Bệnh tình của bà nội cần nằm viện quan sát, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn không được xuất viện. Triệu Đường Diên không yên tâm, thậm chí còn muốn xin nhà trường cho cô nghỉ phép dài hạn để chăm sóc bà nội.
Chu Trầm không đồng ý với dự định của cô, anh để trợ lý tìm cho bà hai nhân viên ý tá chuyên tâm tận lực, chuyển bà đến bệnh viện hàng đầu trên đảo, mặc dù bệnh viện Hộ Kinh không có chi nhánh ở Lộc Đảo nhưng cũng có hợp tác với bệnh viện ở đây.
Nhờ quan hệ của anh mà bà nội được xếp ở phòng bệnh đơn.
Sau các hành động đó, bà nội nhìn ra “bạn” của Viên Viên không phải người bình thường, nhưng bà không vạch trần trước mặt Chu Trầm.
Đêm đó, Chu Trầm đưa Triệu Đường Diên về khách sạn nghỉ ngơi, chỗ bà nội đã có hai nhân viên y tá thay phiên nhau chăm sóc nên không cần cô bận tâm.
Trong lúc Triệu Đường Diên đang tắm rửa, Chu Trầm gọi nhà ăn đưa đồ ăn đến. Nửa tiếng sau, đồ ăn đã được đưa tới, nhưng không thấy Triệu Đường Diên ra khỏi phòng tắm.
Chu Trầm mở cửa phòng tắm ra thì thấy cả người cô ngâm trong nước, đầu gối lên thành bồn tắm mà ngủ thiếp đi.
Anh nhấc chân bước vào, từ trong bồn tắm bế cô lên, lấy khăn tắm quấn quanh người cô rồi ôm lên giường trong phòng ngủ.
Sau một loạt động tác nhưng Triệu Đường Diên vẫn không tỉnh dậy, chắc có lẽ vì đã quá mệt. Lúc này, tâm tình treo lơ lửng mới thả lỏng xuống, cộng thêm từ đáy lòng có một chút dựa dẫm ỷ lại vào Chu Trầm mà cô không hề nhận ra, cô như có nơi nương tựa nên mới dám thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.
Chu Trầm ngắm nhìn cô, đưa tay sờ lông mày cô, một lát sau mới bóp bóp dái tai đánh thức cô dậy.
Triệu Đường Diên mở mắt ra, vẫn có chút mơ màng.
“Dậy ăn chút gì đã, lát hãy ngủ.” Chu Trầm lấy áo ngủ mặc cho cô, rồi ôm người đi ra phòng ngoài.
Suốt một đêm ngủ không ngon giấc, ban ngày Triệu Đường Diên còn chưa có cảm giác gì, vừa rồi mãi mới chợp mắt được lát thì bị đánh thức, đấu tranh tư tưởng như nào cũng không cách nào tỉnh nổi, đầu óc nặng nề choáng váng.
Cô nhắm mắt tựa vào ngực Chu Trầm, khẽ nói: “Em không muốn ăn.”
Chu Trầm không thuận theo cô, cũng không cưỡng ép cô dậy, lấy bát cháo hàu biển trên bàn, dùng thìa múc lên rồi thổi nguội sau đó đưa đến miệng cô.
Triệu Đường Diên mở miệng như một cỗ máy, linh hồn và cơ thể nửa mơ nửa tỉnh tựa như đang chơi vơi giữa hai thế giới.
Động tác đút và ăn quá đỗi trôi chảy, một bát cháo nhanh chóng chỉ còn thấy đáy.
Chu Trầm lại ôm cô vào phòng tắm, đặt trên chiếc bồn rửa mặt sạch sẽ, một tay lấy đồ rửa mặt, thậm chí chuẩn bị giúp cô đánh răng.
Khoảnh khắc vị bạc hà tràn vào miệng, Triệu Đường Diên cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, sau khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cô mới kịp phản ứng lại, cô không quen được Chu Trầm phục vụ như thế này.
Được anh chăm sóc như một đứa trẻ, cảm giác thực tại không chân thực lắm.
Cô tỏ ra vẻ kỳ lạ, nhảy từ trên bồn rửa mặt xuống, giành lấy bàn chải trong tay anh, miệng ậm ờ nói: “Để em tự làm.”
Chu Trầm không có biểu cảm gì, đưa bàn chải đánh răng cho cô nhưng không đi ra ngoài.
Triệu Đường Diên nhanh chóng đánh răng xong trong tầm mắt của anh, sau đó hết sức tự nhiên quay lại nằm trên giường của anh, “Em ngủ đây, đừng gọi em nữa!”
Nhắm mắt chưa được bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Trầm nhìn một loạt hành động lưu loát của cô, đột nhiên cảm thấy cô đối với mình ngày càng không khách sáo rồi.
Anh dựa người vào cửa, nhìn dáng người cong cong trên giường, trầm mặc một hồi, mặt mày giãn ra, dịu dàng, giống như ánh sáng dịu nhẹ mà ấm áp trong phòng, như dòng nước ấm hâm nóng trái tim.
Một lúc sau, anh mới bước đi, tăng nhiệt độ điều hòa trên bảng điều khiển, sau đó lên giường nằm cạnh Triệu Đường Diên, kéo cô ôm vào lòng.
Sau hai ngày một đêm, cuối cùng anh cũng có thể chợp mắt nghỉ ngơi.
**
Khi Triệu Đường Diên tỉnh dậy, Chu Trầm không còn nằm cạnh nữa, điện thoại đặt trên đầu giường, cô liếc nhìn thời gian, đã mười giờ rồi.
