Chương 29:
Đăng lúc 09:05 - 29/09/2025
5
0
Trước
Chương 29
Sau

Bầu không khí nặng nề bao trùm tiệm Ngỗng quay Tứ Hải. Đới Kha thừa biết chuyện này chẳng liên quan gì đến tiết trời se lạnh hay sắc trời u ám bên ngoài, mà chắc chắn là do có việc bất thường nào đó đã xảy ra.

Lương Mạn Thu lảng tránh ánh mắt của cậu, chẳng còn ríu rít gọi anh này anh nọ ngọt xớt như mọi khi, thay vào đó là cắm cúi lau bàn như thể muốn đánh cho nó bóng loáng đến soi gương được.

Đới Kha lướt qua Lương Mạn Thu, khẽ chạm mu bàn tay vào khuỷu tay cô, thì thầm hỏi:

– Vụ gì thế?

– Anh, em… – Lương Mạn Thu mếu máo, đôi mắt tròn xoe long lanh như hai trái nho ướt.

Trong lòng Đới Kha dấy lên một dự cảm không hay.

– Đại D, bây qua đây. – Đới Tứ Hải nói vọng ra từ trong bếp. – Mạn Thu, con đừng nói gì hết.

Đới Kha cứ ngỡ lại bị gọi đi giao hàng nên chẳng mảy may đề phòng mà bước vào.

Thế nhưng trên quầy bếp chẳng hề có hộp thức ăn nào cần giao, đồ ăn bày trên khay cũng đã vơi đi quá nửa, rõ ràng đã đến lúc dọn hàng từ lâu.

Đới Tứ Hải cởi tạp dề, bước ra khỏi bếp rồi đi thẳng đến quầy thu ngân. A Liên khẽ gẩy chiếc chìa khóa còn cắm trên ngăn kéo để ra hiệu cho ông khóa lại, đoạn ăn ý đứng dậy vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Đới Tứ Hải kéo mở ngăn tủ có khóa. Bên trong, giữa đống tiền lẻ, một chiếc PSP màu đen đang nằm chình ình. Ông cầm nó lên, khẽ lắc lắc rồi cất tiếng hỏi:

– Có nhận ra không?

Đới Kha tròn mắt kinh ngạc, cậu quay ngoắt lại, định bụng đi tìm Lương Mạn Thu để tính sổ.

Đới Tứ Hải liền chặn lại:

– Đừng nhìn đi đâu hết, nhìn ba này.

Đới Kha đút hai tay vào túi quần, cụp mắt nhìn xuống đất, lại trở về vẻ dửng dưng, bất cần thường thấy.

– Trả lời ba cho đàng hoàng, may ra con còn có cơ hội lấy lại nó. – Vừa dứt lời, Đới Tứ Hải đẩy ngăn kéo lại, khóa cẩn thận rồi đút chìa khóa vào túi, đoạn hỏi tiếp. – Mua hết bao nhiêu tiền?

Đới Kha khẽ đáp:

– 1100 tệ ạ.

– Toàn bộ là tiền của con à?

– Dạ.

Đới Tứ Hải nhẩm tính, với số tiền mừng tuổi và tiền tiêu vặt, Đới Kha cũng có thể dè sẻn mà dành dụm được khoản ấy. Ông cứ ngỡ cậu tiêu xài hoang phí, nào ngờ cậu con trai này cũng biết ky cóp ra phết. Bất chợt, ông đổi chủ đề:

– Kết quả thi giữa kỳ vừa rồi, con xếp thứ mấy trong lớp?

Đới Kha lặng thinh.

Đới Tứ Hải lại hỏi:

– Vậy ba đổi câu khác, con xếp thứ mấy từ dưới lên?

Đới Kha chần chừ một lúc rồi mới đáp:

– Thứ bảy.

– Thứ bảy từ dưới lên hả? – Đới Tứ Hải chốt hạ. – Cái máy chơi game này ba sẽ tạm thời giữ, chờ khi nào con cố gắng thi lên được hai mươi hạng thì ba trả.

Yêu cầu này chẳng khác nào ép Đới Kha phải từ vị trí bét lớp vọt lên nhóm giữa, khó như hái sao trên trời.

Khóe miệng Đới Kha giật giật, cậu làu bàu:

– Thế thì khác gì ba tịch thu vĩnh viễn?

