Chương 48:
Đăng lúc 20:10 - 27/09/2025
2
0

Chu Trầm chưa từng nghĩ đến việc để Triệu Đường Diên mang thai vào lúc này, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, anh cũng không nỡ bỏ đứa bé.

Thậm chí, anh đã nảy sinh tình cảm với sinh linh bé bỏng chưa chào đời này. Chỉ cần nghĩ trong tương lai sẽ có một bé con có khuôn mặt giống như Triệu Đường Diên nắm tay, gọi anh là “Ba ba”, tim của anh đã mềm nhũn rồi.

Đó là người phụ nữ anh yêu, trong bụng cô còn có huyết mạch của hai người.

Anh biết rằng Triệu Đường Diên còn nhỏ, biết cô còn muốn đi học, biết cô sẽ bối rối và hoảng sợ. Trên đoạn đường ngắn ngủi từ nhà hàng đến bệnh viện, trong đầu anh đã nghĩ ra vô số phương án để làm cho Triệu Đường Diên yên tâm, để cho cô có thể tiếp tục đi học, đi làm việc mà mình thích… Anh sẽ thay cô sắp xếp tất cả, kể cả đứa bé nằm ngoài kế hoạch này.

Anh sẽ để đứa bé nằm trong kế hoạch tương lai của hai người.

Cuộc sống mà cô muốn, anh đều có thể vì cô mà sắp xếp.

Nhưng mà Chu Trầm không ngờ rằng, Triệu Đường Diên lại có thể quả quyết nói cô muốn phá thai.

Những gì cô nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng lại như một con dao từng nhát từng khoét sâu trái tim anh.

Cô thực sự không có chút tình cảm nào với anh cả.

Chu Trầm cắn thật chặt răng hàm, anh không nói gì, sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà bốc lên lửa giận.

Hơi nước trong màn đêm dường như ngưng tụ lại vào lúc này, tạo thành những gờ băng sắc nhọn, chia cắt hai thế giới vốn dĩ đã khác nhau ngày càng xa.

Triệu Đường Diên cố ý.

Cô sợ rằng việc này sẽ phá vỡ kế hoạch của mình, sợ hẹn ước nửa năm kia đến rồi nhưng Chu Trầm cũng không chịu buông tay.

Cô lại càng sợ rằng bản thân đã cố gắng hết sức để thoát ra vực sâu thăm thẳm, nhưng rồi sẽ lại vô tình rơi vào một tấm lưới khác.

Cho dù là chiếc võng mềm mại và ngọt ngào, hoàn toàn bao bọc cô trong đó, cô cũng thiếu chút nữa sa vào.

Mỗi khi cô ở trên bờ vực của sự sụp đổ, cô lại lấy lại lý trí.

Không có gì là tồn tại mãi mãi, cô nhắc nhở mình hết lần này đến lần khác.

Chỉ cô mới có thể làm chủ bản thân, cũng chưa bao giờ từng hy vọng gửi gắm mình cho bất cứ ai.

Ngay cả khi cô rõ ràng cảm nhận được, Chu Trầm đã yêu cô.

Nhưng liệu tình yêu này có thể kéo dài được bao lâu? Liệu hai tâm hồn hoàn toàn khác nhau, lớn lên ở hai thế giới khác nhau có thể hoàn toàn hòa hợp không?

Cô không dám đánh cược.

Ham muốn không được thỏa mãn khiến người ta đau khổ, chỉ cần bạn không tham lam thì bạn sẽ không khổ sở khi mất đi.

**

Triệu Đường Diên đi ở phía trước, Chu Trầm theo sau cô. Khi màn đêm buông xuống, che giấu tất cả những thứ nhỏ bé nhất không dễ bị phát hiện.

Chu Trầm tức giận, thậm chí còn không dắt tay Triệu Đường Diên, mà chỉ đi sau lưng cô. Dưới ngọn đèn đường, thân thể của cô hoàn toàn được bao bọc trong cái bóng của anh, dù cho cô có lỡ vấp ngã khi đang đi, anh cũng sẽ là người đầu tiên bảo vệ cô trong vòng tay của mình.

