Chương 10:
Đăng lúc 09:05 - 29/09/2025
4
0
Trước
Chương 10
Sau

Vào kỳ nghỉ hè năm Lương Mạn Thu vừa tốt nghiệp tiểu học, Đới Kha cũng sắp bước sang tuổi mười bốn, đã có thể phóng xe đạp vun vút trên đường.

Hai năm thấm thoắt trôi qua, Đới Kha đã cao vọt lên một mét bảy mươi bảy. Nhìn từ phía sau, mỗi khi không khoác trên mình bộ đồng phục, cậu chẳng khác nào một người đàn ông trưởng thành với vóc dáng cao thẳng, tướng đi nhanh nhẹn. Còn khi nhìn chính diện, dáng vẻ im lìm của cậu quả thực tuấn tú với mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng. Thế nhưng, hễ mở miệng mắng Lương Mạn Thu là cậu lại biến thành một thằng trời đánh, khiến cô chỉ muốn cho một đấm bẹp dí.

Hai năm nay, nhờ bị Đới Tứ Hải ép nhảy dây, nhảy cao và uống sữa đều đặn, Lương Mạn Thu cũng gắng lắm mới cao được đến một mét năm mươi, không còn quá chênh lệch so với bạn bè đồng trang lứa. Bác sĩ ước tính chiều cao lý tưởng khi trưởng thành của cô sẽ là một mét năm mươi tám.

Trong hai năm qua, gánh nặng gia đình mỗi lúc một lớn hơn, Đới Tứ Hải vì thế mà đi sớm về khuya, đầu tắt mặt tối bươn chải. Tuy chưa đổi được nhà mới nhưng gia đình đã sắm được ô tô con, trong nhà cũng lắp thêm điều hòa.

Phòng ngủ phụ bật điều hòa mát rượi, cửa khóa trái. Hai đứa trẻ, một đứa cặm cụi làm bài tập, một đứa ngả ngớn trên giường chơi điện tử.

Chuyện Đới Kha bắt Lương Mạn Thu làm giúp bài tập hè đã thành lệ mỗi năm. Lên trung học cơ sở có nhiều môn hơn, bài vở cũng tăng theo, không còn như hồi tiểu học chỉ cần làm qua quýt môn Văn, Toán, Anh là xong. Nhưng Đới Kha nghĩ, đằng nào mình viết cũng sai mà Lương Mạn Thu viết cũng sai, chi bằng cứ để cô làm, lại còn được tiếng tốt là cho em xem trước kiến thức lớp Bảy.

Sáng sớm trời mát, đám bạn lêu lổng của Đới Kha đa phần còn đang ngủ nướng nên cậu thường ru rú ở nhà. Chiều đến cậu mới ra ngoài, mặc kệ nắng nôi chạy nhảy khắp nơi đến độ da sạm đi một màu rám nắng khỏe khoắn. Kể từ lúc lên cấp hai, Đới Kha dần dà không thích dẫn Lương Mạn Thu đi cùng nữa, hay tranh thủ lúc cô nhảy dây để lẻn đi mất. Vì học cùng khối, Lương Mạn Thu lại thân thiết với Kim Minh hơn một chút.

Đới Kha bảo cô cứ làm cho có lệ, nhưng Lương Mạn Thu không cho phép mình làm bừa, cô ngoan ngoãn lấy sách giáo khoa lớp Bảy của Đới Kha trên giá xuống xem trước.

Sách vở của Đới Kha rất sạch sẽ, chẳng có lấy một nét vẽ nguệch ngoạc, đủ biết cậu thường ngủ gật trong giờ và hiếm khi giở sách ra xem. Trong một cuốn sách bất kỳ, Lương Mạn Thu tình cờ phát hiện một bức thư tình chưa bóc. Nét chữ trên phong bì nắn nót, vừa nhìn đã biết là của con gái viết.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Lương Mạn Thu lại nhét bức thư xuống đáy chồng sách.

Ngồi lại vào bàn, Lương Mạn Thu tự dưng thấy hơi chột dạ. Dù chẳng làm gì khuất tất, nhưng hành động giấu thư đi vẫn khiến cô cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm.

Cô len lén liếc về phía chiếc giường tầng. Đới Kha đang tựa đầu giường chờ trò chơi tải, tay cầm ngang một chiếc máy chơi game màu đen hình chữ nhật, thỉnh thoảng lại gãi gãi cái chân đã lún phún lông tơ.

Bắt gặp ánh mắt của Lương Mạn Thu, Đới Kha gắt:

– Nhìn cái gì?