Rõ ràng hôm qua đi ngủ rất sớm, có lẽ là cơ thể sau khi thả lỏng bao giờ cũng ngủ vô cùng ngon.
Cô bước xuống giường, không thấy dép lê đâu, cứ thế chân trần đi ra ngoài, trên sàn nhà trải một tấm thảm mềm mại, không hề lạnh lẽo, nhưng át được tiếng bước chân.
Cô đi đến phòng ngoài, thấy Chu Trầm đang đứng bên cửa sổ, thân hình cao lớn đưa lưng về cô đang gọi điện thoại.
“Hủy bỏ lịch trình đi khảo sát ở Dung Thành, tháng sau thay Từ Phàm đến đó.”
“Vé máy bay về Thượng Hải cũng đừng đặt vội.”
“Bệnh viện ở đó thế nào rồi?”
“Triệu Đường Kỳ?”
Bỗng nhiên nghe thấy anh nhắc đến Triệu Đường Kỳ, tay Triệu Đường Diên vô thức nắm chặt lại, bắp thịt trên sống lưng cũng từ từ căng lên.
Cô chưa từng nói với Chu Trầm về chuyện của nhà họ Triệu, nhưng không bất ngờ khi anh có thể điều tra ra tất cả mọi chuyện,
Chỉ là…Cô có chút xấu hổ mở miệng mà thôi.
“Nhà cậu ta không phải không muốn bồi thường hay sao? Vậy thì để cậu ta vào đấy ngồi đi.”
“Còn về Triệu Thư Thụy…” Giọng nói Chu Trầm ngừng lại chốc lát, một chút dịu dàng cũng không có, nói tiếp: “Sau khi uống rượu đánh nhau bao nhiêu lần? Thì cũng để ông ta vào đó bằng đấy ngày, ra lệnh người trong đó “chăm sóc” cho thật tốt.”
“Còn nữa, sau khi tôi về Thượng Hải, không muốn nghe thấy bất kỳ ai đến nhà bà Triệu làm loạn thêm lần nào nữa.”
Chu Trầm cúp máy xong, quay đầu lại mới nhìn thấy Triệu Đường Diên đang đứng đằng sau.
Trên khuôn mặt cô không chút biểu cảm, hai người hai mắt nhìn nhau ở cự ly vài mét.
Giống như trở lại đêm hôm đó ở Thượng Hải, cũng là ở tầng cao nhất của Quan Di, hai người đứng cách nhau một khoảng ngắn, nhưng lại khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng như trong trạng thái giương cung bạt kiếm sẵn sàng chiến đấu.
Lần này thì sao? Triệu Đường Diên nghe thấy những lời này sẽ phản ứng như thế nào?
Lúc này, cơn giận dữ ban nãy của Chu Trầm khi gọi điện thoại hoàn toàn biến mất, thậm trí còn hơi bối rối, không biết sau khi nghe thấy những lời này cô có bài xích anh vì đã nhúng tay vào chuyện của cô không, có tức giận vì anh đã sắp xếp người nhà cô hay không.
Mà một giây sau, anh thấy cô bước về phía mình, kề vai anh đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời ngoài kia xanh thăm thẳm như vừa được gột rửa, hướng mắt về nơi anh vừa nhìn.
Khách sạn nằm bên trong Tháp Đôi, mặc dù là người bản địa ở Đảo Lộc nhưng Triệu Đường Diên trước giờ chỉ có thể nhìn từ xa hai tòa cao ốc cao chót vót này, đây mới là lần đầu tiên bước vào.
Vị trí cảnh quan của căn hộ này rất tuyệt vời, xa xa là đảo Cổ Lãng, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy hết thành phố đảo nhỏ này.
Hoặc là đứng ở trên cao, tâm trạng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Cô quay đầu nhìn Chu Trầm, nhẹ nhàng nói: “Em đói rồi.”
Chu Trầm chỉ trầm mặc trong chốc lát, vẻ mặt dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều, “Được, để anh gọi người mang đồ ăn đến.”
Anh nắm tay cô, dắt cô đến ghế sofa da màu đen ngồi xuống, lấy menu của khách sạn mở ra, vừa xem vừa hỏi cô: “Muốn ăn gì? Món ăn Trung Quốc hay phương Tây? Có muốn ăn đồ ngọt không?”
“Oa, em xem nào.” Triệu Đường Diên nhận lấy menu từ tay anh, lật hai trang rồi chọn mấy món đặc sản của tỉnh Phúc Kiến, “Chắc anh chưa nếm thử món ăn đặc sản của quê em phải không? Nhưng mà chắc ăn ở khách sạn không nếm được hương vị chính thống, có cơ hội em sẽ đưa anh đi chợ đêm dạo một vòng, ở đó có mấy quán ăn bình dân mà trước em thường xuyên ghé qua.”
Nói xong cô mới phản ứng lại, Chu Trầm chắc sẽ không hạ mình đến chợ ăn đêm đâu?
Cô nhìn về phía Chu Trầm.
Chu Trầm dường như đoán được mọi suy nghĩ trong lòng của cô, ý cười nơi đáy mắt hiện lên càng rõ, anh ngả người tựa lưng vào sofa, cánh tay ở gần cô vòng qua người cô rồi ôm lấy eo cô.
“Được,” Anh đáp, “Anh đợi em đưa anh đi.”
Chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé!
Vui lòng đăng nhập để tham gia bình luận cùng chúng mình 💗