Đới Tứ Hải vừa đứng dậy đi vào bếp vừa nói:

– Nếu con biết phấn đấu thì sẽ khác, còn không thì đúng là như vậy đấy. Sang năm con lên lớp Chín, năm sau nữa đã thi chuyển cấp rồi, tự liệu đi.

Vừa đi qua mặt Đới Kha, ông đã quay đầu lại buông một lời cảnh cáo:

– Không được đánh mắng Tiểu Thu, nếu không thì đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy lại máy chơi game.

Đới Kha đợi ông quay đi mới dám lén lườm một cái.

Khi người lớn đã vào cả trong bếp, Lương Mạn Thu mới rụt rè lại gần Đới Kha, khẽ gọi:

– Anh…

Cậu vừa giơ tay, bóng bàn tay in trên gương mặt Lương Mạn Thu đã khiến cô hoảng hốt ôm chặt lấy đầu.

– Đại D! – Giọng cảnh cáo của Đới Tứ Hải bỗng từ trong bếp vọng ra.

Bàn tay đang giơ lên của Đới Kha vội đổi hướng, chuyển thành gãi đầu một cách ngượng nghịu. Cậu bực dọc cãi:

– Con đã đụng đến sợi tóc nào của nó đâu.

Đới Tứ Hải cất tiếng hỏi:

– Tiểu Thu, anh có đánh con không?

Nghe hỏi, tim Lương Mạn Thu thót lại, cô vội bỏ đôi tay đang ôm đầu xuống rồi lắc nguầy nguậy.

Đới Tứ Hải thấy vậy bèn quay người, biến mất sau cánh cửa bếp.

Ngay sau đó, Đới Kha liền vươn cánh tay dài ra, dùng khuỷu tay kẹp vai Lương Mạn Thu rồi lôi tuột cô vào lòng. Một tay cậu đè gáy cô vào ngực mình, tay còn lại thì véo mạnh vào má.

Lương Mạn Thu gần như ngạt thở. Mùi con trai đặc trưng cùng hơi ấm và cảm giác nguy hiểm đồng loạt ập đến, bủa vây lấy cô, khiến mọi dây thần kinh căng lên như sắp đứt. Cơn đau rát nơi gò má cũng vì thế mà bị đẩy xuống hàng thứ yếu.

Vòng tay ghì siết bỗng buông lỏng.

Đới Kha thả Lương Mạn Thu ra, buông một câu quở trách:

– Anh đã dặn phải trông cái máy cho cẩn thận cơ mà.

Một bên má Lương Mạn Thu lập tức đỏ ửng, cô mím chặt môi, cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào nơi khóe mi. So với những cú đấm trời giáng trước đây, lần này Đới Kha đã nương tay hơn nhiều rồi.

Đới Kha gắt lên:

– Còn khóc nữa à? Khóc nữa là anh véo nốt bên kia bây giờ.

Lương Mạn Thu vội nuốt tiếng nấc vào trong, nhưng gương mặt trái xoan xinh xắn lại vì nín khóc mà méo xệch, còn khó coi hơn cả lúc khóc òa.

Đới Kha ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, cố hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập thình thịch không sao chậm lại được.

Kỳ lạ thật, trước đây lúc choảng nhau với đám con trai, cậu còn tốn sức hơn thế nhiều mà tim cũng đâu có đập mạnh dữ vậy.

Ngay khoảnh khắc ấy, Đới Kha đã cảm nhận một sự khác biệt rõ rệt: người cậu vừa ôm là con gái, sức kháng cự yếu hơn hẳn, và thân thể cũng mềm mại hơn rất nhiều.

Lương Mạn Thu len lén chùi nước mắt vào vai áo, vẫn tần ngần đứng sát bên Đới Kha, thỏ thẻ:

– Em xin lỗi anh.

Đới Kha nghiêng đầu, liếc nhìn vệt má hãy còn ửng đỏ vì cái véo của mình rồi hỏi:

– Mày có khai mật khẩu PSP với ba không?

Lương Mạn Thu vội vã lắc đầu.

Đới Kha lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không nén nổi tò mò, Lương Mạn Thu rụt rè hỏi:

– Trong máy có thứ gì không cho bác xem được ạ?

Đới Kha chỉ nhếch mép cười khẩy, song nét mặt dường như hơi căng thẳng.

Một câu hỏi cứ lởn vởn trong tâm trí Lương Mạn Thu. Cô rất muốn gặng hỏi Đới Kha đã lấy những đoạn phim đồi trụy ấy từ đâu, và tại sao cậu lại xem thứ ghê tởm đến thế. Thế nhưng, cô lại chẳng đủ can đảm mở lời, bởi có những bí mật tốt nhất nên được chôn chặt trong lòng.