Đới Kha đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng nói không còn trong trẻo như trẻ con nữa, nên lúc mắng Lương Mạn Thu nghe càng có khí thế hơn hẳn.

Lương Mạn Thu vội quay đi, cũng không rõ mình đã làm sai điều gì.

Một lúc sau, cô mới để ý đến chiếc máy chơi game cũ kỹ bị vứt trên bàn – loại máy xếp hình mà Đới Kha hay chơi. Chả trách cô cứ thấy là lạ, trước giờ cậu toàn cầm máy dọc, sao hôm nay lại cầm ngang.

– Anh ơi, anh đổi máy chơi game rồi ạ?

Lương Mạn Thu bước tới ngồi xuống cạnh Đới Kha, ghé mắt nhìn, quả nhiên không phải chiếc máy cũ.

Đới Kha đang cầm một chiếc PSP 2000, trong mắt Lương Mạn Thu thì nó thật hoành tráng và tinh xảo, chẳng khác gì một cái máy tính thu nhỏ. Trong lớp cô từng có bạn mang đến trường chơi và bị cô giáo tịch thu.

Đới Kha đang mải mê chơi nên chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Lát sau, cánh tay cậu bỗng thấy nhồn nhột, làm cậu mất tập trung. Cậu cố nhịn cho đến hết ván mới đưa tay lên gãi một cái, lại gãi trúng một mớ tóc.

Hóa ra thủ phạm chính là Lương Mạn Thu.

Hôm nay cô xõa tóc, lại sáp vào quá gần, hơi thở cũng nhẹ như tóc mai phớt qua má cậu.

Đới Kha vừa quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người chợt gần hơn bao giờ hết. Cả hai bất chợt sững người nhìn nhau.

Hai năm nay, mỗi miếng thịt quay Lương Mạn Thu ăn vào đều không uổng phí, cô không chỉ cao lên mà còn có da có thịt hơn hẳn. Hai má bầu bĩnh hơn, trả lại cho cô khuôn mặt trái xoan vốn có, đôi mắt to tròn càng tôn lên nét hài hòa, hàng mi chỉ cần chớp nhẹ cũng đủ thấy long lanh. Hồi Đới Kha học lớp Sáu có nghe ai đó khen bé Cún cũng xinh xắn, cậu còn thấy người nọ có vấn đề về thẩm mỹ, một con bé gầy nhẳng thì có gì đẹp chứ.

Dần dần cậu mới nhận ra, người có vấn đề về thẩm mỹ có lẽ chính là mình.

Đới Kha bực bội trong lòng nên gắt gỏng ra mặt:

– Xê ra, nóng chết đi được.

Lương Mạn Thu nhích ra xa một khoảng bằng nắm tay, lặp lại câu hỏi:

– Anh ơi, máy PSP này anh mới mua à?

– Ừ.

Lương Mạn Thu lại hỏi:

– Bác mua cho anh thật ạ?

Đới Tứ Hải tuy không trông mong Đới Kha học hành giỏi giang, nhưng vẫn quản lý rất chặt chuyện chơi bời của cậu, sợ cậu mải chơi mà lơ là. Hồi hay tin Cao Tử Ba giấu ba mẹ lén lút ra vào quán net, Đới Tứ Hải đã lợi dụng việc đi giao hàng, làm thân với mấy ông chủ quán net quanh đó để canh chừng, không cho Đới Kha bén mảng tới.

Dĩ nhiên, nếu Đới Kha chạy đến quán net nào xa hơn thì Đới Tứ Hải cũng đành bó tay.

Đới Kha ném cho cô một cái nhìn đầy cảnh cáo:

– Ba mà biết thì mày chết chắc.

Lương Mạn Thu bĩu môi:

– Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?

– Lắm mồm, lo làm bài tập của mày đi.

– Rõ ràng là bài của anh mà… – Lương Mạn Thu lí nhí, nhưng vừa bị Đới Kha lườm cho một cái đã phải cười hề hề chữa ngượng.

– Anh ơi, đợi em làm xong bài, anh cho em mượn chơi một lát được không?

– Đợi anh mày chán đã rồi tính. – Đới Kha đáp.

Lương Mạn Thu tiu nghỉu quay lại bàn học, giơ chiếc máy chơi game cũ kỹ lên. Máy cũ đặt cạnh máy mới trông chẳng khác gì đồ từ thời tiền sử.

– Anh ơi, cái cũ này cho em được không ạ?

– Tùy mày.

