Chương 54:
Đăng lúc 20:10 - 27/09/2025
2
0

Tối đến gần giờ đi ngủ, Chu Trầm cũng không rời đi, anh dường như đang cố gắng hưởng thụ cái thế giới của hai người trong khách sạn rẻ tiền này.

Còn Triệu Đường Diên suýt chút nữa thì quên rằng Chu Trầm ở đây vẫn có trợ lý.

Trợ lý mang qua cho anh vài vật dụng cá nhân, còn thêm một bộ đồ cho Triệu Đường Diên, đã được giặt ủi qua, mặc trên người không hề thấy khó chịu.

Trợ lý cũng để lại một chiếc xe hơi.

Chu Trầm bảo Triệu Đường Diên báo hủy chuyến xe sáng sớm ngày mai, anh đã ở đây rồi, không lẽ lại để cô lẻ loi đặt xe về sao.

 Chu Trầm không nói ra bản thân chính là không an tâm, anh sợ Triệu Đường Diên chê anh lải nhải.

Hai người hơn kém nhau gần một con giáp, từ hoàn cảnh sống đến kinh nghiệm trải qua đều quá nhiều điểm cần phải tiếp xúc, dù sao cô cũng bên cạnh anh, bọn họ cũng còn nhiều thời gian để từ từ bồi đắp.

Những tiện nghi trong khách sạn đều là chuẩn bị một cặp, hai người cùng mặc đồ ngủ mang dép giống nhau, đứng cạnh nhau trước bồn rửa mặt nhỏ bé, tay đan trong tay, chỗ da thịt tiếp xúc nóng lên.

Triệu Đường Diên nhìn vào hai cơ thể đang dính vào nhau trong gương, vẫn nên cần khoảng thời gian để thích ứng với con người vừa bình dị vừa có chút… dính người của Chu Trầm.

Trước khi ngủ, hai người nằm trên giường, Chu Trầm hỏi cô: “Thi cử xong hết rồi, tiếp theo em muốn làm gì?”

Tay anh đặt trên bụng Triệu Đường Diên xoa xoa nhẹ nhàng, Triệu Đường Diên thoải mái đến nỗi xém chút nữa thở ra một hơi dài.

“Vẫn phải chuẩn bị phỏng vấn, mặc dù kết quả chưa có, nhưng nên có dự định trước.”

“Khi nào?”

“Chắc là vào tháng Ba.”

“Người hướng dẫn đã xác định với em rồi à?”

“Không có.”

Triệu Đường Diên căn bản không liên lạc với giáo viên hướng dẫn của mình.

Chu Trầm ôm cô chặt hơn, nói: “Trước khi phỏng vấn sẽ dẫn em đi một chuyến, làm quen với thầy đó.”

Triệu Đường Diên có chút ngạc nhiên.

Mặc dù anh từng nói sẽ tôn trọng mọi quyết định của cô, nhưng anh có thể giúp cô như thế này, trong lòng cô có chút khó tin.

Suy cho cùng, cô từng tưởng rằng Chu Trầm sẽ không để cô đi.

Dáng vẻ Chu Trầm thể hiện ra lúc đó đúng là như vậy.

Triệu Đường Diên từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh lúc trước… không phải muốn em ở lại Thượng Hải sao?”

Cho dù là không bật đèn, Chu Trầm vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô, tình yêu trong lòng đang dâng trào tựa như dung nham, tràn ngập lên từng bộ phận của cơ thể.

Dù chỉ ôm cô thế này, anh cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi, còn hận cô không thể tan chảy vào thân thể mình.

Anh thấy lòng rạo rực, liền hôn lên đôi mắt long lanh kia của cô

“Em cũng biết đó là lúc trước mà.” Chu Trầm nói.

Ngày trước là anh thích cô, muốn độc chiếm cô, bây giờ anh thương cô, muốn cô mỗi giờ mỗi phút đều được vui vẻ, không có trở ngại trên con đường thực hiện ước mơ của mình.

Anh cũng muốn Triệu Đường Diên hiểu rằng, hai người không hề xung khắc nhau. 