Đới Kha rõ ràng chẳng có ý định giải đáp thắc mắc của cô.

Lương Mạn Thu đành phải đổi sang câu hỏi khác:

– Anh, vậy là anh phải tăng hai mươi hạng thì bác mới trả lại máy cho anh hả?

Nghĩ đến việc chiếc PSP bị tịch thu là do mình, thế mà người bị phạt lại là Đới Kha, Lương Mạn Thu không khỏi cảm thấy áy náy khôn nguôi.

Đới Kha ngoảnh lại liếc quầy thu ngân, giờ đây chẳng khác gì một chiếc két sắt, đoạn gục xuống, chống khuỷu tay lên bàn rồi vùi mặt vào lòng bàn tay. Tiếng thở dài não nuột của cậu lọt qua kẽ ngón tay.

Lương Mạn Thu đề nghị:

– Hay để em nói với bác, xem có thể đổi sang một điều kiện khác được không nhé?

Đới Kha vặn lại:

– Đổi thế nào đây? Chẳng lẽ mày leo thêm được hai mươi hạng nữa chắc?

Thành tích đứng đầu khối của Lương Mạn Thu vốn đã chạm nóc, muốn tiến thêm nữa chỉ còn cách duy nhất là nhảy lớp thi vượt cấp. Rõ ràng đây chỉ là cái cớ Đới Tứ Hải dùng để ép Đới Kha phải chuyên tâm học hành.

Lương Mạn Thu lại lí nhí gợi ý:

– Anh này, hay là… chúng mình cùng chăm chỉ học hành đi.

– Mày phiền quá đấy.

Dứt lời, Đới Kha đứng phắt dậy, đi thẳng tới tủ lạnh lôi ra một lon nước ngọt.

Lương Mạn Thu cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ bên má hãy còn nóng ran, song cô cũng chẳng nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Qua Tết Dương lịch, kỳ thi cuối kỳ đến như đã hẹn.

Có lẽ Đới Kha đã thuộc dạng hết thuốc chữa, bởi cậu chẳng mảy may có ý định cố gắng. Không ngoài dự đoán của mọi người, cậu chỉ nhích lên được vỏn vẹn ba hạng, vẫn yên vị trong nhóm mười người đội sổ. May thay, cậu đâu thiếu những thú vui khác để giải sầu. Chơi PSP chỉ là trò tiêu khiển ở nhà, còn khi ra ngoài, cậu có thể đánh bi-a, cắm rễ ở tiệm net, ngày ngày tụ tập bạn bè, vui chơi quên cả đường về.

Vốn khác nhau một trời một vực về tính cách cũng như giới tính, dẫu cho sống chung dưới một mái nhà, ngủ chung một chiếc giường tầng, thì ngoài giờ ăn và giờ ngủ ra, Lương Mạn Thu gần như chẳng thấy bóng dáng Đới Kha đâu. Cô không còn nằng nặc đòi cậu dắt đi chơi cùng như trước, thay vào đó đã tự tìm cho mình những cách giải khuây riêng.

Vào sáng sớm tinh mơ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Lương Mạn Thu một mình đón xe buýt một mình đến nghĩa trang Thanh Sơn, tay xách ba quả táo to. Dựa vào chút ấn tượng ít ỏi, cô tìm đến ngôi mộ nơi mình đã trót “mượn” táo hồi nghỉ hè.

Nửa năm thấm thoắt trôi qua, Lương Mạn Thu đã tròn mười hai tuổi, còn người an nghỉ dưới mộ phần vẫn vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười chín xuân xanh. Gương mặt trên bia vẫn y nguyên, chỉ có tấm ảnh màu là đã phôi pha ít nhiều theo năm tháng.

Lương Mạn Thu cẩn thận lấy táo ra, bày ngay ngắn trước mộ, rồi chắp tay vái lạy mấy cái thật thành tâm, thầm khấn nguyện người đã khuất lượng thứ cho lỗi lầm của mình, đồng thời cầu chúc cho gia quyến của người ấy bình an khỏe mạnh.