Đới Kha buông một câu rồi lại chú tâm chơi game. Đến đoạn gay cấn, cậu bật người khỏi đầu giường, ngồi thẳng dậy khoanh chân chơi tiếp. Do cao quá nên đầu cậu gần chạm vào thành giường tầng trên, trông có phần gò bó.

Xem ra Lương Mạn Thu còn phải chờ dài cổ mới được chạm vào chiếc PSP của Đới Kha. Chiều hôm đó, cậu không ra ngoài mà ở lì trong nhà, rồi năm sáu cậu con trai lục tục kéo đến, xúm lại xem chiếc PSP mới coóng.

Kim Minh và Cao Tử Ba cũng có mặt. Kim Minh dạo này cao lêu đêu như con khỉ gầy đeo kính, còn Cao Tử Ba thì sau khi tốt nghiệp tiểu học Thúy Điền nơi mẹ cậu ta dạy, lên đến trung học cơ sở Thúy Điền cuối cùng cũng quay lại cái biệt danh “Ba Béo” đúng như ngoại hình của mình.

Mỗi lần như vậy, Lương Mạn Thu lại trèo lên giường tầng trên, đeo tai nghe MP3 vừa nghe nhạc vừa đọc sách. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt xuống dưới, có lúc lại tháo tai nghe ra để hóng chuyện.

Thực ra, Lương Mạn Thu cũng dần cảm thấy mình không còn chơi chung được với Đới Kha nữa. Cậu lúc nào cũng tụ tập bạn bè, đi đâu cũng có cả đám theo sau, trong khi cô lại thích ở một mình yên tĩnh, lặng lẽ quan sát mọi người. Một người hướng ngoại, người kia thì hướng nội.

Đến chập tối, Đới Kha lại lục tục kéo đám bạn rời đi.

Lương Mạn Thu liền ló đầu từ giường tầng trên xuống hỏi:

– Anh ơi, lát nữa anh có về không?

Chẳng thèm ngẩng đầu, Đới Kha đáp vọng ra:

– Ra thẳng tiệm luôn, về làm gì nữa.

– Anh không về đạp xe chở em à? Em phải tự đi bộ ra tiệm sao?

– Mày lăn ra đấy cũng được.

Cả đám con trai cười phá lên, rồi chen chúc nhau ra khỏi phòng.

– Đại D, giọng em mày điệu chảy nước. – Cao Tử Ba cố nhái lại giọng Lương Mạn Thu. – Anh ơi, lát nữa anh có về không? Anh không về đạp xe chở em à?

Tiếng cười vang lên trong phòng khách nhỏ hẹp.

– Ghê quá! – Đới Kha nói.

Lương Mạn Thu không biết Đới Kha đang nói ai ghê, nhưng không hiểu sao lại thấy thoáng buồn. Rõ ràng bình thường Đới Kha chẳng thiếu lần chê bai cô, lẽ ra cô phải chai sạn từ lâu rồi mới đúng.

Kim Minh hét lên:

– Ba Béo đừng có bắt chước tầm bậy, bé Cún đâu có nói kiểu đó.

Cả đám con trai ồn ào nói cười, mang theo mùi mồ hôi đặc trưng lục tục kéo nhau xuống cầu thang.

Đợi đến khi mặt trời ngả về tây, Lương Mạn Thu mới đeo đồng hồ rồi đi bộ ra tiệm. Những lúc Đới Kha không dẫn đi cùng, cô đều ra tiệm phụ giúp. Đới Kha có thể mặc sức bỏ bê để đi chơi, nhưng cô thì không. Có lẽ càng lớn càng nhạy cảm, Lương Mạn Thu đôi khi cảm nhận được nỗi tủi thân của cảnh ăn nhờ ở đậu.

Vẫn còn sớm, khách quen trong khu chưa đến giờ xếp hàng. Trước tiệm không một bóng người, chắc hẳn Đới Tứ Hải và A Liên đang bận bịu trong bếp.

Lương Mạn Thu lặng lẽ đi tới cửa bếp, vừa ngó đầu vào xem thì giật mình. Đới Tứ Hải đang sờ mông A Liên, cả hai cùng cười khúc khích, lại quay lưng ra phía cửa nên không hề hay biết có người đến.

Lương Mạn Thu thấy vậy chân mềm nhũn, suýt đứng không vững, còn vấp phải chiếc ghế chưa kê lại khiến bắp chân đau điếng. Cô khẽ hít một hơi lạnh.

– Tiểu Thu, con đến rồi à? – Giọng A Liên vang lên từ cửa bếp.

Lương Mạn Thu cố tỏ ra bình thản, không dám nhìn thẳng vào mắt A Liên:

– Vâng, ở nhà chán quá ạ.