Hành động của cơ thể không biết nói dối, nhưng Chu Trầm vẫn tức giận đến mức không muốn an ủi cô bằng lời nói.

Cô làm cho anh khổ sở như vậy, cô cũng nên nếm trải cảm giác bị đối xử lạnh nhạt.

Vẫn là bệnh viện Thượng Hải – Bắc Kinh trực thuộc nhà họ Chu, nhưng lần này đến đây quá đột ngột, Chu Trầm không hề thông báo cho mọi người chuẩn bị, thậm chí còn quên rằng phòng khám bệnh đã tan làm.

Hai người đi một chuyến vô ích, Chu Trầm lạnh giọng gọi điện cho trợ lý.

Hai mươi phút sau, viện trưởng và bác sĩ khoa phụ sản vội vàng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Chu Trầm, còn tưởng rằng mình đến muộn quá khiến Chu Trầm chờ đến thiếu kiên nhẫn, thái độ càng trở nên khiêm tốn hơn.

Chu Trầm vẫn trầm mặt như cũ, để bác sĩ đưa Triệu Đường Diên đi khám.

Bởi vì thân phận của anh nên rất nhanh đã có kết quả.

Không mang thai.

Nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng rõ ràng của Triệu Đường Diên, sắc mặt của Chu Trầm so với vừa nãy còn u ám hơn.

Bởi vì có Chu Trầm ở đây nên bác sĩ ăn nói đều vô cùng thận trọng: “Triệu tiểu thư, nguyên nhân khiến cô buồn nôn gần đây có thể xuất phát từ dạ dày, chẳng hạn như căng thẳng quá mức, ăn ngủ không theo quy luật hoặc do một số loại thuốc có thể khiến dạ dày khó chịu. Gần đây cô có uống thuốc gì không?”

Triệu Đường Diên nghe nhắc vậy mới nhớ, mấy ngày trước, vì lo lắng mình sẽ không báo danh suôn sẻ nên cơn đau đầu càng thêm trầm trọng, liều lượng thuốc cũng vì thế mà tăng lên.

“Viên con nhộng Đô Lương Nhuyễn? Nhưng tôi đã bắt đầu dùng nó từ rất sớm và không có vấn đề gì trước đó.”

Bác sĩ vẻ mặt sững sờ: “Gần đây có phải tần suất uống thuốc tăng lên không?”

Triệu Đường Diên gật đầu.

“Mặc dù loại thuốc này có tác dụng khống chế cơn đau đầu, nhưng ở một mức độ nhất định, nó sẽ làm tổn thương dạ dày, cho nên cô mới có thể cảm thấy buồn nôn.” Bác sĩ nhắc nhở, “Còn nữa, khi uống thuốc cần cai thuốc lá, rượu, đồ ăn chua cay và nhiều dầu mỡ, những thứ này sẽ làm tăng gánh nặng cho dạ dày.”

Triệu Đường Diên mím mím môi.

Sau lần cô hút thuốc bị Chu Trầm nhìn thấy, cô đã hút thuốc ít hơn rất nhiều, chỉ là gần đây thấy buồn bực nên lại rút điếu thuốc ra, dù sao cô cũng chưa trở về Lan Đình, Chu Trầm cũng không biết được cô có hút hay không.

**

Sau khi hai người ra khỏi bệnh viện, một người hơi có chút thả lỏng, còn người kia vẫn lạnh lùng như trước.

Triệu Đường Diên cảm nhận được không khí lạnh lẽo bên người, mím mím môi, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Cô không hối hận về những gì mình đã nói vừa rồi, mặc dù lúc đó cô vô cùng lúng túng, chỉ theo bản năng nói ra nhưng đó cũng là phản ứng chân thật nhất từ tận đáy lòng của cô.

Cô không thể mang thai được và cũng không muốn làm mọi thứ trở nên rối ren hơn.

Thậm chí, cô còn không muốn nghĩ đến cảnh sinh non đẫm máu nếu mang thai thật.

Hẳn là rất đau!

Không chỉ về mặt thể xác.

