửi đến, người bạn mới quen này hẹn cô cùng đi Cô Tô chơi vài ngày, tiện thể đi ăn cua.
Cô nhớ lại câu hỏi mà Chu Trầm hỏi cô ở trên xe, xem ra dạo gần đây cua nhiều vô kể rồi.
Chỉ là suy nghĩ đến mối quan hệ giữa Lục Nhiên và Chu Trầm, Chu Trầm cũng nói muốn đưa cô đi ăn cua, trùng hợp thế nhỉ?
Triệu Đường Diên không trả lời ngay, thận trọng hỏi một câu: Chỉ hai chúng ta thôi à?
Lục Nhiên: Còn có cả anh trai và chị dâu của chị, hai người họ đi chơi chắc chắn là sẽ chỉ quan tâm đến nhau mà quên mất kẻ FA chị đây, mà ở Thượng Hải chị chỉ quen mỗi em thôi, cho nên em đi cùng chị nhé?
Cô ấy gửi cả một cái nhãn dán khóc thút thít.
Triệu Đường Diên nghĩ một hồi bèn trả lời: “Được ạ.”
Lục Nhiên lập tức hỏi số chứng minh nhân dân của cô, giúp cô đặt vé tàu cao tốc đến Cô Tô vào buổi chiều ngày mai. Thượng Hải cách Cô Tô khá gần, nên cho dù là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, vé tàu vẫn có rất nhiều.
Quảng cáo
Cô bắt đầu thu dọn hành lý, chọn lấy một vài bộ váy xinh xắn cho vào trong vali.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô cùng bạn đi du lịch kể từ khi lên đại học, dù cho chỉ là một chuyến du lịch ngắn ngày nhưng cũng là một trải nghiệm chưa từng có.
Khi học năm nhất thì không có tiền cũng không có thời gian, sau này có tiền nhưng lại không thể tùy ý đi chơi, bởi vì phải làm tốt vai trò một tình nhân bé nhỏ, lúc nào cũng chờ kim chủ gọi tên.
Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại không còn giống với trước kia nữa rồi, mỗi sự thay đổi nhỏ bé càng tiến gần đến cuộc sống tự do hơn, càng cách xa làng chài nhỏ bé khiến người ta ngạt thở tuyệt vọng kia hơn.
**
Triệu Đường Diên và Lục Nhiên hẹn gặp nhau ở ga tàu Hồng Kiều, nhìn thấy Lục Nhiên xách vali đứng một mình ở cửa, cô thấy hơi kỳ lạ, hỏi cô ấy: “Anh trai và chị dâu của chị đâu rồi?”
Lục Nhiên đáp: “Họ vẫn còn có chút việc, sẽ lái xe đến muộn một chút, chúng ta đến đó trước đợi họ.”
Triệu Đường Diên không nghĩ nhiều nữa.
Nửa tiếng sau họ đến ga tàu ở Cô Tô, xuống tàu liền có người đến đón, Triệu Đường Diên mới biết rằng gia đình Lục Nhiên cũng có sản nghiệp ở Cô Tô, chỗ ở lần này này cũng chính là khu resort dưới danh nghĩa anh trai cô ấy.
Lâm viên Cô Tô đích thực.
Triệu Đường Diên trước nay chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng “Nhân gia tận cẩm hà”, “Thủy cảng tiểu kiều đa”.*
(*) hai câu thơ trong bài thơ Tống nhân du Ngô của Đỗ Tuân Hạc. ”nhân gia tận cẩm hà”chỉ những ngôi nhà sàn ở trên sông và “thủy cảng tiểu kiều đa” miêu tả bến sông có rất nhiều cầu.
Thế giới như thế này chỉ có ở trong sách mới có thể thấy được, cuối cùng hôm nay cô cũng tận mắt nhìn thấy, đích thân trải nghiệm.
Lục Nhiên không biết được cảm xúc của cô, trong lòng chỉ ngập tràn suy nghĩ về những con cua béo tốt, mấy năm nay cô đều ở nước ngoài, muốn ăn một miếng gạch cua lại càng khó hơn.