– Anh con đâu? – A Liên hỏi.

– Anh ấy đi chơi với đám Minh Bốn Mắt rồi ạ.

– Lại không dẫn con đi cùng à?

– Toàn con trai với nhau mà…

Lương Mạn Thu kê lại chiếc ghế vào cạnh bàn, tìm điều khiển bật ti vi lên rồi dò hết kênh này đến kênh khác.

Suốt giờ cao điểm buổi tối, Lương Mạn Thu cứ trong tình trạng như vậy, chỉ cắm cúi làm việc, cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với cả Đới Tứ Hải và A Liên.

Trong mắt trẻ con, người lớn dường như mang một vầng hào quang thần thánh, họ chỉ biết làm lụng và chăm sóc chúng, hoàn toàn không có những hành động thân mật riêng tư. Một khi hình ảnh đó bị phá vỡ, hình tượng của họ sẽ sụp đổ, khiến chúng khó lòng đối diện.

Đến giờ cơm, Đới Kha về nhà với cái đầu ướt đẫm mồ hôi. Lương Mạn Thu như vớ được cọc cứu sinh, cứ quấn lấy cậu tíu tít gọi anh ơi anh à. Nhưng cô lại không chắc có nên kể cho cậu biết bí mật kia không, và nên bắt đầu từ đâu. Đây đâu phải chuyện tầm phào của đám con trai con gái trong lớp.

Bốn người ngồi ăn cơm ở chiếc bàn trong cùng. Cơm canh được dọn ra từng món riêng chứ không còn trộn chung vào mỗi người một tô như trước nữa.

Những điều khác lạ trong quá khứ chợt dần hiện về, chủ yếu là trong năm vừa rồi, qua những lời nói của Đới Kha còn đọng lại trong ký ức Lương Mạn Thu:

“Mặt trời mọc đằng Tây à? Tự dưng hôm nay lại nấu món riêng?”

“Sao không ăn mỗi người một tô như trước nữa?”

“Ba, tối qua nửa đêm ba mới về à?”

– Tiểu Thu, sao không ăn cơm đi con? – Giọng A Liên vang lên.

Lương Mạn Thu không nghe thấy.

– Cún Còi! – Đới Kha đá nhẹ vào chân ghế của cô. – Ăn cơm đi.

Lương Mạn Thu như bừng tỉnh, “dạ” một tiếng rồi và vội một miếng cơm.

Đới Tứ Hải hỏi:

– Ngẩn người nghĩ gì đấy?

Lương Mạn Thu vội vàng nuốt cơm xuống rồi mới nói:

– Con đang nghĩ cách giải một bài toán ạ.

A Liên cười nói:

– Hè này con làm gì có bài tập đâu mà nghĩ cách giải toán, đúng là ham học thật.

– Con nghĩ cách giải bài trong vở bài tập hè của anh…

Đôi mắt Lương Mạn Thu từ từ mở lớn. Bàn chân dưới gầm bàn bị ai đó giẫm phải, lực giẫm đầy cảnh cáo mỗi lúc một mạnh hơn.

Ngón chân đau điếng…

Đới Tứ Hải hỏi:

– Con còn xem cả bài tập hè của anh à?

Không rút chân ra được, Lương Mạn Thu đành nặn ra một nụ cười:

– Anh ấy để trên bàn không cất đi, con liếc qua thôi chứ chẳng hiểu gì cả.

Mu bàn chân đột nhiên nhẹ bẫng, ngón chân của Lương Mạn Thu cuối cùng cũng được giải thoát!

Đới Kha bỉ bai:

– Mày mà hiểu được mới lạ.

Đới Tứ Hải nói:

– Ba thấy con cũng có hiểu đâu.

“Đới Kha còn chẳng thèm đọc lấy một chữ ấy chứ!” Lương Mạn Thu chỉ dám nghĩ thầm trong bụng.

Ăn xong, ai nấy tự rửa chén của mình, người cuối cùng sẽ rửa đĩa đựng thức ăn và dọn bàn. Đới Tứ Hải quen tay dọn dẹp nốt.

A Liên bảo:

– Tiểu Thu này, đi dạo phố với cô đi, cô mua cho con vài bộ quần áo.

Hai năm nay, quần áo của Lương Mạn Thu đều do A Liên lựa chọn, nói là giúp Đới Tứ Hải một tay. Mãi sau này cô mới nhận ra, chuyện này có lẽ cũng là một phần của bí mật “tế nhị” kia.

Lần này, A Liên dẫn thẳng Lương Mạn Thu vào một cửa hàng đồ lót.