Cô không muốn nghĩ thêm nữa, ngực đã có chút nhói đau.

Khi cô nhận ra tình cảm phức tạp có phần mờ hồ của mình, liền hoảng sợ, một số cảm xúc không thể nào kiểm soát được đã tràn lan trong tâm trí rồi.

Cô sợ có thứ gì đó sẽ phá hỏng hoàn toàn phá hỏng tương lại của bản thân, càng sợ rằng mình không thể kiểm soát được điểu đó.

Chu Trầm ngồi vào ghế lái, thấy Triệu Đường Diên ngồi rất xa ở bên ghế lái phụ, sát vào cạnh cửa, suy nghĩ cũng được đặt ở bên ngoài cửa sổ. Anh càng thêm buồn phiền, muốn tìm một điếu thuốc từ chiếc hộp nhỏ bên cạnh để hút, tay vừa chạm vào bao thuốc lá lại đặt xuống, lời dặn của bác sĩ vừa rồi vẫn văng vẳng bên tai.

Cổ họng khô chát, sự buồn bực không có cách nào để giải tỏa.

Anh không muốn nhìn sang bên cạnh nữa, thu lại ánh mắt và khởi động xe.

Đưa cô về đâu đây? Trường? Lan Đình?

Đầu óc quyết đoán từ xưa đến nay của Chu Trầm bây giờ không nghĩ được cái gì.

Cuối cùng vẫn là Triệu Đường Diên nói: “Đưa em về trường!”

Sau khi bình tĩnh lại, cô quyết định kịp thời chấm dứt mọi tổn thương.

Chu Trầm không lên tiếng, nhưng lại đánh lái ngược lại, chiếc xe chạy theo hướng Đại học Sư phạm Thượng Hải.

Trở lại trường, Triệu Đường Diên tháo dây an toàn ra, nhưng lại không xuống xe ngay lập tức.

Cô nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể… Kết thúc sớm được không?”

Xung quanh yên tĩnh khiến giọng nói của cô đặc biệt rõ ràng.

Chu Trầm xiết chặt tay lái, mắt nhìn thẳng cảnh tượng phía trước cửa sổ, đèn đường kéo cành cây ngô đồng ra khỏi cái bóng gan xảo.

Ngay cả mấy tháng còn lại cô cũng không muốn đợi.

Lúc trước Chu Trầm còn có thể tự nói với mình rằng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, anh cũng thấy rõ ràng Triệu Đường Diên có chút ỷ lại anh.

Tất cả chỉ là ảo giác của anh thôi ư? Lần đầu anh nghi ngờ chính mình.

Ngày hôm nay Triệu Đường Diên có thể nhẫn tâm nói rằng cô muốn phá thai, nói một cách uyển chuyển hơn là không muốn gây thêm phiền phức cho anh, nhưng thực tế thì sao? Là bản thân cô không muốn đứa bé này.

Cô tàn nhẫn với tất cả mọi người, với bản thân mình và hơn cả là với anh.

Mắt Chu Trầm đỏ hồng, thế nhưng Triệu Đường Diên vẫn cúi đầu không nhìn anh và cũng không có cơ hội nhận ra cảm xúc trong mắt anh.

Cô nghĩ mình còn phải nói gì đó để thuyết phục anh, nhưng không ngờ ngay giây sau cô đã nghe thấy giọng nói của anh.

“Được.”

Ngắn gọn, một chữ dứt khoát, như phong cách quyết đoán của anh.

Đồng ý rất sảng khoái, ngay cả Triệu Đường Diên cũng có chút sững sờ.

Đó rõ ràng là điều mà cô hằng mong đợi, vì sao khi có được kết quả như mong muốn, cô lại không thể cảm nhận được một chút vui mừng nào chứ?

Cổ họng Triệu Đường Diên có chút khô khốc, nhất thời không nói ra lời.

Chu Trầm mặc cho cô lặng thinh.

Nếu như cô đổi ý ngay lập tức, anh nhất định sẽ bắt cô trở về Lan Đình, trừng phạt cô thật nặng trên chiếc giường mà bọn họ đã trở mặt đêm ngày, để cô nhận ra sự tức giận của mình, xem lần sau cô còn dám nói ra những lời khiến người khác tức giận như vậy không.