Người giúp việc ở lâm viên đưa họ đi vòng qua cây cầu đá quanh co và dừng lại trước một tòa nhà hai tầng có mái hiên.
Đây là tòa nhà chính ở sân sau, cũng là chỗ ở của bọn họ tối nay, những khu vườn khác đều bỏ trống, không thường xuyên có người ở.
Xem ra Lục Nhiên rất quen thuộc với nơi này, trực tiếp cho người lui xuống, dẫn Triệu Đường Diên đi lên tầng hai.
Tổng cộng có bốn phòng trên tầng hai, Lục Nhiên chỉ vào hai căn phòng nằm sát nhau rồi nói với cô: “Em ngủ ở trong phòng này, phòng của chị ở ngay bên cạch, em thấy có được không?”
Triệu Đường Diên gật đầu.
“Vậy chúng ta đi ngủ một giấc nghỉ ngơi trước, tỉnh dậy thì bọn họ có lẽ cũng gần đến rồi.” Lục Nhiên đẩy cửa phòng của mình và nói ngủ ngon với Triệu Đường Diên.
Sự tùy ý của cô ấy khiến Triệu Đường Diên thả lỏng không ít, giống như hai người họ thật sự là bạn bè quen biết đã lâu, cùng nhau chung sống mới có thể thoải mái như vậy.
Cô xách hành lý trở về phòng của mình.
Nội thất trong phòng cũng được thiết kế theo phong cách cổ điển, phân riêng phòng tắm và phòng thay đồ, thế mà lại rất thuận tiện.
Cô đi tắm trong phòng tắm rồi chợp mắt nghỉ trưa, khi tỉnh lại thì bên ngoài cửa sổ trời cũng đã lờ mờ, đường chân trời cũng rực ánh hoàng hôn.
Cô gửi tin nhắn Weibo cho Lục Nhiên: Chị dậy chưa?
Mười phút sau Lục Nhiên mới trả lời: Dậy rồi, thay quần áo đi, chúng mình đi ăn cơm.
Buổi tối trời hơi lạnh, cô lấy áo hoodie và quần jeans ở trong vali ra thay, nghe thấy tiếng động bên ngoài mới mở cửa đi ra.
Lục Nhiên thấy cô đã ăn mặc chỉnh tề, khoác tay cô cùng đi xuống dưới, “Anh chị vừa nhắn tin nói rằng họ sắp đến rồi, chúng ta đi xuống trước đợi bọn họ, nhân tiện chuẩn bị đồ ăn tối nay.”
Cô ấy kéo Triệu Đường Diên đi thẳng vào phòng ăn, “Tối nay chúng ta ăn lẩu, đây là bữa lẩu đầu tiên chị được ăn từ khi về nước đấy!” Cô cười.
Triệu Đường Diên thuận miệng hỏi cô những việc đã trải qua khi ở nước ngoài, điều mà cô nghe nhiều nhất lại là việc cô ấy phàn nàn rằng đồ ăn nước ngoài không ngon, khiến cho Triệu Đường Diên dở khóc dở cười.
Cuộc sống của Lục Nhiên ngoài toán học ra dường như chỉ còn lại việc ăn uống.
Người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong nguyên liệu để vào trong tủ lạnh rồi, họ chỉ cần lấy đồ để bày ra bàn tròn ở bên ngoài. Thịt rau các loại được bày biện đẹp mắt đầy bàn, nồi nước lẩu màu vàng được đặt ở chính giữa, than ở nồi lẩu cũng đã đốt rồi, canh xương heo ở xung quanh cũng đã tỏa mùi thơm nồng.
Ngoài sân truyền đến vài tiếng động.
Lục Nhiên mừng rỡ nói: “Anh đến rồi!”
Triệu Đường Diên liền cùng cô ấy đi ra ngoài nghênh đón.
Đứng ở cửa sân hình vòm, xa xa đã thấy ba thanh niên hai nam một nữ đang đi tới.
Ba người?