Thấp thoáng nơi khóe mắt, một bóng người chợt lay động. Ban đầu, cô ngỡ đó chỉ là bóng tùng bách gì đó nên chẳng mấy bận tâm, mãi cho đến khi cái bóng ấy lóe lên màu sắc khác lạ. Lương Mạn Thu ngoảnh đầu nhìn về con đường nhỏ dẫn vào khu mộ, bắt gặp một cậu con trai đang ôm bó hoa tươi tiến lại gần. Cậu ta nom thư sinh, nho nhã, ăn mặc chỉn chu và bước đi thong dong, toát lên cốt cách của một người được dạy dỗ tử tế.

Lương Mạn Thu lờ mờ đoán ra thân phận của cậu ta. Hai bàn tay buông thõng của cô vô thức bấu chặt lấy đường may bên ống quần, trong lòng không khỏi dấy lên một nỗi bồn chồn.

Khi Châu Thư Ngạn vừa đến gần, Lương Mạn Thu liền né sang một bên, lòng rối bời không biết phải mở lời chào hỏi ra sao. Có ai lại đi nói “Chào bạn” ở nghĩa trang bao giờ?

(*) Bên Trung hay nói 你好, bình thường dịch là “chào bạn”, nhưng chữ 好 lại có nghĩa là “tốt”, nói ở nghĩa trang nghe cấn cấn.

Ánh mắt Châu Thư Ngạn dừng lại trên ba quả táo đặt trước mộ.

Cảm thấy mình không nên nán lại thêm, Lương Mạn Thu xoay người định bước đi.

– Chờ một chút.

Dù gọi lớn tiếng, giọng Châu Thư Ngạn vẫn trầm ấm lạ thường.

Đôi chân Lương Mạn Thu như bị đóng đinh tại chỗ, cô ngập ngừng hỏi:

– Có… có chuyện gì không?

Lẽ nào cậu ta định bảo cô mang mấy quả táo này đi?

Châu Thư Ngạn cúi xuống, cẩn thận đặt bó hoa vào khoảng trống giữa những quả táo và tấm bia mộ. Cậu ta chắp tay vái lạy vài cái rồi bỗng nói:

– Chị tớ thích ăn táo lắm.

Lương Mạn Thu đinh ninh cậu ta đang ngầm trách mình, bèn lí nhí đáp:

– Xin lỗi cậu, lúc ấy tớ đói quá…

Châu Thư Ngạn giải thích:

– Tớ chỉ nói thế thôi, chứ không hề có ý trách gì cậu.

Trong giây lát, Lương Mạn Thu ngỡ như không hiểu nổi lời cậu ta nói. Cách diễn đạt của Châu Thư Ngạn quá đỗi chín chắn và thẳng thắn, hoàn toàn không giống lối ăn nói của một thiếu niên. Ít nhất thì Đới Kha sẽ chẳng bao giờ bày tỏ suy nghĩ rành mạch đến thế, một cách nói giúp cô dễ dàng trút bỏ được gánh nặng trong lòng.

Lương Mạn Thu thở phào:

– Vậy thì may quá rồi.

Châu Thư Ngạn bỗng hỏi sang chuyện khác:

– Giọng cậu lúc nào cũng nhỏ thế à?

Lương Mạn Thu ngẩn người một lúc rồi mới hỏi lại:

– Giọng tớ nhỏ lắm sao?

Châu Thư Ngạn đáp:

– Bây giờ thì khá hơn một chút rồi.

Lương Mạn Thu gật đầu, đoạn vẫy tay.

– Thôi… tớ đi trước nhé.

– Cậu vội về thế à? – Châu Thư Ngạn lên tiếng hỏi. So với hồi nghỉ hè, thái độ của cậu ta dành cho cô cũng ôn hòa hơn trước rất nhiều, có lẽ vì cách nhìn nhận đã khác đi.

– Cũng không hẳn. – Lương Mạn Thu lựa lời đáp. – Dù gì cũng không thể ở đây hoài được.

Châu Thư Ngạn lại đưa mắt nhìn tấm ảnh trên bia mộ. Gương mặt thanh tú của cô gái có đến sáu bảy phần giống cậu ta, đang nở một nụ cười hời hợt và xa cách. Chỉ tiếc rằng, nụ cười ấy đã vĩnh viễn đông cứng lại theo thời gian.

Lương Mạn Thu rảo bước đi trước, tiếng chân phía sau cũng thong dong bám theo.

Cô ngoảnh đầu lại hỏi:

– Cậu cũng về à?

– Dù gì cũng không thể ở đây hoài được. – Châu Thư Ngạn dường như đang nhại lại lời cô bé, nhưng không hề có ý chế giễu mà chỉ pha chút hài hước, không đáng ghét như Cao Tử Ba.