Lúc sau Triệu Đường Diên ngủ thiếp đi, vì ban ngày Chu Trầm ngủ quá giấc, nên giờ vẫn chưa buồn ngủ. Anh nằm trong màn đêm chỉ có một chút ánh trăng, lần lượt dùng ánh mắt nhìn qua hàng lông mày của Triệu Đường Diên, đến khi tình yêu đó tràn đầy trong lồng ngực, thì anh dùng nụ hôn để bày tỏ, nhẹ nhàng hôn qua từng bộ phận trên khuôn mặt của cô.

Một lòng say đắm nhìn cô, muốn như vậy ôm cô mãi, muốn cùng cô hòa chung nhịp thở nhiệt độ cơ thể.

Thì ra đây gọi là tình yêu.

Trước giờ Chu Trầm chưa từng trải qua giây phút nào mãn nguyện như tối hôm nay.

**

Chu Trầm chỉ đưa cô đến trước cửa nhà, anh không vào, vì Triệu Đường Diên vẫn chưa biết nên giải thích với bà nội thế nào.

Chu Trầm nghe theo cô, anh có lòng kiên nhẫn đợi cô giới thiệu bản thân anh với bà nội bằng thân phận khác.

Chỉ là trước khi Triệu Đường Diên xuống xe, đã bị Chu Trầm kéo lại hôn thật lâu.

“Khi nào thì em về lại? Anh đón em.” Anh thấp giọng hỏi dò ý cô.

“Ơ, không biết nữa.” Tuy Triệu Đường Diên tạm thời quyết định quay về, nhưng phía trường học cũng không có tiết, cô cũng không cần vội vàng trở về.

Cô suy nghĩ một hồi, theo bản năng nói: “Có lẽ là ăn Tết xong?”

Sắc mặt Chu Trầm ngay lập tức thay đổi.

“Ăn Tết xong là tháng Hai.” Anh nhắc nhở cô: “Còn gần tận hai tháng nữa, em không về chuẩn bị nữa à?”

Triệu Đường Diên dần hiểu ra, Chu Trầm muốn cô về sớm hơn một chút.

Thật ra vẫn còn vài chuyện vặt vãnh liên quan đến tốt nghiệp cần xử lý ở trường, cô cũng sẽ không đợi ở nhà mãi như vậy đâu.

“Vậy… Ăn Tết Nguyên Đán xong thì về ha?” Cô dè chừng hỏi.

Chu Trầm nhíu mày: “Chỗ em có phong tục ăn Tết Nguyên Đán à?”

“Không có.”

“Trước Tết Nguyên Đán một ngày thì mình về.”

“…Ò.”

Chu Trầm nghĩ lại, phát hiện ra chưa đến một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán rồi, anh liền nói: “Không thì anh ở lại với em, tới lúc đó thì hai đứa mình cùng về?”

Triệu Đường Diên lập tức từ chối anh: “Còn nhiều ngày như vậy kìa, công ty anh hết việc rồi hả? Cuối tháng em tự về được, có còn là con nít nữa đâu.”

Chu Trầm cũng chỉ đành làm như vậy.

Anh nhìn Triệu Đường Diên bước đi vào trong sân, mới thôi quan sát, khởi động xe rời khỏi làng chài bé nhỏ này.

Chiều hôm đó, anh về đến Thượng Hải.

Hai ngày chạy tới chạy lui, nhưng anh đã sắp xếp thỏa đáng một chuyện trọng đại.

Xứng đáng.

Triệu Đường Diên không ở bên, anh liền trở lại thành tổng giám đốc Chu với gương mặt than, tranh thủ thời gian đem công việc của tuần sau đều xử lý xong.

Trợ lý cũng giúp anh sắp xếp thời gian trống của tuần tới.

Bởi vì anh muốn cùng Triệu Đường Diên bước qua năm mới.

Có điều anh không để lộ ra chút tin tức nào, mỗi tối định kỳ gọi điện cùng Triệu Đường Diên cũng chỉ hỏi xem cô hôm nay đã làm những gì, sức khỏe của bà có đỡ hơn chút nào không, và thêm mấy chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày.