Hoàng hôn màu cam nhạt buông xuống phía chân trời, phía xa phản chiếu mặt hồ xanh biếc, ba người từ cây cầu đá trên mặt hồ tiến lại gần, bước lại càng gần, trong lòng Triệu Đường Diên lại càng kinh ngạc.
Người mà hôm qua cô mới từ chối, hôm nay lại xuất hiện ở Cô Tô cách cả trăm km.
Sao Chu Trầm lại ở đây?
Triệu Đường Diên không lạ gì người đi đầu, chính là Thẩm Diệu đã gặp ở chuyến đi Nông Gia Lạc cùng với Chu Trầm lần trước, bên cạnh còn có một cô gái, người còn lại chính là Chu Trầm.
Như vậy xem ra, Thẩm Diệu là anh trai của Lục Nhiên?
Triệu Đường Diên cảm thấy thế giới thật nhỏ bé.
Ba người đó cũng nhìn thấy bọn họ rồi, ngoại trừ Hạ Thi chưa từng gặp Triệu Đường Diên, ánh mắt của hai người đàn ông còn lại đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Diệu âm thầm nhìn sang Chu Trầm nhưng không lên tiếng.
Ánh mắt của Chu Trầm đối diện với ánh mắt Triệu Đường Diên, một bên sắc như dao vô cùng nguy hiểm, bên còn lại mở to mắt tỏ vẻ vô tội.
Hôm qua dẫu sao cũng là cô nói chắc như đinh đóng cột rằng không muốn ra ngoài chơi, ai có thể ngờ rằng hôm sau lại bị bắt quả tang.
Sắc mặt của ba người không giống nhau, cũng không ai lên tiếng.
Ngược lại là Lục Nhiên nhiệt tình ôm lấy Hạ Thi, giới thiệu Triệu Đường Diên với mọi người.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Triệu Đường Diên, “Đường Diên, đây chính là Thẩm Diệu anh họ của chị, còn đây là chị dâu, Hạ Thi.”
Triệu Đường Diên im lặng một hồi, thấy Thẩm Diệu không có ý vạch trần sự thật, bèn nói trước: “Anh Thẩm, cô Hạ, xin chào, tôi tên Triệu Đường Diên, lần này đến Cô Tô chơi phải làm phiền mọi người rồi.”
Hạ Thi tính tình dịu dàng, đối với cô lại có chút khách sáo, Thẩm Diệu chỉ “Ừ” một tiếng.
Trong lòng Triệu Đường Diên hơi lo lắng.
Lục Nhiên không biết Chu Trầm cũng đến, không có dì Trương ở đây, cô chỉ chào hỏi anh qua loa chứ không thích thú gì lắm.
Ba người đến sau đi lên tầng hai tắm rửa nghỉ ngơi, Lục Nhiên cùng Triệu Đường Diên ở dưới đợi bọn họ xuống ăn cơm.
Khi Chu Trầm đi qua bên cạnh Triệu Đường Diên còn thản nhiên nhìn cô một cái, nhưng bị cô tránh mắt đi.
Bầu không khí của bữa tối cũng cũng coi như hài hòa, ngoại trừ ba người đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình ra, Lục Nhiên là ăn uống vui vẻ nhất, Hạ Thi cũng bị cô em chồng hoạt bát này chọc cho bật cười liên tục.
Không biết là vô tình hay cố tình, Chu Trầm lại ngồi bên cạnh Triệu Đường Diên, khi nồi lẩu trên bàn bốc hơi nghi ngút, anh lại lặng lẽ nhéo eo Triệu Đường Diên ở dưới bàn.
Triệu Đường Diên run tay, miếng thịt bò vừa mới gắp lên rơi lại vào trong bát.
Bầu không khí quỷ quyệt này kéo dài đến tận buổi tối, Triệu Đường Diên tắm rửa xong nằm ở trên giường, nhưng không dám ngủ.
Đến khi đêm khuya thanh vắng, điện thoại của cô vang lên như dự đoán.
“……”
Cô nhận điện thoại nhưng không lên tiếng.
“Mở cửa.” Chu Trầm nói.
***
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