Ra đến đường lớn, Châu Thư Ngạn sóng vai đi bên cạnh Lương Mạn Thu. Cậu ta biết cô học cùng khối với mình, vì hồi nghỉ hè đã nghe loáng thoáng về lớp và trường của cô.

– Cậu thi cuối kỳ thế nào?

Lương Mạn Thu đáp:

– Cũng tàm tạm.

– Cụ thể là bao nhiêu điểm? – Châu Thư Ngạn hỏi tiếp.

Lương Mạn Thu khẽ đáp:

– Khoảng 700.

Mắt Châu Thư Ngạn sáng lên, cậu hỏi:

– Hơn 700 hả?

– Ừ.

– Ngang tớ rồi. – Châu Thư Ngạn cười rạng rỡ.

Nụ cười của cậu tựa như vạt nắng bất chợt rọi vào mắt, khiến Lương Mạn Thu thoáng sững người. Cô phải thừa nhận rằng nụ cười ấy quả thực rất dễ chịu. Do lần gặp trước diễn ra trong cảnh hỗn loạn, ấn tượng của cô về ngoại hình cậu ta rất mơ hồ, ngoài ra chẳng đọng lại chút thông tin nào khác.

– Cậu cũng học cùng khối với tớ à?

– Tất nhiên rồi. – Châu Thư Ngạn đáp. – Tớ học khối cấp hai trường Trung học Tân Hải, còn cậu ở trường cấp hai Thúy Điền.

Lương Mạn Thu từng nghe danh khối cấp hai trường Trung học Tân Hải. Khối cấp ba của trường này thuộc tốp các trường đứng đầu thành phố Hải Thành, xếp hạng khoảng thứ mười một. Trong khi đó, khối cấp hai còn xuất sắc hơn, nghe đồn ngay cả học sinh đội sổ cũng có thể được tuyển thẳng vào khối cấp ba cùng trường.

Có lẽ vì những học sinh giỏi thường dễ tìm thấy tiếng nói chung, Lương Mạn Thu và Châu Thư Ngạn cứ thế tíu tít trò chuyện mãi cho tới tận bến xe buýt. Chỉ tiếc một điều là cả hai không đi cùng tuyến xe về nhà.

Trước khi chia tay, Châu Thư Ngạn lấy điện thoại ra hỏi:

– Cậu có điện thoại không?

Lương Mạn Thu lắc đầu.

Châu Thư Ngạn hỏi tiếp:

– Thế còn nick QQ thì sao?

Lương Mạn Thu lại lắc đầu một lần nữa:

– Nhà tớ không có máy tính, phải ra tiệm net mới lên mạng được.

Châu Thư Ngạn thoáng ngập ngừng:

– Vậy điện thoại bàn thì sao?

Lương Mạn Thu do dự một lát rồi đề nghị:

– Hay là cậu cho tớ nick QQ của cậu trước đi, đợi khi nào tớ lập được nick sẽ kết bạn với cậu sau.

Châu Thư Ngạn dường như cho rằng cô chỉ nói đãi bôi nên gặng hỏi:

– Khi nào thì cậu có nick QQ?

– Mai hoặc vài hôm nữa thôi. – Lương Mạn Thu đáp chắc nịch.

Vừa về đến tiệm, Lương Mạn Thu đã rón rén lại gần năn nỉ Đới Kha:

– Anh, mai anh ra tiệm net có thể dẫn em đi cùng được không?

Đới Kha liếc ngang liếc dọc, cố tình vặn nhỏ tiếng để Đới Tứ Hải không nghe thấy rồi mới đáp:

– Anh đi bao giờ mà đi, anh không có ra tiệm net.

Lương Mạn Thu vẫn cam đoan:

– Em sẽ không mách bác đâu.

Đới Kha vốn chẳng buồn đôi co với cô, bèn dứt khoát chối:

– Anh đã bảo là không đi rồi, mày nói gì cũng vô ích.

Lương Mạn Thu nghiến răng, tung ra chiêu cuối cùng:

– Em sẽ làm bài tập nghỉ đông giúp anh…

Đới Kha liếc cô một cái, đoạn miễn cưỡng đổi tư thế xem ti vi.

Do Đới Tứ Hải đã căn dặn tất cả chủ tiệm net trong khu vực cấm cửa Đới Kha, cậu chỉ đành lén lút chuồn sang tận quán Thiên Hồng ở quận Diêm Sơn bên cạnh.