Mãi cho đến sáng hôm 30 Triệu Đường Diên đến sân bay Hồng Kiều, cô mới hiểu vì sao Chu Trầm muốn cô về trước một ngày.

Ngay cả sân bay cô cũng chưa kịp ra khỏi, sau khi gặp mặt Chu Trầm, anh liền trực tiếp đưa cô bay đến London.

Hộ chiếu với visa đều được Chu Trầm giúp cô chuẩn bị từ sớm, hành lý cũng được anh mang từ Lan Đình về thu xếp sẵn rồi, chỉ cần Triệu Đường Diên mang bản thân theo là được.

Chưa bao giờ cô nghĩ lần đầu tiên mình đi nước ngoài du lịch lại đột ngột đến như vậy.

Trên máy bay, cô hỏi Chu Trầm: “Sao tự nhiên quyết định đi Anh vậy?”

Đây từng là thành phố mà anh bao nhiêu năm trông chờ, cũng là thành phố mà suýt chút nữa Triệu Đường Diên đi du học.

Chu Trầm không trả lời thẳng lời cô, mà hỏi ngược lại: “Lúc trước, là thật lòng muốn đi MU du học à?”

Triệu Đường Diên nhìn vào mắt anh, mãi một lúc sau, lắc đầu.

Cô biết rằng không gì có thể qua mặt được Chu Trầm, cô gạt anh nhiều lần như vậy, tại sao anh lại không vạch trần chứ?

Chu Trầm bỗng nhiên nở nụ cười đầy bí ẩn, nhìn cô nói: “Mặc dù là đoán được rồi, nhưng em chưa từng nói với anh, ngộ nhỡ thì sao? Em thật sự muốn đi MU thì biết làm thế nào đây?”

Cho dù là anh có đoán được ý nghĩ của Triệu Đường Diên đi nữa, nhưng anh vẫn lo lắng cái rủi ro kia, lỡ như Triệu Đường Diên thật sự muốn ra nước ngoài thì sao đây?

Vậy chẳng phải suýt chút nữa anh đã phá hủy ước mơ của cô sao?

“Vì vậy sau này em nghĩ gì đều phải nói cho anh biết, cho dù là chuyện anh không hy vọng em làm đi chăng nữa, bọn mình vẫn có thể bàn bạc mà. Hai chúng ta luôn bình đẳng, Viên Viên.”

Thậm chí, anh tình nguyện nằm kèo dưới.

Triệu Đường Diên định thần lại, sau khi đem từng từ từng chữ anh vừa nói tiêu hóa xong, rồi lên tiếng: “Được.”

Chu Trầm mỉm cười.

Giữa hai con người nếu đã tồn tại nhiều sự khác biệt, vậy thì phải nói chuyện để hiểu nhau, hỗ trợ cho nhau.

Vấn đề nên được giải quyết triệt để, chứ không phải dùng cách “chạy trốn” để chống chế lại.(*)

“Sợ em thực sự muốn đến, nên dẫn em đến Anh xem thử, trước đó không hề nói gạt em, ở đây không bằng Thượng Hải, em vẫn sẽ thích ở lại trong nước hơn cho xem.” Chu Trầm đang trả lời cho câu hỏi lúc nãy của cô.

“Ồ…” Mặt Triệu Đường Diên có chút đỏ lên.

Hành trình còn rất dài, thật may ghế khoang hạng nhất ngồi rất thoải mái, đồ ăn phục vụ cũng không tệ, Triệu Đường Diên không hề cảm thấy khó chịu.

Huống hồ, bên cạnh còn có Chu Trầm, nhìn thấy anh đắp chăn chỉnh chỗ ngồi lại cho mình, Triệu Đường Diên cũng an tâm đôi chút. 

Lúc quê nhà bắt đầu lên đèn, cũng là lúc cô buồn ngủ, nhưng vì là có Chu Trầm ở bên cạnh, nên cô cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

-------------------------------

(*) Lời thoại nguyên gốc trên là: Hai người khi ở bên nhau nên cùng nhau đối mặt giải quyết vấn đề, chứ không phải suy nghĩ làm thế nào để giải quyết đối phương.

(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Trầm Diên
Tác giả: Kết Nhân Lượt xem: 176
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,418
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...