Trên những dãy kệ san sát toàn là áo lót và quần lót đủ cỡ lớn nhỏ, đủ màu đỏ rực, hồng phấn, đủ kiểu ren hay trơn, đúng như tên tiệm Thế Giới Phụ Nữ.

Trong tiệm, từ nhân viên đến khách hàng đều là phụ nữ. Thế mà Lương Mạn Thu vẫn thấy ngại ngùng, lưng càng khòm xuống.

A Liên lại vỗ nhẹ vào lưng cô, nói:

– Đã không cao rồi còn không thẳng lưng lên.

Lương Mạn Thu ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng càng thêm xấu hổ. Hai năm nay dinh dưỡng đầy đủ, cô cũng mơ hồ bước vào tuổi dậy thì, ngực đã nhú lên hai trái đào con con.

Từ kệ phía trong, A Liên chọn hai chiếc áo lá dạng ngắn có mút ngực với kiểu dáng khác nhau đưa cho Lương Mạn Thu, bảo:

– Vào trong mặc thử xem.

Lương Mạn Thu ngơ ngác hỏi nhỏ:

– Cái này mà cũng thử được hả cô?

A Liên nói:

– Mặc vào xem nó có ôm không, có bị rộng không.

Nghe miêu tả trần trụi như vậy, Lương Mạn Thu đỏ bừng mặt, nhận lấy rồi đi vào phòng thử đồ.

Thật ra trong lớp, nhiều bạn nữ đã sớm mặc áo lá rồi, cô thuộc nhóm mặc khá muộn.

Thử xong đi ra, Lương Mạn Thu đưa cả hai chiếc cho A Liên, nói:

– Đều vừa ạ.

A Liên bảo:

– Vừa thì lấy thêm hai cái nữa để thay đổi.

Lương Mạn Thu ngập ngừng giây lát, rồi gọi một tiếng “Cô A Liên” rất trịnh trọng, chỉ vào kiểu áo yếm màu hồng bên cạnh, hỏi:

– Con lấy cái này được không ạ?

A Liên thoáng sững người, rồi lập tức treo mẫu cơ bản màu trắng tinh lại chỗ cũ, đáp:

– Được chứ, con cứ chọn kiểu con thích, cô xem cỡ cho.

Sáng hôm sau, trong nhà lại chỉ còn hai đứa trẻ. Đới Kha vẫn tựa đầu giường, co chân chơi PSP như thường lệ, còn Lương Mạn Thu ngồi viết bài tập hè của cậu ở chiếc bàn cạnh cửa sổ.

Mặt trời vừa lên, ánh nắng chiếu vào làm Đới Kha hơi nheo mắt. Cậu nghiêng đầu gọi:

– Cún Còi, kéo rèm lại coi.

Soạt một tiếng, Lương Mạn Thu đứng dậy kéo rèm cửa, chỉ chừa một khe hẹp vừa đủ sáng. Quay lại thấy nắng không còn chiếu vào người cậu nữa, cô bất giác mỉm cười.

Đới Kha ngẩn ra, cảm thấy có gì đó không giống mọi khi, nhưng nhất thời không nói rõ được.

Buổi sáng trời mát mẻ, chưa cần bật điều hòa nên cửa phòng thông ra ban công vẫn đang mở. Quần áo mới phơi đung đưa trong gió, mấy chiếc áo nhỏ xinh ngắn cũn lộ ra rõ ràng, hồng phấn hoặc trắng tinh, được kẹp ngược trên móc, đồng loạt rủ xuống những sợi dây buộc dài.

Đới Kha lúc này mới nhận ra, trên cổ Lương Mạn Thu có thêm sợi dây buộc nơ bướm màu hồng. Hôm nay cô còn búi tóc củ tỏi gọn gàng, để lộ gáy trắng nõn, càng làm nổi bật sợi dây hồng thêm phần linh động, đáng yêu.

Ồ, Cún Còi lớn rồi.

Lương Mạn Thu đột nhiên quay lại, gác cánh tay lên lưng ghế, gọi:

– Anh ơi.

Tim Đới Kha hẫng một nhịp, ngờ rằng cô đã nghe được tiếng lòng của mình, nếu không sao lại quay lại đúng lúc này? Cậu có cảm giác khó chịu như bị người khác bắt thóp, bèn mất kiên nhẫn quát:

– Im miệng, làm bài tiếp đi.

Trước
Chương 10
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Món Quà
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài Lượt xem: 565
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,482
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 691
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,538
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,444
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 883
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 742
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 523
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 936
Đang Tải...