Đới Kha lấy cho Lương Mạn Thu một máy ngay sát bên, rồi còn tạo giúp cô một tài khoản QQ với tên Lương Mạn Q. Thế là “Mộc Khả” nghiễm nhiên trở thành người bạn đầu tiên trong danh sách bạn bè của cô, với ảnh đại diện là chú chim cánh cụt mặc định của hệ thống. Ngay sau đó, Lương Mạn Thu lôi mẩu giấy Châu Thư Ngạn đưa hôm qua ra để thêm tài khoản QQ của cậu ta.

Tài khoản của Châu Thư Ngạn chỉ vỏn vẹn một chữ Z. Vì đang online trên điện thoại nên cậu ta nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

(*) Nói thêm về mấy cái nick QQ: Nick Đới Kha lập cho Lương Mạn Thu thì hai chữ “Lương Mạn” trong nick đọc lên thì giống tên nhưng thực chất chỉ đồng âm, chữ “Lương” trong tên Lương Mạn Thu là nước Lương, còn “Lương” Đới Kha ghi là “mát lạnh”; chữ “Mạn” trong tên Lương Mạn Thu là “uyển chuyển, mềm mại”, còn “Mạn” Đới Kha ghi là “chậm chạp”; “Q” thì đơn thuần là chữ “Thu” viết tắt theo pinyin thôi (qiū). Bên cạnh đó, nick “Mộc Khả” của Đới Kha cũng chơi đồng âm của “Khả” với “Kha”, còn “Mộc” chỉ đơn thuần là gỗ thôi. Còn nick Z của Châu Thư Ngạn là viết tắt pinyin họ cậu này: Zhōu.

Z: Cậu đấy à?”

Lương Mạn Q: “Ừ.”

Trong lúc màn hình chờ tải ván game mới, Đới Kha tựa lưng vào ghế, lắc nhẹ cổ rồi ngửa đầu ra sau mấy lượt như thể đang khởi động. Cậu liếc sang máy kế bên, bắt gặp cảnh Lương Mạn Thu rõ ràng còn lạ lẫm với bàn phím, đang dùng hai ngón trỏ gõ mổ cò thì không khỏi bật cười.

Bỗng dưng, một ảnh đại diện hình con thỏ trông phi giới tính xuất hiện trong danh sách bạn bè QQ của cô, khiến nụ cười trên môi Đới Kha tắt ngấm ngay tức khắc. Cậu vừa nhổm người định nhìn cho rõ tên thì Lương Mạn Thu đã nhanh tay tắt phụt cửa sổ trò chuyện.

Cậu lạnh giọng hỏi:

– Lại thêm ai nữa đấy?

Lương Mạn Thu ngơ ngác ngoảnh lại, bắt gặp ánh nhìn vừa tò mò vừa có phần xa cách của Đới Kha, cô bèn đáp:

– À, bạn cùng lớp thôi, hỏi bài tập ấy mà.

Suốt kỳ nghỉ hè, chuyện về Châu Thư Ngạn đã trở thành bí mật khó nói của Lương Mạn Thu. Vì không tiện giãi bày, cô đành giấu nhẹm đi.

Nghe đến hai chữ “bài tập” là Đới Kha đã thấy nhức óc, cậu bèn kéo ghế sát vào bàn, tập trung vào ván đấu.

Đúng lúc này, QQ của Lương Mạn Thu lại hiện lên tin nhắn từ Z: “Chiều nay cùng đến thư viện Thúy Điền làm bài tập nhé?”

Trước
Chương 29
Sau
(0) Bình luận
Chương này chưa có bình luận nào
truyện cùng thể loại
Món Quà
Tác giả: Khâm Điểm Phế Sài Lượt xem: 508
Bí Mật Tân Hôn
Tác giả: Mang Li Lượt xem: 1,445
Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm
Tác giả: Trường An Như Trú Lượt xem: 632
Ngọt Ngào Em Trao
Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Lượt xem: 1,507
Không Tỉnh
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa Lượt xem: 1,399
Phá Kén
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 871
Chó Hoang Của Thiếu Nữ
Tác giả: Khúc Tiểu Khúc Lượt xem: 670
Trân Quý
Tác giả: Sư Tiểu Trát Lượt xem: 469
Tình Nào Sâu Như Tình Đầu
Tác giả: Khinh Ảm Lượt xem: 837
Đang Tải...