Nếu như cô đổi ý, anh sẽ tha thứ cho cô.

Trong xe áp lực nặng nề, Chu Trầm cắn răng, chờ cô lên tiếng.

Người bên cạnh rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, nhưng là Triệu Diên ấn tay cầm bên trong cửa xe.

“Chu tiên sinh.” Cô nói. “Cảm ơn vì tất cả sự giúp đỡ của anh.”

“Tạm biệt.” Đây là lời tạm biệt của Triệu Đường Diên.

Chu Trầm cũng không trả lời.

Cuối cùng cô cũng không quay đầu nhìn anh một cái, không chút lưu luyến xuống xe và đóng cửa xe lại, sau đó cũng không quay đầu lại.

Chu Trầm cuối cùng có thể quang minh chính đại dõi theo bóng lưng rời đi của cô, nhìn theo bóng dáng gầy yếu từng bước đi vào màn đêm, biến mất trong tầm mắt của anh.

Trong cổ họng tràn đầy mùi máu tanh, ngay cả hô hấp cũng nặng nề, chỉ có thể liên tục thở ra khí nóng mà không có tí oxy nào.

Năm, sáu giác quan cứ thế bị rút khỏi tứ chi của anh từng chút một.

Anh thậm chí còn không thể nhận thấy ánh sáng của đèn đường, cả người, cả chiếc xe nhỏ này đều bị vùi trong màn đêm đen kịt.

Quên cả việc giãy dụa.

Hoặc nói đúng hơn, từ trước đến nay anh không có cơ hội để giãy dụa.

**

Khi Triệu Đường Diên trở về phòng ngủ, sắc mặt trắng bệch, dọa cho Tề Lạc Lạc và Lương Hoàn giật mình.

Cô ngồi trên ghế bị vây quanh bởi hai người, Tề Lạc Lạc hỏi cô: “Không phải đi hẹn hò sao? Sao lại trở về? Sắc mặt còn khó coi như vậy?”

Hẹn hò?

Mắt Triệu Đường Diên giật giật.

Đúng vậy, vốn dĩ Chu Trầm định đưa cô đi hẹn hò tối nay.

Nhưng không ai nghĩ rằng mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy.

Trong một đêm ngắn ngủi, lại giống như trải qua trăm năm, giống như ngồi trên một con thuyền nhỏ lênh đênh trên sóng biển cuồn cuộn, cơ thể lơ lửng, ngay cả linh hồn cũng lên lên xuống xuống.

Triệu Đường Diên cười với các cô: “Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi gió lạnh thổi qua khiến mình cúm. Mình đi tắm trước rồi ngủ một giấc là tốt rồi.”

Cô tránh né ánh mắt của hai người, trốn tránh như bình thường, cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày vào WC.

Tề Lạc Lạc còn muốn hỏi thêm, lại bị Lương Hoàn nhanh chóng nắm tay và ra hiệu cho cô đừng nói nữa.

Đây là lần đầu tiên các cô nhìn thấy Triệu Đường Diên như thế này, người xưa nay luôn bình tĩnh và lý trí lại có lúc hoảng loạn như vậy.

Dòng nước ấm chảy trên người Triệu Đường Diên, cô máy móc bôi sữa tắm lên người.

Hơi nước từ từ bốc lên, làm mờ cảnh vật trước mắt.

Sau khi tỉnh táo lại, cô bỗng nhiên bắt đầu khinh bỉ bản thân, rõ ràng là chính miệng cô nói, bây giờ còn khổ sở cái gì?

Cô không cho phép mình có cảm xúc đau buồn và bi thương như thế, lời đã nói ra thì không thể rút lại, cô cũng không thể quay trở lại một lần nữa.

Mọi cảm xúc của con người đều đến từ đại não và con người có thể kiểm soát bản thân.

Cô lại nhắc nhở mình một lần nữa.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Trầm Diên
Tác giả: Kết Nhân Lượt xem: 203
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,435
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...